Vô Tự Thiên Thư

Chương 157: Long hầu chi tranh

" Hắc hắc, muốn nói đạo lý với ta?" Hầu tử nhìn hướng hắc long cười ha ha: " Muốn lão tử không đánh ngươi cũng được, muốn nói đạo lý, vậy không được, ta muốn ngươi cút, đừng nói vô nghĩa với ta."

Trong Dao Trì trầm mặc một lát, lại là giọng nói biện biệt liên tiếp truyền đi ra.

Đến lúc này mọi người đã hiểu được, hắc long này hiển nhiên là sợ hầu tử, cho nên muốn cùng hắn đàm phán, nhưng hầu tử xem thế nào cũng không nguyện ý chịu đàm phán.

" Còn nói! Nói cái đầu ngươi, cẩn thận ta trị ngươi." Hầu tử quả nhiên là nổi giận: " Mau cút, cuồn cuộn cuồn cuộn cút, không nên ép ta đối với ngươi không khách khí."

Hắc long: " @#*….&X()…"

Hầu tử: " Nha cáp, ngươi nói cái gì? Ta ra tay cũng sẽ hủy diệt tu chân giới? Hừ hừ, ngươi cho là chuyện này có thể chế ước ta, ngươi thực ngây thơ, ta không sợ hủy diệt cái gì tu chân giới, dù sao thế giới mà ta đích tay hủy diệt cũng không ít, có thêm một cái cũng không hề gì!"

Hắc long: " &…$#@!"

Hầu tử: " Ngươi nói đúng, ngươi nghĩ tới tự do của ngươi, nhưng lão tử nghĩ đánh ngươi cũng là tự do của lão tử, ta cuối cùng hỏi một tiếng, ngươi cút hay không cút, ngươi không cút ta có thể sẽ đánh thật đó."

Hắc long thật sự là ủy khuất và bất đắc dĩ, gặp phải một tên không nói đạo lý, đúng là điển hình người tốt gặp phải kẻ cướp, có lý cũng nói không rõ, nó vạn lần không cam lòng tình nguyện nhổ ra một chuỗi xuyến lao tao thật dài, đã nghĩ muốn ly khai.

Thế nhưng một chuỗi xuyến lao tao này lại chọc giận hầu tử, mọi người chỉ nghe được hầu tử quát to một tiếng: " Mẹ nó, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, xem ra thật sự phải cho ngươi chút kỷ niệm mới xong."

Sau một khắc, cái bóng màu vàng của hầu tử tiến vào trong Dao Trì.

" Oanh long!"

" Ba lạp!"

" Hoa lạp lạp!"

" Oa oa tức tức!"

" Binh binh bàng bàng!"

Thanh âm trong Dao Trì có thể nói phong phú đa dạng, dù ngay cả đại hình nhạc đoàn giao hưởng có diễn tấu ngay hiện trường cũng không náo nhiệt như vậy, người tu chân khắp núi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, không nháy mắt nhìn mặt nước Dao Trì, liều mạng suy tư bên dưới rốt cuộc đang làm gì.

Thật chậm rãi, nước Dao Trì từ đen biến thành xanh, hiển nhiên là do hầu tử đã chiếm cứ thượng phong.

Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của hắc long từ dưới nước truyền lên, chấn đến cả tòa núi đều ông ông vang rền, trong tiếng gầm gừ này, hầu tử lại xuất ra khỏi mặt nước, kim quang chợt lóe, đã rơi xuống trước mặt Tiểu Khai, ở ngực hắn, ôm một vật gì đó che cả thân thể hắn màu đen đen.

" Ách…đây là vật gì vậy?" Tiểu Khai há to miệng: " Xác rùa sao? Lớn như vậy nga, khó được khó được."

Hầu tử nhấc tay đập vào đầu hắn: " Nói hưu nói vượn, thuần túy thúi ùm, đây là thứ tốt, đây là ta lột trên cổ của con trùng đen kia xuống đó."

Từ trên cổ hắc long lột xuống…ở trên người hắc long là gì…Tiểu Khai gãi gãi đầu, mới phản ứng, nguyên lai thứ này không ngờ là vảy rồng trong truyền thuyết.

