Một lúc lâu sau, mới có người trả lời: “Thật không ngờ, tên dư nghiệt nhà họ Diệp này lại thay da đối thịt, chuyện đã qua ba năm mà còn muốn lại nhắc chuyện cũ à?”
"Ông chủ, tên này cực kỳ kiêu ngạo, sau khi tiêu diệt nhà họ Trần, hản lại để lại huyết thư, yêu cầu tất cả những người tham gia sự việc đó ba ngày sau đều phải chủ động nhận tội và sám hối, đồng thời giải thích mọi chuyện” Người đàn ông nói
"Giải thích mọi chuyện? Ha ha ha!"
Trên chiếc giường ấm áp vang lên một tràng cười mỉa mai: “Tên này đúng là một tên ngu si tứ chỉ phát triến. Nếu thật sự biết rõ mọi chuyện năm đó, hẳn sẽ bị dọa chết mất”
"Không nói thím hai Ô Tuệ Mị của hẳn là do chính tay tôi gi ết chết, chỉ dựa vào việc lần này hẳn dám giết Quách Côn
thôi đã là tự đi tìm chết rồi, giết chó còn phải ngó mặt chủ!"
"Ông chủ, ý của ngài là?"
"Để La Diêm Thiên đi xử lý! Không phải cậu ta luôn muốn tôi giúp cậu ta tiến cử với nhân vật lớn đó ư? Chuyện này sẽ. được coi là chiến công đầu của cậu ta. Sau khi xong việc thì đưa cậu ta đến gặp tôi
"Rõ ạ!"
Nghĩa trang Diệp thị
Trong trí nhớ của Diệp Hi Hòa, nghĩa trang này được xây dựng khi ông nội hản còn sống, ý định ban đầu là trăm năm sau ông ấy sẽ được chôn cất ở đây, an giấc ngàn thu cùng tổ tiên.
Nhưng không ngờ huyết án ba năm trước đã khiến mọi người đều không còn xương cốt, chết không chỗ chôn thây, giờ đây chỉ còn lại những ngôi mộ trống.
Hứ? Không đúng!!
Ngay lúc tâm trạng Diệp Hi Hòa đang nặng nề, đột nhiên hẳn nhìn thấy nghĩa trang khác hắn với tưởng tượng của hẳn, không chỉ có mộ phần của tổ tiên hẳn, mà... còn có cả mộ. của tất cả những người đã chết ba năm trước!!
Nhìn thoáng qua, mộ mọc nhiều như rừng: Mộ của Diệp Cửu Tiêu, mộ của Diệp Thiên Hồng, mộ của Tân Lạc Y, mộ của Diệp Thiên Uyên, mộ của Ô Tuệ Mi...
Trong đó, Diệp Cửu Tiêu là ông nội của hản, Diệp Thiên Hồng và Tân Lạc Y là cha mẹ của hản, còn Tân Lạc Y và Diệp Thiên Uyên và Ô Tuệ Mị lần lượt là chú hai và thím hai của hẳn, tức là cha mẹ ruột của Diệp Hình Vũ...
Thậm chí phía sau còn có bia mộ của chính Diệp Hi Hòa và em gái Diệp Hình Vũ.
"Đây là... Ai đã nhặt xác xây mộ cho cả nhà tôi?!"
Diệp Hi Hòa kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ rằng trong mối nguy hiểm của ba năm trước lại có người có thể nhặt xác xây mộ cho cả gia tộc hản, đế tất cả những linh hồn bị oan ức có nơi thuộc về.
"Ở Tân Hải còn có người trọng tình nghĩa với nhà họ Diệp. tôi như vậy tư?"
Diệp Hi Hòa có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được một người nào dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng tạm thời hản không nghĩ tới nữa, cuối cùng thì việc có thể để cho người trong tộc mình sau khi chết được chôn xuống mồ, đã xoa dịu sự tiếc nuối lớn lao trong lòng hắn.
"Ông nội, cha, mẹ, mọi người yên tâm!"
"Bây giờ con trở lại, con nhất định sẽ gột sạch oan khuất ba năm trước của mọi người, để an ủi linh hồn của mọi người trên thiên đường"
"Con sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào ra tay với nhà họ Diệp, nhất định con sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đăng sau sự việc ba năm trước, lăng trì xử tử hản, lấy máu hắn hiến tế mọi người”
Ngay lúc Diệp Hi Hòa đang lập lời thề nặng nề với rừng bia mộ, đột nhiên, một cảm giác nguy hiếm từ phía sau truyền đến. Vù vù vù, có hơn chục mũi kim độc phi đến.
Hắn dùng tay trái bắt lấy những chiếc kim độc, quát hỏi: “Ai đó?”
"Ha ha, quả nhiên không hổ là người có thể g iết chết Cao Viễn Vượng, cũng có chút bản lĩnh đấy!"
Khi lời nói u ám vừa dút, một ông già mặc áo dài nam màu xám dẫn theo một số đệ tử chậm rãi xuất hiện trong nghĩa trang.
Cá người Diệp Hi Hòa tràn đầy sát ý.