Vô Tự Thiên Thư

Chương 128: Tiểu tiểu trọng sanh

Mỹ nữ là gì ?

Nếu ngươi vừa mới ở trong sòng bạc thua ba năm mười vạn, đến công ti lại bị ông chủ sa thải, trên đường về nhà còn bị chó dại lang thang chạy theo cắn cho một ngụm, cúi đầu ủ rũ âm u đi trong ngõ nhỏ, bỗng nhiên phát hiện không xa phía đối diện có cô gái đối với ngươi thản nhiên cười, vì thế ngươi lập tức lòng vui vẻ lại, chỉ cảm thấy đầu cũng không còn âm u, chân cũng không đau, dù nhìn con mèo dưới chân toàn thân rụng lông cũng thấy rất xinh đẹp, thậm chí còn kiệt lực xuất bộ gợi cảm, giọng trầm thấp đối với cô gái nói một câu: " Tiểu thư họ gì ?" Như vậy không hề nghi vấn, cô gái này nhất định là mỹ nữ.

Nếu vậy, cái gì tuyệt thế mỹ nữ ?.

Nếu ngươi nhìn rõ ràng đối diện là mãnh thú " tuyệt đối không thua gì Toan Nghê thần thú kia" đang giương huyết bồn to hướng về phía ngươi mãnh liệt vồ tới, tùy thời có thể đem ngươi cắn một ngụm nuốt vào, thân lớn đi nhanh như lưu tinh đối lại mãnh thú đang vọt lại, thậm chí ánh mắt căn bàn không có thấy mãnh thú, mà chỉ lo nhìn nữ hài tử ngồi trên lưng thú, giống như không thèm để ý đến mình bị người " cắn giết " một phát đứt thành hai đoạn, như vậy nữ tử trên lưng con thú này nên là tuyệt thế mỹ nhân rồi ?.

Bởi vậy hiện tại, nhân vật chính Nghiêm Tiểu Khai của chúng ta ánh mắt không thể tư nghị nhìn theo bóng dáng Thiên Lộc đã chạy quá mười thước, thật giống như thấy một tên ngu ngốc chạy đi chịu chết.

Hiện tại đã đến bước này cho dù hắn muốn đem Thiên Lộc trở về, hiển nhiên không còn kịp nữa rồi, mà cái miệng to của con tham ăn thú kia, cách Thiên Lộc đã không quá hai thước.

Thời khắc mấu chốt, mỹ nữ trên người tham ăn thú lấy tay khẽ áp xuống, tham ăn thú bỗng ngừng lại, mà Thiên Lộc ở đối diện cũng đồng thời ngừng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng tại chỗ, vung tóc vô cùng tiêu sái, một tay phủ tại bộ khố cực kỳ gợi cảm, một tay tao nhã giống như thân sĩ hướng phía trước đưa ra, tư thế mời gọi, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói một câu lại: " Tiểu thư họ gì ?".

Theo động tác này, tóc tai đầy đầu bị tham ăn thú thổi bay loạn lên về phía sau, mềm mại bay lả tả lên trên, gầu trắng đầy đầu trống rỗng bay lên, theo gió bay tới một cổ hỗn hợp gầu cùng hương vị dơ bẩn tanh tửi kỳ dị.

Tiểu Khai nhìn vậy con mắt muốn rơi xuống, đến lúc này hắn mới bỗng nhiên nhớ tới, vị Thiên Lộc này năm đó được mệnh danh là mấy vạn nữ nhân qua tay, nói như thế nào cũng là nhân vật lãng tử tình tràng .

Nhưng là Thiên Lộc " coi thường cái chết " thực không có tác dụng, tuyệt thế mỹ nhân trong truyền thuyết nhanh chóng giơ một bàn tay nhỏ trắng như tuyết bịt mũi không nhìn lại, một tay khác hướng về phía Tiểu Khai chỉ, cúi đầu đối với tham ăn thú nói: " Người này hôi thối nga Tiểu Tuyết Tuyết, chúng ta đi bên kia, kệ hắn ở đây ".

Thăm ăn thú gầm nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tiểu Khai.

Tiểu Khai lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ tướng mạo nữ hài tử này, nhưng là hắn mới liếc mắt nhìn, liền nhịn không được kinh ngạc nói: " Di, ta như thế nào... giống như gặp qua ngươi ?".

