Tê Bì Nhĩ Bá Cách hiển nhiên tâm tình rất tốt, cười nói: " Tiểu Trúc cô nương mang Cửu Thiên Huyền Nữ Hài, Bá Cách gia tộc ta chờ mong kỳ ngộ này mấy vạn năm nay a.
"Vũ Quả, bố trí một chút, ta lập tức giúp Tiểu Trúc cô nương giải trừ phong ấn"
Đại thiếu gia sắc mặt vui mừng xen lẫn đắc ý quay đầu nhìn Tiểu Khai liếc mắt, rồi mới nhanh nhanh mang lên. Tiểu Khai hung hăng trừng mắt liếc lại hắn, hừ nói:
" Cao hứng cái con khỉ, người mà Tiểu Trúc muội muội thích chính là ta, ngươi đây là muốn làm cái giá treo áo cho nàng."
Vũ ca tiểu thư nhịn không được giương mắt nhìn hắn, trong ánh mắt có ít nhiều mang theo điểm đồng tình.
Vị trí bố trí cũng không phải đúng phương vị đối diện phía trước thần khí điện phủ. Lại kéo tộc nhân chung quanh ngăn cách một chút mà thôi, Tê Bì Bá Cách vững vàng ở trước giường, vẻ mặt trong nháy mắt nghiêm túc lại, hắn đứng lên cúi đầu đưa miệng tới, có một cái gì đó rất nho nhỏ đặt ở trên tay, thứ này gặp gió dài ra, trong phút chốc dài được hơn một thước. Quả nhiên đúng là hình dạng một thanh phủ đầu, tiếp lấy phủ kia mặc dù nặng nề, cả thanh phủ cơ hồ trong, mũi nhọn hàn quang lòe lòe, ngay cả không khí bị phượng hoàng thiêu đốt cũng bị lạnh lẽo hạ xuống, mà cán búa kia hết lần này tới lần khác đích thị là tuyền một màu vàng, thoạt nhìn quả nhiên không phải vật phàm.
" Nguyên lai Bàn Cổ Phủ đúng là giấu ở trên người Tê Bì Bá Cách " Tiểu khai gật gật đầu suy nghĩ.
Tê Bì Bá Cách tay cầm lưỡi phủ, có chút điểm sang một chút, đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ cao phủ đầu, quay về trên giường của Trì Tiểu Trúc dũng mãnh đập xuống!
Xem lực bổ của phát búa này, có lẽ trên giường nếu là một pho tượng đồng cũng có thể bị chém thành 2 đoạn.
Trong tích tắc, Tiểu Khai quả thực hồn phi phách tán, chỉ cảm thấy trong ngực trái tim cơ hồ muốn nhảy ra, hắn lao tới phát ra tiếng gầm lên giận dữ: " Không!" Trên tay là màu đỏ nguyên lực, không một chút nào chần chừ, quay về phía ót Tê Bì Bá Cách đánh tới. Tê Bì đại nhân là cao thủ nào chứ, vẫn không để ý tới điểm công kích ấy của Tiểu Khai, lưỡi phủ nặng ngần cân đã hung hăng đánh xuống ngang qua thân thể Trì Tiểu Trúc rồi xuyên qua giường ngọc hàn, trực tiếp làm lại một vòng, theo một búa, trong phủ truyền ra " Phốc phốc phốc" ba tiếng vang lên. Sau đó trên giường truyền đến một tiếng thảm thiết tê tâm liệt phế: " A!".
Vừa lúc đó Tiểu Khai phát ra màu đỏ nguyên lực đánh tới, một giọng nhỏ phản phất "thúi lắm". Nguyên lại Tê Bì Bá Cách chưa từng quay lại, như không có chịu một kích này.
Ánh mắt Tiểu Khai giận dữ hồng lên, hung hăng ngẩng đầu lên, tay vừa mới cho vào lồng ngực còn không kịp móc ra bảo bối gì, cả người tựu sững sờ đứng im.
