Trên cầu treo vô cùng trống trải vang lên tiếng còi xe cảnh sát kéo dài, hai chiếc xe cảnh sát gào thét đi qua, sáu chiếc xe cao cấp không nhanh không chậm đi theo sau xe cảnh sát.
Đầu tiên là chiếc Lincoln Limousine hoàng gia đặt riêng.
Trong kính xe sang trọng, cực kỳ tối đen.
Ở bên ngoài căn bản không nhìn rõ người ngồi bên trong là ai, nhưng với tình thế này, không phải nhân vật nổi tiếng thương giới thì chính là quý tộc chức cao vọng trọng.
Hai chiếc xe suv màu đen đột nhiên chạy ngược chiều.
Xe Suv dẫn đầu hình như mất khống chế, chạy thẳng về chiếc Lincoln.
Xe cảnh sát hộ tống đoàn xe né tránh không kịp, chợt bị Suv đụng ra bên ngoài, xe cảnh sát chao đảo.
Mắt thấy xe cảnh sát gần rớt xuống cầu treo, xe Suv lại đụng mạnh, xe cảnh sát giống như lên nòng đạn, trong nháy mắt rơi xuống nước từ cầu treo cao mấy chục thước.
Một xe cảnh sát khác thấy tình thế không ổn, lập tức lấy súng ra, đối kháng với kẻ địch xa lạ.
Đám côn đồ này được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, lúc bọn họ rút lui có trật tự, lại bị đoàn xe bao vậy hai đầu.
Một đoàn xe bị vây ở chính giữa cầu treo, trước không thể vào, sau không thể lui!
Một người đàn ông mặc áo đen trên Suv cười nhạt.
Làm xong lần này, anh ta và anh em có thể nghỉ ngơi rồi.
Anh ta nhanh nhẹn lấy hộp điều khiển từ xa bên ghế phó lái.
“Các anh em, lập tức rút lui!”
Anh ta ra lệnh qua điện thoại vô tuyến, chân phải đạp cần ga, xe cấp tốc lui về sau.
Tay anh ta nhấn nút màu đỏ trên hộp điều khiển từ xa, chờ tiếng nổ vang lên.
Nhưng đợi hồi lâu, không nghe thấy tiếng vang…
“Khốn kiếp! Bom mất hiệu lực?”
“Lão đại, không thể nào! Nhất định là chỗ nào xảy ra vấn đề…” Trợ lý bên cạnh không tưởng tượng nổi nhìn đoàn xe cách đó không xa.
Những người đó lại bình yên vô sự!
Hai người trên một chiếc Suv khác đang sốt ruột, bom là do bọn họ gắn, nếu không nổ, không phải đi về sẽ bị lão đại cào chết?
Mà xa xa, trên chiếc xe Lincoln màu trắng, một người đàn ông dù bận vẫn thong dong quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Lông mi anh khẽ run, cánh bướm xinh đẹp.
“Tổng thống tiên sinh, điện thoại của ngài.”
Thư ký trưởng ở bên cạnh một mực cung kính đưa điện thoại thông minh cho Lệ Diệu Xuyên.
Lệ Diệu Xuyên nhận lấy điện thoại, đầu ngón tay thon dài lướt trên màn hình, phần mềm tự nổ kiểu mới hiện ra trước mắt.
Khóe miệng khẽ nhếch nụ cười tạ mì, ngón tay phải Lệ Diệu Xuyên rơi vào trên màn hình, nhẹ nhàng ấn.
Chỉ nghe bốn tiếng “đùng đùng đùng đùng” liên tục, hai chiếc Suv kia đồng thời bùng nổ, xe hoàn toàn mất khống chế, xoay vòng trên cầu treo cao ngất.
Trên xe Suv màu đen truyền tới tiếng tức giận chửi rủa!
“Xảy ra chuyện gì! Tôi bảo cậu gắn thuốc nổ, cậu mẹ nó gắn vào trên xe chúng ta phải không? Muốn nổ chết tôi à?!”
“Lão đại! Lão đại oan uổng em, em thề, em tuyệt đối không có suy nghĩ phản bội anh, nếu có, bị thiên lôi đánh chết!”
Ánh mắt lão đại lúc này quá dọa người.
“Hơn nữa, anh đừng quên, quả bom kia, sao có thể chỉ làm nổ bánh xe, nếu nổ thật, tuyệt đối có thể nổ nửa cầu treo…”
Hỏng bét, chắc chắn bọn họ rơi vào bẫy của tên nhóc hoàng gia kia!
Nên anh ta nói, nhiệm vụ nguy cơ tứ phía như tập kích Tổng thống sao có thể tiến hành thuận lợi như vậy!
“Lão đại, cẩn thận trước mặt! Trước mặt!”
Chiếc xe Suv màu đen hoàn toàn mất khống chế, đụng vào chiếc Lamborghini.
Hai đầu xe nhất thời biến hình, túi hơi an toàn trong xe bùng ra.
Trợ lý choáng váng hoa mắt, túi hơi an toàn đáng chết này, không đập chết anh ta!
