Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 40: Chương 40


Giang Dự Thành phát giác hô hấp của cô bỗng nhiên run rẩy, ngón tay dừng lại một chút nhưng vẫn không thu hồi.
 
Trong xe mờ mờ, ánh đèn neon rơi trên vai anh, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào đường cong nơi gương mặt mượt mà của cô. Đôi mắt Giang Dự Thành buông xuống, tầm mắt di chuyển theo ngón tay, từ cằm của cô chậm rãi cọ qua.
 
Chỗ đó làn da tinh tế, trơn nhẵn.
 

 
Trình Ân Ân khẩn trương nuốt nước miếng, vẫn lừa mình dối người đóng chặt con mắt giả vờ ngủ say. Để tay nơi lồng ngực, hai bàn tay nắm chặt gắt gao.
 
Cô cẩn thận từng li từng tí, tỉnh tỉnh mê mê, thậm chí không biết vì sao mình phải giả vờ như vậy.
 
Chỉ là trong khoảng thời gian dày vò cùng với thành kính hòa lẫn kia, cô rõ ràng cảm giác được cô thích anh chạm vào, thích nhiệt độ ngón tay anh.
 
Cứng ngắc do giữ nguyên tư thế quá lâu, Trình Ân Ân không kiên trì nổi. Cô không hề biết kỹ thuật diễn xuất sứt sẹo của mình đã sớm lộ ra chân tướng, nghẹn đến mức mặt mày đỏ rần còn phải cố gắng chống đỡ.
 
Thẳng đến khi ở một giao lộ nào đó xe đột nhiên thắng lại, lão Trương tài xế người vẫn luôn tốt tính, mở cửa sổ ra ngữ khí có chút không tốt nói một câu: “Dẫn theo trẻ con qua đường thì coi chừng một chút! Đừng có vượt đèn đỏ.”
 
Thân thể Trình Ân Ân chấn động một cái, vội vàng nắm lấy cơ hội nào làm bộ như bị đánh thức, ngồi dậy từ trên đùi Giang Dự Thành.
 
“Tỉnh rồi?” Giọng nói nặng nề trầm thấp của anh hôm nay cực kỳ kích động màng nghĩ của người khác.
 

 
Trình Ân Ân hàm hồ “A” một tiếng, quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, gần như sắp dán vào kính. Phảng phất chỉ có như vậy mới có thể né tránh được yếu tố mập mờ nồng hậu đang lưu chuyển, hít thở dưỡng khí mới mẻ.
 
Bởi vì nhịp tim đang nhảy loạn mà cô hoảng hốt, Giang Dự Thành mấy lần nói chuyện với cô, đều là vâng vâng dạ dạ thất thần trả lời cho qua, cô căn bản không biết mình đang nói gì.
 
Hôm đó khi về nhà, khi tắm, tâm tư càng mơ hồ hơn, sữa tắm đem đi gội đầu, sữa rửa mặt đem đi đánh răng. Thật vất vả mới giày vò xong, không thể tập trung học tập, cô tắt đèn nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà đen sì sì. Không thể bỏ qua được những hình ảnh trước mắt, tất cả đều là thân ảnh của Giang Dự Thành.

 
Nhắm mắt lại, phảng phất có thể cảm giác được, ngón tay giữa của anh dịu dàng lưu luyến trên mặt….
 
Trình Ân Ân bỗng nhiên nắm chăn vùi mặt vào chăn.
 
Giang Dự Thành phát hiện kể từ đêm đó, Trình Ân Ân không có nhìn thẳng vào mặt anh, mỗi ngày đều cố gắng tránh để bản thân mình nhìn anh ---- Không phải trốn tránh không gặp anh, chỉ là ánh mắt tránh nhìn anh. Ban đêm khi anh gọi vào thư phòng giải bài tập, mỗi lần khi ánh mắt trốn tránh, hai bên tai lại đỏ lên, không dám nhìn anh.
 
So thời điểm vừa thông suốt vào năm đó giống nhau như đúc.
 
Khi đó Giang Dự Thành trêu chọc cô, nhìn dáng vẻ đỏ mặt bừng bừng của cô liền nói: “Cà chua của em chín rồi.”
 
Lần thứ nhất cô bị mắc lừa, đần độn ngẩng đầu lên hỏi: “Cà chua ở chỗ nào?”
 
