Vô Tận Thần Công

Chương 7: Lại đột phá, hổ báo lôi âm

- Khinh người quá đáng, thật tại khinh người quá đáng!

Một đấm đánh nát hộp cơm, Dương Thạc cảm giác nỗi bực tức trong lòng không chút giảm sút.

Bữa cơm của thứ tử là bốn món một canh, mỗi tháng có năm lượng tiêu vặt, đối với Dương Thạc thì mấy thứ này chẳng là gì, khiến hắn tức nhất là hạ nhân trong Trấn Quốc Công phủ ăn hiế phắn nặng hơn.

Dương Thạc biết để nỗi bực tức này dồn trong người thì sẽ ảnh hưởng tâm tính, thời gian dài không phóng thích thì cuối cùng sẽ cản trở tu luyện. Dương Thạc phải tìm một thời cơ hoàn toàn thả ra nỗi hậm hực này.

- Trước kia ta không có thực lực, bị áp bức chỉ có thể nhịn!

- Bây giờ nếu ai áp bức thì ta sẽ trả lại gấp mười lần!

Dương Thạc nghĩ vậy, siết chặt hai nắm tay.

- Oan có đầu, nợ có chủ, nắm giữ tiền tiêu vặt của thứ tử, cắt xén tiền hàng tháng của ta hình như là quản gia trướng phòng tên gọi là Lý Nghĩa, thực lực của hắn là tôi thể trung giai.

Dương Thạc nheo mắt nói:

- Tôi thể trung giai sao?

Mặc dù bây giờ Dương Thạc chỉ là tôi thể sơ giai nhưng tu luyện Huyền Ưng Kình có độ phù hợp hoàn toàn khiến hắn tiến bộ thần tốc.

Có thể trong một đêm đạt tôi thể sơ giai thì đến tôi thể trung giai chỉ là ba, năm ngày. Đợi khi Dương Thạc tu luyện đến tôi thể trung giai, cùng đẳng cấp thực lực với quản gia trướng phòng Lý Nghĩa rồi thì hắn sẽ trả lại hết những gì Lý Nghĩa đã áp bức hắn.

- Trước tiên tu luyện đã!

- Nhà bếp đưa tới đồ ăn quá kém, không ăn thì thôi. Trấn Quốc Công phủ dựa vào Yến sơn, có chim muông làm món ăn. Không có cơm nhà bếp, Dương Thạc ta có thể làmn hiều món ăn thôn dã cũng đủ cung ứng năng lực cho ta tu luyện rồi.

Dương Thạc lạnh lùng nhìn thoáng qua hộp cơm bị đánh nát, đồ ăn đổ rải rác ra đất. Dương Thạc mặt không biểu tình đi mất.

................

Yến sơn, trong một rừng núi cách Trấn Quốc Công phủ không xa.

Mới sáng sớm Dương Thạc đã ở trong rừng.

Bên trên có dấu vết lửa trại, xương cốt của gà rừng, thỏ hoang. Sáng sớm Dương Thạc đi vào Yến sơn bắt lấy hai con gà rừng, một con thỏ hoang, nướng ăn xong lập tức bắt đầu tu luyện.

Đây là ngày thứ năm Dương Thạc tu luyện Huyền Ưng Kình.

Dương Thạc im lặng đứng trong rừng núi này, hai tay hư che vị trí đan điền, nhắm mắt tu luyện "Ưng Phục Thức".

Ưng Phục Thức vốn cần khoanh chân lại tu luyện, nhưng Dương Thạc phát hiện bởi vì hắn có độ phù hợp rất cao cùng công phá phuyền Ưng Kình, hơi thay đổi cách tu luyện cũng được. Trong trạng thái đứng thẳng, chỉ cần Dương Thạc giữ được thần vạn Huyền Ưng rình mồi thì tốc độ tu luyện chân khí sẽ cực nhanh.

Ùng ục ùng ục.

Dương Thạc vừa tu luyện vừa cảm nhận chân khí mênh mông trong người.

Lúc trước tu luyện một buổi tối, tích súc chân khí tương đương với thành quả tu luyện tám năm. Gần năm ngày Dương Thạc tu luyện khiến chân khí trong người hắn tăng gấp ba, bốn lần, đạt tới độ cao hoàn toàn mới.

Chỉ tiếc là trừ hai huyệt khiếu ở xương sống ra thì Dương Thạc không đả thông huyệt khiếu khác nữa, bởi vậy dù lượng chân khí tăng lên nhưng hắn vẫn không bước vào tôi thể trung giai..

- Huyền Ưng Kình có hai thức, Ưng Phục Thức tu luyện chân khí, còn đả thông huyệt khiếu thì phải dựa vào Ưng Kích Thức!

Dương Thạc hét lên:

- Grao!

Dương Thạc đang tu luyện chợt mở mắt ra, một tay hình trảo như sấm sét trảo tới trước.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lực lượng một trảo cực lớn, gần như đánh ra tiếng sấm.

Khi Dương Thạc đánh ra một trảo này thì khí thế cũng biến đổi nhiều. Lúc trước trạng thái rình mồi thì hơi thở thu lại, bây giờ thì lộ rõ mũi nhọn, gần như muốn phát huy tất cả uy thế của mình vào một trảo.

