“Tử Quân tớ đi với cậu”Thi Ngữ giữ cô lại. Tử Quân chán nản lắc đầu một cái”Tới muốn tự đi nhận tiện muốn ở một mình một chút!”
“Tử Quân “Thi Ngữ còn muốn nói điều gì nhưng bị Trác Minh Liệt kéo lại. Anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái ý bảo cô không cần nói nữa. Vì vậy cô chỉ có thể im lặng nhìn Tử Quân đi ra ngoài.
Thẩm Tử Quân vừa đi ra khỏi nhà của Thi Ngữ tâm trí lập tức trở nên hoảng hốt. Tay cô cầm lái giống như bị rút hết hơi sức. Lấy địa chỉ trong túi xách của bác Phúc cho, Tử Quân tìm theo phần mộ của ba mình. Cô vừa đến nơi đó lại phát hiện đã có một người đứng ở đó.
Bóng lưng cao lớn, rắn rỏi sự thê lương qua đôi mắt được kính mát che đi , anh đứng nghiêng người nên không biết là ai! Bó hoa cúc trắng tươi mới tỏa ra mùi thơm thoang thoảng làm nơi phần mộ càng thêm vô hạn cô đơn.
Tử Quân chần trừ một lúc lâu vẫn không nghĩ là ai đến thăm mộ ba mình, ở nơi này nhà họ Thẩm đã không còn bạn nữa rồi.
“Xin hỏi ngài là…” Lời nói của Tử Quân còn chưa dứt người nọ muốn đi.
“Đứng lại!”Cô đi theo sát kéo ống tay áo anh lại. Người nọ vóc người cao lớn lại bị cô kéo lảo đảo một cái.
“Phùng Thiếu Diễm tại sao lại là anh?”Tử Quân nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm .
“Là tôi!”Phùng Thiếu Diễm tháo xuống kính xuống, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt như muốn người khác cách xa mình ngàn dặm.”Thẩm tiểu thư cô có thể buông tay ra ?”
“Tại sao anh lại đến đây bái tế ba tôi?”Tử Quân hỏi.
“Chúng tôi…”Phùng Thiếu Diễm thật sự không biết nên nói gì thật ra hôm nay anh tới viếng mộ vì sám hối. Mặc dù sự sám hối này tới trễ nhiều năm nhưng bây giờ anh muốn đến đây một lần trước khi đi, cố tránh thời gian Thẩm Tử Quân sẽ đến đây lại không ngờ có thể gặp cô!
“Chẳng lẽ tưởng nhớ cố nhân cũng không được sao?”
“Phùng Thiếu Diễm, nếu như anh và nhà họ Thẩm chúng tôi từng có chuyện gì đó, tại sao anh không thể mặt đối mặt nói cho tôi nghe lại? Tôi không tin bọn họ bất kề là ai, tôi chỉ tin mình anh!” Trong đôi mắt của Tử Quân tràn đầy khát vọng.
“Thẩm tiểu thư , thật ra thì có rất nhiều chuyện nhớ lại là một việc vô cùng khổ sở. Mà bây giờ cô đã quên, cuộc đời đối sử với cô như vậy là không tốt sao, sao cô không thể từ bỏ cứ như vậy mà sống hạnh phúc hết cuộc đời còn lại? Tại sao cứ nhất định phải biết chuyện trước kia y? Trước kia dù có chuyện gì xảy ra thì đó cũng chỉ là quá khứ, nước đổ khó hốt”Phùng Thiếu Diễm lại đeo kính lên. “Tôi muốn sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau!”
Thẩm Tử Quân như bị sét đánh lảo đảo lui về phía sau hai bước ngã quỳ gối trước mộ ba mình nước mắt rơi như mưa. Phùng Thiếu Diễm độc ác đi xa.
“Ba, con gái đã quay về”Trong hình ba cô vẫn từ ái nhìn cô như ngày xưa giống như tất cả mọi chuyện quay lại như xưa, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao cô không nhớ Phùng Thiếu Diễm giữa cô và anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ anh đã làm cô bị tổn thương đế mức không thể ngờ đến sao?
