Từ mấy ngàn cân giảm xuống mấy trăm cân, rồi mấy chục cân, sau đó… trở nên giống như không còn sức nặng nữa vậy. Vẫn chưa hết, sau khi cảm giác Bắc Địa Uy Lực giáp không còn sức nặng nữa, Dương Thạc lại cảm thấy như sức mạnh thân thể mình bắt đầu gia tăng. Nửa phần… một phần… hai phần… ba phần.
Cho đến khi tăng lên ba phần thì mới ngừng lại.
- Chuyện này…
Trong long Dương Thạc kinh sợ.
- Sau khi Bắc Địa Uy Lực giáp đã dung hợp thần hoang nguyên lực của mình, không chỉ không làm bản thân vướng víu mà còn có thể giúp sức mạnh của mình gia tăng nữa sao? Gia tăng ba phần ư? Tốc độ tăng trưởng cũng không kém hổ báo lôi âm tầng thứ nhất là mấy. Uy lực, thần uy, sức mạnh… Hoá ra Bắc Địa Uy Lực giáp này chính là một chiếc áo giáp như vậy.
Lực đạo từ lòng bàn tay cũng tương đương với biến thân Hắc Hùng tầng thứ hai.
Lúc này, tác dụng của Thập Phương Ca Sa mới được thể hiện rõ.
Từ trước đến nay, tình huống trên chiến trường thường xuyên phức tạp, thay đổi chỉ trong nháy mắt. Thống soái một bên cũng không thể phân thân mà theo dõi chu đáo cả chiến trường to lớn được. Đôi khi, một chỗ xảy ra vấn đề, nhưng thật lâu sau thống soái mới chạy tới để giải quyết. Mà không đợi tới nơi thì đã chậm…
Có Thập Phương Ca Sa thì dù khoảng cách hơn mười dặm hay trăm dặm cũng có thể đến ngay lập tức. Như vậy, một thống soái có thể nhẹ nhõm khống chế toàn cục chiến trường rồi.
- Gì vậy? Đây là quân tiên phong của Mạc Vân Cốc sao?
Vẻ mặt Dương Thành ngưng trọng, đứng trên cổng thành, nhìn ra bên ngoài thành.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Ở ngoài hơn mười dặm, ngựa phi nhanh, đó chính là một đội quân ngàn người.
Một đội quân ngàn người ở trước kinh thành như vậy, giống như một đàn kiến trước mặt voi lớn vậy. Chẳng qua, đàn kiến này lại không sợ voi lớn, cứ lao nhanh đến, phát ra khí thế ngất trời, như muốn bao phủ cả kinh thành.
- Quân đội của Mạc Vân Cốc đúng là rất khí phách.
Chỉ nhìn thoáng qua một lát, Dương Thành liền nhắm hai mắt lại.
Thở dài.
Đội ngũ ngàn người này đến cách kinh thành ba dặm thì dừng lại.
- Hí…í…í…
Một tên cao to cưỡi Man Ngưu đi đầu, vỗ con ngựa dưới chân, phi nhanh về phía cửa kinh thành. Ở phía sau hắn còn có hơn mười người thị vệ mặc áo giáp đi theo, đều khoảng ba mươi tuổi, sát khí nồng đậm, tu vi đều là cảnh giới Võ Tôn.
Sau khi chúng chạy đến cách cổng thành 300 trượng, tên cao to cưỡi Man Ngưu mới dừng lại.
Oanh!
Trong tay hắn cầm một chiếc Cự Phủ.
- Đám tướng lĩnh trên tường thành kia, nghe ông mày nói đây.
Thanh âm tên to con này vang dội, chấn động không khí ong ong, truyền lên cổng thành.
- Ông mày chính là thuộc hạ dưới trướng đại nguyên soái Mạc Vân Cốc của Đại Thần quân, giáo uý Bôn Vũ, Triệu Đại Long. Hôm nay, ta phụng mệnh Mạc đại tướng quân đến đây tấn công kinh thành Đại Chu các ngươi.
- Đồ ranh con, đi chết đi.
Động tác của tên đàn ông gày gò mặc áo xám ở dưới bụng Man Ngưu rất nhanh, gần như nháy mắt mà con dao sắc bén trong tay hắn đã đâm vào sau gáy Dương Thạc.
Tên áo xám này không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà hành động ám sát cũng rất nhanh nhẹn, linh hoạt, hơn xa các cao thủ bình thường. Tuy Dương Thạc đã mặc Bắc Địa Uy Lực giáp, hầu như đã che đậy tất cả các nơi trên cơ thể, nhưng phía trên Bắc Địa Uy Lực giáp này vẫn còn một số kẽ hở.
Con dao găm trong tay tên áo xám trực tiếp đánh về phía kẽ hở sau gáy Dương Thạc.
