Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 25: Chương 25


Sau lưng Giang Dự Thành còn có người, trước khi Trì Tiếu ngã xuống đất thì kịp thời đưa tay giúp đỡ một chút.
 
Cái cảnh “Ôm ấp yêu thương” này diễn cũng quá mức sứt sẹo rồi. Ở chỗ này người nào cũng là những người tinh tường, trong lòng sáng như gương, nhưng cũng không thể để người ta ngã thật được. Trước công chúng như vậy, một nữ minh đang nổi tiếng trước cửa công ty của bọn họ chụp ếch, nếu tin tức truyền ra tới không biết sẽ thành ra dạng gì.
 
Người đưa tay ra giúp đỡ là một vị quản lý bộ phận của công ty, là một người phụ nữ gần bốn mươi. Nhìn chung trên khuôn mặt luôn treo nụ cười, trong khi cười lại lộ ra khôn khéo, đỡ người lên, khách khí: “Đây không phải là một đại minh tính hay sao, vinh hạnh.”
 

 
Giày cao gót của Trì Tiếu xém tí nữa bị vặn gãy, chân đập trên mặt đất một chút, trầy một chút da, một cú ngã này đủ chật vật.
 
Nhưng một người giả vờ bị ngã trước mặt nhiều người như vậy thì tố chất tâm lý không thể nào khinh thường. Chống đỡ hai tay đứng thẳng, cực kỳ tự nhiên cảm kích nói: “Ai, tôi bước đi thật là không cẩn thận tí nào, cảm ơn chị.”
 
Nói xong không đợi người trả lời, vội vã không nhịn nổi quay đầu.
 
Giang Dự Thành đã sải bước đi đến trước chiếc xe, Phương Mạch Đông đi theo sau.
 
Có thể nói trợ lý Phương chính là một người có tinh thần hiên ngang tuấn tú lịch sự, đặt trong đám người chính là hạc giữa bầy gà. Tuy nhiên khi đứng cùng với Giang Dự Thành lại tự động trở thành nhân vật làm nền. Hào hoa phong nhã, so với Giang Dự Thành dễ dàng công lược (*) hơn. Nếu đổi thành anh ta, Trì Tiếu cảm thấy mình sẽ không có chuyện bị dội một gáo nước lạnh (**) như vậy.
 
(*) 攻略 – Công lược, trong cuộc sống hàng ngày, từ này mang ý nghĩa một bên đang theo đuổi bên kia và theo đuổi thành công. (Theo Baidu)
 
(**) 碰一鼻子灰 – Đụng vào lỗ mũi màu xám, thành ngữ, dùng để ẩn dụ cho hình ảnh “bị từ chối” hoặc “đang hớn hở bị dội gáo nước lạnh”. (Theo Baidu)
 

Nhưng không có cách nào khác, thịt càng béo dĩ nhiên càng khó thành công.
 
“Giang tổng!” Trì Tiếu lại một đường chạy đuổi theo, giẫm lên giày cao gót chạy hùng hùng hổ hổ.
 
Phương Mạch Đông mở sẵn cửa xe, Giang Dự Thành đang muốn lên xe, nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ đuổi theo sau lưng, tỏ ra quen thuộc: “Em là Trì Tiếu. Lần trước, trong dạ tiệc từ thiện chúng ta đã gặp qua. Hôm nay thật sự là đúng dịp, vừa vặn gặp nhau ở chỗ này. Ngài có thời gian không, em mời ngài một bữa cơm?”
 
Giang Dự Thành quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm đảo qua khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ta.
 
Làn da cùng với khuôn mặt của nữ minh tinh luôn được trang điểm hoàn mỹ không chút tì vết. Trì Tiếu tự nhận mình có vẻ đẹp tự nhiên, giá trị nhan sắc cũng xếp hàng đầu trong số các minh tinh trẻ, lại còn biết làm nũng. Cô ta chưa hề gặp người đàn ông nào mà cô ta không dỗ dành được.
 
Nhưng lúc này Trì Tiếu cảm thấy ánh mắt Giang Dự Thành nhìn cô ta không khác nào đang nhìn một miếng thịt heo.
 
Tầm mắt Giang Dự Thành không hề dừng lại ngay cả một cái chớp mắt, khi thu hồi ánh mắt quét qua bên đường đối diện có một thân ảnh liền dừng lại.
 
Từ khi trông thấy một màn kia, thỉnh thoảng Trình Ân Ân liếc mắt một cái nhìn về phía đối diện. Đi theo Đoạn Vi ra khỏi quán cà phê, lại đưa mắt xoay qua chỗ khác.
 
