Lại nói lúc này bốn xe cảnh sát hú còi lao đến. Mỗi xe đều có bốn tên sĩ quan bước xuống chia nhau bao vây hai viên cảnh sát kia.
Đầu lĩnh đám xe này là một trung niên nhân dáng người bệ vệ, trên cầu vai có hai sao. Hắn là một cái nhị tinh sĩ quan.
“Bắt hai người bọn chúng lại, còn có dẫn tất cả những người có mặt tại đây về đồn tra khảo.”
Trung niên dáng người cao to kia không cần biết chuyện gì xảy ra, lập tức ra lệnh. Lệnh được ban phát, đám người bao vây dưới lòng đường lúc này sắc mặt hãi nhiên.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Bọn ta tại sao lại phải về đồn cảnh sát nhận thẩm vấn?”
“Không thể…”
Chuyện tiếp theo càng khiến cho đám người há mồm trợn mắt. Chỉ thấy trung niên đầu lĩnh đám cảnh sát chạy về phía đôi thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt nịnh nọt, cười đon đả nói:
“Tiểu tổ tông, ngươi không có vấn đề gì chứ?”
“Cảnh sở trưởng…cảnh sát các ngươi xem ra quá trình tuyển chọn có vấn đề a…”
Trung niên cảnh sát kia họ Cảnh, nghe Lâm Thải Hân nói vậy, nở một nụ cười khổ nói:
“Cá lọt lưới, chắc chắn là cá lọt lưới, trở về ta nhất định sẽ rà soát một phen.”
Lâm Thải Hân môi khẽ tru lên, khuôn mặt ngửa một góc bốn lăm độ, bộ dáng ngạo kiều nói:
“Hi vọng đây là lần cuối cùng cha ta phải gọi điện cho Cảnh sở trưởng a.”
“Nhất định nhất định, trở về ta nhất định điều tra kĩ chuyện hôm nay.”
Đám người phía sau lúc này miệng có thể nhét vừa quả trứng. Bọn hắn nghe thấy gì? Đường đường là sở trưởng sở cảnh sát lúc này đối với vị thiếu nữ kia cung kính, lại còn gọi nàng là tiểu tổ tông. Xem ra vị thiếu nữ kia lai lịch không hề nhỏ. Nói đúng hơn thì bối cảnh rất lớn a.
Đoạn, tất cả cùng nhìn về phía lão bản bụng phệ với ánh mắt cay nghiệt. Tên này chắc chắn muốn cướp đoạt bình ngọc của nhân gia, nên mới bày ra trò này. Báo hại bọn chúng hiện tại bị bắt về đồn.
“Cảnh sát, tất cả là do tên này, hắn muốn cướp chiếc bình của vị tiểu thư kia, vì vậy hiện tại mới có chuyện.”
“Phải a cảnh sát, không liên qua đến chúng ta.”
“Không cần nói nhiều, dẫn tất cả về đồn.” Cảnh sở trưởng kia khẽ phất tay, lạnh lùng nói.
Đoạn quay mặt về phía Lâm Thải Hân cười nịnh nọt, sau đó dẫn người rời đi.
Lâm Thải Hân nhìn theo đám người bị dẫn đi khẽ lè lưỡi, cũng không có ý định ngăn cản. Ai bảo bọn họ ban đầu dám nghe theo lão bản bụng phệ mắng nhiếc nàng cùng Khương Thần.
“Chơi đủ chưa?” Khương Thần cười nhợt nhạt nói.
“Hừ, còn chưa đã đây này.” Lâm Thải Hân hai tay ôm bình ngọc phụng phịu nói. Quả thật từ sau lần tai nạn, nàng cũng không còn nhiều quậy phá nữa. Hiện tại mới là lần đầu tiên dẫn Khương Thần ra ngoài quậy phá như vậy. Cảm thấy có chút kích thích.