Thiên Lộc vừa đi theo phía sau tham ăn thú vui mừng không xiết chạy tới, nghe Tiểu Khai nói chuyện nhất thời " phốc xích " cười: " Tiểu Khai, cái loại thủ đoạn tán gái cũ rích của ngươi cũng đem ra dùng, về sau để ta dạy ngươi vài chiêu đi "

Tiểu Khai lại lắc đầu: " Không phải... ta thực sự đã từng gặp nàng ".

Hắn nhìn kỹ mi mắt của cô gái, mắt đẹp như họa, da thịt như ngọc, nhìn lại tuổi đời giống như chỉ có mười bảy mười tám, mà lại cộng với hơi thở xinh đẹp xuất trần trời sinh này, rõ ràng là chính mình từng gặp qua. Tiểu Khai nhìn nửa ngày, bỗng nhiên trong đầu một hình ảnh như điện quang, hỏa thạch xẹt qua, Thiên Yêu lúc kể cố sự cho đa tình công tử từng huyễn hóa ra một bộ hình ảnh, trong ảnh là hồ yêu Tiểu Tiểu đúng là bộ dạng này, Tiểu Khai có chút không thể tin nói: " Chẳng lẻ....lại là.... Thiên Yêu ?".

" Thiên Yêu ? Thiên Yêu là ai ?" Cô gái trên lưng thú mở to ánh mắt xinh đẹp, một bộ tò mò: " Ta không gọi là Thiên Yêu, ta gọi là Tiểu Tiểu ".

Tiểu Khai nói: " Tiểu Tiểu Không phải là tên của Thiên Yêu sao ?".

" Ai nha, ngươi nói cái gì vậy, người ta một chút đều nghe không hiểu nga !" Cô gái xem ra thật thanh lịch, nhưng bộ mặt một chút lại không thanh lịch, chỉ thấy nàng ở trên lưng tham ăn thú xoát nhảy xuống, mái tóc dài trên không trung xẹt qua tạo thành một đường cong, xem ra đặc biệt trẻ trung dạt dào, nàng cười hì hì chen ngang nắm lấy cánh tay Tiểu Khai: " Ca, ca ngươi tên là gì vậy ? Ta cảm thấy ngươi rất thân thiết a ! ".

Tiểu Khai cuống quít né tránh, lại nhìn kỹ một chút, lần này xác nhận lại đúng là rất xinh đẹp, nhưng không coi ra cái gì vì nữ hài tử này trước kia chính là Thiên Yêu. hắn trong lòng có chút cảm khái. Nhịn không được trong đầu lại hiện ra con mắt đỏ bộ mặt dự tợn của Thiên Yêu, so sánh với lúc này thật sự là một trời một vực. Khó trách năm đó Mạnh Phi Phàm dù bỏ mạng cũng phải bảo vệ nàng.

Hình dáng Thiên Yêu hiện nay, chính là hồ yêu năm đó mới biến thành hình người, rõ ràng là chưa trưởng thành vẫn còn là bông hoa nhài nhỏ.

Tiểu Khai trong lòng rất có chút rất khó chịu, lắp bắp nói: " Ngươi... ngươi không phải Thiên Yêu.... nhưng là...."

Nữ hài tử nghiêng đầu: " Kỳ thật, ta cũng không biết ta là ai, khi ta tỉnh lại liền phát hiện mình đã ở trong này, sau đó ta cẩn thận suy nghĩ, ta nhớ ra tên mình là Tiêu Tiểu, ở nơi này chính là Sáng Thế Giả, nhưng là ta tiếp tục suy nghĩ, lại không nhớ nỗi ta trước kia là ai ".

Cô gái biểu tình có chút ưu thương ; " Hơn nữa, ta biết nơi đây tên là Diệt Thế Chi Môn, lại không biết nơi đây rốt cuộc là địa phương gì a ".

Thiên Lộc tất nhiên là đầu mờ mịt, Tiểu Khai nghe được trợn mắt há hốc mồm.