Vừa vặn đụng phải ánh mắt của Giang Dự Thành.
 
Cách một con đường, anh đưa tay nhẹ nhàng vẫy vẫy một cái.
 
Vẫn là cái tư thế gọi chó con.
 
Trình Ân Ân đứng đằng kia, đưa ngón tay dò hỏi mà chỉ chỉ mình.

 
Giang Dự Thành không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, tay trái khoác lên trần xe màu đen, cứ như vậy mà nhìn cô.
 
Trì Tiếu đứng ở đó bị ngó lơ cảm thấy có chút xấu hổ, khóe miệng cứng lại một chút. Nhưng vẫn không quên chuyện chính ngày hôm nay.
 
“Em siêu thích sản phẩm mới sắp ra thị trường của các ngài. Đúng lúc nghe nói bên công ty cũng đang tìm kiếm người phát ngôn. Hợp đồng phát ngôn chỗ em cũng gần hết hạn. Nếu có thể hợp tác thật sự quá tốt.”
 
Phương Mạch Đông nho nhã lễ độ đáp lại một câu: “Có thể được cô Trì Tiếu ưu ái là vinh hạnh của chúng tôi. Vừa vặn quản lý của bộ phận PR cũng ở đây, tôi dẫn ngài qua đó gặp một chút.” Nói xong quay người đi về đám người đang đứng sau lưng, gọi đến một người, chính là vị vừa nãy đã đỡ Trì Tiếu.
 
“Quản lý Diêu, không phải là ngài đang lo không tìm được người phát ngôn phù hợp hay sao. Cô Trì Tiếu rất có hứng thú đối với sản phẩm của chúng ta. Không bằng hai vị trao đổi đi.”
 
“Cái này thật sự là cảm ơn cô Trì Tiếu vì đã đánh giá cao.” Quản lý Diêu cười nói.
 
Cho đến bây giờ, minh tinh đại diện phát ngôn đều là do bộ phận quản lý liên hệ, rất ít khi có người tự hạ thân phận chủ động tìm đến cửa.
 
Tất cả mọi người ở đây làm sao không nhìn ra được Trì Tiếu túy ông chi ý (*), khách khí mà nâng đỡ người này. Minh tinh không thể tùy tiện đắc tội, cho dù cà vị nhỏ (**), nhưng chỉ cần tùy tiện phát biểu một câu trên internet thôi cũng đủ tạo nên một phen sóng to gió lớn.
 
(*)醉翁之意 – Túy ông chi ý, đầy đủ là 醉翁之意不在酒 (Túy ông chi ý nào phải tại rượu), thành ngữ, ý chỉ những hành động không đơn giản như bề ngoài mà còn có những động cơ sâu kín. (Theo Baidu)
 
(**)咖位 – Cà vị; từ thường được dùng trong giới giải trí, dùng để chỉ cấp bậc của các minh tinh trong giới. Người có cà vị càng cao, càng có sức ảnh hưởng lớn cùng với cát xê cao. (Theo Baidu)
 
Trì Tiếu vẫn chưa từ bỏ ý định, qua loa hai ba câu lại nhìn về phía Giang Dự Thành.
 
Giang Dự Thành đưa lưng về phía cô ta, cái gì cũng không thấy. Nhưng Trình Ân Ân có thể nhìn rõ ràng nhưng cô ta còn lời muốn nói cùng với ánh mắt không cam lòng của cô ta.
 
Trì Tiếu giống như có ý tứ đối với chú Giang, trong nội tâm cô nói thầm, mặt mũi cũng lớn thật nha, được nữ minh tinh theo đuổi luôn.
 
Giang Dự Thành nhìn cô đi tới, lấy bàn tay đang chống trên trần xe xuống: “Sao lại ở chỗ này?”
 
Trình Ân Ân đi đến trước mặt, nhìn một cái, nhìn người kia một cái. “Mời chị Vi Vi ăn cơm.”
 
Có chút tiền lại muốn đi mời khách khắp nơi, thật giống như Thiện Tài đồng tử (*).
 
(*)散财童子 – Thiện Tài đồng tử, là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm. Là một hình mẫu của của sự nhiệt tình, thăm viếng thiền định và hiệu quả của Phật giáo. Thiện Tài đồng tử cùng với Long Nữ là hai nhân vật hầu cận bên Quán Thế Ân Bồ Tát. (Theo Wikipedia và Baidu)
 
Giang DỰ Thành liếc mắt phía sau cô nhìn thấy Đoạn Vi cũng đang đi đến, người sau đi mấy bước liền dừng lại đứng vững ở bên ngoài, cung kính gật đầu.
 