Giang Dự Thành dùng ngón tay chỉ lên mặt cô gảy gảy hai lần: “Chỗ này nè.”
 
Khi đó anh hỏi cô: “Mấy hôm nay vì sao không chịu nhìn anh? Anh trở nên khó coi rồi à?”
 
Cô trả lời: “Không phải?”
 
“Vậy thì vì sao?”
 
Cô rất trung thực nói: “Em nhìn thấy anh liền hoảng hốt.”
 
---- Giảng đến một nửa không còn nghe thấy gì nữa, Trình Ân Ân len lén liếc một chút, phát hiện anh đang nhìn cô, giống như xuất thần.
 
Đôi mắt thâm thúy luôn luôn mê người, nhất là ánh mắt đó đang rơi trên người bạn. Trình Ân Ân giống như bộ đốt nóng, mặt lại bốc cháy.
 
Giang Dự Thành hoàn hồn, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, yếu ớt nói: “Cà chua của cô chín rồi.”

 
Khi Trình Ân Ân phản ứng lại so với trí nhớ có chút sai lệch, cô cực kỳ kinh ngạc: “Thật sao? Kết quả lúc nào?”
 
Nói xong cũng không đợi Giang Dự Thành kịp phản ứng cô đang nói cái gì, mang dép lê liền vội vã chạy về phòng bếp.
 
Phòng bếp có một cái ban công lớn. Tháng trước khi cô đi ngang qua chợ có mua một cây mầm cà chua bi về trồng ở trong chậu hoa, bình thường đều do dì giúp việc tưới nước. Còn có mấy cái chậu cây khác, Trình Ân Ân chạy tới ngồi xổm trên mặt đất nhìn một vòng, mới nhận ra chỗ nào là cây cà chua bi của mình.
 
Nhưng thời gian ngắn ngủi, thời tiết lạnh không phù hợp để sinh trưởng, cây cũng không hề lớn lên, chớ nói chi là kết quả.
 
Chú Giang gạt người.
 
Trình Ân Ân trở lại thư phòng, nhìn anh mơ hồ có mấy phần khiển trách: “Mầm cây còn chưa lớn lên nữa.”
 
“….”
 
Giang Dự Thành nhéo nhéo huyệt Thái Dương.
 
Anh đã đồng ý dạy phụ đạo cho Trình Ân Ân, mỗi đêm chạy cùng cô, mỗi ngày đều làm được. Công ty có nhiều việc, cũng không thể nào tan làm đúng giờ, nhưng mỗi ngày khoảng 9 giờ anh về nhà. Có khi thậm chí vừa mới về đã thay quần áo đi ra ngoài với cô.
 
Nói thật ra không cảm động là không thể nào. Có đôi khi Trình Ân Ân nghĩ, mình có tài đức gì, mà khiến cho chú Giang đối tốt với mình như vậy.
 
Liên tiếp hai tuần, ban ngày lịch trình làm việc của Giang Dự Thành được sắp xếp với mật độ cao để có thể có thời gian. Ban đêm những xã giao kéo dài sau 9 giờ tối đều không kể nguyên nhân gì mà thoái thác, Phương Mạch Đông khổ không thể tả. Làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm thì không nói làm gì, công việc có cường độ cao như vậy anh đã thành thói quen, chỉ là rất nhiều lời mời xã giao cũng không ứng phó tốt được, có chút sai lầm sẽ dễ đắc tội người khác.
 
Quan hệ với khách hàng phải duy trì, mặt mũi các loại Cục trưởng hay Trưởng phòng gì đó phải cấp. Nói một câu với sắc thái bi thương chính là, trên mặt trận làm ăn, thân là đàn ông đứng ở vị trí này, nhất định không thể nào làm một người chồng tốt nhị thập tứ hiếu.
 
Thoái thác xã giao nói cho cùng cũng là đánh vào mặt mũi của đối phương. Phương Mạch Đông làm việc chu đáo, khó tránh khỏi gặp phải một vài người khó đối phó. Không dám có ý kiến với Giang Dự Thành, tức giận tự nhiên sẽ trút lên đầu Trợ lý anh đây.
 

