"Mọi người không biết, Hạ Tuyết nói dóc hạng nhất đấy, sáng nay lúc ăn quả quýt, tôi bị cô ấy lừa, cho nên vừa rồi trêu chọc cô ấy một chút!" Hàn Văn Vũ cười nói!"Anh nói chuyện gì, làm cho cô ấy sặc nước ướt hết người vậy?" Mộng Hàm mỉm cười hỏi, Hàn Văn Kiệt cũng đã gỡ xương miếng cá xong, đưa đến trong chén của cô, mới ngẩng đầu, uống nước ấm, nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết . . . . . ."Tôi lừa cô ấy, nói anh cả vẫn còn xử nam! Cô ấy liền kích động rồi ! Ha ha ha ha. . . . . ." Hàn Văn Vũ lại nhịn không được cười rộ lên. . . . . .Mọi người vừa nghe, cũng không nhịn được cười rộ lên. . . . . .Hàn Văn Hạo vẻ mặt không vui nhìn em trai nói: "Miệng nói bậy! Vì chú nói chuyện không lịch sự cho nên cô ấy mới sặc nước ra ngoài!?""Ôi! đùa thật vui mà!" Hàn Văn Vũ lại nhịn không được cười rộ lên.Hạ Tuyết tuy tức giận nhưng lại thật sự không có biện pháp, nàng liền cầm một trái ớt dùng để nấu canh cá, đưa lên miệng khẽ cắn, nàng uhm một tiếng, ánh mắt sáng lên, giơ trái ớt màu xanh nhìn, có chút vui vẻ nói: "Trái ớt này . . . . . . tại sao lại ngọt vậy nhỉ? Vừa rồi tôi còn cho rằng thật cay a?"Mọi người lập tức ngạc nhiên nhìn nàng. . . . . . Bao gồm cả Hàn Văn Hạo, ánh mắt chớp lóe, có phần hoài nghi nhìn nàng. . . . . .Hàn Văn Vũ “A” một tiếng, lại vỗ vai Hạ Tuyết cười nói: "Mọi người đừng bị cô ấy lừa, trái ớt này khẳng định là cay đến không chịu nổi!""Đừng làm rộn! Ai lại chơi đùa hai lần ác vậy?" Hạ Tuyết cố ý trừng mắt nhìn hắn một chút tiếp tục cắn trái ớt, hưởng thụ, ngọt quá, ngọt quá, nàng kêu lên, mỉm cười nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Thật sự rất ngọt a. . . . . ."Vẻ mặt Hàn Văn Vũ ngẩn ra, hơi nghi ngờ nhìn nàng. . . . . .Vẻ mặt Mộng Hàm cũng ngạc nhiên nhìn nàng một cái, mới “chậc” một tiếng, nói: "Cô. . . . . . xác định là ngọt ?"Hạ Tuyết lại cầm trái ớt ăn tiếp, vừa ăn vừa gật đầu cười nói: "Đúng là rất ngọt . . . . . . Tôi còn chưa nếm qua trái ớt ngọt như vậy".Hàn Văn Kiệt cười cười nhìn nàng. . . . . .Dạ Thiên Thiên lắc đầu, cười nói: "Tôi không tin!""Nhưng cô nhìn vẻ mặt của cô ấy kìa ..... dường như là ngọt thật đó …" Mộng Hàm lại tò mò!"Ôi, Mọi người thử một chút đi! Thật sự là mùi vị rất tốt!" Hạ Tuyết lại lập tức quay đầu, nhìn Hàn Văn Vũ bằng vẻ mặt đáng đánh đòn, nói: "Không cho anh ăn đâu...! Lúc nảy anh dám trêu chọc người ta, anh không được ăn!"Hàn Văn Vũ ánh mắt chớp lóe, hừ một tiếng, nói: "Tôi mới không bị cô lừa!""Tôi không kêu anh ăn!" Hạ Tuyết không để ý hắn, tiếp tục cắn trái ớt kia, vừa ăn vừa hưởng thụ. . . . . .Hàn Văn Vũ mày nhíu lại, ánh mắt nheo lại nhìn Hạ Tuyết, sắc mặt của nàng thậm chí một chút biến hóa cũng không có, lập tức lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn nhịn không được cầm lấy một trái ớt bỏ vào miệng cắn, nói: "Tôi muốn ăn thử xem có phải hay không ……phốc ……" hắn lập tức đem trái ớt cay bốc lửa phun ra ngoài, ho khan liên tục, chụp ly nước uống ừng ực. . . . . ."Ha ha ha ha . . . ." Hạ Tuyết nhịn không được chỉ vào Hàn Văn Vũ cười nói: "Anh ngốc quá đi . . . . . . Ôi. . . Mẹ ơi! ! Cay chết tôi rồi ! Vừa rồi tôi cố gắng nhịn muốn chết!" Nàng vừa nói xong, mặt đỏ tới mang tai cầm lấy ly nước ấm vội vàng uống vào. . . . . .Nàng vừa nói, tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười. . . . . ."Rất tốt! Cô dám đùa giỡn tôi! !" Hàn Văn Vũ không thể nhịn được nữa chụp lấy Hạ Tuyết . . . . "Tôi muốn ném cô xuống hồ!"