“Đi thôi.” Giang Dự Thành nói.
 
“…” Vậy chú gọi tôi từ xa đến chỗ này làm gì?
 
Trình Ân Ân: “A.”
 
A xong vẫn không vội vàng đi, đưa mắt nhìn Trì Tiếu.
 
Mối quan hệ cạnh tranh giữa những người cùng một giới luôn rất nhạy cảm, giữa đàn ông với đàn ông như thế, giữa phụ nữ với nhau cũng như thế. Lăn lộn trong giới giải trí còn gặp qua nhiều hơn, nếu Trì Tiếu không nhìn ra Giang Dự Thành có thái độ đặc biệt với cô gái này thì công toi bao năm lăn lộn.

 
Thế là bên trong ánh mắt nhìn chăm chú về phía Trình Ân Ân tràn ngập địch ý.
 
Mấy vị đang ở đây hôm này đều là người làm việc ở công ty nhiều năm. Bọn họ không hề xa lạ với vị phu nhân Tổng giám đốc kiêm Đại cổ đông Trình Ân Ân này.
 
Từ lúc tin tức hai vị này ly hôn bị ngầm tung ra ở phòng trà nước cho đến nay, đây vẫn là đề tài lôi cuốn. Lúc này nhìn thấy người thật sau nhiều ngày ‘mai danh ẩn tích’, đâu đó có chút không giống như lúc trước, không biết nội tình nhất thời không đoán được, cũng không dám tùy tiện mở miệng.
 
Nhất là ở hiện trường còn có một nữ minh tinh đang có ý đồ. Theo tính tình của vị này trước kia, sợ là sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu.
 
Trình Ân Ân chưa hề theo đuổi ngôi sao, chủ yếu vì nghèo.
 
Theo đuổi ngôi sao là một chuyện đốt tiền, ở trường có một nữ sinh có gia cảnh không tệ, là một người chuyên theo đuổi người nổi tiếng. Trong nhà có một kho cất giữ các loại photobook, áp phích cùng với CD, không hề vắng mặt trong bất kỳ concert nào. Một năm tiền sinh hoạt của Trình Ân Ân còn chưa đủ tiền vé đi xem concert của người ta, tiền vé máy bay vừa đi vừa về còn tiền khách sạn chưa kể tiền tiêu xài ở đó nữa.
 
Chuyện muốn xin chữ ký cũng không thuần thục, nhìn Trì Tiếu một hồi lâu, hiện trường chìm đắm trong một loại yên tĩnh không thể nào hiểu được, cô mới mở miệng:
 
“Xin chào, có thể ký tên cho tôi được không?”
 
“….”
 
Đám người phía sau đưa mắt nhìn nhau, bên trong mắt của Trì Tiếu cũng hoài nghi.
 
Cái này là số đường (*) gì thế này?
 
(*)路数 – Số đường, được dùng để nói đến cạnh tranh. Các bước hành động hoặc một số hành động được liên kết thành một chuỗi cố định mà hai bên sử dụng để làm cho cuộc đối đầu càng thêm quyết liệt hơn, mục tiêu cuối cùng chính là giành chiến thắng. (Theo Baidu)
 
Giang Dự Thành cũng trầm mặc vài giây đồng hồ, lập tức đưa ra bút máy trên người mình. Phương Mạch Đông cũng kịp thời đưa ra một trang giấy có logo của Sáng tạo Thành Lễ.
 
Trình Ân Ân đang buồn bã vì hôm nay đi ra ngoài không đem theo giấy bút, cảm kích nhận lấy, sau đó hai mắt thành khẩn đưa cho Trì Tiếu.
 
Trong giới giải trí lục đục với nhau đã quen, Trì Tiếu khó có thể tránh khỏi chuyện hoài nghi cái này là cạm bẫy.
 
Một khuôn mặt vô tội giả vờ giống y như thật, thật là cao thủ nha.
 
Cô ta không tiếp nhận, Trình Ân Ân nghĩ người ta đại khái không nguyện ý, rút tay về: “Làm phiền rồi.”
 
Giang Dự Thành lấy giấy bút trong tay cô, đưa qua cho Trì Tiếu, ánh mắt rơi trên mặt cô ta, không có chút độ ấm, cất giấu nhắc nhở.
 
