Ngay sau đó, Lạc Bằng quát lên một tiếng, trường thương không ngừng xoay tròn, nháy mắt, Nho Môn Sơn Hà đồ đã trở thành một đống giấy vụn.
Phụt!
Một lát sau, từ trong Thám Vân Bàn Long Thương tuôn ra một luồng sát khí mạnh mẽ.
Vốn hai bên cách nhau hai ba mươi trượng, nhưng chỉ trong chớp mắt mà luồng sát khí này đã xông đến trước mặt Trương Chu Chính đang ngồi ngay ngắn trong ngự thư phòng. Phập" một tiếng, luồng sát khí này đã đâm vào trong ngực Trương Chu Chính.
Thân thể Trương Chu Chính không hề lắc lư tí nào, vẫn ngồi ngay ngắn như trước.
- Lạc Bằng… giờ phút này, lời nói của Trương Chu Chính đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Ngươi vốn là đệ nhất Nho tướng của Đại Chu ta. Lão phu đã coi ngươi như đệ tử mà bồi dưỡng, nhưng không hiểu sao lại… Mà thôi, mà thôi. Nho Môn Sơn Hà đồ của ta chính là bí kỹ đệ nhất Nho môn. Bây giờ, tuy Sơn Hà đồ bị huỷ, nhưng pháp quyết của bộ võ công này vẫn được cất trong mật thất của hoàng thất. Ngươi hãy lấy đi bộ võ công Nho Môn Sơn Hà đồ này. Tương lai, nếu ngươi cùng Trấn Quốc Công có thể lấy được thiên hạ thì hãy vẽ lại một tờ Đại Thần Nho môn Sơn Hà đồ đi.
Thân hình Trương Chu Chính có vẻ cô tịch.
Một tay ông chợt năm lấy cây bút lông.
- Cuối cùng, lão phu vẫn không thể hoàn thành bộ Đại Chu thông sử này rồi…
Cầm bút lên, Trương Chu Chính viết mấy chữ xuống bè mặt một quyển sách nhỏ. Một lát sau, cả người Trương Chu Chính đột nhiên cứng lại.
Sức sống từ trên người ông nhanh chóng tiêu tan.
Giống như một pho tượng vậy.
Bên ngoài ngự thư phòng, Lạc Bằng nhẹ rũ mắt xuống, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Trương Chu Chính, người đứng đầu Đại Chu Nho đạo này, đã sớm bị Thám Vân Bàn Long Thương của Lạc Bằng đâm vào tim, nên không thể còn sống được.
- Ân sư, người an tâm đi đi.
Lạc Bằng nói nhỏ một câu rồi nhanh chóng di chuyển.
Nháy mắt, hắn đã vào trong ngự thư phòng, nhẹ nhàng sờ trên thi thể của Trương Chu Chính một cái, liền tìm thấy một chiếc chìa khoá. Chiếc chìa khoá này chính là chìa khoá mật thất của hoàng thất Đại Chu.
Vèo...o...o!
Lạc Bằng không hề do dự, lập tức ra khỏi ngự thư phòng, đi thẳng đến cấm quân Đại Chu, mật thất của hoàng thất Đại Chu.
Cùng lúc đó, bên trong nhà kho của cấm quân Đại Chu, trong mật thất hoàng thất.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Có vô số cao thủ đang đánh nhau ở đó.
Mấy người trong đó là cung nữ già, và thái giám già của hoàng thất Đại Chu.
Những thái giám già và cung nữ già này có khoảng hơn mười người, đều có tu vi thấp nhất là Võ Tôn, thậm chí còn có hai người là Đại Tông Sư. Kẻ địch đang đánh nhau với bọn họ là ba gã tướng lĩnh Đại Thần quân có tu vi Đại Tông Sư.
- Đúng là châu chấu đá xe. Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám ngăn cản chúng ta sao?
- Lạc tướng quân đã đi đến ngự thư phòng giết Trương Chu Chính. Đợi đến khi Trương Chu Chính bị giết thì Hoàng Thành Đại Chu các ngươi sẽ hoàn toàn bị công phá.
- Đừng dùng chút hơi tàn mà chống lại làm gì, ngoan ngoãn đầu hàng đi.
Ba tên tướng Đại Tông Sư kia, vừa đánh nhau vừa quát lên.
Nhưng những cung nữ, thái giám kia lại không hề lùi nửa bước, thề sống chết bảo vệ nhà kho của cấm quân Đại Chu cùng mật thất của hoàng thất.