“Ai ui…” Lâm Thải Hân một tay ôm đầu. Hóa ra Khương Thần vừa mới cốc nhẹ nàng một cái.
“A đúng rồi, dường như chiếc bình này có chút quý giá.” Lâm Thải Hân chợt nhớ ra chuyện gì, cầm lên chiếc bình nhìn ngó một hồi. Nàng nhớ lúc trước, vị lão bản kia dường như đối với chiếc bình này vô cùng hấp tấp đâu. Chắc chắn có huyền cơ.
Đoạn, nàng theo thói quen, giơ bình ngọc lên lắc lắc xem có thứ gì bên trong hay không. Khương Thần trông thấy điệu bộ của nàng như vậy khẽ mỉm cười, hắn nói:
“Tốt nhất liền đem trở về rồi xem.”
“Được a…trời cũng sắp tối.” Lâm Thải Hân ngửa đầu lên nhìn sắc trời, sau đó dường như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng dúi chiếc bình ngọc vào tay Khương Thần cười nói:“Ta có chuyện phải về trước, ngươi nhớ chút nữa mới được về a.”
Nói đoạn, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ hí hửng, nhanh chân bắt một chiếc taxi đi về Lâm gia trước.
“Nha đầu này…không biết lại muốn giở trò gì đây?” Khương Thần nhìn theo bóng lưng nàng, chỉ khẽ lắc đầu. Khuôn mặt nhu hòa lại trở lại vẻ lạnh lùng, cách người.
Một tay cầm chiếc bình ngọc, một tay gõ nhẹ lên thân bình. Lập tức, phần vỏ bình làm từ loại ngọc thô bên ngoài vỡ ra. Đúng như Khương Thần dự đoán, bên trong còn một chiếc lọ hoa nhỏ. Lọ hoa này màu sắc không quá đậm, cũng không nhợt nhạt như vỏ bọc bên ngoài. Từ màu sắc đến xem có lẽ là chân chính ngọc lục bảo.
Loại ngọc này nếu như xét tại Lam Hải tinh này có lẽ là loại ngọc tốt nhất để làm tài liệu khắc phù văn. Cũng chỉ có loại ngọc này mới chịu được phù văn khắc lên nó.
“Xem xét đến, lọ hoa này đưa cho nha đầu kia bán đi cũng được vài trăm vạn a…quả thật ngốc có ngốc phúc.”
Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, đoạn bỏ chiếc lọ hoa nhỏ này vào trong túi áo, tiếp tục đi quanh phố cổ này, thử xem có thứ gì thú vị hay không.
Toan tính quay về Lâm gia khi sắc trời đã tối, trong túi điện thoại Khương Thần liền vang lên.
“Ai?”
“ Có phải Khương tiên sinh?” Trong điện thoại vang lên thanh âm khàn khàn già yếu. Nghe qua giống như người bên kia vừa nói vừa hụt hơi.
Khương Thần nghe tiếng liền biết người gọi đến là ai.
“Chuyện là…không biết Khương tiên sinh có thời gian hay không?”
“Hiện tại ta đang ở Đế đô, có việc gì liền nói thẳng.” Khương Thần không khách khí nói. Người bên kia ngoại trừ Cao Hình Thiên thì còn ai. Lúc này gọi tới cho Khương Thần, chắc chắn vì chuyện của Cao Nhược Vũ.
“Ngài…ngài đang ở Đế đô?...chuyện này…” Trong điện thoại, thanh âm hiện lên có phần hoảng hốt.
“Nếu như không có chuyện gì, ta cúp máy trước.” Khương Thần cười nhạt nói.
“Khương tiên sinh…hãy khoan.” Trong điện thoại, Cao Hình Thiên vội vàng nói: “Ngài…hiện tại ở đâu Đế đô?”
“Nếu ngươi thực sự muốn cầu ta, không cần tốn công phu cũng điều tra ra được a.”
Nói đoạn, hắn tắt máy.