“Trì tiểu thư.”
 
Trên gương mặt Trì Tiếu đã treo lên một nụ cười, giống như chưa từng có gì xảy ra, lưu loát ký tên còn đưa cho Trình Ân Ân, giọng điệu đầy phép tắc nói: “Cảm ơn cô đã ủng hộ.”
 
“Cảm ơn chị.” Trình Ân Ân đưa hai tay đón, sau đó hai mắt sáng lấp lánh nhìn qua Giang Dự Thành nói, “Cảm ơn chú Giang.”
 
Cô không hề nhìn thấy hàng loạt sắc mặt kỳ dị sau lưng mình, nghiêm túc xếp giấy rồi bỏ vào trong túi xách, nhìn mọi người một chút, nói: “Vậy tôi đi trước.”

 
Hơn nữa còn lễ phép cúi chào.
 
Ngoại trừ Giang Dự Thành không có ai có thể giữ được bình tĩnh tự nhiên.
 
Anh đưa tay, vỗ một cái lên búi tóc củ tỏi trên đỉnh đầu Trình Ân Ân.
 
“Đừng chơi quá muộn, về nhà sớm một chút.”
 
Trình Ân Ân ngoan ngoãn trả lời: “Biết rồi.”
 
Bảy tám đôi mắt nhìn theo hướng cô rời đi, một lần nữa Giang Dự Thành mở cửa xe, lên xe. Trì Tiếu vội vàng thu hồi lại ánh mắt, truy vấn một câu: “Giang tổng, vậy hợp tác giữa chúng ta…”
 
Người đàn ông vừa nãy còn xin chữ ký của người ta giờ phút này cực kỳ lãnh đạm: “Tìm Quản lý Diêu.”
 
Nói xong vô tình đóng cửa xe.
 
Tiêu Trì tức giận muốn chết.
 
Cô hiếm lạ một cái đại diện phát ngôn sao!
 
Trình Ân Ân đi theo Đoạn Vi lên xe cô ấy, chờ lúc đèn đỏ, Đoạn Vi bỗng nhiên cười nói: “Giang tổng đối với em thật tốt.”
 
Trình Ân Ân rất tán thành gật đầu.
 
“So với chú ruột của em còn tốt hơn.”
 
Ăn cơm ở một tiệm cơm do Đoạn Vi chọn, đồ ăn Pháp, giá cả coi như phù hợp với chất lượng thực tế, hương vị cũng rất tốt. Trước khi về, Trình Ân Ân còn mua về một phần bánh sôcôla lava.
 
Lúc quay về chung cư, mới phát hiện chỉ có một mình Giang Dự Thành ở nhà. Giang Tiểu Sán đã được đưa về nhà trên đường Thanh Xuyên, thăm ông bà nội cậu bé.
 
Trình Ân Ân có chút tiếc nuối bỏ bánh ngọt vào tủ lạnh, nhìn Giang Dự Thành đang ngồi trên ghế salon một cái: “Chú Giang, tôi về phòng.”
 
Giang Dự Thành đặt máy tính trên đùi, giống như đang làm việc, thấp giọng “Ừ” một tiếng.
 
Trình Ân Ân tắm rửa xong, làm đề một lát, lúc nghỉ ngơi mở Weibo ra nhìn một chút.
 
Ngày 11/11 hoạt động rút thăm rút thưởng trên Weibo rất phổ biến, cô rất ít khi tham gia bởi vì từ nhỏ đã là một người không có nhiều vận may, rút thăm trúng thưởng ngay cả một gói bột giặt còn không trúng được nữa là. Nhưng mà hai ngày trước trên trang chủ có một cuộc rút thăm phần thưởng là một cái laptop, cô có chút động lòng liền thử vận may.
 
Không biết vì sao, gần đây rất có mong muốn được viết cái gì đó, trong đầu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài linh cảm.
 
Vừa lên mạng liền nhận được một tin nhắn, Trình Ân Ân mở ra xem, ngạc nhiên đến mức giật lên từ trên giường.
 
Chúc mừng! Trong hoạt động xxx ngài rút được phần thưởng [MacBook Pro 1]. Xin click vào xxx, để hoàn chỉnh thông tin để thuận lợi nhận được phần thưởng.
 
Đã lớn như vậy đây chính là lần đầu tiên trúng thưởng, niềm vui không ngờ. Trình Ân Ân nghiêm túc cảm ơn chủ blog, sau đó vui vẻ điền thông tin nhận hàng ở trường học.
 
