Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 21: Chương 21


Kỳ thi lần này, trạng thái tâm lý của Trình Ân Ân ổn hơn rất nhiều so với lần trước.
 
Lúc trước khủng hoảng là vì phát hiện mình quên hầu hết nội dung kiến thức. Sau một tháng ôn tập, trong lòng cũng có một ít thành quả, đã có thể tìm được trạng thái học tập. Những kiến thức đã quên mất của Văn tổng cũng như một người bạn cũ từ xa trở về. Chỉ có mỗi môn Toán là một thứ quỷ nghịch ngợm, giống như hạ quyết tâm nói lời từ biệt với cô.
 
Môn Ngữ văn cùng với Tiếng Anh được phát huy ổn định. Lần này đề bài làm văn có một góc độ mới lạ, chung quanh không có ít người mặt mày ủ ê, lao tâm khổ tứ. Tuy nhiên, khi Trình Ân Ân vừa đọc xong đề mục trong đầu liền hiện ra được dàn ý đại cương một cách rõ ràng.
 

 
Môn Toán lại không thong dong như vậy, cô làm bài chậm, mười hai bài trắc nghiệm đã tốn hết phân nửa thời gian, còn để trống hai bài tập mà mình không tính ra được. Viết xong phần điền vào chỗ trống, cô lật mặt còn lại của bài thi, nhìn thấy đề bài hình học thứ nhất liền sửng sốt.
 
Không khác với bài tập vừa làm tối qua nhiều, chỉ thay đổi một chút, số liệu cùng với hình vẽ có khác biệt rất nhỏ, nhưng cho dù thay đổi nhưng bản chất không hề thay đổi.
 
Đi thi trúng tủ là một chuyện không khác gì trúng xổ số, thật sự là làm cho người ta vui vẻ. Trí nhớ ngày hôm qua còn nóng nổi, Trình Ân Ân vô cùng cao hứng viết đáp án ra.
 
Mấy bài tập sau thì không may mắn như vậy, không hề trúng tủ, hơn nữa còn có chút khó. Thời gian còn lại không nhiều, tốc độ suy nghĩ của cô chậm, lúc chuông reo, còn hai bài chưa kịp nhìn qua.
 
Nhưng mà so với việc bỏ trống như lần trước thì lần này vẫn đẹp mắt hơn chút. Sau khi nộp bài xong, Trình Ân Ân lập tức lật sách giáo khoa ra kiểm tra những công thức mà lúc nãy mình không nghĩ ra.
 
So sánh với sự khẩn trương của cô, cùng một khoảng thời gian nhưng Phàn Kỳ làm xong bài vẫn còn dư dả, dư ba mươi phút để xoay bút.
 
Trình Ân Ân ghi nhớ công thức xong, lúc thẳng người lên phát hiện Phàn Kỳ đang nhìn cô.
 

 
“Ngu ngốc.”
 
Trình Ân Ân sững sờ: “Vì sao cậu lại mắng tôi?”
 
Phàn Kỳ hừ một tiếng, bút trong tay gõ gõ vào cạnh bàn: “Bài thi của tôi để bên cạnh nửa tiếng, cậu không nhìn thấy sao?”
 
“Tôi không thấy.” Trình Ân Ân cúi đầu đi tìm định lý kế tiếp. Cô sẽ không chép đáp án.
 
Phàn Kỳ để bút xuống đứng lên: “Nói cậu ngốc cậu còn không vui.”
 
Trình Ân Ân ôn tập những kiến thức vẫn chưa quen thuộc một lần, phần lớn học sinh trong phòng học đã đi khỏi. Cô đứng dậy thu dọn cặp sách, trên hành lang Đới Dao đang nói chuyện cùng với đám chị em bỗng nhiên đi tới, cầm trên tay một cái gì đó, sau đó lại ném lên bàn cô.
 
Trình Ân Ân cúi đầu nhìn, một phong thư màu hồng phấn, còn có một mùi nước hoa ngọt ngào.
 
“Đây là cái gì?” Cô nghi hoặc ngẩng đầu.

 
“Tự cô nhìn đi, hỏi tôi làm gì, cũng không phải là tôi viết cho cô.” Ngữ khí của Đới Dao không vui trả lời, rời đi cùng với đám chị em của cô ta.
 
Thời gian không còn sớm, Trình Ân Ân vội vàng bỏ phong thư vào trong cặp sách đóng lại, chạy ra cửa.
 
Trên bậc thang, gặp được lớp trưởng, nhìn thấy cô nhân tiện nói: “Trình Ân Ân, tối mai lớp chúng ta cùng với lớp 7 tụ hội, đừng quên nha!”
 