Xoẹt!
Nhưng, mấy người này đều không thấy hư không ngoài ba trượng đã bị mở ra. Ở đó xuất hiện một người thanh niên.
- Vừa rồi mình dùng Thập Phương Ca Sa xem xét tình hình bên này, cảm thấy ở đây đang có cao thủ đánh nhau, quả nhiên… Thật không ngờ cao thủ Đại Thần quân đã xông vào trong hoàng thành rồi.
Người thanh niên này chính là Dương Thạc.
Xoẹt!
Một âm thanh nhỏ vang lên, Dương Thạc lại mở ra không gian Thập Phương Ca Sa để Tử Thử Yêu Thánh đi ra ngoài.
Tuy loại đá này vừa dày vừa cứng, nhưng so với Ngân Diệu Tinh Phách thì vẫn kém hơn rất nhiều, không thể ngăn cản được Tử Thử Yêu Thánh.
- Nếu là bình thường, khi bổn toạ đào động ở đây sẽ phát ra tiếng vang, sẽ khiến cho cao thủ trong hoàng thành Đại Chu nghe được. Chẳng qua, bây giờ… hắc hắc hắc, Hoàng Thành Đại Chu đang hỗn loạn, những cao thủ kia muốn tự bảo vệ mình cũng không được thì ai còn quản mấy âm thanh này chứ?
Lúc này, hai mắt Tử Thử Yêu Thánh cũng sáng lên.
- Các bảo vật cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng thứ ba cũng có không ít… nhìn thoáng qua thì hình như vũ khí thấp nhất cũng là thần binh cấp ba, so với những bảo bối của bổn toạ chỉ có hơn chứ không kém.
Tử Thử Yêu Thánh cảm thán nói.
- Nếu Tử Thử tiền bối vừa ý vật gì thì cứ lấy là được, dù sao đây cũng là đồ của hoàng thất Đại Chu. Chúng ta không lấy thì cuối cùng sẽ rơi vào tay Dương Thiên thôi.
Dương Thạc nói.
Trong những bảo vật này, thứ có thể vào mắt Dương Thạc cũng không nhiều.
Trong đó, thứ Dương Thạc muốn có được nhất chính là đám Xá Lợi Tử kia. Ngoài ra, nếu có thể lấy được một số thiên tài địa bảo thì càng tốt. Còn về các binh khí, áo giáp, pháp khí có cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng thứ tư là rất ít, nên Dương Thạc căn bản không quan tâm tới chúng.
- Trước thu thập những bảo vật này vào trong không gian Thập Phương Ca Sa đã.
Dương Thạc nhìn qua đám bảo vật trong mật thất, liền quyết định đem toàn bộ chúng đi, sau khi rời khỏi đây thì sẽ tìm hiểu dần về chúng sau.
Xoẹt!
Không gian Thập Phương Ca Sa nhanh chóng được mở ra.
- Hả?
Đúng lúc Dương Thạc muốn dùng không gian Thập Phương Ca Sa để lấy đi toàn bộ bảo vật ở đây thì chợt phát hiện, những bảo vật này rất nặng, không gian Thập Phương Ca Sa của mình căn bản không thể hút chúng vào.
- Chắc trên những bảo vật này đều đã được đặt một ít cấm chế đặc thù rồi.
Dương Thạc nhíu mày, tiện tay cầm lên một thanh trường kiếm. Lúc này hắn mới thấy, trên thân kiếm tồn tại một luồng khí tức duyên hống vô cùng trầm trọng, phải nặng hơn kiếm bình thường gấp 10 lần. Hình như đây là một số cấm chế của Tiên Sư Đạo.
Nếu muốn nhỏ máu nhận chủ tất cả bảo vật ở đây thì không thể làm xong trong thời gian ngắn được. Hơn thế nữa, nhỏ máu nhận chủ là phải mất máu, mà ở đây có nhiều bảo vật như vậy thì dù có ép khô Dương Thạc cũng không đủ máu đâu.
- Được rồi, cứ mặt kệ đám pháp khí bình thường kia. Trước tiên cứ tìm Xá Lợi Tử đã, ngoài ra cũng phải mang đi một ít thiên tài địa bảo quý báu nữa.
Dương Thạc nghĩ thầm.
Xoẹt!
Dương Thạc mở ra không gian Thập Phương Ca Sa. Ngay sau đó, Dương Địch cùng một cái phân thân của Thần Long đã xuất hiện bên cạnh Dương Thạc.