" Ngươi xem." Hầu tử tiện tay đặt vảy rồng trên mặt đất, chỉ vào bên trên chỗ đen trắng giao nhau có những hoa văn: " Thứ này có tuổi thọ ngang với trời đất, có thể sống rất lâu, mỗi một ngàn năm sẽ có một đạo văn, tuổi con rồng này, lớn lắm ma."

Vảy rồng kia chừng một thước, mà mỗi đạo văn chỉ có cỡ sợi tóc, phóng mắt nhìn lại, trên khối vảy rồng lại rậm rạp những điều văn đen trắng, người xem tìm kiếm, cũng không biết có bao nhiêu đạo văn, mọi người chỉ liếc mắt nhìn, liền nhịn không được sợ hãi than thở.

Tuổi của hắc long này, có lẽ lớn đến bất khả tư nghị, khó tin a.

Hầu tử lại nói: " Tác dụng của vảy rồng chính là rất lớn, dù sao ta giữ lại cũng vô dụng, đưa cho ngươi đó."

Tiểu Khai liên tục gật đầu: " Đa tạ, đa tạ."

" Tốt, ngươi đã dùng một sợi lông, tự mình phải nhớ cho kỹ." Hầu tử nói: " Không có việc gì ta đi đây."

" Ai, từ từ." Tiểu Khai vội nói: " Còn có một việc nhỏ."

" Ta kháo, thân là Khai Khải Giả đại nhân, sao ngươi lại phiền như vậy a." Hầu tử trợn mắt: " Có rắm mau phóng."

Tiểu Khai cẩn thận ôm Tiểu Trúc trong tay đi tới: " Nếu không…giúp ta cứu người được không…dùng thêm một sợi lông ta cũng nguyện ý."

Hầu tử chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua, thần sắc trên mặt có điểm kinh ngạc: " Di, so sánh với lần trước thì lần này thương thế nặng hơn."

" Ân, ân, là thật nghiêm trọng, phiền toái lão nhân gia ngài giúp một tay đi." Tiểu Khai vừa nghe thấy liền gật đầu.

" Ha ha ha ha." Hầu tử ngửa mặt lên trời cười to một trận, bỗng nhiên biến sắc, mắng to: " Thúi lắm! Cho dù là nghiêm trọng, cũng không nghiêm trọng đến mức ta phải ra tay, vết thương này, tu chân giới không còn ai cứu được nữa, nhưng trong tam giới nhất định là có người có thể cứu sống, hừ!"

Hắn nhìn Tiểu Khai, trừng mắt: " Xú tiểu tử, muốn ta ra tay, phải cố gắng lên, đem thương thế của nàng tăng thêm chút ít, nếu không sẽ vũ nhục lực lượng và trí tuệ của ta!"

" Còn…còn muốn tăng thêm?" Tiểu Khai trợn mắt cứng lưỡi, rốt cuộc nói không nên lời.

" Không nói nữa, ta đi đây." Hầu tử hừ một tiếng nặng nề, đưa tay gọi về Định Hải Thần Châm, Tiểu Khai vội nói: " Từ từ, còn có chuyện."

Vẻ không kiên nhẫn trên mặt hầu tử đã rất rõ ràng, nhưng hắn đối với Tiểu Khai mặc dù phiền muốn chết, nhưng vẫn đứng ở đó, không có rời đi.

" Cái…kia…chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi." Tiểu Khai giao Tiểu Trúc cho Lam Điền Ngọc, sau đó lôi kéo hầu tử nói: " Chúng ta đi bên kia."

Hầu tử dùng ánh mắt hung ác trừng nhìn Tiểu Khai, không mãn nguyện bị hắn lôi đi.

" Lão đại, kỳ thật ta có một vấn đề riêng tư, đã muốn hỏi ngươi thật lâu rồi." Tiểu Khai xoa xoa tay, a a cười: " Ta nghĩ, cái tên Định Hải Thần Châm này rất quen thuộc, ân…kỳ thật là trước kia ta có đọc trong sách, cho nên ta vẫn muốn hỏi ngươi, tên của ngươi rốt cuộc gọi là gì?"

