"Diệp… Diệp Hi Hòa, đừng lại gần..."
Tô Điệp lùi dần, tim đập thình thịch.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ Diệp Hi Hòa sẽ biến thành kinh khủng và đáng sợ đến vậy, đây vẫn là hôn phu ngày xưa của cô ta sao?
"Diệp Hi Hòa, chuyện ba năm trước là Mã Như Long ép buộc em, em cũng không muốn phản bội anh, nhưng lúc đó em cũng bất đắc dĩ..."
Cô ta nức nở, cố gắng dùng chiêu thương cảm để làm tan sự căm hận của Diệp Hi Hòa.
"Thế sao? Nhưng hồi đó không phải là cô chủ động liên lạc với Mã Như Long à?" Diệp Hi Hòa chế nhạo.
"Không!! Lúc đó em thật sự bất đắc dĩ, nhưng ba năm qua, em thực sự ngày đêm nhớ anh, thân tại Tào doanh tâm tại Hán, không phút nào không hối hận việc làm ngày xưa. Diệp Hi Hòa, thật ra em vẫn còn yêu anh, tin em đi, hãy chạm lên trái tim em xem, nó luôn có anh mà..."
Nói rồi, Tô Điệp hết sức can đảm tiến lại, túm tay Diệp Hi Hòa đặt lên ngực mình!
Cô ta biết ngày xưa Diệp Hi Hòa rất thích cơ thể cô ta, hai người đã làm hết trừ bước cuối cùng, giờ cô ta muốn dùng hơi ấm quen thuộc này để cảm hóa Diệp Hi Hòa!
"Diệp Hi Hòa, hãy tha thứ cho em đi, chúng ta có thể ở bên nhau như xưa chứ? Để bù đắp cho anh, em sẽ hiến thân cho anh ngay bây giờ, để dập tắt cơn thịnh nộ của anh, anh có thể làm bất cứ điều gì với em..."
Nói rồi, Tô Điệp dùng tay kia tự mình cởi chiếc váy cưới, rồi vén lên, lập tức lộ ra thân hình trắng nõn mềm mại, đầy đặn quyến rũ!
"Chết tiệt!!!"
Lúc này, dưới sân khấu đám khách đang xem đều sững sờ!
Không ngờ Tô Điệp vì tự cứu mình, lại cởi tất cả trong ngày vui của mình, van xin ân sủng.
Tuy nhiên, phải nói cô tiểu thư nhà họ Tô quả thực đầy đặn, ngực tròn vểnh lên, da như trắng trứng gà lột, cộng thêm ánh mắt phượng quyến rũ, thật khó cưỡng lại!
"Cô thực sự muốn chuộc tội sao?" Diệp Hi Hòa nhìn Tô Điệp đã phơi bày tr@n trụi trước mặt, hỏi.
"Đúng! Chỉ cần dập tắt cơn giận của anh, anh có thể trừng phạt em tùy ý..."
Tô Điệp tưởng mình lay chuyển được Diệp Hi Hòa, vội tiếp tục khoe thân, định vòng tay qua cổ hắn.
"Vậy hãy xuống dưới đó sám hối với tôi của ba năm trước đi, tôi gửi cô xuống đó gặp hắn."
Nói rồi, dưới ánh mắt kinh hoàng của Tô Điệp, Diệp Hi Hòa tát cô ta thành bãi máu!
Một lần nữa, cả hội trường im phăng phắc!!!
Không ai ngờ Diệp Hi Hòa lại tàn nhẫn đến thế, dù Tô Điệp đã van xin nhượng bộ nhưng vẫn bị tát nát bét nhè!
Dù còn hận sâu, ít nhất cũng nên vui vẻ trước rồi hẵng giết chứ, thế mà không cho cơ hội nào cả...
Nhưng bọn họ đâu biết, Diệp Hi Hòa vừa mới chinh phục xong sư tôn băng sơn của mình, làm gì còn coi trọng loại phấn son tầm thường như Tô Điệp?
Tô Điệp có đẹp đẽ tuyệt trần trong mắt người thường, nhưng so với sư tôn và các sư tỷ của hắn, chỉ là con gà nhạt nhẽo, xấu xí tệ hại!
"Diệp Hi Hòa, mày thật quá đáng!!!"
Đột nhiên bên phe nhà họ Tô, một người gầm lên, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa!
Chính là cha của Tô Điệp, Tô Vạn Hà!
Nếu mọi chuyện xảy ra theo lẽ thường thì sau khi cưới Tô Điệp, Diệp Hi Hòa phải gọi Tô Vạn Hà bằng cha vợ.