“Cơ hội ta đã cho các ngươi một lần…muốn có thêm một cơ hội nữa, tựa hồ không dễ a.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm.
Cao gia này quả thật chính là kì khôi. Sớm không gọi muộn không gọi, liền đợi chuyện không hay xảy đến mới gọi cho hắn. Nếu như bọn họ chữa trị thành công cho Cao Nhược Vũ, có lẽ cuộc gọi này cũng không gọi đến. Coi hắn là lốp dự phòng sao?
…
Trở lại Lâm gia
Lâm gia năm người lúc này đang ngồi trên sofa trò chuyện, ngoài ý muốn, Lâm Thải Hân không biết vì lí do gì hiện tại đang băng bó trên đầu cùng mười đầu ngón tay.
Trông thấy Khương Thần trở về, tất cả mọi người khuôn mặt đều hiện ra chút kì khôi. Lâm Thải Hân ngược lại khuôn mặt đỏ bừng lên, đầu cúi gằm.
“Các ngươi có chuyện gì sao?” Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút ngoài ý muốn.
Đám người này hôm nay có chuyện gì, liền nhìn hắn chằm chằm.
“Tiểu Thần, nghe nói ngươi dẫn Thải Hân đi ăn trộm đồ cổ? Liền bị cảnh sát dẫn về đồn.” Viên Thi Đình lúc này, già mà không kính, cười nói.
Lâm gia ngoại trừ Lâm Thải Hân lúc này cười phá lên, có vể rất khoái trá khi khiến Khương Thần lâm vào tình cảnh quẫn bách. Chỉ là đám người khi nhìn thấy sắc mặt hắn không có gì biến đổi, lập tức liền nghiêm tức trở lại.
Nếu như ngươi muốn đùa cợt, đối phương không lĩnh tình, tốt nhất nên dừng lại, tránh gây ấn tượng xấu trong lòng đối phương.
“Ngươi có chuyện gì?” Khương Thần chỉ nhìn qua mọi người một lượt, đặt chiếc lọ hoa ngọc lục bảo kia xuống, sau đó hướng Lâm Thải Hân hỏi.
Lâm Thải Hân nghe vậy, đầu càng cúi sâu, khuôn mặt đỏ như táo chín.
“Ai dô, tiểu Thần, tiểu Hân là muốn tự mình vào bếp, ai dè nhà bếp gặp tai nạn a.” Viên Thải Hàm tủm tỉm nói. Đoạn hướng Khương Thần khẽ nháy mắt.
Khương Thần lúc này làm sao không hiểu. Chắc chắn lúc nãy Lâm Thải Hân trốn về trước, liền là muốn tự tay xuống bếp rồi. Còn vết thương trên trán cùng mười đầu ngón tay chính nhà tại nhà bếp xảy ra tai nạn a.
Hắn khẽ bật cười, đoạn nghiêm sắc mặt nói:
“Ngươi địa phương thụ thương, rất nghiêm trọng.”
“Nào có chuyện gì a. A Cửu a di đều nói không sao. Ta cũng không cảm thấy gì.” Lâm Thải Hân khẽ nói, khuôn mặt lúc này đã hết đỏ. A Cửu a di mà nàng nhắc tới có lẽ là bác sĩ riêng của Lâm gia.
“Vết thương ngược lại không lớn nhưng sẽ để lại sẹo.” Khương Thần nhàn nhạt nói.
Đoạn cũng không để ý trong phòng có người, tiến tới ngồi cạnh Lâm Thải Hân.
“E hèm…ta nói các ngươi hai người trẻ tuổi…” Viên Thi Đình khẽ ho, cười khúc khích trêu chọc.
Lâm Thiên Bá, Lâm Bằng, Viên Thải Hàm đều nhìn hai người với ánh mắt kì quái. Trưởng bối còn ngồi tại đây, hai người các ngươi liền định tú ân ái.
