Vô Tận Thần Công

Chương 252: Đại Thiên Thị Địa Thính Thuật, Đại Phạm Âm Chưởng!

Bịch! Bịch! Bịch!

Mấy con ngỗng băng lao về phía A Mục Đạt Vượng bị mấy quyền của hắn đánh bay ra ngoài ngã bịch xuống trên mặt đất.

Trong mũi, trong miệng chúng tràn ra máu tươi, đều chết hết cả!

Tuy mấy con ngỗng băng này bị A Mục Đạt Vượng đánh chết nhưng số ngỗng băng còn lại cũng không trả thù, kêu quác quác rồi nhanh chóng chạy xa A Mục Đạt Vượng.

- Đây là chuyện gì vậy?

A Mục Đạt Vượng khó hiểu.

Gào!

Gào gào!

Mà đúng lúc này, A Mục Đạt Vượng lại nghe được một tiếng thú rống từ phương bắc truyền đến.

- Là gấu băng!

A Mục Đạt Vượng trừng lớn hai mắt.

Sau một lúc, từ trong hàn băng loạn lưu, một con gấu trắng to lớn, cao khoảng trăm trượng đang chạy nhanh về hướng này. Bốn móng vuốt của nó giẫm trên mặt băng, tạo ra chấn động mạnh.

- Gấu băng Đại Tông Sư trung kỳ sao?

Nhìn thấy con gấu băng này, A Mục Đạt Vượng hít mạnh một hơi, da đầu run lên.

Gấu băng bắc vực đều thuộc cấp Đại Tông Sư, có một số là sơ kỳ, nhưng cũng có Đại Tông Sư trung kỳ, thậm chí còn có gấu băng hậu kỳ. Mà con trước mặt A Mục Đạt Vượng này chính một con gấu băng Đại Tông Sư trung kỳ.

Đại Tông Sư trung kỳ là cao hơn A Mục Đạt Vượng một cấp rồi.

Hơn thế nữa, quan trọng nhất là hình thể của con gấu băng này rất lớn, hung hãn, và rất khoẻ, so về khí huyết thì phải mạnh hơn A Mục Đạt Vượng gấp mười lần.

Nếu đánh chính diện thì A Mục Đạt Vượng sẽ bị đạp bẹp dí.

Gào!

Lúc A Mục Đạt Vượng nhìn con gấu băng này thì nó cũng nhìn A Mục Đạt Vượng.

Rống lên một tiếng, sau đó thân hình con gấu băng khẽ động.

Nó chạy rầm rầm trên mặt băng, lao về phía A Mục Đạt Vượng nhanh như chớp.

Thoạt nhìn hình thể gấu băng to lớn, hành động sẽ chậm nhưng do có sức khoẻ mạnh mẽ nên tốc độ di chuyển rất nhanh, giống như một ngọn núi mạnh mẽ đè lên A Mục Đạt Vượng.

- Cái gì? Định gây chuyện với lão nạp à?

Hai hàng lông mày A Mục Đạt Vượng nhíu chặt.

- Đi.

Đối mặt với con gấu băng này, A Mục Đạt Vượng cách không đánh ra một quyền.

Ầm ầm!

Gào gào gào!

Hổ báo lôi âm tầng thứ hai cuồn cuộn tuôn ra, giống như một con voi hoang dã lao nhanh về phía gấu băng. Con gấu băng kia cảm nhận được áp lực trong quyền của A Mục Đạt Vượng liền dừng lại. Chẳng qua, nó vốn là mãnh thú hung hãn nên lại lập tức xông lên. Quyền phong của A Mục Đạt Vượng đánh trúng người nó, nhưng lập tức bị tan rã.

Nhưng chỉ trong tích tắc ngăn cản đó đã giúp A Mục Đạt Vượng tranh thủ không ít thời gian.

Trong tay hắn hiện ra pháp khí của Kim Phật tự Mật Tông, Đại Phạm Âm chung.

- Lớn!

Quát khẽ một tiếng, chiếc Đại Phạm Âm Chung này bỗng nhiên phồng to lên gấp mấy trăm lần, thành một chiếc chuông lớn cao hơn một trượng. A Mục Đạt Vượng cầm chiếc chuông này trong một tay, lại quát khẽ một tiếng, một tay khác thì vỗ lên thân chuông một cái. Ngay lập tức, chiếc chuông lắc lư mạnh. Tiếp đó, một luồng sóng âm mạnh mẽ bắn về phía con gấu băng kia.

Thân thể gấu băng run lên bần bật.

Gào gào!

Nó gào lên đầy thống khổ.

Sau đó, gấu băng không muốn tấn công A Mục Đạt Vượng nữa, nhanh chóng quay ngược lại, bình bịch di chuyển bốn móng vuốt lớn, định chạy trốn.

- Còn muốn chạy sao? Đi!