Nàng hiểu nhiên là Thiên Yêu, nhưng là ở trong nghi thức cuối cùng của trọng khai thiên địa, Thiên Yêu đã không tồn tại, hiện tại nữ hài tử này tên là Tiểu Tiểu, có thể coi là Thiên Yêu mới sinh, cũng có thể hoàn toàn xem là một người khác, quan trọng nhất là dựa theo lời nói của đa tình công tử lúc ấy thì xem xét lại, thì nàng cơ hồ cả đời không thể nhớ lại bản thân mình, Tiểu Khai trong đầu chuyển mấy vòng, đã quyết định không nói cho nàng sự tình trước kia.

Kiếp trước của nàng có nhiều bất hạnh, lúc này đây nên làm cho cuộc sống của nàng vui vẻ .

Tiểu Tiểu lại không biết Tiểu Khai có nhiều cảm khái như vậy, nàng lại chạy tới ôm lấy cánh tay của Tiểu Khai: " Ca ca, ngươi tên gì ?".

Tiểu Khai lại lùi về phía sau một bước nói: " Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Khai ".

Thiên Lộc bên cạnh ghen tị muốn chết, thật sự nhìn không ra ở địa phương này Tiểu Khai có cái gì hấp dẫn cô gái, nhịn không được chen miệng nói: " Mỹ nữ, ta gọi là Thiên Lộc...".

Tiểu Tiểu quay đầu liếc mắt nhìn hắn, cái mũi nhỏ đẹp hếch lên nói: " Ta quản tên ngươi làm gì a, ngươi trên người tanh tửi, không được đến bên người ta ". Nói xong tránh ra hai bước, trực tiếp chạy ra phía sau Tiểu Khai.

Thiên Lộc quả thực khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn lại mình thấy quần áo rách tả tơi, bàn tay và cánh tay đen thui, cuối cùng hiểu được mình vì cái gì bị khinh bỉ, hắn ủy khuất nói: " Ta... ta cũng không cố ý a... ta còn chưa tắm rửa...." T.r.u.y.ệTrà Truyện

" Tắm rửa sao ? Ta có biện pháp nha " Con mắt đen của cô gái quay tròn, nói: " Ngươi đến bên kia tắm rửa đi ". Ngón tay trắng mảnh mai của nàng tùy tiện chỉ sang bên cạnh cách đó không xa một chút.

Thiên Lộc nhìn theo ngón tay nàng chỉ, bên kia hết thảy đều là một mảnh cây rừng buồn bực: " Nơi đây.... không có nước nga ".

Cô gái hì hì, ngón tay hoa một cái, nhất thời, kỳ cảnh xuất hiện ra !.

Phiến cây rừng xanh um kia trong khoảnh khắc dung hóa tan rả, tại chỗ lún xuống mặt đất, bỗng nhiên nhấp nhoáng một phiến trong suốt tỏa sáng mờ mờ, tiếp theo Tiểu Khai và Thiên Lộc trợn mắt há hốc mồm nhìn lại, một hồ nước sâu rộng xuất hiện trước mắt.

" Này... đây là cái gì ?" Thiên Lộc đầu lưỡi có chút cứng lại: " Chẳng lẽ đây là truyền thuyết, trong tiên giới cao thủ tài năng mới có lực chế ngự thiên địa tự nhiên ?".

" Cái gì gọi là lực chế ngự thiên địa tự nhiên ? Ta không biết a " Tiểu Tiểu theo lý thưởng đương nhiên nói: " Cái này rất đơn giản, ta trời sinh đã biết rồi, ân.... ta nhớ rõ cái tên sáng tạo chi lực ".

Tiểu Khai tâm lý có chút run sợ, bỗng nhiên nghĩ tới đa tình công tử đã nói qua, Sáng Thế Giả, ở thế giới này có thể so với Sáng Thế Thần, có được lực khống chế đối với không gian này, lực khống chế này, đương nhiên lực lượng bao hàm các quy tắc chế định cùng quy tắc tu cải, nói cách khác, Tiểu Tiểu ở Diệt Thế Chi Môn, kỳ thật có thể hô phong hoán vũ muốn làm gì thì làm.

Ở trong thế giới mới sinh này, kỳ thật nàng chính là thần !.

Tiểu Tiểu lại quay đầu, bắt lấy tay Tiểu Khai, Tiểu Khai chỉ cảm thấy đau đầu, tuy bị một tuyệt thế mỹ nữ ôm ấp thực là sự việc hạnh phúc nhưng chỉ cần nghĩ lại nữ hài tử này hơn một vạn năm trước từng là lão yêu quái Cửu Vĩ Thiên Hồ, trong lòng Tiểu Khai cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể lại thối lui một bước, kiên quyết đem mỹ nữ này đẩy ra ngoài, lúc này mới nói: " Ngươi muốn làm gì ?".