“Đã biết.” Trình Ân Ân dừng bước, vẫy vẫy tay về phía cô ấy, “Ngày mai gặp.”
 
Trời hơi âm u, nhưng tâm tình của cô không tệ. Kiểm tra hôm nay tốt hơn so với mong đợi, học tập không thể nào tốt lên ngay được, chỉ cần tiến bộ từng chút từng chút một cô đã hài lòng rồi.
 
Lúc ra tới cổng trường, xe tới đón cô cũng vừa đến, Trình Ân Ân chạy lại, cặp sách rung động trên bờ vai.
 
Mở cửa xe, người đầu tiên nhìn thấy không phải là Giang Tiểu Sán mà là Giang Dự Thành, anh đang mặc một bộ âu phục màu xám đậm. Trong tay anh cầm một cuốn tạp chí Kinh tế tài chính lật lật, giương mắt liền thấy đuôi lông mày khóe mắt của Trình Ân Ân không nhịn được mà đang cong lên.
 
“Hôm nay có chuyện gì tốt à?” Giang Tiểu Sán cũng nhìn ra, cười hỏi.
 
Trình Ân Ân lấy túi xách từ sau lưng xuống: “Hôm nay trúng tủ môn Toán, bài hôm qua mới làm xong, chị làm được!”
 
Giang Tiểu Sán diễn ra vẻ kích động không lộ ra chút dấu vết: “Giỏi như vậy?”
 
Có người lý giải được tâm tình của mình, Trình Ân Ân càng vui vẻ, “May là tối hôm qua chú Giang có giảng bài cho chị.”
 
Gò má cô phiếm hồng, hai con mắt sáng lấp lánh, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt.
 
Giang Dự Thành nhìn cô: “Vui như vậy sao?”
 
Trình Ân Ân gật đầu: “Dạ!”
 
Anh buông tạp chí xuống, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh hỏi: “Vậy báo đáp tôi thế nào?”
 
Cô nhận lương đến nhà làm gia sư cho Tiểu Sán Sán, chú Giang còn giảng bài cho cô. Trong lòng cô tràn ngập cảm ơn, nhưng suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được đáp án làm mình hài lòng.
 
Anh có tiền như vậy, không thiếu cái gì, Trình Ân Ân thật sự nghĩ không ra cái gì anh muốn mà không có được.
 
Thế là vẻ mặt của cô vừa thật thà lại vừa thành khẩn hỏi: “Chú Giang, chú muốn cái gì?”
 
Con mắt của cô quá ngây thơ, sạch sẽ không trộn lẫn chút gì hàm nghĩa khác.
 

Giang Dự Thành nhìn cô hồi lâu, nhàn nhạt thu lại ánh mắt: “Trước mắt thiếu đi.”
 
Tối hôm qua Giang Tiểu Sán ngủ sớm, không hề biết thì ra là ai người kia vụng trộm ‘học phụ đạo’ sau lưng mình, đôi mắt khéo léo nhìn vòng vòng.
 
Ở nhà họ Giang một thời gian, Trình Ân Ân gặp được dì Thái giúp việc, mập mạp rất hoà thuận, không nói nhiều cũng rất ít khi ở lại. Nhưng khả năng nấu ăn rất tốt, đồ ăn mỗi ngày không hề giống nhau. Cái dì ấy am hiểu nhất chính là khẩu vị chua ngọt, rất hợp với khẩu vị của Trình Ân Ân, lúc cô ăn cơm ở nhà họ Giang, sức ăn lớn hơn khi ở trường học.
 
Chủ yếu là mỗi lần dì Thái làm cơm đều rất nhiều, Trình Ân Ân không có ý để thừa lại.
 
Hôm nay có món thịt kho Tàu, Trình Ân Ân cảm thấy hương vị rất không tệ, nhưng Giang Tiểu Sán ngồi đối diện cô chỉ nếm một miếng nhỏ liền nói: “Không ngon như mẹ (*) nấu.”
 
Trên bàn cơm có tổng cộng ba người, người chỉ có thể làm mì tôm dĩ nhiên cho rằng chữ “mẹ” (*) kia chính là Giang Dự Thành, vừa gắp thịt bỏ vào miệng, trong lòng vừa kinh ngạc nhìn anh.
 
(*) Trong tiếng Hoa, xưng hô chỉ dùng hai chữ “Ta” và “Ngươi”, ở đây Giang Tiểu Sán chỉ nói là “Ngươi” chính là chỉ Trình Ân Ân nhưng Trình Ân Ân lại đang nói đến Giang Dự Thành.
 