A Mục Đạt Vượng được thế không tha cho gấu băng, hai mắt nheo lại, quát khẽ một tiếng, ném Đại Phạm Âm chung trong tay ra. Chiếc chuông lớn lên gấp hai ba lần, oanh một tiếng, chụp xuống thân thể to lớn của gấu băng.

Gấu băng di chuyển lung tung trong Đại Phạm Âm chung.

Bang! Bang! Bang!

O…a…n…g!

O…a…n…g!

Mỗi một lần nó di chuyển lại đâm vào Đại Phạm Âm chung, tạo nên tầng tầng sóng âm, và càng khiến gấu băng gào rú đau đớn hơn.

Vốn thực lực của A Mục Đạt Vượng không bằng con gấu băng này, nhưng có pháp bảo trên người nên gấu băng không phải đối thủ của hắn.

- Thu luôn con gấu băng này làm toạ kỵ cho lão nạp, cũng không uổng công lão nạp đã tới băng nguyên bắc cực này một chuyến.

A Mục Đạt Vượng nói nhỏ, rồi đi về phái Đại Phạm Âm chung.

- Còn muốn thu toạ kỵ sao?

Đúng lúc này, một giọng nói ồm ồm đột nhiên vang lên bên tai A Mục Đạt Vượng.

- Đã đến băng nguyên ở bắc vực này thì đừng nói con gấu băng kia, mà ngay cả tính mạng của lão lừa trọc nhà ngươi cũng đừng mong rời đi nữa. Ngoan ngoãn ở lại đây đi!

Một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện sau lưng A Mục Đạt Vượng. Ầm một tiếng, người kia liền đánh một quyền vào sau đầu A Mục Đạt Vượng.

- Không tốt.

Toàn thân lông tóc A Mục Đạt Vượng đều dựng lên.

Nhanh chóng xoay người!

Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh đằng sau kia, sắc mặt A Mục Đạt Vượng đột nhiên thay đổi, trong mắt tràn ngập không thể tin được.

- Đại Bằng Kim Sí Vương?

Sao lại là…

Lúc này, tiếng nói A Mục Đạt Vượng cũng thay đổi.

Lúc A Mục Đạt Vượng đang dùng Đại Phạm Âm chung để trấn áp con gấu băng cấp độ Đại Tông Sư trung kỳ thì Dương Thạc cũng phá toái hư không, đi ra từ trong Thập Phương Ca Sa.

Lúc này, hắn đang dùng Cửu Dương Chân Thân.

Cửu Dương Chân Thân cấp Võ Tôn hậu kỳ.

Biến thân Huyền Ưng tầng thứ hai đã đạt đến cấp độ Võ Tôn đỉnh phong, chỉ cách Đại Tông Sư nửa bước nữa thôi. Nếu chỉ so về thực lực thì còn hơn cả cấp độ Đại Tông Sư của A Mục Đạt Vượng nữa.

Không những thế, biến thân Huyền Ưng tầng thứ hai cũng khiến cho toàn thân Dương Thạc được bao trùm bởi một bộ giáp cứng màu đen, gần như tương đương với thần binh hình người cấp hai, mạnh mẽ như võ giả Đại Tông Sư. Dù là cao thủ lôi âm tầng thứ hai như A Mục Đạt Vượng đánh một quyền toàn lực cũng khó có thể đánh nát được Cửu Dương Chân Thân thần binh cấp hai này.

Quan trọng nhất là, hiện nay Dương Thạc đã nắm giữ được hổ báo lôi âm tầng thứ hai rồi.

Trong không gian của Thập Phương Ca Sa, Đường Trọng đã sớm hiểu được.

Cuộc tranh đấu giữa Huyết Phi, Hắc Hùng, Tiểu Hoả đều phát ra tiếng thú rống đã giúp cho Dương Thạc hiểu sâu hơn về hổ báo lôi âm. Đồng thời, Dương Thạc cũng đã nắm giữ hổ báo lôi âm tầng thứ nhất từ khi còn là Tôi Thể trung kỳ, nên bây giờ, khi tiếp cận với cảnh giới Đại Tông Sư, Dương Thạc rốt cuộc cũng đã ngộ ra hổ báo lôi âm tầng thứ hai.

So về lực lượng thì hắn mạnh hơn A Mục Đạt Vượng.

Còn về cấp độ lôi âm thì hắn cũng không kém.

Dưới tình huống này, Đường Trọng không chút do dự, lập tức lao ra từ bên trong Thập Phương Ca Sa, tấn công A Mục Đạt Vượng.

Bang!

Một tiếng nổ lớn, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc va chạm thẳng tắp với A Mục Đạt Vượng.

Grào! Grào! Grào!

Oanh! Oanh! Oanh!