Ưng kích trường không, huề cửu thiên chi thế, nhất kích tất sát!

Đây là một kích của ưng!

Vù vù vù vù!

Vù vù vù vù!

Một trảo đánh ra, chân khí trong người Dương Thạc dao động, cộng minh với mười sáu huyệt khiếu trong cơ thể. Dương Thạc cảm giác rõ ràng lúc hắn đánh ra một chiêu Ưng Kích Thức thì mười sáu huyệt khiếu trong người có cảm giác tê dại, nhất là hai đốt cùi nhỏ, hai đốt phần đùi, bốn huyệt khiếu chấn động rõ ràng.

- Grao!

- Grao!

- Grao!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Dương Thạc liên tục quát, từng trảo đánh tới trước, mỗi lần đánh ra một trảo Ưng Kích Thức là huyệt khiếu trong người lại rung lên một lần, liên tiếp rung động trùng kích vào các huyệt khiếu. Sau ba mươi trảo, Dương Thạc cảm giác hai cùi chỏ, hai chân, bốn huyệt khiếu như chiếc thuyền con trong sóng biển lắc lư sắp chìm.

- Phá cho ta!

Dương Thạc lại đánh ra trăm trảo, mạnh mẽ quát lớn một tiếng, song trảo cùng vung, thần vận Ưng Kích Thức bùng phát.

Vù vù vù vù!

Liên tục vang bốn tiếng nổ, hai cùi nhỏ, hai đùi của Dương Thạc vang tiếng nổ. Ngay sau đó, Dương Thạc cảm thấy dường như vùng thoát khỏi bốn xiềng xích, người nhẹ nhàng, lực lượng hai tay, hai đùi tăng mạnh. Uy lực một quyền, một cước hơn lúc trước ít nhất năm phần.

- Hai tay, hai đùi, bốn huyệt khiếu đả thông rồi, ta đã đả thông tổng cộng sáu chỗ huyệt khiếu, đi vào tôi thể trung giai!

Dương Thạc cảm giận trong người biến đổi, kiềm không được hưng phấn ngửa mặt lên trời hú dài.

Dương Thạc lại đả thông bốn huyệt khiếu, bao gồm hai huyệt khiếu ở xương sống trước đó, tổng cộng đả thông sáu chỗ huyệt khiếu, hoàn toàn bước vào tôi thể trung giai đẳng cấp.

- Trong một đêm đi vào tôi thể sơ giai, năm ngày đột phá tôi thể trung giai, cho dù là ở kinh thành các đại thế gia tuyệt thế thiên tài cũng không có tốc độ tu luyện khủng bố giống như ta!

Đi vào tôi thể trung giai khiến áp lực trong lòng Dương Thạc giảm bớt nhiều, hắn không thể đè nén sự hưng phấn, bất giác vung tay múa chân, cảm nhận lực lượng tăng mạnh.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

- Grao!

- Grao!

- Grao!

Khi Dương Thạc vung tay múa chân, cơ thịt ma sát, chân khí lan khắp kinh mạch huyệt khiếu bùng phát ra tiếng như sấm đánh, giống như thú rống. Nghe gân gốt, kinh mạch phát ra tiếng sấm sét, thú rống, Dương Thạc hơi biến sắc mặt.

Trong mắt Dương Thạc đầy chấn kinh: Nguồn tại http://Trà Truyện

- Đây là hổ báo lôi âm?

Hổ báo lôi âm? Một loại bí thuật võ đạo trong truyền thuyết.

Truyền thuyết võ đạo cao thủ có thể tu luyện ra "Hổ báo lôi âm", khi thân thể hoạt động thì gân cốt ma sát phát ra tiếng sấm trầm đục, kinh mạch giãn truyền ra tiếng thú rống. Cường giả tu luyện ra hổ báo lôi âm uy lực một đấm mạnh hơn cường giả bình thường thực lực ngang nhau ba phần.

Nắm giữ hổ báo lôi âm bí pháp, có thể thoải mái áp chế địch thủ cùng cấp.

Nhưng bình thường võ đạo cường giả chỉ có đạt tới tôn giả chi cảnh mới có thể nắm giữ hổ báo lôi âm bí pháp.

Dương Thạc chỉ là tôi thể trung giai không lẽ đã có thể phát ra hổ báo lôi âm?

Nếu thật là vậy đó tuyệt đối là đánh vỡ thường thức võ đạo.

- Mới nãy ta nghe được hổ báo lôi âm chắc không phải là ảo giác đi?

Dương Thạc vung tay múa chân, lại tuôn ra hổ báo lôi âm, điều này khiến hắn không thể tin nổi. Dương Thạc ôm nghi hoặc lại tử đánh một đấm tới trước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

- Grao!

Một đấm đánh ra, tiếng sấm đánh thú gầm lại vang lên, Dương Thạc cảm giác uy lực nắm đấm này về mặt lực lượng tuyệt đối mạnh hơn bình thường ra nắm đấm gấp phai, ba phần.

Giờ phút này, Dương Thạc đã khẳng định hắn đúng là nắm giữ hổ báo lôi âm bí pháp.