Trên giường, Trì Tiểu Trúc không bị thương chút nào, khi ánh mắt Tiểu Khai nhìn tới, thì một đôi mắt trong sang như nước chính thức mở ra.
Tại thân thể mềm mại phía trên của nàng chậm rãi hiện lên một cỗ hắc khí, chậm rãi nhạt dần, mơ hồ đúng là hình mạo đấy, đúng là phụ thể trong người Tiểu Trúc – Thiên Yêu, giờ phút này hồn phách hắn đã bị Bàn Cổ Phủ trực tiếp đánh tan, hóa thành khói đen chậm rãi tiêu tán. Tiếng kêu thảm thiết tâm liệt phế đích là tiếng kêu cuối cùng của hắn.
"Đinh" " Đinh" hai tiếng, hai khỏa tiên tinh nhỏ từ trên người tiểu trúc đi ra, rơi xuống mặt đất quang khiết (sạch sẽ thanh khiết).
" Thành!" Tê Bì vỗ vỗ tay, thần tình thoải mái quay đầu lại, trong ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo: " Nghiêm đại sư, tham hoa háo sắc cũng muốn, phải có giới hạn, chuyện tình vừa rồi ta có thể không truy cứu, nhưng là nếu có tình huống gì khác có lẽ hậu quả ngươi sẽ không có khả năng gánh chịu. Tiểu Khai vui sướng, lại là ngoài ý muốn, lại kinh ngạc, gật đầu liên tục nói: " Ta biết rồi".
Cặp mắt trực tiếp chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tiểu Trúc, nếu không phải còn che dấu một chút, không thì đã đương trường đến trước mặt Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc đưa ánh mắt một vòng quanh điện, chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt tò mò, quay sang thấy ánh mắt của Tiểu Khai từ xa chăm chú nhìn mình, cười nói: " Ngươi là ai? Vì cái gì xem ta?". Vẻ mặt kia có thần thái của một cô gái nhỏ. Tiểu Khai quả thực tâm như nở hoa, thầm nghĩ: " Ta thấy Tiểu trúc muội muội thật thông minh, rõ ràng tiếp đón với ta, không ngờ đã giả ra bộ dáng thế này. " Hắn chạy nhanh tới nói: " Ngươi hảo, ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai". Tiểu Trúc: " Nga" một tiếng, vẻ mặt không có chút biến hóa, ánh mắt rồi lại chuyển tới người bên giường là đại thiếu gia cười nói: " Ngươi là thiêu gia Bá Cách gia tộc phải không?".
Khuôn mặt Đại thiếu gia cười không ngậm lại được, không ngừng gật đầu: " Đúng vậy, Cửu Thiên Huyền Nữ Hài quả nhiên thần diệu, cả Bá Cách gia tộc đều biết điều đó, thật tốt quá!". Vẻ mặt hắn có điểm được điểm ko, ấp a ấp úng nói: " Vậy, Tiểu Trúc cô nương, ngươi …. Ngươi có nhớ rõ ngươi và ta có mối quan hệ gì không?"
" Đương nhiên biết a". Tiểu trúc có điểm ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng nói: " Ở Bá Cách gia tộc ta đúng là vợ của ngươi".
" DA!" Đại thiếu gia nhảy dựng lên, trong lòng vui sướng hết áp lực, nhất thời cười haha đứng lên.
Tiểu Khai cả kinh trợn mắt, há hốc mồm, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết xông lên đỉnh đầu, rốt cuộc bất chấp cái gì che dấu, từng bước vọt tới trước giường, run giọng nói: "Ngươi …. Ngươi nói cái gì?".
Tiểu Trúc tò mò nhìn hắn, cười nói: " Nghiêm Tiểu Khai, tâm tình ngươi giống như không ổn định nga". Nàng vừa nói, một bên vương ngọc thủ nhẹ nhàng đẩy Tiểu Khai ra sau: " Ta là con dâu của Bá Cách gia tộc chẳng lẽ không đúng?".