Hôm nay sau khi mấy người quản lý đi ra khỏi văn phòng của Giang Dự Thành, Phương Mạch Đông nhận một cuộc điện thoại của khách hàng, tranh cãi một hồi lâu, mới thành công thuyết phục đối phương chuyển bữa tiệc sang giữa trưa ngày thứ tư. Cúp mắt vừa vặn nhìn thấy Giang Dự Thành cầm áo khoác ra khỏi văn phòng, bước nhanh về phía trướng, thấp giọng nói: “Cao Thượng đã chờ tại sảnh 2 tiếng rồi, kiên trì muốn gặp anh một lần.”
 
Giang Dự Thành có chút nhíu mày.
 
Kể từ lần chạm mặt ngoài ý muốn hôm Halloween, Cao Thượng vẫn âm thầm tìm hiểu chuyện của Trình Ân Ân, những cái này thoát không khỏi con mắt của Giang Dự Thành. Anh đã sắp xếp mọi thứ đến cả giọt nước cũng không lọt, Cao Thượng dĩ nhiên là không tìm thấy người, không ngờ mai danh ẩn tích nửa tháng, lại xuất hiện.
 
“Anh ta nói có hai câu nhất định phải nói trước mặt anh, nếu không nghe anh nhất định sẽ hối hận.”
 
Phương Mạch Đông chuyển đạt lời nói xong, thần sắc của Giang Dự Thành khó phân biệt, khoác áo khoác lên cổ tay sải bước đi đến thang máy. Phương Mạch Đông tiễn anh đi đến chỗ thang máy, nhấn mở thang, đưa tay chặn cửa, chờ Giang Dự Thành vào mới nói:
 
“Hai tiếng trước đó anh ta gửi một email vào hòm thư của anh, nhưng bị phòng Thư ký chặn lại. Nội dung chỉ là địa chỉ trên internet,” Phương Mạch Đông dừng lại một chút, “----- là trang web xuất bản .”ật>
 
“Tôi biết rồi.” Giang Dự Thành nhấn vào số một.
 
Thang máy yên tĩnh, chỉ có tiếng vang nho nhỏ của máy móc khi vận hành. Vách tường thang máy trơn bóng chiếu rọi một cách rõ ràng thân ảnh của một người đàn ông, cả người mặc âu phục thẳng thớm, khuôn mặt lạnh lùng.
 
Thang máy dừng lại ở lầu một, Giang Dự Thành bước ra, những người đi đối diện cung kính gật đầu chào hỏi, anh nhìn không chớp mắt, ánh mắt hướng về phía xa xa bên phải.
 
Khu vực tiếp khách của Thành Lễ rất thoải mái dễ chịu, mấy sưởi mở vừa phải không lạnh không nóng, ngay cả cà phê cũng là làm cà phê hạt. Cao Thượng chờ đến mức gần như muốn ngủ thiếp đi, giao đấu không biết bao nhiêu cái ngáp, dư quang lướt qua chỗ đó bỗng nhiên dừng lại.
 
Anh ta nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi về phía này. Không thể không thừa nhận những người đàn ông có sự nghiệp thành công luôn luôn dễ dàng bắt được trái tim của những cô gái trẻ tuổi, có thể xưng là cái gì kim cương vương lão ngũ (*). Nhưng bất cứ khi nào bạn gặp phải một người có bụng dạ khó lường, đó thật sự là tai họa.
 
(*)钻石王老五 – Kim cương vương lão ngũ, dùng để chỉ những người đàn ông đã qua 35 tuổi, rất có tiền, độc thân chưa lập gia đình, có sự nghiệp thành công vang dội. (Theo Baidu)
 
Cao Thượng nhìn người trước mắt, đúng là không có cái gì tốt.
 
Nam nữ thanh niên mười sáu mười bảy tuổi yêu đương, gọi là yêu sớm, gọi là thanh xuân. Nhưng một người đàn ông thành thục trưởng thành hơn hai mươi tuổi cùng với một học sinh mười bảy tuổi yêu đương chính là lừa gạt thiếu nữ vị thành niên.
 
Mối tình đầu bị Giang Dự Thành cướp mất, là một chuyện khiến cho Cao Thượng không thể bình tĩnh. Trong cuộc đời anh ta, anh ta ghét nhất chính là loại “Đàn ông thành công” này.
 
