Vô Thượng Niết Bàn

Chương 120: Không Có Đồ Tốt

Hai hôm nay ta bị sốt virut nên chậm ra chương, xin lỗi anh chị em vì đã để anh chị em đợi lâu,

………….

Chờ giao hàng nhận tiền xong, đặng phương phương lại lấy từ trong hộp ra môt cái nhẫn.

"Vật phẩm thứ hai bổn điếm muốn bán chính là một kiện pháp bảo sơ cấp có tên là Thượng Nguyên Kim Đấu, cho dù là sơ cấp đi nữa thì sức công phá của nó vẫn hơn pháp khí nhiều lần, hơn nữa nó có thể nhốt được người vào, nếu các đạo hữu, thành công nhốt được kẻ thù vào, chỉ bảy ngày là kẻ thù tan thành nước. mọi người yên tâm vật này là bổn điếm thu mua, không hề dính dáng tới ai hay thế lực nào cả, trữ vật giới chỉ này khởi điểm chính là 1000 linh thạch”

Phương Phương nói đến đây thì mở miệng niệm chú, bốn con yêu thú được chuẩn bị sẵn lập tức bị hút vào trong đấu, Phương Phương vừa nói hết! Các tu sĩ bên trong sảnh mặc dù vẫn không có ai lớn tiếng nói chuyện nhưng không khí lập tức trở nên nóng bỏng, không ít người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm thượng nguyên kim đấu hiển nhiên vô cùng coi trọng.

Bạch Hàn Phong im lặng ngồi ở trong góc, lạnh lùng quan sát hết thảy. hắn không mấy quan tâm đến pháp khí hay pháp bảo, so với những pháp bảo đang ở trong túi trữ vật của hắn, thì mấy thứ mà bí điếm này giới thiệu đều đáng vứt vào sọt rác.

Có chăng giờ cổ bảo mới làm hắn quan tâm, thế nhưng tìm đâu ra cổ bảo cơ chứ, cả đời hắn cho đến hiện tại mới nhìn thấy cổ bảo một lần duy nhất, đó chính là ngoài Độc Long cốc,

Tuy hắn có thể dễ dàng mua đứt tất cả đồ vật ở đây, nhưng có tội vì mang ngọc là chuyện bình thường, hắn cũng không ngu như vậy, Điểm ấy Bạch Hàn Phong vẫn còn có thể nghĩ được. Huống hồ linh thạch và kim tệ trên người mặc dù không ít nhưng cũng không thể phung phí

"Một ngàn không trăm năm mươi".

"Một ngàn một trăm”

"Ta ra một ngàn ba trăm linh thạch".

Bạch Hàn Phong dĩ nhiên thấy mấy thứ này không đáng tiền, nhưng đám người ở đây rõ ràng là không nghĩ thế, chỉ trong nháy mắt giá của Thượng Nguyễn Kim Đấu, được đẩy lên một cách kinh khủng.

"Một ngàn bảy trăm”

Người vừa ra giá là một trung niên mặc áo choàng đỏ, thắt lưng màu đen, trong cực kỳ tương phản, nhưng hắn chưa kịp vui mừng, thì ở một góc khác, lại có một âm thanh vang lên

“Hai ngàn”

Một tu sĩ cách không xa tên trung niên này, ra giá. Lúc này trong sảnh chỉ còn ba bốn người là cạnh tranh mà thôi, còn lại đã sớm rút hết, đối với Linh Sư mà nói, hiếm có ai có nhiều Linh thạch, mà nhiều đến mức như Bạch hàn Phong thì cơ hồ là một số lão quái cũng không thể có được.

"Hai ngàn một trăm”

“Hai vị đạo hữu hãy nhường cho ta “

Một vị phu nhân ngồi hàng trên cùng nói.

“Hai ngàn Một trăm năm mươi".

“Phu nhân thứ lỗi đây là cạnh tranh công bằng”

Tên mặc áo choàng cười lạnh một tiếng, xem xét xung quanh, đối với một pháp bảo sơ cấp, tuy rằng có công năng đặc dị, nhưng hai ngàn một trăm linh thạch đã là giá trên trời rồi, hắn tin rằng sẽ không ai ra giá nữa, quả nhiên sau đây, tên tu sĩ và nữ tu kia không hề tăng thêm linh thạch

“Tốt lắm, Thượng Nguyên Kim Đấu là của đạo hữa áo đỏ”

Sau đó là, từng kiện pháp khí, nguyên liệu trân quí cũng được đông đảo tu sĩ nhiệt tình tham gia, nhanh chóng mua lấy. Nhưng sau khi đã có hai mươi vật phẩm các loại đem ra đấu giá, Bạch Hàn Phong vẫn còn chưa thấy xuất ra thứ mình cần, điều này làm cho hắn có chút trở nên không kiên nhẫn.

Bạch Hàn Phong không nhịn được thầm nghĩ, nếu lần đấu giá này thật sự không xuất hiện hắn thật sự phải đi tìm chỗ khác, cho dù là tốn nhiều tiền đi nữa, hắn muốn ở trong Ngũ Chỉ Sơn an toàn một chút thì phải có thứ này.

Bạch Hàn Phong đang nghĩ ngợi tới đây thì Phương Phương nói ra tên của một kiện vật phẩm cần bán.