Anh ta vừa quay đầu, phát hiện lão đại ngồi ở ghế tài xế đã biến mất!
Bên ngoài xe Suv, vẻ mặt lão đại hung hãn bước từng bước tới chiếc Lamborghini.
Chỉ nghe “rắc rắc”, cửa xe Lamborghini bị anh ta tay không bẻ ra.
Anh ta kéo người đàn ông trong xe ra như rác rưởi, vứt qua một bên.
Lại kéo người phụ nữ duy nhất vẫn đang mặc áo cưới ngồi sau xe, quăng ra ngoài.
“Gặp phải tôi, coi như cô xui xẻo!”
Cánh tay tráng kiện của lão đại đè bả vai cô, ngẩng đầu, nhóm người hoàng gia được huấn luyện nghiêm chỉnh đang oai hùng đi tới bọn họ.
Dẫn đầu là Tổng thống đại nhân trên vạn người.
Mà một đám đặc vụ sau lưng Tổng thống đã sớm đồng loạt lấy súng ra, nhắm ngay tên côn đồ cầm dao.
Lão đại mò ra một cây dao nhọn từ trong túi, kề cổ Hạ Tiểu Khê.
Ba người đàn ông khác trên xe Lamborghini đã sớm bị một màn trước mặt hù dọa đến sững sờ, ba người liền lăn một vòng, nhanh chóng chạy thoát thân.
Hiện trường chỉ còn lại lão đại cầm dao bắt giữ Hạ Tiểu Khê và trợ lý không ngừng nuốt nước miếng sau lưng anh ta.
“Nếu các người dám tiến lên một bước, người phụ nữ này chỉ có một con đường chết!” Trong giọng nói lão đại không có chút run rẩy nào.
“Đừng làm tổn thương cô ấy, có lời gì thì nói.” Thư ký trưởng vội tiến lên đàm phán.
“Ha, Tổng thống tiên sinh, có thể ngài luôn được tôn sùng yêu dân như con, lấy dân làm gốc, dù sao tôi chỉ nói vậy, muốn cô ta chết hay muốn cô ta sống thì xem các người có biết thức thời không!”
Thư ký trưởng cẩn thận chắn trước người Tổng thống, tiếp nhận một ánh mắt của Tổng thống, sáng tỏ nói: “Nói đi, anh có yêu cầu gì?”
“Rất đơn giản, tôi muốn một chiếc xe, còn nữa, mau thả hai anh em của tôi!”
Hai tên côn đồ khác bị đặc vụ bắt giữ nhìn chằm chằm lão đại.
“Tổng thống tiên sinh…” Thư ký trưởng khó xử hỏi ý Lệ Diệu Xuyên.
Vẻ mặt Lệ Diệu Xuyên dửng dưng: “Thả bọn họ.”
Đặc vụ lập tức nhận mệnh, buông tay giữ côn đồ.
Hai tên côn đồ thấy vậy, liền một trước một sau chạy về phía lão đại, một người trong đó nhanh nhẹn, vội dời thanh sắt chướng mắt dưới đất, sau đó lái một chiếc xe sang hoàng gia màu đen từ trong ra.
“Lão đại, lên xe!”
Lão đại thấy thế, lập tức lên xe, chân trước vừa lên xe, lão đại liền vứt người phụ nữ trong tay xuống đất.
Đi đôi với tiếng vang của xe, chiếc xe trong nháy mắt biến mất trên đường nhựa tựa như làn khói.
Một giây kế tiếp, Hạ Tiểu Khê bị siết chặt cổ rốt cuộc được thả, cô nằm trên đất, thở hổn hển.
Một đặc vụ đỡ cô dậy, quan tâm hỏi: “Tiểu thư, không sao chứ?”
Trải qua sóng gió bắt cóc cưỡng ép nguy hiểm này, toàn thân Hạ Tiểu Khê mất sức, thiếu chút nữa đứng không vững.
Nhưng cô cũng chỉ lắc đầu, nói cho đối phương biết mình không sao.
Một bóng người cao lớn bỗng ép tới cô, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông rơi vào cổ cô, hời hợt lướt qua, khiến cô run rẩy không thôi.
Hạ Tiểu Khê ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy cằm quyến rũ của người đàn ông.
“Không chảy máu.” Giọng người kia mát lạnh trầm thấp, giàu có từ tính.
Lúc này Hạ Tiểu Khê mới thấy được, người đàn ông cao lớn trước mắt có đôi tay thon dài, tầm mắt đi lên chút nữa, môi mỏng mê người, sóng mũi cô, tròng mắt thâm thúy, gò má đẹp đẽ, giống như được mài giũa điêu luyện sắc sảo, anh tuấn đến mức không thể tả.
Cô khó tin híp mắt! Tại sao lại là anh!
“Ngắn-nhỏ-mềm” đó?!
Mà động tác tiếp theo của Lệ Diệu Xuyên càng làm cho Hạ Tiểu Khê suýt chút nữa quên thở.
Khóe miệng anh hơi cong lên, hai mắt nghiền ngẫm nhìn ngực cô.