Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 29: Chương 29


Thiếu một người vợ sao?
 
Trình Ân Ân sửng sốt một chút: “Chú ấy không thích nữ minh tinh sao?”
 
“Đương nhiên là không thích.” Giang Tiểu Sán không hiểu, “Vì sao ba em lại thích nữ minh tinh?”
 

 
Chuyện yêu đương giữa người lớn với nhau, tự nhiên không thể nào nói được với một đứa trẻ. Trình Ân Ân thấu hiểu, giúp Giang Dự Thành giữ lại bí mật giữa anh và nữ minh tinh.
 
Xem ra chú Giang không hề hứng thú với Trì Tiếu, một lần nữa Trình Ân Ân rơi vào trầm tư. Như vậy là muốn giới thiệu cho chú ấy một đối tượng sao?
 
Nghiêm túc suy nghĩ một lát, lông mày buồn rầu nhăn lại.
 
Thật ra cô là rất muốn giúp chú Giang giải quyết vấn đề hôn nhân, nhưng cô không phải những bà tám không có chuyện gì làm thích đi làm mai cho người khác. Trong tay cô cũng không có tài nguyên là những nam nữ độc thân nha.
 
Quà sinh nhật vẫn nên nghĩ cách khác đi, nếu đem bản thân so với chú Giang cô không nhiều tiền bằng, nhưng mà cô có tâm ý.
 
Tranh thủ thời gian Giang Tiểu Sán ngủ trưa, Trình Ân Ân ra ngoài một chuyến. Cô quay về nhà lấy quần áo dày sẵn tiện ra chợ mua một vài thứ. Khi về lại chung cư, Giang Tiểu Sán đã thức dậy, đang mặt mày ủ ê uống thuốc.
 
Đứa bé này thật sự là ít làm cho người ta lo lắng, không cần người khác thúc giục, đúng giờ liền tự mình ngoan ngoãn rót nước ấm uống thuốc.
 

 
Nhìn thấy túi nhựa màu đen trong tay cô, bàn tay bỏ hai viên thuốc vào miệng của Giang Tiểu Sán khẽ run lên, nuốt ừng ực hai ngụm nước lớn vào, sau đó đặt ly xuống: “Chị cầm cái gì vậy?”
 
Trình Ân Ân che che lấp lấp giấu ra sau lưng, ánh mắt trốn tránh: “Không có gì.” Nói xong chạy cực nhanh về phòng mình, rất nhanh lại làm ra vẻ trấn định đi ra.
 
Giang Tiểu gia híp đôi mắt nhạy bén lại.
 
Sáng sớm hôm sau đi học, cặp sách mà Trình Ân Ân căn bản vẫn dùng mỗi ngày bị nhét căng phồng, cũng không biết cất giấu cái bảo bối gì.
 
Bởi vì thực sự quá dễ thấy, ánh mắt của Giang Dự Thành cùng với Giang Tiểu Sán đều rơi vào trên cặp sách, ngay cả tài xế cũng nhìn nhiều hai cái.
 
Giang Dự Thành rất khó có được một ngày thứ hai thanh nhàn, đưa hai người họ đi học. Cả người mặc một bộ âu phục màu xám, bên trong mặc một cái áo màu đen, cái áo khoác màu xám khói khoác lên cánh tay trái, đứng giữa cảnh sắc xám xịt của mùa đông hiện ra một loại cảm giác cao cấp, lãnh đạm và khiêm tốn.

 
“Đeo cái gì vậy?” Anh hỏi.
 
“Không thể nói cho chú.” Trình Ân Ân nói, thấy anh đưa tay phải qua có ý tứ muốn giúp cô cầm cặp sách, cô ôm chặt trong ngực không đưa cho anh, “Không đưa.”
 
Giang Dự Thành thu tay lại, giúp cô mở cửa xe.
 
Đến Thất Trung, Trình Ân Ân xuống xe, vẫy tay với hai người trên xe: “Tiểu Sán Sán, chú Giang, tạm biệt.”
 
Giang Tiểu Sán cũng vẫy tay, mỉm cười cười với vẻ mặt hồn nhiên: “Buổi tối gặp, Tiểu Ân Ân.”
 