" Ngươi không cần đối với người ta lãnh đạm như vậy ! Người ta cảm thấy ngươi rất thân thiết a!" Tiểu Tiểu hốc mắt đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn liền vêu ra, ý muốn khóc, ngược lại Tiểu Khai hoảng sợ, chạy nhanh lên một bước, nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng nói,: " Tốt rồi tốt rồi, không có việc gì ".

" Người ta không muốn hại ngươi " Tiểu Tiểu ủy khuất nói: " Ta chính là cảm thấy ngươi đặc biệt thân thiết thôi, ngươi trên người có một loại khí tức rất quen thuộc, thật giống như là... thật giống như là khí tức của thế giới này ".

Nàng bỗng vỗ tay, reo mừng nhảy dựng lên: " Cáp, ta nghĩ ra rồi, nguyên lai ngươi là Khai Khải Giả ".

" Khai Khải Giả ... " Tiểu Khai và Thiên Lộc lại lần nữa sững sờ.

" Hì Hì, các ngươi không cần nhìn ta như vậy " Tiểu Tiểu nói: " Kỳ thật ta cũng không biết cái gì gọi là Khai Khải Giả, chẳng qua mới ý thức ra, thế giới này có một Sáng Thế Giả, một Khai Khải Giả là cầu nối giữa hai thế giới, Sáng Thế Giả chắc trách là phát triển thế giới này để nó không ngừng mở rộng ".

Tiểu Tiểu kéo một bàn tay của Tiểu Khai, dùng ngón cái tay trắng mịn như tuyết giữ ngón cái của Tiểu Khai, lại nói: " Ngươi là Khai Khải Giả, ta là Sang Thế Giả, Tiểu Khai ca ca ngươi chính là thân nhân duy nhất của Tiểu Tiểu nga ".

" Ách... được " Tiểu Khai vốn là rất khó chịu nhưng là bị nàng nháo như vậy, nên trong đầu suy nghĩ về Thiên Yêu dữ tợn chậm rãi mờ đi, lúc này nhìn cô gái trước mặt đúng là ngây thơ hồn nhiên, một khi đã như vậy, mình làm để nàng vui vẻ a ? .

Tiểu Khai một khi đã nghĩ thông suốt, nhất thời mỉm cười gật đầu: " Tiểu Tiểu, ngươi chính là muội muội tốt của ta ".

Tiểu Tiểu sắc đẹp có thể nói là thiên hạ vô song, vô luận là tức giận hay là tươi cười, đều đủ làm cho người ta hai mắt đăm đăm, Thiên Lộc mắt thấy tuyệt thế mỹ nữ như vậy ôm ấp Tiểu Khai, mạnh mẽ " Câu dẫn " lúc sau lại có thể thay đổi trực tiếp xưng huynh gọi muội, trong lòng vô cùng buồn bực, nhịn không được lại nghĩ, phải chen miệng vào,: " Cái này... Tiểu Tiểu cô nương ..."

" Đi đi đi, đến bên kia tắm đi, đừng quấy rầy ta cùng ca ca nói chuyện " Tiểu Tiểu lòng tràn đầy không kiên nhẫn đẩy Thiên Lộc một cái, dù nàng còn chưa có đụng tay tới Thiên Lộc a, nhưng Thiên Lộc đã hoàn toàn không khống chế được bay lên.

" Di, quái không hiểu, ta như thế nào không nghe sai khiến ? " Thiên Lộc trơ mắt nhìn thấy hai chân rời mặt đất, liền một bên mạng nắm thủ quyết, trong miệng oa oa kêu to: " Dừng ! Dừng ! Mau dừng lại ! Ta kháo, như thế nào ta không có nguyền khí, ai nha Âm Dương Hợp Nhất, Vô Cực Quy Tông, xem Kim Thực Trụy Lạc của ta! Oa oa oa, như thế nào không có tác dụng ? Ta như thế nào càng bay càng cao ?".