Tiếng ưng rít gào không ngừng, tiếng sấm cuồn cuộn đến. Lần va chạm này, Dương Thạc đã phát huy hổ báo lôi âm tầng thứ hai đến cực hạn.

Khí thế giống như một con Huyền Ưng hung ác, mạnh mẽ đánh về phía A Mục Đạt Vượng.

- Không.

Theo như A Mục Đạt Vượng thấy, thì Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc chính là một ác điểu hung dữ.

Nó chính là Thánh thú của Kim Phật Tự, yêu thú thiên hạ đệ nhị, cao thủ Võ Thánh đỉnh phong, Võ Thánh lôi âm tầng thứ tư, Đại Bằng Kim Sí Vương.

- Đại Bằng pháp vương, ngươi muốn giết ta ư!

Lúc này, sắc mặt A Mục Đạt Vượng thay đổi, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Hắn thật không ngờ cao thủ của Kim Phật Tự, Đại Bằng Kim Sí Vương lại xuất hiện ở trong băng nguyên bắc vực này,, lại còn tấn công mình.

Trong mắt A Mục Đạt Vượng thì Dương Thạc, người được bao trùm bởi bộ giáp đen cứng, sau lưng mọc hai cái cánh cực lớn, trên người khoác áo cà sa có thân pháp gần giống như đúc với Đại Bằng Kim Sí Vương. Dù là khí tức, với biến thân tầng thứ hai của Dương Thạc cũng giống với Đại Bằng Kim Sí Vương, đều là trạng thái nửa người nửa yêu. Trong thiên hạ to lớn này, ngoại trừ biến thân Huyền Ưng tầng thứ hai của Dương Thạc cùng với Đại Bằng Kim Sí Vương thì sẽ không tìm được người thứ ba.

Dù tâm cảnh A Mục Đạt Vượng có cứng cỏi thế nào, nhưng khi đối mặt với biến thân này của Dương Thạc cũng không khỏi bị chấn động mạnh.

Hắn gần như không có nửa điểm phản kháng.

Phải biết, từ trăm năm trước, Đại Bằng Kim Sí Vương đãlà yêu thánh xếp thứ hai thiên hạ đấy.

Ngoại trừ Thần Quy Vương không để ý sự đời thì đó chính là cường giả mạnh nhất yêu tộc.

Còn A Mục Đạt Vượng hắn mới tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư, biết khống chế hổ báo lôi âm tầng thứ hai, nên dù có 100 hắn cộng lại cũng sẽ bị Đại Bằng Kim Sí Vương giết chết dễ như trở bàn tay.

Với tình trạng này thì còn phản kháng thế nào?

- Đại Bằng pháp vương, tuy ngài ủng hộ Hiển Tông, nhưng bên trong Kim Phật tự, Hiển Tông cùng Mật Tông đều là người một nhà, sao ngài lại muốn giết ta?

Ngoài sự sợ hãi thì trong lòng A Mục Đạt Vượng còn rất kinh ngạc.

Hắn không tìm thấy lý do để Đại Bằng Kim Sí Vương giết mình.

- Cái gì? Ta muốn giết ngươi mà còn cần lý do sao?

Nghe được A Mục Đạt Vượng kêu gào, Dương Thạc kinh ngạc.

Chẳng qua.

Dù là kinh ngạc nhưng Dương Thạc cũng không dừng lại, di chuyển đến gần A Mục Đạt Vượng.

Ầm ầm!

Đòn tấn công của hắn giống như một chiếc búa lớn, mạnh mẽ gõ đến trước mặt A Mục Đạt Vượng.

- Khốn kiếp!

Dù sao A Mục Đạt Vượng cũng là cường giả Đại Tông Sư. Tuy hắn biết rõ mình sẽ chết nhưng ở thời khắc cuối cùng khi Dương Thạc va vào mình, hắn vẫn cắn răng tung ra một quyền, cũng là hổ báo lôi âm tầng thứ hai.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn.

Dưới sự tấn công của A Mục Đạt Vượng, Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc dừng lại một chút.

Sau đó nó lại tiếp tục va vào người A Mục Đạt Vượng.

- Không đúng!

Cả người A Mục Đạt Vượng bay thẳng ra ngoài, trong thân thể khô đét vang lên những tiếng răng rắc. Sau sự va chạm của Dương Thạc, hơn một nửa cơ bắp toàn thân hắn được trực tiếp bị vỡ nát.

Chẳng qua, sau lần va chạm này, trong lòng A Mục Đạt Vượng lại nổi lên nghi ngờ, tại sao khi pháp thân của Võ Thánh lôi âm tầng thứ tư Đại Bằng Kim Sí Vương đánh trúng người hắn thì hắn lại không bị nổ chết.

Roẹt!

