- Vừa rồi Lưu tướng quân luận bàn với Dương Thạc chỉ là tranh khí phách thôi. Tất cả mọi người đều là người cùng một phe, trước mắt còn chung kẻ địch là Mạc Vân Cốc, nên giữ lại bản lĩnh. Trước trận chiến thì cần gì phải tự giết lẫn nhau?
Dương Thạc lạnh lùng nói:
- Dương Thạc là cao thủ trẻ tuổi mà Phụ Chính Vương muốn mời. Đừng nói là xông thẳng quân doanh, dù là xâm nhập hoàng cung Đại Chu ta thì Phụ Chính Vương cũng muốn ân cần tiếp đãi.
- Nếu các ngươi có gì không hiểu thì có thể liên lạc với Phụ Chính Vương để hỏi người xem nên tiếp đãi Dương Thạc như thế nào.
Nói xong những điều này, Dương Thành chậm rãi thở dài một tiếng.
Lúc này, Dương Thạc cũng dừng biến thân Hắc Hùng tầng thứ nhất.
Nếu Lục ca đã ra tay khiến những tên tướng lĩnh này kinh sợ thì Dương Thạc cũng không cần làm căng quá.
- Đại quân của Mạc Vân Cốc vẫn ở ngoài mấy trăm dặm. Nên hôm nay không cần nói chuyện phòng ngự của kinh thành, ta muốn mở tiệc chiêu đãi Dương Thạc, khách từ xa tới.
Một lát sau, Dương Thành nói.
- Cảm ơn Lục ca.
Dương Thạc mỉm cười, rồi đi theo Dương Thành ra doanh trướng.
Thấy Dương Thạc cùng Dương Thành đã rời đi, mấy tên tướng lĩnh trong doanh trướng mới thầm thở nhẹ một hơi, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều có sự khiếp sợ. Có thể thấy, bọn họ cũng rất kinh ngạc với thực lực của Dương Thạc và Dương Thành.
- Nửa năm trước, không phải tên Dương Thạc này bị A Mục Đạt Vượng đuổi giết sao? Sao bây giờ hắn lại có thực lực như vậy?
Sắc mặt Lưu Ngự Thanh khó coi, nói nhỏ.
- Tướng quân.
Một người thanh niên trẻ tuổi đi đến sau lưng Lưu Ngự Thanh. Người này chính là Âu Dương Ngự, người điều khiển thiên binh chiến xa cứu Lưu Ngự Thanh khi ở trong hang động đá vôi ở Yến Sơn.
- Tướng quân, tôi nghe nói tên Dương Thạc này đã từng xuất hiện trong hang động đá vôi dưới lòng đất Yến Sơn, cùng Dương Tử Mặc đánh một trận. Dương Tử Mặc mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp, cầm trong tay Tam Thiên đạo hoàng kiếm, vậy mà không phải đối thủ của Dương Thạc, bị Dương Thạc đánh cho một trận rồi mới chật vật chạy thục mạng.
Âu Dương Ngự nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Cả người Lưu Ngự Thanh chấn động, vẻ mặt không thể tin.
- Cái gì vậy?
Gần như đúng lúc sát khí của Dương Thạc bao phủ thì Lưu Ngự Thanh cũng cảm nhận được luồng sát khí đậm đặc này.
Giống như bị độc xà theo dõi vậy. Trong nháy mắt, Lưu Ngự Thanh liền cảm thấy có một sự nguy hiểm đến gần, da đầu run lên, toàn thân tóc gáy cũng dựng thẳng đứng.
Lông mày nhanh chóng nhăn lại, Lưu Ngự Thanh cấp tốc lui lại ba bốn trượng.
- Dương Thạc, đây là doanh trại của cấm quân Đại Chu, ngươi dám đánh nhau ở chỗ này sao?
Lưu Ngự Thanh quát lớn một tiếng.
Lúc này, một số tướng lĩnh cấm quân cũng cảm thấy trên người Dương Thạc tràn đầy sát khí, đều không khỏi nhíu mày, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Dương Thạc. Chỉ cần Dương Thạc thật sự ra tay, thì những tướng lĩnh cấm quân Đại Chu này cũng sẽ cùng ra tay đánh nhau với Dương Thạc.
- Doanh trại của cấm quân Đại Chu sao?
Dương Thạc không hề nhúc nhích.
Chẳng qua, khoé miệng cười châm biếm mà thôi.
- Ngươi cũng biết đây là doanh trại của cấm quân Đại Chu sao?
- Nơi này là doanh trại thì phải do thống lĩnh tam quân kinh thành làm chủ chứ. Lưu Ngự Thanh, ngươi chỉ là thống lĩnh Ngự Lâm quân thì sao đến phiên ngươi ra lệnh ở đây hả?
Dương Thạc lạnh lùng nói, từng câu từng chữ mạnh mẽ, giống như tiếng sấm vậy, nháy mắt đã áp bức đến trước mặt Lưu Ngự Thanh.
- Muốn bắt ta vào nhà tù của cấm quân sao, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.