Tiểu Khai cơ hồ không thể thở được, giọng lạc đi nói: "Vậy ngươi còn nhớ rõ ta là ai không chứ?".
"Ngươi không phải Nghiêm Tiểu Khai sao?".
Tiểu Trúc thản nhiên cười nói: "Trí nhớ của ta đâu có kém đến mức này". Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Tiểu Khai há hốc mồm, vốn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh bây giờ, Bá Cách gia tộc vô số cao thủ còn đang trong đại điện nhìn mình, một câu cũng không nói ra được nữa, sửng sốt cả nửa ngày mới nói: "Vậy ngươi không nhớ rõ, ngươi là ai?".
" Đương nhiên nhớ rõ a". Tiểu Trúc thành thật cười nói: " Ta gọi là Trì Tiểu Trúc, ta là Cửu Thiên Huyền Nữ Hài truyền nhân, ta đương nhiên là con dâu của Bá Cách gia tộc, ta là tồn tại vĩ đại nhất của ma giới, Bá Cách gia tộc vì vậy sẽ đượng hưng, đây là sứ mạng của ta."
Tiểu Khai lại hỏi: " Ngày trước cơ, nhà ngươi ở đâu? Cha mẹ ngươi là ai? Ngươi có biết không, chứ ?"
Tiểu Trúc phảng phất như nghe một vấn đề kỳ quái, cúi đầu xuống nửa ngày mới nhìn Tiểu Khai cười: " Không có ý tứ, ta giống như không biết nga."
"Đúng vậy!" Tiểu Khai lớn tiếng nói: " Đây chính là điều bất thường a !"
Nói đến đây thì từ sau lưng truyền đến một lực lượng khó có thể chống cự, thân hình Tiểu Khai trực tiếp bay ra ngoài, Tiểu Khai vươn tay bắt lấy hàn ngọc giường, nhưng là cỗ lực lượng kia thật lớn, chỉ nghe được " Ba tháp" 1 tiếng, hàn ngọc giường dĩ nhiên bị Tiểu Khai bẻ gãy một khối xuống, nhưng thân hình hắn vẫn như cũ bay ra ngoài. Đến khi rơi xuống đất, thì người đứng trước mặt là Tê Bì Bá Cách .
" Nghiêm Đại Sư, ngươi hôm nay biểu hiện thật khả nghi a" Tê Bì Bá Cách đưa ánh mắt lạnh lẽo, nhìn hắn rồi nói: " Ngươi nhận thức biết Tiểu Trúc cô nương ?"
Tiểu Khai phiền muộn không có lời nào để nói, hít sâu một hơi nói: " Không biết"
Tê Bì Bá Cách giương mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: " Ngươi không biết là hôm nay ngươi biểu hiện hơi thái quá không ?"
Tiểu Khai ngậm miệng lại, phẫn nộ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Tê Bì Bá Cách, một chữ cũng không nói ra.
"Ngươi không nghĩ là nên giải thích một chút sao?" Tê Bì Bá Cách nhíu mày hỏi.
Tiểu Khai khẽ cắn môi, ánh mắt lại mở lớn hơn nữa, cả giận nói: " Ngươi rốt cuộc làm cái gì với Tiểu Trúc? Ngươi không nghĩ là cần phải giải thích một chút sao chứ?"
Tê Bì Bá Cách hừ lạnh một tiếng, y phục toàn thân không gió tự phất lên, trong phút chốc, khí lực cường đại làm người ta hít thở không thông, uy thế tràn ngập cả điện phủ.
Tất cả tộc nhân đều dừng động tác lại, miệng ngậm chặt, bọn họ biết, tộc trưởng đang tức giận. Một màn này, cùng một màn ngày đó tại vong xuyên chi nguyên cũng tương tự, duy nhất khác hẳn, lúc này đây tiểu khai bỗng nhiên phát hiện, ngay cả Tiểu Trúc của mình cũng nhanh mất đi.