" A a, trong Diệt Thế Chi Môn, ngươi cũng đừng mong sử dụng được lực lượng như bên ngoài " Tiểu Khai rất là mong đợi, ngẩng đầu nhìn Thiên Lộc càng bay càng cao: " Ngươi liền tiếp nhận sự thật đi ".

" Tiểu nha đầu, không cần bức ta sử dụng tuyệt chiêu nga.... xem siêu cấp ...." Thiên Lộc thanh âm im bặt, nguyên lai là Tiểu Tiểu thân xuất hai cái đầu ngón tay đến, nhẹ nhàng nắm cùng một chỗ, sau đó Thiên Lộc liền giống như bị lực lượng vô hình lôi kéo, kín kẽ bịt lại cùng một nơi, nhưng là hắn dùng sức như thế nào cũng đừng mong phát ra một từ.

Tiếp theo, hắn " bùm " rơi vào trong hồ nước, kích khởi bọt nước đầy trời.

" Hừ, người này thật đáng ghét !" Tiểu Tiểu tiếp tục liếc mắt nhìn hắn, sau đó mở hai đầu ngón tay ra, tạo ra một tiếng giòn tan vọng lại, hồ nước bỗng nhiên như có linh tính, từng chùm bọt nước nhảy dựng lên, từng tầng từng tầng, chặt chẽ đem bao Thiên Lộc, giữa hồ bỗng nhiên lại xuất hiện một cổ nước, giống như vòi phun nước bắn thẳng tới người Thiên Lộc, từ trên xuống dưới liều mạng bao trùm lên, trong vụ thủy đầy trời kia, lờ mờ còn nghe được tiếng kêu hổn hển của Thiên Lộc: " Ai nha ! Ai yêu ! Khinh rẻ, khinh rẻ, aha, chậm chút, ngươi .... ngươi đừng loạn a, nước đều vào hết mũi ta.... hắt xì... ùng ục ùng ục... má của ta ơi, ngươi thong thả một chút không được sao chứ ? Lão tử da đều nhanh chóng bị phá tan rồi !".

Tiểu Tiểu vẻ mặt hưng phấn, nhìn Thiên Lộc hổn hển thở gấp, lại cười càng lợi hại, tiếng cười như chuông bạc thanh âm vang vọng cả thảo nguyên, bầu trời mây trắng nồng hậu kéo đến, gió nhẹ lặng lẽ thổi mạnh lên, bụi cỏ lặng lẽ tiết ra vô số giọt sương trong suốt, trong không khí ung dung bay tới một trận thanh tĩnh hương thơm, Tiểu Khai nhìn bốn phía bất tri bất giác đã có vô số tham ăn thú chi chít xông tới, đem chỗ ba người đứng, đoàn đoàn vây quanh toàn bộ đều lẳng lặng nằm tại chỗ, mắt khẽ nhắm lại, giống như là hưởng thụ, sau giờ ngọ trời xanh mây trắng, ánh nắng vũ lộ.

Sáng Thế Giả đích xác không phải cái đích, cả thế giời liền bị cảm xúc của nàng ảnh hưởng. Tiểu Khai lẳng lặng đứng ngoài quan sát Tiểu Tiểu, cười như hoa, nụ cười vô cùng thuần tịnh, toàn bộ vui giận đều rõ ràng tả trên khuôn mặt, Tiểu Khai chỉ là khẽ nhìn, liền cảm thấy trong lòng vui vẻ lên.

Huyết hải thâm cừu trên lưng với Thiên Yêu, hắn để theo gió mà đi, hiện tại trước mắt mình là một muội muội tốt, là một bông hoa xinh đẹp, một cô gái ngây thờ hồn nhiên, nàng nên được hưởng thụ cuộc sống hoàn toàn mới này.

Nghĩ đến đây, tiếng cười của Tiểu Khai phát ra hòa nhã hơn.

Đại khái qua năm sáu phút, Thiên Lộc chật vật không chịu nổi từ trong hồ nước đứng lên, toàn thân quần áo đều biến thành mảnh nhỏ, trên người tắm rất sạch sẽ, xem ra như một một con lợn trắng, Tiểu Khai nhắc nhở: " Muội muội hắn còn chưa mặc quần áo, ngươi đừng nhìn hắn ...."