Gần đây vận khí thật là tốt, giống như sau khi tỉnh lại sau tai nạn xe cộ, có rất nhiều chuyện tốt phát sinh. Mặc dù đầu bị thương ảnh hưởng đến năng lực học toán của cô nhưng lại có nhiều may mắn hơn.
 
Gặp được chú Giang cùng với Tiểu Sán Sán, còn có chị Vi Vi. Mỗi người đều đối xử với cô rất tốt, còn tìm được một công việc được đối đãi hậu hĩnh, chơi mạt chược còn phát tài nữa.
 
Trình Ân Ân nằm trên giường đếm lời cảm ơn một lúc lâu, đại khái chú Giang chính là quý nhân của cô.
 

Thật tốt.
 
Buổi sáng hôm sau, Trình Ân Ân nhận được chuyển phát nhanh, không ngờ hiệu suất của việc rút thăm trúng thưởng kia cao như vậy.
 
Tan học lúc chạng vạng tối, tâm tình của cô như đang bay.
 
Hôm nay Giang Tiểu Sán không tới đón cô, Trình Ân Ân về đến nhà, cậu bé lập tức nhảy xuống từ ghế salon, kích động xoa xoa tay.
 
“Nghe nói chị trúng thưởng, máy tính đâu?”
 
Trình Ân Ân vui vẻ quá mức, cũng không chú ý đến chuyện thật ra mình còn chưa chia sẻ tin tốt này với cậu bé, lấy túi xách từ trên lưng xuống: “Chị bán mất rồi.”
 
“…”
 
Còn mong chờ có thể dính chút may mắn của cô mà sờ đến máy tính, trong nháy mắt Giang Tiểu Sán tan nát cõi lòng: “Vì sao lại bán mất?”
 
Giang Dự Thành đang đứng ở quầy bar rót nước, ánh mắt cũng đưa tới.
 
“Chị không dùng được máy tính tốt như vậy,” Trình Ân Ân tính toán tỉ mỉ nói, “Bán đi rồi mua một cái máy tính bảng. Máy tính bảng hơn ba ngàn đã đủ rồi, còn lại năm ngàn có thể mua cho em một cái máy chơi game mà em thích.”
 
Phản ứng của Giang Tiểu Sán thật nhanh, bắt ngay trọng điểm: “Chị bán tám ngàn?”
 
Trình Ân Ân gật đầu. Còn có chút đắc ý nho nhỏ.
 
“…..” Giang Tiểu Sán đấm ngực dậm chân.
 
Cái máy tính đó hoàn toàn mới, còn có cấu hình rất cao, giá trị hơn hai vạn!
 
Tiểu ngu ngốc này!
 
Nhưng mà vẫn cười khen: “Tiểu Ân Ân thật là lợi hại, thật sự là có đầu óc làm ăn.”
 
Trình Ân Ân vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, Giang Dự Thành bưng nước đi tới, cô nắm lấy quai của cặp sách, có chút chần chừ hỏi: “Chú Giang, có phải là tôi bị lừa rồi?”
 
Giang Dự Thành ngồi xuống, ngữ khí bình thản hỏi một câu: “Bán cho ai?”
 
“Một người bạn học.” Trình Ân Ân nói.
 
Cái hộp máy tính kia rất dễ nhìn thấy, khi cô ôm về phòng học có rất nhiều người nhìn thấy. Có một nam sinh cùng lớp hiếu kỳ lại gần xem, Trình Ân Ân không hề phòng bị, một năm một mười nói hết. Nam sinh cùng lớp kia nói máy tính này giá hơn một vạn, nói cô có thể nể mặt bạn học giảm giá còn 80% được không.
 
Trình Ân Ân mặc dù không hiểu rõ, nhưng mơ hồ biết được laptop Apple cũng một vạn, bạn học cùng lớp, mơ mơ hồ hồ nhận được chuyển khoản.
 
Giang Dự Thành để ly xuống, không chút để ý nói: “Không sao cả.”
 
Trình Ân Ân cũng không cảm thấy được an ủi, có chút ủ rũ, cầm cặp sách về phòng, tìm hiểu giá cả của máy tính.
 
Cô không nhìn kỹ cấu hình của máy tính kia, nhưng tám ngàn đúng là thua lỗ rồi.
 
Vừa mở ra khung chat của người bạn kia, muốn nói chuyện này, tin nhắn chuyển khoản xuất hiện.
 
13988.
 
Phía dưới tin nhắn: [Tôi có lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên dối gạt cậu….]