Hắn cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt của hầu tử, thử nói: " Ngươi không phải gọi là…Tôn Ngộ Không?"

" Tôn Ngộ Không?" Vẻ mặt hầu tử kinh ngạc: " Sao ngươi biết tên này?"

Tiểu Khai nhất thời mừng rỡ, vỗ tay nói: " Ha ha, ta chỉ biết, ngươi lợi hại như vậy, nhất định đúng là Tôn Ngộ Không!"

" Ngươi phóng rắm cái gì!" Hầu tử nói: " Ta không phải là Tôn Ngộ Không gì, ngươi xem, đây mới là Tôn Ngộ Không!"

Hắn đưa tay nạo trên cánh tay hồi lâu, rốt cuộc lấy ra một sợi lông khỉ, đặt lên mặt đất, quát một tiếng: " Trường." Lông khỉ kia nhất thời biến thành một con khỉ nhỏ, con khỉ nhỏ này ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nói: " Uy, lão đại, tìm ta ra làm gì?"

Hầu tử chỉ tay: " Nhạ, không phải ta muốn tìm ngươi, là hắn muốn tìm ngươi."

Con mắt Tiểu Khai muốn rơi luôn xuống đất, ha ha nói: " Hắn…hắn đúng là Tôn Ngộ Không?"

" Đương nhiên." Hầu tử thản nhiên nói: " Ngươi không tin?"

" Ách…Khẩn Cô Chú của hắn không có a?" Tiểu Khải thử nói.

Tiểu hầu tử lập tức lấy từ sau mông móc ra một vòng tròn: " Ngươi nói cái này?"

" Kia…Hỏa Nhãn Kim Tinh đâu?"

Tiểu hầu tử cười hắc hắc, trừng mắt nhìn vách đá bên cạnh, nhất thời ánh mắt kim quang lòe lòe, một đạo ngọn lửa bắn đi, ngay đương trường bắn tảng đá thành một cái động.

" Còn có…còn có…bộ quần áo của Tề Thiên Đại Thánh?" Thanh âm của Tiểu Khai có điểm phát run.

Tay trái của tiểu hầu tử sờ ra sau mông, xuất ra một bộ quần áo kim quang lòe lòe, tay phải lại sờ, sờ ra một chiếc mũ lông chim trĩ dài thượt, hoàn toàn thất vọng: " Là thứ này sao?"

Tiểu Khai đặt mông ngã ngồi trên mặt đất: " Ngươi…các ngươi có quan hệ gì?"

Hầu tử vỗ bả vai tiểu hầu tử, nhất thời tiểu hầu tử lại biến thành một sợi lông khỉ, lạc vào trong cánh tay hắn, hầu tử nói: " Nhạ, xem hiểu hay chưa?"

" Ngươi là nói, hắn là một sợi lông trên người ngươi?" Tiểu Khai nói.

" Nghiêm khắc mà nói, hắn cũng không phải là một sợi lông bình thường." Hầu tử nói: " Mà là một sợi lông khỉ siêu việt luôn đi theo ta luân hồi."

" Một sợi lông khỉ siêu việt…luân hồi…" Đầu lưỡi Tiểu Khai có chút cứng ngắc.

" Đây là một bí mật, theo lý thuyết bây giờ ngươi còn chưa có tư cách biết, bất quá ngươi đã hỏi, ta nói cho ngươi cũng không có gì." Hầu tử gật gật đầu, rõ ràng ngồi xuống: " Trong đệ ngũ giới, tất cả thân thể của sinh linh đều có thể cùng thiên địa đồng thọ, nhưng ta thì không được, cho nên, ta là tính mạng không ngừng luân hồi nhất trong đệ ngũ giới, lần trước ngươi nhìn thấy tảng đá, chính là một lần luân hồi của ta, mà đồng dạng luân hồi, ta kinh nghiệm ngay cả bản thân ta cũng không nhớ rõ nữa. Mỗi một lần luân hồi, ta đều phải bỏ qua thân thể cũ, trọng tố thân thể mới. Đương nhiên rồi, những lông khỉ này theo lý thuyết cũng phải bỏ đi, nhưng loại luân hồi này rất tổn thương lực lượng, cho nên ta nghĩ lại cuối cùng liền quyết định luyện chế một ít lông khỉ có thể cùng ta đi theo luân hồi."