Lời này mới nói đến đây, liền thấy Tiểu Tiểu lại giòn tan chỉ lại, Thiên Lộc thân thể lại không thể khống chế bay lên không trung, từ mặt đất bay lên vô số cỏ dại, hi hi lạp lạp toàn bộ dính trên người hắn, thời điểm Thiên Lộc hạ xuống, Tiểu Khai nhịn không được trừng lớn mắt.

Nguyên lai trên Người Thiên Lộc bị toàn bộ những khỏa cỏ xanh này che lại, cỏ dại này cũng không đơn giản là có tác dụng che dấu, mà từng mảnh từng mảnh chình tề sắp xếp có trật tự lên, trong lúc đó có lực lượng kỳ quái hỗ trợ gắt gao gắn chặt vào nhau, cũng không bóc ra được, xem ra Thiên Lộc giống như phủ thêm " thảo diệp phục "( trang phục bằng cỏ) một màu xanh biếc, xem như kiểu dáng thứ hai rất mới lạ .

Nếu ở trên địa cầu, nói không trừng lại là một loại trào lưu mới a!.

Thiên Lộc cúi đầu nhìn lại nhất thời rất là căm giận: " Ngươi đây là muốn làm cái gì ..." Vậy nên hắn đảo môi, nhưng mới nói được một nửa, lại buồn bực cố gắn thu lại .

Lúc này đây, hắn thấy thoáng hiện lên trước mặt vô số đao quang kiếm ảnh,trắng như tuyết, lòe lòe tỏa sáng, hàn khí thấm vào ruột gan Thiên Lộc sợ đến một từ không nói thành lời.

Thời khắc tiếp theo, liền thấy trước mặt ánh đao lòe lòe, khí lạnh sưu sưu, toàn thân trên dưới cũng thấy lạnh lẽo, thật giống như có người đang dùng đao cứng sắc bén cạo lông lợn, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm " xoát xoát ", đáng thương cho Thiên Lộc một đời tán tiên sống hơn ba vạn năm, từng gặp qua ma nữ, đấu qua thần tiên, tiếu ngạo tu chân giới, không biết có bao nhiêu phong quang, hôm nay đến Diệt Thế Chi Môn, đúng là như cá nằm trên thớt, liền một chút năng lực phản kháng không có.

Rốt cục Thiên Lộc bình tĩnh lại, trên mặt đất phô ra một lớp lông tóc mỏng, tóc dài mấy thước của hắn cùng râu đều bị cắt sạch sẽ, toàn thân trên dưới được trang điểm mới, một bộ hình dáng hoàn toàn thay đổi.

Tiểu Khai phóng mắt lại, nhịn không được gật đầu nói: " Cũng được, thật sự cũng được ".

Phải biết rằng Thiên Lộc năm đó là mỹ nam phong lưu hào phóng, tán tiên là sẽ không già, tuy nhiên ban đầu rất bẩn thỉu, nhưng là khi tắm rửa sạch sẽ, khí chất mỹ nam nhất thời hiển hiện ra, Tiểu Khai xò xét qua lại hắn một hồi, không thể không thừa nhận, người nầy đích xác có tư cách câu dẫn mỹ nữ, khó trách năm nghĩ ra cái gì thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp.

Thiên Lộc phản ứng đi lại, nhất thời oa oa kêu to: " Nha đầu, người đối với ta làm cái gì ?".

Tiểu Tiểu dò xét hắn từ trên xuống dưới, nửa ngày, gật đầu nói: " Ân, thế này nhìn cũng được rồi".

Thiên Lộc nhất thời bừng bừng giận giữ, hai bước ba bước đi lại, quơ nắm tay nói: " Ngươi đây là xâm phạm nhân quyền của ta..."

Hôm nay hắn còn chưa có nói cho hết lời, cả thân thể hắn lại bị Tiểu Tiểu ném lên không trung, sau đó, hắn vô cùng " hoảng sợ " phát hiện trên chân xuất hiện một đôi giày hình thức cổ quái, trên cánh tay có một cái ống tay áo màu đen, sau đó Tiểu Tiểu vẫy tay hắn liền liền rơi xuống.

" Ha ha, ca ca ngươi xem ta thiết kế thế nào ?" Tiểu Tiểu quay đầu đối với Tiểu Khai nói: " Hắn như vậy có phải là thuận mắt hơn không ?".

