Vô Thượng Niết Bàn

Chương 183: Hỏa Thần Lệnh Chi Uy

“Đó là điều đương nhiên, hắc hắc, chúng ta chỉ việc chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương, rồi ra thu chút lợi tức là được”

Hai kẻ này chính là Tô Khắc và Hùng Thao, đang âm thầm đứng sau màn tính kế đám người săn tìm bảo vật, lúc này Hùng Thao nói:

“Tô lão, ngươi có cảm thấy tổng quản mang Bích Ngọc Ma Châu ra để dẫn dụ bọn chúng liệu có quá lãng phí không?. Một viên lớn như vậy, dù đặt vào đâu cũng đủ nhấc lên một hồi sóng gió”

Hùng Thao có vẻ tiếc hận không nhịn được nói, nghe Hùng Thao hỏi, Tô Khắc làm ra vẻ bí mật lão nhìn quanh rồi truyền âm cho Hùng Thao.

“Ta có thể nói cho lão biết, viên Bích Ngọc Ma Châu đó đã bị động chân động tay, kẻ nào sờ vào kẻ đó chỉ có cầm chắc cái chết,“

Cả hai truyền âm cho nhau rồi đều nở nụ cười âm hiểm, rồi sau đó đều đưa anh mắt nhìn về phía quang cầu, về phía đám người mà bọn chúng coi như đã chết.

……………….

Bạch Hàn Phong cùng Ngụy Yên lúc này, đã đến gần thác nước, song phương điên cuồng giao chiến, nên vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, Bạch Hàn Phong định nhân cơ hôi này, đi tìm địa hỏa, thế nhưng địa hỏa ở đâu,

Bảo vật hiếm có nếu xuất hiện ở trước mặt mình, hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, song mục bình tĩnh, bắt đầu nhìn ngó xung quanh khu vực này không ngừng đánh giá,

Theo hắn suy đoán, đây đã là trung tâm của đại mạc, cũng là nơi sâu nhất, vậy địa hỏa, và cả đại địa hỏa trùng nếu có thì chúng cũng sẽ ở chỗ này, quan trọng là chúng ẩn thân ở chỗ nào mà sao từ này đến giờ không thấy xuất hiện động tĩnh gì,

Bích Ngọc Ma Châu kia tuy cũng trân quý, nhưng Bạch Hàn Phong cũng không tự tin là mình có thể chống lại được bằng kia người, chỉ có thừa đục thả câu với địa hỏa mới là vương đạo, ít nhất có Hỏa thần quyết, hắn vẫn còn vài phần hi vọng khống hỏa, hơn nữa hắn còn có hỏa thần lệnh trong tay, vạn nhất vẫn còn có cách để xoay trở.

Trong lòng hạ quyết tâm nhúng chàm Địa hỏa, Bạch Hàn Phong lại càng chăm chú ẩn nấp tung tích, lạnh lùng nhìn chăm chú vào việc tìm kiếm địa hỏa,

Đột nhiên, vô số yêu khí từ các sườn núi xung quanh nơi này xuất hiện, Bạch Hàn Phong và đám tu sĩ đang tranh đấu đều hốt hoảng đứng nhìn, bọn hắn có cảm giác như những sườn núi kia đang chuyển động,

“Chuyện gì vậy?”

“Ta có hoa mắt không. Hình như dãy núi xung quanh đây đang di động”

Tất cả đều hoảng hốt bay lên không trung hoặc tìm chỗ để tránh, không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này đích thực những dãy núi lớn nhỏ ở xung quanh khu vực này đang động đậy, xa xa còn vọng lại tiếng rít bén nhọn, riêng khu thác lửa mà Bạch Hàn Phong và Ngụy Yên giấu mình vẫn không có gì xảy ra, Ngụy Yên hỏi hắn:

“Chuyện này là thế nào?”

Hắn lắc đầu tỏ vẻ không biết, rồi hắn nói với nàng:

“Lát nữa ngươi đi theo sát ta, nếu nguy hiểm quá ngươi có thể tự chọn quay lại”

“Ngươi cho ta là gánh nặng, hay muốn đuổi ta để độc chiếm bảo vật”

Bạch hàn Phong không đáp, Ngụy yên lại nói:

“Mặc Kệ thế nào, bản cô nương cũng phải nhìn được địa hỏa một phen”

Bạch Hàn Phong không nói gì, mà căng mắt nhìn về phía trước, hắn đã lờ mờ nhận ra điều gì đó, và một tiếng rít sắc lạnh vang lên chứng thực suy nghĩ của hắn, một ngọn núi nhỏ phía xa ngay lập tức dựng lên, bụi đất rào rào rơi xuống, đến khi đất cát cây cối trôi đi hết thì đập vào mắt đám người là một con yêu thú có hình dáng tương tự con giun, toàn thân màu trắng bạc, vô cùng to lớn, nó hướng con mắt độc nhất về phía đám người rít lên