Khương Thần không có gì, ngược lại Lâm Thải Hân khuôn mặt bối rối. Giống như làm chuyện sai trái bị trưởng bối bắt gặp.
“Tiểu Thần, ngươi nói vết thương sẽ để lại sẹo sao?” Viên Thải Hàm có chút quan tâm, khẽ nói. Nếu như vết thương để lại sẹo là thật, vậy thì bọn họ phải lập tức tìm cách trị dứt điểm.
“Thật, thật?” Lâm Thải Hân nghe vậy cũng luống cuống.
“Dựa theo tình huống hiện tại, khả năng cao là vậy.” Khương Thần gật đầu nói.
Lâm Thải Hân nghe thấy Khương Thần lời nói, vội vàng chạy tới trước gương, cởi băng gạc ra. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vết thương trên đầu của mình. Mặc dù không lớn nhưng rất rõ ràng. Nếu như vết thương này sau khi khỏi mà để lại sẹo, nàng sau này ra đường chắc chắn phải đội mũ.
Lâm Thải Hân bàn tay run rẩy động vào vết thương, rồi sau đó giống như điện giật, rụt tay lại, nước mắt không tự chủ tràn ra.
“Không…không có việc gì, nếu như để lại sẹo, sau này ra đường, chụp mũ là được.” Đoạn nở một nụ cười. Nụ cười này của nàng so với khóc còn khó coi.
“Sau này chụp mũ là được.” Nàng khẽ lẩm nhẩm, sau đó như người mất hồn đi về phòng. Cũng quên phải băng lại vết thương.
“Thải Hàm, ngươi tới xem nàng thế nào.” Lâm Thiên Bá nhìn thấy bộ dáng của Lâm Thải Hân, vội vàng nói.
Khương Thần ngược lại, khuôn mặt vẫn luôn bình thản. Hắn đoán chắc rằng, Lâm Thải Hân hiện tại chính là đang ngồi trong phòng khóc một mình.
Đừng nhìn nàng bề ngoài mạnh mẽ, tinh nghịch. Nội tâm nàng liền chính là vô cùng mỏng manh. Nhận lấy tổn thương liền có thể khóc bất cứ lúc nào. Đặc biệt là trên mặt có sẹo, điều này đối với một nữ tử, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp như nàng, chính là một loại đả kích. Làm sao không thương tâm cho được.
“Ta chỉ nói dựa theo tình huống hiện tại thôi a, làm gì đến mức thương tâm như vậy.” Khương Thần khẽ nói.
“Ngươi còn nói như vậy? Nếu không phải ngươi tới đây, Thải Hân nha đầu này đâu cần tự mình xuống bếp tranh công.” Lâm Bằng nhìn thấy Lâm Thải Hân bộ dáng ủy khuất, liền dồn hết tội lỗi lên đầu Khương Thần. Hắn gằn giọng nói.
Khương Thần đối với kẻ này lựa chọn im lặng. Ngồi đây trách móc bản thân hắn, thời gian đó tìm cách dỗ dành muội muội của mình có lẽ còn có chút tiểu tác dụng.
“Tiểu Thần, ngươi có thể nhìn ra vết thương để lại sẹo, có thể hay không chữa trị vết sẹo.” Viên Thi Đình lúc này cũng không còn thái độ trêu chọc như vừa rồi. Khuôn mặt hiện lên chút đau xót.
Tôn nữ nàng cưng chiều nhất hiện tại buồn phiền ủy khuất, nàng làm sao có thể ngồi yên được.
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ.” Khương Thần cười nhạt nói.
Hắn nguyên bản ban đầu định trêu chọc Lâm Thải Hân một chút, đền bù lúc trước nàng dám nói hắn dẫn nàng đi ăn trộm đồ cổ. Không nghĩ nàng phản ứng mạnh như vậy. Xem ra chút nữa lại phí một thân công phu miệng lưỡi.