Thiên Lộc nổi trận lôi đình, tức giận nói: " Uy ! Ngươi không có nghe lời ta nói sao ?".

Tiểu Tiểu nháy nháy mắt: " Nghe rồi nha ".

" Nghe được còn vì cái gì đối với ta như vậy ?" Thiên Lộc tức giận: " Ngươi xâm phạm nhân quyền của ta ngươi có biết không ?".

Tiểu Tiểu nghiêng đầu: " Nhân quyền là cái gì ?".

" Ngươi .... ngươi mạo phạm tự do của ta ! Chà đạp ý chí của ta ! Bóp méo hình tượng của ta !".

" Ta không có làm " Tiểu Tiểu một bộ dáng khó có thể lý giải: " Ta chính là cho ngươi nhiều hấp dẫn mà thôi ".

Nàng sờ sờ tham ăn thú bên cạnh: " Tiểu Tuyết Tuyết, ngươi nói đúng hay không ?".

Tham ăn thú hung quang lòe lòe ánh mắt mang theo lời cảnh cáo ý vị trừng mắt nhìn Thiên Lộc, mở mồm như chậu máu to khe khẽ rít gào một tiếng, dùng lực khẽ gật đầu, đầu va vào mặt đất " phanh phanh " buồn hưởng, ý tứ kia rõ ràng: ngươi còn nói nha " đừng trách " nhìn xem? Không tin ta sẽ đem đầu ngươi so với răng nanh của ta xem cái nào cứng hơn !.

Thiên Lộc nuốt nước miếng, ý kiến đầy mình nhất thời bị ngừng lại.

Tiểu Tiểu một bộ hình dáng vô tội: " Thiên Lộc ca ca, ngươi còn có ý kiến sao ?".

Thiên Lộc được gọi một tiếng " Thiên Lộc ca ca " nên trực tiếp ngây dại.

Một tiếng này đúng là vừa giòn vừa ngọt, nếu nói Thiên Lộc vừa mợi bị cường quyền áp bách, hình dáng này điển hình là cam tâm tình nguyện, nhất thời chỉ cảm thấy xương cốt nhất đều muốn mềm ra, liên tục gật đầu: " A, a .... a a ... ta cao hứng còn không kịp a, ta làm sao có ý kiến nha ".

Tiểu Tiểu hốc mắt lại có chút đỏ lên, xem ra lại muốn khóc: " Nhưng là ngươi vừa mới hung hăng với ta ".

" Ta ... ta sai rồi " Thiên Lộc trên thân cuối cùng xương cốt cũng bắt đấu mềm ra: " Ta giải thích cho ngươi... giải thích còn không được sao ?".

Thiên Lộc này không thể nói không có cốt khí, nhưng nam nhân trước mặt mỹ nhân xương cốt bình thường đều mềm ra một chút, càng huống chi mỹ nữ chính là tuyệt thế mỹ nữ, mà nam nhân này cũng suốt ba vạn năm không có gặp qua nữ nhân.

Cái gọi là: " Đi lính ba năm, lợn nái cũng biến thành Điêu Thuyền " giờ phút này Thiên Lộc phản ứng như vậy thật sự là rất bình thương.

" Thiên Lộc ca ca thật tốt !" Tiểu Tiểu nhất thời phá lệ mỉm cười, đối với tham ăn thú bốn phương tám hướng đang năm nghĩ ngơi dưới ánh mặt trời vẫy vẫy tay: " Ta cùng ca của ta đi chơi, các ngươi chiêu đãi Thiên Lộc ca ca nga ".

Cả thảo nguyên tập thể tham ăn thú phát ra tiếng kêu trầm buồn, thanh âm kia phối hợp với nhau chấn đại địa run rẩy, Thiên Lộc cảm thấy bên người tiếng gió hô hô, đảo mắt lại, thân thể gầy yếu đều bị vô số tham ăn thú chặt chẽ vây quanh.

Hắn đến lúc này mới nhìn tứ phía, ánh mắt phát hiện toàn bộ nơi này đã bị tham ăn thú chiếm cứ, mà hắn là một người đứng ở trung gian, thật giống như một con thỏ nhỏ đứng ở đây, vạn lão hổ vây quanh.

" Trời ơi !" Thiên Lộc kêu thảm thiết vang vọng cả thảo nguyên.