“Đại địa trùng”

Bạch Hàn Phong thất thố kinh hô lên một tiếng, đây không phải là một con trùng bình thường mà nó đã tiến gần đến gia đoạn hóa kén, cấp bậc này tuyệt đối là tồn tại kinh khủng, bảo sao con Ly Miêu lại sợ hãi như vậy,

Với tồn tại dạng này đám tu sĩ muốn chạy trốn là không thể, con đại địa trùng vừa hiện thân thì lập tức, há cái miệng toàn răng ra, một luồng yêu vụ màu lam trong nháy mắt đến trên không trung, cùng sương mù ban đầu dung hợp một thể. Một cổ yêu khí cực kỳ cường đại phóng lên cao, sau đó một đoàn quang diễm màu vàng từ giữa bắn nhanh ra. Có đến hơn mười tên tu sĩ không kịp chạy bị yêu vụ biến thành bọt nước.

Đám còn lại trong lòng trầm hẳn xuống, Dã Tước la lớn:

“Không thể nào, ta nghe nói đại địa trùng đã tuyệt tịch hàng vạn năm rồi cơ mà”

Sau khi nhìn thấy đại địa trùng, sắc mặt Dã tước tái nhợt vô cùng, trong miệng khó có thể tin hét lớn.

“Con yêu thú này là đại địa trùng ư”

Phía bên dưới là Ngụy Yên cũng kinh hoàng không kém gì đám tu sĩ, cả đời nàng đã từng gặp rất nhiều yêu thú linh thú, nhưng loài như đại địa trùng lần đầu tiên nàng nghe đến, vậy mà tên thanh niên bên cạnh này lại rõ ràng dường như biết con yêu thú này, nàng không khỏi đánh giá Bạch Hàn Phong bằng con mắt khác.

Lúc này con đại địa trùng khổng lồ kia cũng đã tiến đến, từ trên người nó yêu vụ nồng đậm thoát ra, mọi nơi tiếp xúc với yêu vụ đều trở nên nứt nẻ, khô héo, nhưng ngay lúc này có pháp bảo hướng từ hai phía bất đồng tiến đến đập thẳng vào đầu con đại địa trùng, khiến cho nó bị đánh văng về một bên, nhất thời nó rít lên một tiếng tức giận,

Lúc này Bạch Hàn Phong nhìn thấy hai bên trái phải phân biệt mỗi bên đứng sáu người, một bên là nhân tộc một bên là thú tộc, tất cả đều có cấp bậc Linh Anh trở lên, thậm chí có không ít Hóa Thần tu sĩ, Bạch Hàn Phong còn đang suy nghĩ xem người của Giải tộc có đến không thì một hóa thần tu sĩ bên phía nhân tộc nói lớn:

“Thừa dịp chúng ta đối phó với con trùng này, và đám giải tộc đang bị cầm chân, các ngươi mau thu lấy địa hỏa, lối vào chính ở sau thác lửa kia”

Vừa nghe hóa thần tu sĩ nhân tộc nói như vậy, đám giải tộc tu sĩ khuôn mặt đều lộ vẻ kinh hoản, không trung Hải Đại Phú khuôn mặt trầm xuống mà người của nhân thú hai tộc thì lại vui mừng,

Nhưng thân có tu vi tương đương với linh anh tu sĩ, tự nhiên sẽ không liền như vậy nhận mệnh, hốt nhiên trong miệng phát ra một tiếng tiếng rít thê lương, một con cua lớn có hai chiếc càng khổng lồ xuất hiện, đây chính là bản thể của hải đại phú, nói thì lâu nhưng thực ra mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt lúc này con đại địa trùng đã lại tiếp tục tấn công, đám tu sĩ không còn cách nào khác đành phải toàn lực ứng phó, nhất thời không có cách nào đến cửa vào được,

Con đại địa trùng này quả nhiên không hổ là linh thú cô xưa, pháp lực cực kỳ khủng khiếp, mặc dù đối diện với nhiều tu sĩ cao giai như vậy nhưng không hề rơi xuống hạ phong, nhất là màn yêu vụ trên người nó hết sức kinh người, bất cứ ai chạm phải đều tan thành tro bụi, đám người không còn cách nào khác đều cuống quít đem cương khí hộ thân trên người điên cuồng thôi thúc tới cực điểm, đồng thời thân hình không thể không lui nhanh về phia sau.

Thấy thời cơ đã đế, Bạch Hàn Phong làm ra một quyết định nhanh chóng, hắn ném ra một nắm phù lục nữa với Độn tốc cực nhanh, chỉ là nháy mắt công phu cũng đã bắn ra ngoài hai mươi trượng. nhanh chóng tiến nhập màn dung nham kia, phía sau hắn Ngụy Yên cũng cấp tốc đuổi theo, nhưng không ai để ý lúc này mắt nàng đã biến thành màu đỏ như máu,