Trong lòng hắn bi thương hòa lẫn phẫn nộ đã làm mất đi trí tuệ, giờ phút này hắn tâm trạng hỗn loạn bỗng nhiên có loại tư tưởng cùng Tê Bì Bá Cách liều mạng.
Đánh thì đánh, chết thì chết, chết ở trước mặt Tiểu Trúc cuối cùng là trắng tay a!
Toàn thân Tiểu Khai chậm rãi tỏa ra ánh đỏ, từ Di Lạc Thần Điện đích màu đỏ nguyên lực toàn lực phát động, ý chiến đấu đã lộ rõ ra, không nói cũng hiểu. Tê Bì Bá Cách song chưởng thi triển, ép tới Tiểu Khai, cơ hồ đứng thẳng không được, mặt đất dưới chân bị đè ép xuống, nhưng thân thể Tiểu Khai như phảng phất đàng hoàng, bình thường, mặc dù đã bị áp đảo cơ hồ muốn đứt đoạn nhưng cũng không chịu thối lui nửa bước. Hào quang màu đỏ trên người càng phát ra mãnh liệt, cương liệt đứng lên bình thường. Đã phải chết, vậy khí thế kiên cường lên một chút.
Tê Bì Bá Cách liếc ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, trong đại sảnh "Hoa Lạp" một tiếng, phảng phất như cuồng phong gào thét, như thủy triều lên xuống phóng về phía Tiểu Khai. Tiểu Khai toàn thân lay động mạnh, thân hình lảo đảo, chỉ cảm thấy cỗ lực lượng này cường đại như biển gầm, rốt cuộc khó có thể kháng lại được, hắn nghiến chặt mắt hơn, miễn cưỡng dụng lực nâng lên một chân, tiến về phía trước nửa bước, dùng sức đứng vững trên mặt đất, cả thân thể nghiêng tới phía trước, mặc dù toàn thân phảng phất đau đớn như dao cắt, rốt cuộc cũng không muốn lùi lại, có lẽ chỉ cần hít thở một ít, sẽ bị áp lực của Tê Bì Bá Cách ép thành đống thịt vụn.
Trong một sát na, trong đầu Tiểu Khai hiện lên tất cả chuyện cũ phảng phất như một cuốn lịch hiện ra, hắn trong lòng trống trơn, phảng phất như không tưởng, phảng phất như ngàn năm đã trôi qua, một nỗi mệt mỏi khó thể hình dung hiện lên trong lòng…
" Ta phải chết sao? Ta cuối cùng cũng không thể cùng Tiểu Trúc ở một chỗ sao?"
"Ta ……. Ta thật sự phải chết sao ?"
"Chính là thế, nhưng là ..... nhưng là ta không cam lòng a !"
Thanh âm này theo đáy lòng đang tê tâm liệt phế phát ra, phảng phất như trong mưa đêm trầm trầm lóe lên một tia chớp trắng xóa như tuyết, chợt nổ tung.
Một chút hào quang xanh nước biển từ chỗ sâu trong tâm linh phát ra. Phảng phất như vũ trụ sơ khai nổ mạnh một tiếng, trong phút chốc xoay vòng cả thế giới !
Toàn thân Tiểu Khai run rẩy kịch liệt, chỉ cảm thấy như có một luồng lực lượng phảng phất như trống rỗng mà lao vào trong Di Lạc Chi Tâm, làm cho toàn thân hắn trong nháy mắt đều giãn ra.
Cánh tay dài của hắn đặt ngay trên ngực, phát ra một tiếng dài như tiếng thở dài: "A.......... "
Trong thần khí điện phủ, tất cả mọi người trong tộc mở to hai mắt ra nhìn, bọn họ nhìn thấy như không sợ hào quang trên người Ma Luyện Sư. Bỗng nhiên theo màu đỏ biến thành sắc xanh nước biển, màu xanh nước biển hào quang kịch liện như thế, thế nhưng Bá Cách tộc trưởng đại nhân bức lui được hắn nửa phần.