Vô Tình Ghé Ngang Tim Em

Chương 8: Chương 8



Trời sáng Tĩnh Di tờ mờ thức dậy vì nắng khiến cô chói mắt.

Cô lơ mơ nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới có 6g30 sáng nhưng từ đâu phảng phất ra mùi thơm thế? Cô tỉnh ngủ, vệ sinh cá nhân xong thì bước xuống dưới lầu.
Lạc Uyển thật biết quan tâm người khác, vừa sớm đã xuống nhà làm bữa ăn sáng cho cô.

Trong lòng cô có chút ấm áp, đó giờ chỉ có cô tự nấu hoặc đi ra ngoài ăn chứ chưa bao giờ có người tự tay nấu đồ ăn cho cô.
Xong xuôi Lạc Uyển cởi tạp dề ra bất chợt thấy Tĩnh Di đứng đờ người ngay cầu thang cô cất tiếng:" Tĩnh Di dậy rồi à mau xuống ăn sáng đi".

Tĩnh Di gật đầu rồi vội vàng đi xuống.
Cô đảo mắt nhìn bàn thức ăn.


Chà hấp dẫn thật! Đúng lúc bụng cô đang đói meo, cô kéo ghế ngồi xuống uống một miếng sữa Lạc Uyển để kế bên, rồi cầm dao nĩa lên sẵn, nói:" Cô cũng ăn đi"
Tĩnh Di bắt đầu ngấu nghiến món bít tết mà Lạc Uyển đã cất công chuẩn bị từ sớm.

Lạc Uyển khẽ lấy tay che miệng cười, thầm nghĩ:" Cái cô gái này thật đơn giản mà chả sợ mình là người lạ bỏ độc vào thức ăn".

Cô ăn đến nỗi dính tèm lem mặt như con mèo, thấy Lạc Uyển nhìn mình cô bắt đầu ngừng nhai rồi nói:"Sao cô không ăn đi, bộ tôi ăn ghê lắm sao?".

Lạc Uyển nghe vậy cười xoà, đưa khăn giấy cho Tĩnh Di lau miệng rồi đẩy phần thức ăn của mình sang cho Tĩnh Di.
"Đây cô ăn đi chắc cô đói lắm"
"Thôi tôi không dám đâu, đồ cô nấu đúng là ngon thật nhưng tôi chỉ ăn phần của tôi thôi"- Tĩnh Di lấy miếng cà chua cho vào miệng nhai.
Lạc Uyển:"Cô cứ ăn đi tôi không ăn"
"Thật sao tôi cảm ơn cô nhiều nhé"- Tĩnh Di nheo đôi mắt long lanh lại cười thật tươi với cô rồi cắm đầu ăn tiếp, còn Lạc Uyển ngồi nhâm nhi ly sữa tươi của mình.

Xong xuôi Tĩnh Di cùng Lạc Uyển dọn dẹp.

Căn bếp giờ đã sạch sẽ, tới lúc Tĩnh Di phải về rồi
Tĩnh Di:"Tôi bắt taxi về nha.

Cảm ơn cô rất nhiều"
"Đã giúp thì giúp cho trót tôi đưa cô về tiện thể mua bánh"- Lạc Uyển cười mỉm

Tĩnh Di: " Bà chủ đã nhắn tin cho nghỉ một hôm rồi vì tôi đã làm việc chăm chỉ trong mấy tháng vừa qua, haycô chở tôi về nhà luôn nhé"
Lạc Uyển gật đầu rồi cả hai người cùng nhau rời khỏi nhà....
Sau một hồi thì cũng đi tới nhà của Tĩnh Di, Lạc Uyển dựng xe quan sát.

Đây chỉ là phòng trọ cũ không hẳn là nhà, thấy Lạc Uyển đứng dòm tới ngó lui Tĩnh Di hắng giọng mời:" Cô vào nhà tôi uống chút nước đi"
Lạc Uyển cũng chẳng bận gì nên gật đầu đồng ý.

Vào trong nhà mọi thứ rất đơn sơ, nền gạch cũng cũ và có phần gạch bị vỡ ra, căn bếp thì trống trọi, cầu thang lên gác cũng bị rỉ sét mất.
"Cô chỉ sống một mình ở đây à?"- Lạc Uyển vừa đảo mắt khắp căn phòng, vừa nói.
"Đúng vậy tôi chỉ sống có một mình thôi"- Tĩnh Di gật đầu nhẹ rồi cười.
Lạc Uyển: "Cô không cảm thấy buồn sao?"
"Tôi sống như thế này cũng quen rồi, cứ sáng sớm đi làm đến chiều tối rồi về nhà nghỉ ngơi, chả có bạn bè hay đi chơi với ai cả.

Tôi chẳng dám than thân trách phận có một căn trọ che mưa che nắng, công việc ổn định như thế đã là quá đủ rồi"- cô vừa nói vừa ngước mặt lên trần nhà, chắc là cô muốn ngăn những giọt nước mắt của mình lại không để cho nó rơi xuống.


Cô sợ một khi mình đã rơi nước mắt thì ý chí không còn vững nữa, cũng chẳng đủ mạnh mẽ để chống chọi với mọi thứ.
Lạc Uyển: "Từ nay sẽ có tôi bầu bạn với cô có chịu không? Thật ra hoàn cảnh của chúng ta khá giống nhau tôi cũng cô đơn, cô cũng cô đơn"
Tĩnh Di nhìn thẳng vào mắt Lạc Uyển, mắt cô sáng long lanh chứa đầy những tia ấm áp.

Cô rơm rớm nước mắt trả lời:"Tôi cảm ơn cô từ nay tôi không còn sợ mình phải cô đơn nữa rồi"
Lạc Uyển gật đầu cười rạng rỡ.

Cô biết rằng rồi từ nay cô gái này sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ có người ở bên tâm sự mọi điều không phải tự khép mình ở một thế giới riêng, cả cô cũng vậy cô cũng sẽ không còn cô đơn, không còn phải sợ cảm giác trống trọi nữa.

Nghĩ tới những điều này cô thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, sau khi bà mất cô chẳng còn tìm thấy thứ gọi là hạnh phúc ở đâu nữa....