Nhất là khi ngồi đối diện với Giang Dự Thành, với tư thái khí định thần nhàn bày mưu tính kế, phảng phất như đã nắm vững thắng lợi.
 
Cao Thượng nhẹ nhàng cong khóe miệng, nụ cười hơi có chút châm chọc.

 
“Tôi nhìn gương mặt này liền tức giận, lười biếng nói nhiều lời với anh,” Khuỷu tay anh ta chống lên đầu gối nhìn Giang Dự Thành, “Tôi hỏi anh, rốt cuộc là anh giấu Ân Ân ở đâu?”
 
Mặt mày Giang Dự Thành bất động: “Nếu như là vấn đề này, trước đó tôi đã trả lời rất rõ ràng, cô ấy chưa tới lượt cậu quản.”
 
Cao Thượng cười lạnh một tiếng: “Giang Dự Thành, ý của anh là gì? Hai người đã ly hôn rồi, vì sao không chịu buông tha cô ấy? Nếu anh thật sự yêu cô ấy, có thể đi đến bước ly hôn cùng với cô ấy sao?”
 
Giang Dự Thành giơ cổ tay lên xem đồng hồ, biểu đạt ý tứ không kiên nhẫn cùng với lúc nào cũng có thể bỏ đi.
 
Cao Thượng cũng lười khua môi múa mép đấu khẩu với nhau: “Tôi gửi mail cho anh, đã thấy được chưa? Nếu không phải là lúc này điều tra tin tức của Trình Ân Ân, tôi còn không biết thì ra cô ấy viết tiểu thuyết về chuyện của hai chúng tôi.”
 
Lúc anh ta nói chuyện, trên mặt mang theo một loại biểu cảm không hiểu là đắc ý hay xúc động khi nhớ lại, cho dù là cái gì thì rơi vào trong mắt Giang Dự Thành đều cực kỳ chướng mắt. Tay anh đặt trên tay vịn ghế sô pha âm thầm dụng sức, gân xanh nổi lên, trên mặt không hiện ra một chút dị dạng.
 
“Mặc dù cô ấy đã sửa tên lại, nhưng khi tôi đọc tôi liền nhận ra, người cô ấy viết chính là tôi, cô ấy không chỉ nhớ đến chuyện cây bút máy, tất cả những chuyện khác cô ấy đều nhớ.” Cao Thượng nói, “Tên của tiểu thuyết là , cô ấy viết sau khi ly hôn. Chắc hẳn anh còn chưa nhìn qua. Không xem là tốt nhất, anh không cần nhìn, đó là những chuyện cũ của hai chúng tôi.”ật>
 
Đáy mắt Giang Dự Thành tối lại, theo mỗi chữ anh ta nói ra, từng phần từng phần tăng thêm, ý lạnh từ trong cặp mắt kia phát ra.
 
“Anh có biết khác biệt duy nhất là cái gì không?” Cao Thượng nghiêng thân người về phía trước. Trong giọng nói là ác ý cùng với khoái ý không hề che dấu, “Khác nhau là, năm đó cô ấy bị anh cướp đi, nhưng trong tiểu thuyết cô ấy ở cùng chỗ với tôi. Anh có biết điều này nói lên cái gì không? Cô ấy hối hận.
 
-----Hối hận khi chọn anh.”
 
Không ai biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong Giang Dự Thành đã trải qua bao nhiêu phen phong ba bão tố.
 
Lúc anh ngồi dậy sắc mặt vẫn như thường, ngay cả giữa lông mày kia cũng có một phần khinh miệt như bình thường.
 
“Phán đoán (*) nhiều quá cũng là bệnh. Nếu cậu có thời gian không bằng đi khám bác sĩ đi.”
 
(*)臆想 – Phán đoán, nghĩa là tưởng tượng chủ quan. (Theo Baidu)
 
Anh ném xuống một cái danh thiếp, tờ giấy trượt trên bàn thủy tinh bóng loáng xẹt qua một đoạn, vững vàng nằm ngay trước mặt Cao Thượng. Sau đó đứng dậy, cầm lấy áo khoác nhanh chóng rời đi.
 
Bóng lưng thon dài thẳng tắp, trong ánh chiều tà phong độ hiên ngang, khiến cho người khác nhìn không ra sự kiêu ngạo chống đỡ bên dưới dàn khung, là một mảnh nội tâm hoang vu.