“Ngoan ngoãn tới đây”Thi Ngữ bế Nữu Nữu lên”Nữu Nữu ba có nói cho Nữu Nữu biết mẹ là ai không?”Cho đến tận bây giờ Phùng Thiếu Diễm cũng chưa từng nói về chuyện mẹ Nữu Nữu là ai, cũng không đến chuyện hôn nhân của anh.
“Nữu Nữu không biết, ba nói với Nữu Nữu mẹ ở trung quốc, lần này trở về là có thể thăm mẹ nhưng đến bây giờ Nữu Nữu vẫn chưa nhìn thấy mẹ”Nữu Nữu nhỏ giọng nói”Nhưng dì kia rất giống mẹ trong hình.”
Thi Ngữ nghi hoặc cô biết người Nữu Nữu nói là Tử Quân, chẳng lẽ cô ấy là mẹ của Nữu Nữu sao? Nhưng làm sao có thể chứ, đến tận bây giờ cô cũng chưa từng nghe nói Tử Quân mang thai?
Đang nói chuyện Phùng Thiếu Diễm lái xe trở lại.
“Anh!”Thi Ngữ ôm Nữu Nữu đi ra ngoài”Anh đã đi đâu vậy? Có gặp Tử Quân hay không ?”
“Ba”Nữu Nữu vừa nhìn thấy ba lập muốn được ôm. Phùng Thiếu Diễm tháo kính râm xuống đón lấy Nữu Nữu.”Không gặp! Thi Ngữ gọi anh Thi An đi, bọn anh về nhà thăm ba, ngày mai bọn anh sẽ về Newyork !”
“Anh, sao đi vội vàng thế? Chuyện của Tử Quân còn chưa có giải quyết ! Anh thật sự muốn buông cô ấy sao?”
“Thi Ngữ anh đã kết hôn, cho nên chuyện của Thẩm Tử Quân không nên nhắc lại vì cô ấy cũng vì anh.” Trong mắt của Phùng Thiếu Diễm ẩn nhẫn đau đớn.
“Anh nói dối!”Thi Ngữ rống to”Rõ ràng anh không dám đối mặt lại nói rằng mình đã kết hôn vậy cô ấy là ai?”
“Lâm Thi Ngữ em có cần cố tình gây sự như vậy hay không?”Phùng Thiếu Diễm rống to định noid tiếp nhưng Trác Minh Liệt lại nói trước.
“Phùng Thiếu Diễm không có việc gì, em không cần hô to gọi nhỏ, Thi Ngữ cũng là vì tốt cho em!”Trác Minh Liệt ôm vợ vào trong ngực”Cô ấy bây giờ đang có thai!”
Phùng Thiếu Diễm không nói một lời ôm Nữu Nữu muốn đi.
“Anh chờ một chút! Để em gọi điện thoại cho anh Thi An, chúng ta cùng đi!”
“Lâm Thi Ngữ tốt nhất là em không nên đi”Trác Minh Liệt giữ cô lại”Cơ thể em bây giờ không thích hợp để đi ra ngoài!”
” Minh Liệt em chỉ đi thăm ba một chút mà thôi! Sao anh cứ phải chuyện bé xé ra toi vậy?”Thi Ngữ có chút tức giận, bây giờ cô đã bị chuyện của Tử Quânvà Phùng Thiếu Diễm làm cho đau đầu, vậy mà chồng cô vẫn còn ở phía sau lải nhải.
“Được rồi để anh đưa em đi”Trác Minh Liệt đã nắm tayThi Ngữ dắt cô vào trong xe.
Ba năm trước đây sau khi xử lý xong ân oán với nhà họ Trác Lâm Thi An đã mua một căn nhà cao cấp trên bìa rừng để anh và ba có thể sống thoái mái hơn.Nhưng muốn đi đến đó phải qua một con đương núi rất nhỏ hẹp mà trùng hợp hơn thế nữa nơi này là nơi Thâm Tử Quân và Phùng Thiếu Diễm bị tai nạn cách đây ba năm.