Tiểu Khai gật gật đầu: " Tôn Ngộ Không đúng là loại luân hồi này?"

" A a, dùng cách nói của các ngươi, mấy lông khỉ này xem như là ngoài thân hóa thân của ta." Hầu tử nói: " Có đôi khi nhàn rỗi nhàm chán, ta cho bọn họ đi ra ngoài chơi, dù sao trong tam giới, đã không có ai có thể hủy diệt được bọn họ, Tôn Ngộ Không tiểu tử này, đúng là có một thời điểm ta thả ra đi chơi."

Tiểu Khai ngây người gật đầu, rốt cuộc nói không ra lời.

Chân tướng sự thật này, thật sự có điểm làm cho người ta ngoài ý muốn.

" Ta không thể không hỏi một vấn đề." Tiểu Khai sau hồi lâu mới nói: " Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ngoài thân hóa thân?"

" Không nhiều lắm." Hầu tử vươn năm đầu ngón tay.

" Năm?" Tiểu Khai nói.

" A a, năm vạn mà thôi." Hầu tử dương dương đắc ý ưỡn ngực.

" Ta lại hỏi một vấn đề." Tiểu Khai nói: " Đệ ngũ giới các ngươi, rốt cuộc có bao nhiêu người?"

" Không ít." Hầu tử lại duỗi ra năm ngón tay.

" Năm vạn nhân nga, đích xác có hơi ít." Tiểu Khai tràn đầy đồng cảm gật đầu.

" Không nhiều như vậy." Hầu tử cười hắc hắc: " Kể cả ta bên trong, chỉ có năm người."

Trên núi Côn Lôn bây giờ thật náo nhiệt, người tu chân có cảm giác chết đi sống lại cả đám người hưng phấn thảo luận, Tiểu Khai cáo biệt hầu tử, đi đến bên bờ Dao Trì, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ sát khí mãnh liệt từ dưới Dao Trì vọt lên, hắn cúi đầu nhìn thấy, dưới đáy Dao Trì đang phun lên một cỗ nước đen nhánh!

" Mọi người cẩn thận!" Tiểu Khai chấn động, hô to lên: " Hắc long hình như còn chưa đi!"

Người tu chân khắp núi trong phút chốc im lặng xuống tới, sau đó hoa lạp lạp vọt tới bên bờ Dao Trì.

Dao Trì trong suốt lại bắt đầu ẩn ẩn sôi trào, một cỗ tiềm lưu màu đen xông lên, lúc này thanh thế mặc dù không lớn như trước, nhưng với dấu hiệu này, đúng là bộ dáng vừa rồi hắc long xuất thế!

" Không thể nào!" Thanh âm của Phi Hạc thượng nhân đã thay đổi: " Côn Lôn sơn chúng ta…sao lại không may mắn như vậy a…"

" Đừng khẩn trương." Lam Điền Ngọc dù sao cẩn thận một ít: " Nếu vừa rồi hắc long không đi, cũng không thể qua mặt được hầu tử, bây giờ dấu hiệu này, hiển nhiên không mãnh liệt như khi nãy, có thể hắc long chỉ biểu đạt sự bất mãn mà thôi."

Tiểu Khai gật gật đầu, nhận lấy Tiểu Trúc trong tay Lam Điền Ngọc, sau đó tiến lên trước một bước, đứng ngay bên cạnh bờ hồ, cẩn thận xem xét cỗ nước phun lên, đồng ý nói: " Nên là như vậy."

Vào lúc này, không ai chú ý tới, Thiên Ngưu Tử, Thiên Trùng Tử, Thiên Ma tử sớm đã bỏ đi xa xa đã lặng lẽ tiêu sái đi tới, chậm rãi tiến tới gần sát phía sau Tiểu Khai.

Ba người này dù sao là tiên nhân, mặc dù mất đi tiên tinh, bị đánh lại nguyên hình, không hề còn tư cách tu luyện phi thăng, nhưng dù sao công lực còn mạnh, đặt ở tu chân giới nhân tài điêu linh của hôm nay, coi như là cao thủ đệ nhất. Bọn họ chậm rãi đi tới, lại khắc ý thu liễm hơi thở, thế nhưng không có bất luận kẻ nào chú ý tới.