Chờ Trình Ân Ân đi vào cổng trường, đóng cửa xe, Giang Tiểu Sán quay đầu về nhìn về phía Giang Dự Thành, tiếp tục chớp đôi mắt hồn nhiên: “Daddy, ba muốn biết mẹ giấu cái gì không?”
 
Giang Dự Thành liếc mắt một cái.
 
Giang Tiểu Sán nói: “Con sẽ cho ba biết, nhưng với một điều kiện. Ba trả lại điện thoại di động cho con, OK không?”
 
Giang Dự Thành không hề phản ứng, thu tầm mắt nhìn lão Trương tài xế nói: “Lái xe.”
 
“Ba thật sự là không muốn biết sao?” Giang Tiểu gia kẻ bị đã bị tịch thu điện thoại thật lâu vẫn chưa từ bỏ ý định, cực kỳ tâm cơ ném một mồi nhử ra, “Hình như mẹ đang chuẩn bị quà cho ba.”
 
Dù gì thì gừng càng già càng cay, Giang Dự Thành không thay đổi sắc mặt: “Phải không?”
 
Nhàn nhạt hai chữ, phảng phất như không thèm để ý đến.
 
Xem ra thời cơ vẫn chưa chín muồi, Giang Tiểu gia trầm tư hai giây, rất kiên nhẫn quyết định từ từ hỏi lại.
 
Bên trong bàn học của Trình Ân Ân gần như không có những đồ vật không liên quan đến học tập, đều là sách cùng với các loại tài liệu học tập khác. Việc học tập của học bá rất có trật tự, sách được sắp xếp chỉnh tề, bài thi được chia thành các môn học rồi dùng kẹp sách kẹp lại. những cái thường dùng để trên bàn, không thường dùng để trong ngăn kéo, ngay ngắn rõ ràng.
 
Vào phòng học lúc còn sớm, cô sửa sang đồ dùng trong ngăn kéo một chút, chừa ra một nửa không gian, cẩn thận dùng một trang giấy trắng trải lên, lúc này mới lấy cái túi có hai cuộn len cùng với kim đan len từ trong cặp sách ra bỏ vào, để tránh làm bẩn.
 
Trên lớp vẫn nghiêm túc nghe giảng như cũ, nghỉ giữa tiết thì đọc sách làm bài. Khi ngồi quá lâu sẽ đứng lên đi một chút, cả một buổi sáng cũng không lấy món đồ kia ra.
 
Sau bữa cơm trưa, có rất nhiều bạn học đi ra ngoài thư giãn, cô quay về phòng học từ sớm, ngồi tại chỗ, lấy khăn quàng cổ hôm qua đã đan được phần đầu bắt đầu đan.

 
Cô đan len sợi, lúc sơ trung cô cơ học đan len từ một nữ sinh yêu thích mấy môn thủ công.
 
Tiếng cười nói ồn ào, tiếng cười đùa vẫn tiếp tục kéo dài cho đến 1 giờ 15 phút. Từ giữa giờ nghỉ trưa trở đi dần dần yên tĩnh lại.
 
Phàn Kỳ nằm trong đội bóng rổ của trường học, những buổi tập luyện hàng ngày thích đi thì đi. Nhưng bản thân cậu lại thường xuyên lén lút chơi bóng rổ cùng với bang hội chơi bóng rổ quen thuộc.
 
Cơm trưa vẫn chưa ăn, đánh bóng rổ đến khi bản thân nhẹ nhàng vui vẻ mướt mồ hôi. Trời rất lạnh, lúc quay về phòng học chỉ mặc một cái áo thun. Cậu để cái bánh mì tiện đường mua trên đường lên bàn, bên trong miệng ngậm một túi sữa bò, ngồi xuống, ánh mắt bị thủ pháp thành thạo của Trình Ân Ân hấp dẫn.
 
Cậu nhìn một lát, lấy sữa bò xuống, xích lại gần thấp giọng nói: “Cậu đan khăn quàng cổ.”
 
Trình Ân Ân quá chuyên chú, căn bản không chú ý tới động tĩnh của cậu, bỗng nhiên bị âm thành này là giật nảy mình, kim chọt vào ngón tay. Còn may là chưa có đâm thủng, nhưng lại rất đau, cô nhíu mày đưa ngón trỏ đặt lên môi nhấp nhấp hai lần.
 