Trong ánh mắt viết hai chữ tán thưởng.
 
Là một nhân vật đại ca đáng kính, biết nấu cơm đúng là thêm điểm.
 
Không ai lên tiếng.
 
Tự mình Giang Tiểu Sán cũng không ý thức được mà thốt ra câu này, tất cả cứ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà trôi qua.
 
Sau bữa cơm Giang Dự Thành nhận một hồi điện thoại, đi vào thư phòng, Trình Ân Ân vẫn chủ động thu dọn đồ ăn. Nửa tiếng sau ngồi cùng một chỗ với Giang Tiểu Sán trên bàn sách.
 
Cô vừa mở cặp sách ra, một hương thơm cũng theo ra, Giang Tiểu Sán hít hít cái mũi, lập tức hắt hơi một cái.
 
“Mùi nước hoa nào mà thấp kém như vậy.”
 
Lúc này Trình Ân Ân mới nhớ được cái phong thư kỳ kỳ quái quái kia, lấy từ trong cặp sách ra, nghi hoặc mở ra.
 
Giang Tiểu Sán đưa đầu lại gần.
 
Trình Ân Ân mở phong thư được gấp lại làm hai ra. Màu nền lạ mắt, nhìn kỹ là chữ viết của một nam sinh, ngoại trừ xấu ra cũng chỉ có thể có dùng huênh hoang để hình dung.
 
[Bạn học Ân Ân thân ái đáng yêu,
 

Xin chào! Tớ là xxx lớp 7….]
 
Chữ viết của người này quá bay bướm, những chữ mà một học sinh năm 3 Tiểu học như Giang Tiểu Sán có thể nhận ra có hạn, nhìn có chút phí sức. Ánh mắt Trình Ân Ân đang muốn hướng xuống hàng thứ hai, nghe được cậu bé gằn từng chữ:
 
“Trong cuộc đời đến cùng có thể gặp nhau bao nhiêu lần? Thời gian tuyệt đẹp, tháng năm ấm áp, ngôn từ phong phú. Lại có bao nhiêu lần ngoái nhìn, chứa đựng bao nhiêu tình cảm, khiến cho người ta lưu luyến không rời….”
 
Thư tình?!
 
Con mắt Giang Tiểu Sán lập tức trừng như chuông đồng.
 
Đầu năm nay còn có thứ đồ quê mùa như vậy? Không phải… cái đồ đui mù như vậy mà cũng dám viết thư mình cho mẹ cậu sao?
 
Trình Ân Ân không kịp phản ứng, ngay trước mặt một cậu bạn nhỏ, mặt nóng lên, lập tức muốn gấp bức thư lại: “Em không thể….”
 
Còn chưa nói xong, Giang Tiểu Sán đã trộm lấy lá thư trong tay cô chạy đi, hàng lông mày lạnh lùng cũng nhăn lại, tiếp tục đọc bên dưới:
 
“----Gặp cậu, tớ tin tình, tin duyên, cũng cảm nhận một cách chân thật được tư vị của tình yêu.”
 
Giang Tiểu gia làm một động tác nôn mửa, cái văn chương nhã nhặn cổ hủ này, khẳng định là từ Baidu, viết thư tình mà một chút thành ý cũng k có!
 
Trình Ân Ân có chút xấu hổ, vươn tay: “Em trả lại cho chị.”
 
Trong lòng Giang Tiểu gia bốc hỏa, không cho, tiếp tục xem: “Nhớ thương sâu như vậy, như thật vậy ----Ọe….”
 
Trình Ân Ân không khỏi đỏ mặt, sợ hãi người khác nghe được, nhỏ giọng nói: “Em đừng đọc nữa được không?” Vừa đưa tay muốn lấy về.
 
Giang Tiểu Sán cầm thư tình chạy ra ngoài: “Lão Giang! Ba mau đến xem!”
 
Bị bạn nhỏ nhìn thấy đúng là có chút xấu hổ, nhưng nếu bị người lớn nhìn thấy như vậy thì quá xấu hổ rồi! Trình Ân Ân nghe cậu bé gào lên, lần này gấp thật, cuống quýt đuổi theo cậu bé.
 
“Em trả lại cho chị!”
 
Giang Dự Thành đang ngồi ở phòng khách, cầm điện thoại trong tay. Giang Tiểu Sán linh hoạt tránh được bao vây chặn đánh của Trình Ân Ân, cẳng chân di chuyển nhanh chóng, nhảy lên sô pha đem lá thư vỗ lên ngực anh.
 