Lưỡi dao trong tay hắn vừa sắc bén vừa mỏng.
Gần như bằng với một chiếc đạo hoàng kiếm nhỏ, mức độ sắc bén thì có thể ví như thổi tóc là tóc đứt.
Tên áo xám tin rằng, chỉ cần lưỡi dao sắc bén này đâm vào kẽ hở sau gáy áo giáp Dương Thạc là có thể cắt đứt xương sống Dương Thạc, khiến cho mọi bộ phận từ cổ trở xuống mất đi tri giác. Lúc đó, trừ phi Dương Thạc đã đến cảnh giới Võ Thánh đỉnh phong, huyết nhục có thể diễn hoá, có thể nhanh chóng sinh ra tuỷ sống mới, nếu không, dù thực lực hắn có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có thể trở thành mục tiêu bị giết chết thôi.
- Giết chết ngươi rồi ném thi thể ngươi ở dưới cửa thành để nhục nhã những tên tướng thủ thành kia một trận.
Tên áo xám thầm nghĩ.
Oanh!
Đúng lúc lưỡi dao trong tay tên áo xám cách đầu Dương Thạc một tấc.
Từ trong thân thể Dương Thạc có một bóng đen đột nhiên hiện lên.
Phá vỡ không khí, phát ra một tiếng nổ lớn.
Giống như có cao thủ Đại Tông Sư cầm một thanh Lang Nha Bổng cực lớn đánh mạnh về phía tên áo xám này. Trong nháy mắt, tên đàn ông áo xám này cũng cảm giác có một cơn gió mạnh lao về phía mình.
Cơn gió lớn này đâ vè phía tên áo xá khiến hắn gần như không thể mở mắt ra được.
- Không phải.
Trong tích tắc, tên đàn ông áo xám chợt cảm giác có chỗ nào không đúng.
Ngay sau đó, cảm giác cực kỳ nguy hiểm bỗng nhiên bao phủ hắn. Vẻ mặt tên đàn ông áo xám liền thay đổi, không đợi hắn há miệng kêu lên thì một thân thể cứng rắn từ trên không trung đâm mạnh vào mình. Vài tiếng ầm ầm vang lên, giống như một tảng đá lớn hơn mười trượng trực tiếp đâm sầm xuống, uy thế khổng lồ, căn bản không thể ngăn cản được.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn, thân hình tên áo xám gầy gò bay thẳng ra ngoài.
- Phụt!
Hắn há miệng, phun ra một ngụ máu tươi.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc tên áo xam còn đang kinh ngạc thì một bong đen "vèo" một tiếng, đã bay tới trước mặt hắn.
Người cao tám thước, hình thể cân xứng, toàn thân được bao phủ bởi một bộ áo giáp màu đen, chỉ lộ ra hai con mắt màu u lam. Sau lưng bóng đen này mọc hai cái cánh chim lớn, nếu xoè rộng ra thì dài khoảng một hai trượng.
- Đây là… Đại Bằng Kim Sí Vương sao?
Trong đầu tên áo xám bỗng nghĩ đến ý này.
Bộp! Bộp! nguồn Trà Truyện
Một lát sau, hai tiếng vang truyền vào trong tai người đàn ông áo xám.
Cúi đầu nhìn, hắn thấy hai cánh tay của bóng đen kia đã trực tiếp xuyên qua ngực của mình.
- Đại Bằng Kim Sí Vương… ngươi…
Người đàn ông áo xám mở to hai mắt, cực kỳ sợ hãi.
Bất chợt.
Tên áo xám cắn mạnh một cái, trong miệng chợt quát một tiếng, lưỡi dao sắc bén trong tay mình đâm mạnh về phía Đại Bằng Kim Sí Vương.
Đinh!
Một thanh âm vang lên.
Thanh âm giòn vang dễ nghe vang lên trong tay tên áo xám lại có cảm giác khủng bố.
Con dao sắc bén, là thần binh cấp ba, khi đâm trên người "Đại Bằng Kim Sí Vương" lại lập tức bị đứt gãy.
- Sao lại như vậy…
Trong đầu tên áo xám mới nghĩ đến điều này, liền cảm thấy người mình có chút nóng.
Lửa cháy rừng rực, thoáng cái đã bao vây tên áo xám. Trong ngọn lửa này, thân hình gầy gò của tên đàn ông áo xám liền bị thiêu đốt. Chỉ một lát mà cả người hắn đã bị đốt thành tro bụi, từ trên không trung rơi xuống.
Leng keng!
Một số đồ vật hắn đeo trên người liền bị rơi xuống mặt đất, phát ra thanh âm leng keng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Cùng lúc đó, thân thể Dương Thạc cũng đã giao đấu với Triệu Đại Long bốn năm lần.