Phàn Kỳ nhìn động tác của cô, ngậm lại bịch sữa bò.
 
“Đan cho ai?” Cậu hỏi.
 
Trình Ân Ân buông tay xuống, đem thành quả đan được hơn 20cm đưa lên, kiểm tra xem có chỗ nào chưa đan hay đan bị thưa hay không: “Chú của tôi.”
 
“Chú của cậu?” Phàn Kỳ có chút nhíu mày.
 
Cho dù là đan khăn quàng cổ, cũng là đan cho chú, cái này không có trong kịch bản nha. Cậu nhớ rõ lần trước đi KTV đánh nhau cùng với “Người theo đuổi” Trình Ân Ân, sau đó nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng nói trong miệng Trình Ân Ân có một người chú không thể hiểu được.
 
Năm nay, Phàn Kỳ thi vào Học viện Điện ảnh, đây là bộ đầu tiên cậu nhận đóng. So với tất cả những bộ phim truyền hình hay phim điện ảnh khác, thật sự là có rất nhiều điểm kỳ quái lẽ thường không thể nào đoán được. Thật sự là không đoán được ý đồ của nhà đầu tư, cũng nói là phim, không bằng nói là một chương trình truyền hình thực tế có cảnh thực cùng kịch bản cỡ lớn, hoặc một trò chơi trải nghiệm cuộc sống.
 
Tóm lại, chính là một trải nghiệm kỳ diệu.
 
Bản thân Trình Ân Ân là biến số lớn nhất, cũng là người không phối hợp nhất. Đặc biệt là mấy ngày gần đây, trong những phân cảnh diễn chung giữa cô và Phàn Kỳ, thật sự là không thể nào tạo được bầu không khí. Nhưng cũng không thể nào nói cô không chuyên nghiệp, ngược lại, cô khiến cho Phàn Kỳ có cảm giác cô chính là người nhập vai tốt nhất.
 
Giống như nhân vật được đo ni đóng giày, trên người cô không tìm ra chút sơ hở nào.
 
Rất có ý tứ.

 
Trình Ân Ân phát hiện cậu đang nhìn mình, quay đầu lại, hai mắt chân thành tha thiết: “Cậu có muốn học không?”
 
Phàn Kỳ uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, gấp túi lại, quay lưng bỏ vào túi rác tinh xảo treo ở góc bàn của Ủy viên thể dục. Đôi mắt nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch lên, đè thấp giọng nói:
 
“Nếu cậu đan cho tôi, tôi sẽ học.”
 
Trình Ân Ân yên lặng xê dịch đồ trong tay vào bên trong, là một động tác theo bản năng, giống như sợ cậu đoạt lấy.
 
“Cái này không phải cho cậu.”
 
Phàn Kỳ: “….”
 
Bạn xem, nhân vật nữ chính của cậu căn bản không tiếp chiêu của cậu.
 
Ban đêm khi Giang Dự Thành về nhà, thời gian không còn sớm, Giang Tiểu Sán vì cảm mạo vẫn chưa hoàn toàn bình phục làm bài tập xong, bị Trình Ân Ân yêu cầu đi ngủ.
 
Gian phòng của cô cũng không đóng hẳn, từ khe cửa rò rỉ một đường ánh sáng, lờ mờ có thể cô đang ngồi dưới đèn, trong tay đang bận rộn cái gì đó.
 
Giang Dự Thành gõ lên cánh cửa hai lần, đẩy ra, nhìn thấy cô thất kinh giấu cái gì đó dưới chăn, sau khi nhét xong ngước mắt, trên mặt tràn ngập khẩn trương.
 
“Chú Giang….”
 
Giang Dự Thành nhìn lướt sau lưng cô: “Cái gì vậy?”
 
Trình Ân Ân vội vàng lắc đầu, giấu đầu lòi đuôi dùng thân thể che kín chỗ chăn kia: “Cái gì cũng không có.”
 
Giang Dự Thành nhìn cô một chút với hàm ý không rõ ràng, nói: “Đi ngủ sớm một chút.” Lập tức đóng cửa lại.
 
Trình Ân Ân nín thở nghe ngóng một chút, xác định tiếng bước chân của anh đã rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Thật ra cũng không thể giấu giếm được, chính là muốn làm xong mới tặng anh, nhìn thấy bán thành phẩm sẽ không còn ý nghĩa gì.
 