Dương Thạc lạnh lùng nói xong, không thèm nhìn Lưu Ngự Thanh, trực tiếp chắp hai tay sau lưng, đi nhanh ra khỏi doanh trướng.
- Ranh con mà cũng dám khoe khoang trong quân trướng sao?
Bị Dương Thạc liên tục mắng to, sắc mặt Lưu Ngự Thanh liền thay đổi.
Bây giờ lại thấy Dương Thạc không thèm để ý đến mình, muốn nhanh chóng rời đi. Lưu Ngự Thanh liền tức giận, quát to một tiếng, di chuyển nhanh chóng, nháy mắt đã đến sau lưng Dương Thạc, vươn tay, đánh mạnh về phía cổ Dương Thạc.
- Muốn chết hả.
Dương Thạc quát khẽ một tiếng.
Ầm ầm!
Rắc rắc rắc! Rắc rắc rắc! nguồn Trà Truyện
Sau một khắc, trong cơ thể Dương Thạc truyền ra những tiếng nổ. Chỉ nháy mắt, cả người Dương Thạc lập tức biến hoá, từ tám thước đã cao lớn đến chín xích, cơ bắp nổi cuồn cuộn. Một đầu tóc đen không quá dài, nháy mắt đã biến thành một mái tóc dài hai màu đen trắng. Mà mỗi một sợi tóc lại giống như cây châm cứng, bắn nhanh về phía Lưu Ngự Thanh.
Từ trong thân thể Dương Thạc, sức mạnh to lớn bắt đầu tràn ra, làm cho người ta sợ hãi.
Biến thân Hắc Hùng tầng thứ nhất.
Thậm chí, Dương Thạc không cần dùng tới biến thân Hắc Hùng tầng thứ hai để đối phó với Lưu Ngự Thanh. Tầng thứ nhất cũng đã đủ rồi.
- Nguy rồi.
Cùng lúc Dương Thạc biến thân, sắc mặt Lưu Ngự Thanh thay đổi. Đối mặt với tóc dài như kim châm của Dương Thạc, hắn không dám cố di chuyển để đánh về phía cổ Dương Thạc, mà là nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Dương Thạc, đánh mạnh một quyền vào phần eo của Dương Thạc.
Bang!
Dương Thạc vươn một tay, ngăn lại một quyền này của Lưu Ngự Thanh.
Một tiếng va chạm mạnh, cả người Dương Thạc hơi lung lay một chút, nhưng Lưu Ngự Thanh thì phải lui một bước mới có thể đứng vững được.
Biến thân Hắc Hùng tầng thứ nhất đã giúp thực lực của Dương Thạc tăng lên cảnh giới Đại Tông Sư trung kỳ.
Mà tên Lưu Ngự Thanh này cũng chỉ là Đại Tông Sư trung kỳ mà thôi. Nếu chỉ so về khí huyết thì hắn còn kém Dương Thạc hai cấp nhỏ. Một chiêu cứng đối cứng vừa rồi, Lưu Ngự Thanh không những không làm Dương Thạc bị thương mà chính mình còn bị thiệt một chút.
Lui một bước nhỏ, Lưu Ngự Thanh đã đứng vững được.
Mà chỉ lát sau, Lưu Ngự Thanh lại di chuyển, nháy mắt đã đến trước mặt Dương Thạc, bỗng nhiên đánh ra một quyền.
- Chết đi.
Ầm ầm ầm! Grào Grào Grào!
Quát to một tiếng, trong quyền này của Lưu Ngự Thanh đã có thêm hổ báo lôi âm tầng thứ hai. Lúc này, Lưu Ngự Thanh đã tung ra đòn tấn công mạnh nhất của hắn.
Nếu một quyền này đánh trúng Dương Thạc thì dù không giết chết được Dương Thạc, cũng sẽ khiến gân cốt Dương Thạc vỡ vụn, bản thân bị thương nặng, ngoan ngoãn nghe lời.
- Hổ báo lôi âm ư? Đừng nghĩ rằng chỉ có ngươi mới có hổ báo lôi âm tầng thứ hai.
Nhưng đúng lúc này, Dương Thạc cũng quát lạnh một tiếng.
Hắn cũng tung ra một quyền, đón lấy nắm đấm của Lưu Ngự Thanh.
Ầm ầm! Grào Grào!
Cũng là hổ báo lôi âm tầng thứ hai, nhưng dùng Thần Hùng quyết để thúc giục, bộc phát thần hoang nguyên lực trong cơ thể, sử dụng "Gấu công" trong ưng gấu hợp kích nên một quyền của Dương Thạc phát ra sau mà lại đến trước, nháy mắt đã đón lấy nắm đấm của Lưu Ngự Thanh. Nắm đấm của hai người mạnh mẽ va chạm với nhau.
Oanh!
Phát ra tiếng nổ lớn.
Rắc rắc rắc!
Lưu Ngự Thanh cảm thấy cánh tay mình đau nhức, phát ra vài tiếng răng rắc.
Lần này, dù cánh tay của Lưu Ngự Thanh không bị Dương Thạc chặt đứt nhưng chỉ sợ trên cẳng tay đã có vô số vết rạn nứt rồi.