“Tiểu Ân Ân lại có người theo đuổi!” Cậu bé lớn tiếng gào.
 
Giang Dự Thành đang bàn bạc công việc, vì cậu bé ầm ĩ thì khẽ nhíu mày, cầm giấy viết thư lên, nhìn lướt qua.
 
Trong nháy mắt mặt Trình Ân Ân đỏ thành một trái cà chua, tức khắc hổn hển chạy về phía anh: “Chú đừng nhìn!”
 
Sốt ruột, dép lê tuột ra vướng vào chân, thân thể nhào về phía trước.
 
Không nghiêng không lệch, cả người cô nhào vào trong ngực Giang Dự Thành.
 
Không khí yên tĩnh.

 
Giang Tiểu Sán đứng ở phía sau ghế sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng chuyển sang yên lặng.
 
Điện thoại của Giang Dự Thành suýt nữa rơi xuống, mi mắt anh giật một cái, thấp giọng nói “Lát nữa lại nói”, nhanh chóng cúp điện thoại.
 
Đầu gối của Trình Ân Ân quỳ trên mặt đất lại bị đập xuống sàn một cái, may mà có thảm đệm bên dưới, không quá đau. Đầu cũng nện vào trong ngực Giang Dự Thành, hơi nặng một chút, đầu cô cũng choáng váng, người ta chắc cũng là bị nện đau rồi.
 
“Xin lỗi.” Cô liên tục xin lỗi không ngừng, thấp thỏm giương mắt lên.
 
Biểu cảm của Giang Dự Thành có một chút quái dị, nhìn chằm chằm cô ba giây, nói: “Lấy tay cô ra.”
 
Vừa rồi ngã một cái, bàn tay theo bản năng đặt trên đùi anh, Trình Ân Ân vội vàng xin lỗi, chống đỡ tự mình đứng lên, khuôn mặt đỏ chót xin lỗi: “Chú Giang, có phải là tôi đụng chú bị thương rồi không?”
 
Quai hàm của Giang Dự Thành căng cứng, vành môi mím chặt thành đường thẳng, nghe cô nói vậy nhìn cô một cái nhưng không hề lên tiếng.
 
Trình Ân Ân liền biết anh tức giận, lúng ta lúng túng cúi đầu. Cái cúi đầu này liền có thể trông thấy quần anh nhăn lại.
 
Ánh mắt của cô trừng lớn một chút, há miệng to, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Chỗ đó của chú, hơi phồng lên.”
 
Phồng lên ….
 
Phồng lên….
 
Giang Dự Thành cảm thấy sọ não của mình đau.
 
Cảnh tượng này thực sự quá quen thuộc, đại não giống như một cái máy CD, hình ảnh tương tự tự động nhảy ra khỏi trí nhớ và tự động phát.
 
Cô được Trình Lễ Dương bảo hộ quá tốt, khi đó còn không có học qua môn sinh lý, ở một số việc, một cô bé 17 tuổi ngây thơ không biết gì, chỉ biết nửa người dưới của nam giới là bí ẩn, không thể nói tới.
 
Trình Lễ Dương đi tu nghiệp, cô không muốn ở nhà một mình, đến ở với anh trong khoảng thời gian đó. Có hôm trời xế chiều đọc sách trong phòng khách, muốn ngủ một lát, gối lên đùi anh. Lúc ngủ không thành thật, đầu xoay tới xoay lui.
 
Giang Dự Thành cũng không hề đánh thức cô, để cô gối đầu cả buổi chiều. Đến khi cô ngủ đủ rồi, thức dậy, mở to mắt, nhìn chằm chằm chỗ đó của anh nửa phút.
 
Sau đó ngồi dậy, chỉ vào ánh, nháy mắt vô tội nói: “Chỗ này của anh phồng lên.”
 
Lúc ấy anh trả lời cô như thế nào nhỉ ----
 
“Em nhìn nhiều thêm một lúc, còn có thể chơi thêm một tí.”
 
Giang Dự Thành liếc nhìn Giang Tiểu Sán sau lưng --- Cảnh không thích hợp cho thiếu nhi, Tiểu gia đây cực kỳ tự giác che con mắt rồi.
 
Có tuổi rồi, loại lời nói cầm thú này bây giờ không mở miệng nói được.
 
Giang Dự Thành im lặng thở dài, đứng dậy trở về phòng. Lúc đi ngang qua chỗ Trình Ân Ân đưa tay, lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, xoa xoa một hồi.