Ngày hôm sau cô vẫn đeo một cái cặp sách tròn vo, giả vờ như không có việc gì. Tự cho là che giấu đến mức một giọt nước cũng không lọt, thật ra là ai có mắt cũng có thể nhìn ra được.
 
Cảm mạo của Giang Tiểu Sán vẫn chưa khỏi hoàn toàn nhưng tinh thần đã khôi phục như cũ. Trên xe cậu bé nhìn ba mình với dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã, chuyển tròng mắt lòng vòng, bàn tay nhỏ nhấc lên, chậm rãi để lên cặp sách của Trình Ân Ân còn vỗ vỗ hai cái.
 
Giang Dự Thành liếc qua, không có phản ứng.
 

Người khẩn trương lại là Trình Ân Ân, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ của cậu bé muốn nói lại thôi.
 
“Tiểu Ân Ân,” Giang Tiểu gia cố ý hỏi, “Đây rốt cuộc là cái gì vậy? Mỗi ngày chị đều mang đi mang về một cách quý trọng như vậy.”
 
Trình Ân Ân cau nhẹ mày nói: “Không có cái gì cả.”
 
“Thật sao?” Giang Tiểu gia, “Mềm mềm đây này.”
 
Trình Ân Ân lập tức càng căng thẳng hơn, có chút gấp: “Thật là không có mà.” Vừa lặng lẽ nháy mắt với cậu bé một cái.
 
Giang Tiểu Sán sợ nói thêm một câu nữa cô sẽ khóc, thu hồi móng vuốt. Tay trái của cậu vểnh lên, động tác đẹp đẽ gẩy gẩy sờ sờ cái cặp của cô, nói: “Xúc cảm thật tốt.”
 
Giang Dự Thành nhàn nhạt liếc qua một chút.
 
Có khi thật sự hoài nghi ‘vị ảnh đế’ này không biết có phải do anh sinh ra hay không.
 
Đợi đến trường học, Trình Ân Ân ôm túi xách xuống xe, Giang Dự Thành không phân phó tài xế lái xe, vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc chờ đợi. Quả nhiên Giang Tiểu Sán chuyển hướng sang anh, làm ra vẻ thở dài: “Ai, giữ bí mật thật sự là vất vả nha.”
 
Giang tổng người vẫn luôn sát phạt một cách quả quyết một chữ cũng không nói nhảm, không nói gì ném một cái điện thoại qua.
 
Giang Tiểu Sán lập tức bổ nhào vào ghế ngồi, đầu tiên nhét điện thoại bảo bối vào cặp mình, mới xê dịch đầu gối đến bên cạnh anh, một tay che ghé vào bên tai anh, nói một câu.
 
Trình Ân Ân ngàn phòng vạn phòng vẫn không thể nào phòng bị được cái tên quỷ thông minh này.
 
Giang Dự Thành nghe xong, vẫn lặng như nước, trên mặt không có nửa điểm dao động.
 
Lúc Giang Tiểu Sán ngồi trở về nói: “Muốn vui vẻ thì vui đi, con không cười ba đâu.”
 
Kể từ khi Giang Tiểu Sán bắt đầu nhận thức được, hàng năm mẹ cậu bé sẽ đan cho cậu một cái khăn quàng cổ mới. Cô không học được những hoa văn quá phức tạp, áo len mũ len cũng đừng hy vọng xa vời.
 
Nhưng mà loại đãi ngộ này, ba cậu bé không có. Mặc dù anh không thiếu một cái khăn quàng cổ không đan sai thì cũng đan thiếu, nhưng Giang Tiểu Sán cảm thấy, mỗi lần mình quàng khăn quàng cổ mới, ánh mắt ba cậu nhìn mình rõ ràng là ghen ghét.
 
“Chỉ là một cái khăn quàng cổ thôi mà.” Giang Dự Thành nói một cách lạnh nhạt.
 
“Ba không hiếm lạ hay sao?” Giang Tiểu Sán nói, “Vậy để con nói cho Tiểu Ân Ân, để mẹ không đan nữa….”
 
Giang Dự Thành dứt khoát vươn tay, ấn cậu bé ngồi vào ghế dựa.
 
“Thích ăn đòn.”