Mà ở một bên nơi khác của Dao Trì, cũng có một người mặc quần áo màu đen, đang nương theo đám người che dấu chậm rãi đi lại gần, người này chính là Linh Trư.

Linh Trư tại ma giới cấp bậc hiển nhiên là cao hơn ba tiên nhân kia tại tiên giới, cho nên tiên đế phái ba người này tới, mà ma tôn lại chỉ phái ra một mình Linh Trư, bây giờ vị ma giới cao thủ này khắc ý che dấu hơi thở, phối hợp y trang màu đen, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể phát hiện động tác của hắn, thân hình hắn nhanh như quỷ mị, chợt lóe chợt lóe, đã vọt đến phía sau Tiểu Khai.

Đúng lúc này, nước Dao Trì bỗng nhiên một trận sôi trào, một con mắt rồng thật lớn, từ đáy hồ chậm rãi hiện ra.

Con mắt kia chuyển vòng vo, chăm chú nhìn vào vảy rồng trong tay Tiểu Khai, trong ánh mắt kia cất giấu hận ý vô cùng. Ánh mắt Tiểu Khai mới vừa tiếp xúc, liền sợ tới mức toàn thân run lên, nhanh chóng lách mình, muốn buông Tiểu Trúc xuống để lấy lông khỉ ra.

" Mẹ nó, lại phải lãng phí một sợi lông khỉ của ta nữa." Tiểu Khai nói thầm, cái mông đang cao cao lắc lư, đang muốn đem Tiểu Trúc đặt bên cạnh hồ, thì từ sau lưng ba đạo kim quang cơ hồ đồng thời sáng lên, nặng nề oanh kích lên mông Tiểu Khai!

" Đi xuống cho ta!" Ba huynh đệ Thiên Ngưu tử đồng thời rống to, phóng thích ra tiên thiên khí toàn thân.

Thân hình Tiểu Khai có chút nhoáng lên, nhất thời rõ ràng bị nghiêng tới, thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp tự nhiên phát động, một cỗ tiên thiên khí tự nhiên ngăn cản ba đạo tiên thiên khí công kích nơi mông, dưới sự vội vàng, Tiểu Khai vội vàng há miệng, một ngụm tiên thiên linh khí nặng nề phun lên trên mặt nước của Dao Trì, nương vào trùng lực, muốn ổn định thân hình.

Nhưng đúng lúc này, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Linh Trư phát động.

Ba khỏa ma châu mang theo ba luồng hắc quang, chuẩn xác đánh trúng ngay xương sống hắn, đã đè ép thân hình sắp gượng lại được của hắn.

Công lực Linh Trư hơn xa ba tiên nhân, cho dù ngay mặt đối quyết, cũng có thể cùng Tiểu Khai đánh ngang tay, huống chi là bây giờ toàn lực ra tay đánh lén, Tiểu Khai trúng ba viên ma châu này, làm sao còn chống đỡ được, dưới chân lảo đảo, tiến ra phía trước một bước, ngay cả Tiểu Trúc cũng không kịp buông, liền rơi ngay xuống Dao Trì!

" Ngao ô!" Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa khởi lên từ Dao Trì, ánh mắt hắc long lúc mở lúc hợp, nước Dao Trì kịch liệt sôi trào lên, trong phút chốc trống rỗng thăng lên cao ba thước, đem thân hình của Tiểu Khai và Tiểu Trúc hoàn toàn bao phủ! Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

" Hoa lạp lạp" Phảng phất như dưới đáy nước bị thả tạc đạn, nước Dao Trì bắn lên không, vô số người tu chân nổi lên các loại các dạng kết giới, ngăn trở nước Dao Trì đập vào mặt mà đến, phóng mắt nhìn lại, hồ nước đã trống trơn, nước hồ đã hoàn toàn cạn khô, lộ ra đáy hồ trắng toát, một giây trước Tiểu Khai và Tiểu Trúc ngã xuống, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.