Tô Vạn Hà từng là bạn thâm giao, anh em kết nghĩa với cha của Diệp Hi Hòa, Diệp Thiên Hồng!
Nhưng trong biến cố ngày đó, Tô Vạn Hà không chỉ không giúp nhà họ Diệp, còn cùng các gia tộc khác bỏ đá xuống giếng với nhà họ Diệp!
Thậm chí Tô Điệp phản bội hắn lúc xưa cũng có sự xúi giục của Tô Vạn Hà!
"Tô Vạn Hà, cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc ông lên tiếng!"
Diệp Hi Hòa quay sang Tô Vạn Hà, lạnh lùng: "Ngày xưa, nhà họ Tô chỉ là gia tộc tầm thường bên Tân Hải, nhờ mối quan hệ bạn bè với cha tôi, nhà ông mới từ từ leo lên hàng nhì!"
"Cha mẹ tôi đối xử tốt với ông, nhưng đổi lại là tấm lòng lang sói, phụ bạc!"
Tô Vạn Hà nghe vậy, sắc mặt tái mét, lùi lại vài bước.
Đương nhiên ông ta biết mình đã phụ lòng tin của Diệp Thiên Hồng, nhưng ai chẳng vì bản thân? Lúc đó vị đại nhân kia đã ra lệnh diệt nhà họ Diệp, ai dám không đứng về phe nhà họ Mã?
Đối mặt với lợi ích khổng lồ từ sự sụp đổ của nhà họ Diệp, ai lại không tham lam?
Trong tình huống đó, ông ta có thể kiềm chế không ra tay tiêu diệt người nhà họ Diệp đã là rất tốt rồi, bán đứng tên vô dụng Diệp Hi Hòa lại càng nhân từ!
"Diệp Hi Hòa, mày cũng chỉ là con chó chết chủ, mày dám hỗn láo thế à! Mày không nên còn sống trên đời này! Mày giết con gái tao rồi, phải đền mạng cho nó!!"
Nói rồi, Tô Vạn Hà gầm lên, gọi một ông già phía sau lên.
Khí thế ông già này hơn hẳn Mã Bảo Quốc và Mã Phong Tử, chính là cao thủ của nhà Tô, Miêu Phát Tường!
"Ông Miêu, ông đánh giá được thực lực tên này chưa? Tự tin mấy phần thắng?"
Tô Vạn Hà thấp giọng hỏi ông Miêu.
Miêu Phát Tường nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa trên sân khấu: "Khí thế của hắn sâu kín khó lường, tôi chỉ có thể khẳng định hắn vẫn ở võ giả cấp sao! Lý do có thể tung ra chiêu thức ghê gớm, dễ dàng biến người thành bãi máu, có lẽ chỉ liên quan đến công pháp tàn bạo của hắn!"
Võ giả chia thành các cấp bậc: Võ giả thường, Tông sư, đại Tông sư, Thái đấu, đại Thái đấu, Võ tướng, đại Võ tướng, Võ vương, đại Võ vương...
Mỗi cấp lại chia ra từ 1 đến 9 sao.
Bản thân Miêu Phát Tường là võ giả 7 sao, trong giới cao thủ thành thị đã được coi là nhân vật lớn.
Còn về Diệp Hi Hòa, Miêu Phát Tường cũng từng đoán hắn có phải Tông sư không, nhưng nghĩ lại thấy không thể!
Vẫn là câu nói đó, Diệp Hi Hòa quá trẻ, ba năm trước vẫn chẳng là cái thá gì!
Làm sao một người có thể thăng lên thành Tông sư chỉ trong vỏn vẹn ba năm? Điều đó quá viển vông!
Vì vậy, cuối cùng ông ta kết luận Diệp Hi Hòa chỉ là cao thủ với công pháp độc đáo nào đó, chứ không phải cảnh giới quá cao siêu!
"Ông yên tâm, tại hạ sẽ cho hắn biết thế nào là sức mạnh!"
Nói rồi, Miêu Phát Tường bước ra, chưa kịp nói gì đã bị Diệp Hi Hòa tát thành bãi máu!
Lần nữa, mọi người choáng váng, kể cả Tô Vạn Hà cũng há hốc mồm, như nuốt phân vậy!
Miêu Phát Tường là người mạnh nhất nhà họ Tô, cao thủ võ giả 7 sao, thế mà chưa kịp ra tay đã bị Diệp Hi Hòa tát chết!