"Một viên Anh Tử, do anh hỏa của tu sĩ linh anh kỳ luyện thành, có sức công phá ngang một kích toàn lực của Linh Anh Sơ kỳ, có nó đi theo, coi như có thêm một thủ đoạn bảo mệnh.”

"Anh Tử? trong ảo ảnh mình nhìn thấy chẳng phải tên tông chủ của tử dương tông xuất ra một lúc 6 viên gì đó gọi là hắc linh toản hay sao, về cơ bản thì giống với Anh tử kia như đúc?"

Bạch Hàn Phong trong lòng rung động, thân thể ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn kỹ. Hạt châu trên tay Phương Phương màu đen sáng bóng. Kích cỡ chỉ bằng ngón tay cái,

Sau khi nói xong những lời này, phía dưới đã sôi trào một mảng, hiển nhiên đồ vật có chứa một kích giết được cả kết đan kỳ là một thứ đáng để tranh đoạt

“Hai ngàn linh thạch “

Một thanh âm ở trong góc vang lên, mới bắt đầu đã ra giá cao như vậy, Nhất thời ánh mắt bọn tu sĩ hướng góc kia nhìn lại. tu sĩ vừa ra giá, là một lão già gù, ăn mặc vô cùng rách rưới, đầu đội một chiếc nón lá che kín mặt

"Ta ra giá ba ngàn linh thạch".

Trong lúc tu sĩ khác nghĩ rằng sẽ không có ai ra thêm giá nữa thì một khẩu âm lạnh lùng kêu giá vang lên bên trong sảnh. Tu sĩ bên trong sảnh đều kinh ngạc, không nhịn được lại nhìn về phía người mới ra giá.

Nữ tu này không ngờ đã đạt đến linh sư hậu kỳ, dáng người vô cùng nóng bỏng,, hai tay khoanh lại ngồi ở dãy ghế cuối cùng, thanh âm mới ra giá chính là xuất phát từ miệng nàng,

"Ba ngàn năm trăm" Lão gù nghiến răng, lập tức lại lần nữa quát giá.

"Tiểu nữ ra bốn ngàn viên"

Nữ tu này cũng không hề kém cánh, không cần biết lão gù ra bao nhiêu nàng đều thêm năm trăm linh thạch

"Bốn ngàn hai trăm”

"Bốn ngàn bảy trăm!"

Trong nháy mắt hai người này ta một câu ngươi một câu đem giá của viên anh tử này nâng lên đến mức khó có thể tin.

"Ta xuất ra năm ngàn linh thạch,!"

Lão già lại một lần nữa nói:

“Nếu như phu nhân có thể xuất ra thêm năm trăm linh thạch nữa, lão hủ xin chịu thua”

Năm ngàn năm trăm”

Vị nữ tu kia lại lạnh nhạt buông một câu, lão gù nghe thấy thế thì chỉ có thể trừng mắt nhìn mà thôi. Năm ngàn chính là cực hạn mà lão có thể xuất ra được/.

Cứ như vậy, anh tử rơi vào tay nữ tu nọ.

Lúc này trường đấu giá cũng đến lúc cuối. Đồ vật chân chính tốt rút cuộc cũng bắt đầu lộ diện.

"Đan dược, Kết Đan Đan một loại đan dược phụ trợ tiến cấp linh đan. Không cần lời thừa khác, tại hạ không nói chư vị cũng rõ ràng về giá trị của nó hơn ta giá chính là hai ngàn linh thạch".

Phương phương nói xong thì mở nắp lọ ra nhất thời một cỗ dược hương nồng đậm tràn ngập cả đại sảnh, làm cho các tu sĩ vừa mừng vừa sợ.

Sợ chính là vạn vạn lần không nghĩ tới lần đấu giá này dĩ nhiên có đồ như thế xuất hiện. Mừng chính là nếu có thể mua về, chẳng phải như đối phương đã nói, khả năng tiến cấp linh đan sẽ cao hơn

Bởi vậy Phương Phương vừa mới nói ra giá cơ bản, lập tức có người không kịp đợi mở miệng nói.

“Ba ngàn”

"ba ngàn hai trăm khối linh thạch".

"ba ngàn…"

Một người tiếp theo một người hô giá, trong chớp mắt đột phá đến năm ngàn. Mà Bạch Hàn Phong lại kinh ngạc nhìn đan dược trên bàn

Khi hắn nghe được dược thảo ngàn năm thì vẫn không thèm để ý. Nhưng khi Phương Phương mở nắp ra. Bạch Hàn Phong lập tức khẳng định rằng đan dược này chính là cùng một mẻ với số đan dược mà hắn lấy được từ trong tay phùng chỉ thủy.

Vậy có nghĩa là môn phái của Phùng Chỉ Thủy ở đâu đó gần đây, nhưng lúc đó không ai đối chứng, sẽ không ai biết hắn là ai cả, Cho nên sau một hồi thoáng ngẩn người, Bạch Hàn Phong liền phục hồi lại tinh thần, vẫn bình tĩnh nhìn đông đảo tu sĩ tranh đoạt.

Nghe thanh âm của các tu sĩ dồn dập cạnh tranh, trong lòng Bạch Hàn Phong có chút tự đắc.

Thứ các ngươi đang tranh giành, trong túi trữ vật của ta lại có đến mấy viên/./