Không đợi A Mục Đạt Vượng suy nghĩ cẩn thận nghi vấn này, một luồng kiếm khí nhanh chóng chém về phía thân thể đang bay ra ngoài của A Mục Đạt Vượng. "Phốc" một tiếng, dưới đạo kiếm khí này, thân thể của A Mục Đạt Vượng đã trực tiếp bị chém thành hai nửa. Tay phải, bộ ngực, cùng cổ ở cùng một nửa, còn tay trái, ngực, bụng, hạ thân thì ở một nửa khác. Cứ thế, thân thể hắn bị chia thành hai.

Bang! Bang!

Hai tiếng trầm đục.

Sau một khắc, hai nửa thân thể của A Mục Đạt Vượng cùng nhau ngã xuống mặt đất.

Máu tươi tuôn ra ào ào.

Chẳng qua, A Mục Đạt Vượng là cường giả Đại Tông Sư, sinh mệnh lực đã mạnh mẽ đến cực hạn, tuy cơ thể bị chia thành hai, khí huyết chảy nhanh, nhưng A Mục Đạt Vượng cũng chưa chết ngay được.

Trên người còn sót lại cánh tay phải, cố gắng chống lên mặt đất, muốn nâng nửa người trên lên.

Đồng thời, đầu hắn cũng cố gắng ngẩng lên trên.

Tên A Mục Đạt Vượng này muốn thấy rõ Dương Thạc trên không trung.

- Không đúng… không đúng. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Trong mắt tràn ngập không thể tin, A Mục Đạt Vượng nhìn chằm chằm Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc ở giữa không trung.

- Ngươi… ngươi không phải Đại Bằng Kim Sí Vương. Rốt cuộc ngươi là ai? Là người hay yêu?

A Mục Đạt Vượng điên cuồng kêu gào.

Chỉ tiếc, hắn đã bị chém thành hai nửa, ngực phổi bị thương nặng, nên tiếng nói phát ra giống như tiếng gió rít gào không còn hình tượng của cao tăng Đại Tông Sư của Kim Phật tự.

- Cái gì?

Nghe A Mục Đạt Vượng hỏi thân phận của mình, Dương Thạc không khỏi ngẩn người.

- Bình thường trước khi chết, người bị ta giết thường kêu gào uy hiếp ta, tất nhiên, cũng có rất nhiều loại uy hiếp, nhưng cũng đã bị ta tực tiếp đánh tan thành mây khói. Chỉ có A Mục Đạt Vượng ngươi là đặc biệt, chẳng những không uy hiếp ta, lại còn nghĩ ta là Đại Bằng pháp vương. Điều này hơi kỳ quái…

Lạnh lùng nhìn thân thể bị tàn phá của A Mục Đạt Vượng, Dương Thạc thầm nghĩ.

- Muốn biết ta là ai sao?

Tiếng nói lạnh như băng truyền ra.

- Đáng tiếc, từ trước đến nay, con người của ta không thích giải thích nghi hoặc cho người khác. Ta không có hứng thú trả lời câu hỏi trước khi chết này của ngươi. Tốt nhất là ngươi vẫn nên mang theo nghi vấn này lên bầu trời hỏi Phật tổ của ngươi đi.

Nói xong, Dương Thạc phất tay lên, Thái Dương Chân Hoả bỗng nhiên phun ra, nhanh chóng lao đến trên người A Mục Đạt Vượng. Lúc này, A Mục Đạt Vượng không thể ngăn cản được Thái Dương Chân Hoả của Dương Thạc nữa. Bên trong những tiếng vù vù, A Mục Đạt Vượng trừng to mắt, trực tiếp bị đốt cháy thành tro bụi, chết không nhắm mắt. Cuối cùng, hắn cũng không biết rõ thân phận của Dương Thạc, làm một con quỷ hồ đồ.

Bên trong tro cốt của A Mục Đạt Vượng xuất hiện một viên Xá Lợi năm màu.

- Xá Lợi năm màu cũng là đồ tốt.

Dương Thạc không hề khách sáo, vung tay lên, thu viên Xá Lợi năm màu này vào bên trong không gian Thập Phương Ca Sa.

Dù sao, sau này Dương Thạc cũng phải cô đọng Cửu Dương Chân Thân tầng thứ ba nên không thể thiếu viên Xá Lợi Phật Môn này.

Cầm viên Xá Lợi, Dương Thạc lại nhìn thoáng qua tro cốt của A Mục Đạt Vượng.

- Quả nhiên mỗi người của Kim Phật tự Mật Tông đều là khổ tăng. Trên người tên A Mục Đạt Vượng này, ngay cả một lọ đan dược cũng không có.

Nếu có đan dược chứa trong bình ngọc thì Thái Dương Chân Hoả của Dương Thạc không thể thiêu huỷ được.

Đáng tiếc, trên người A Mục Đạt Vượng không có mấy thứ như đan dược này.

Giống như tên ăn màu nghèo khổ vậy.

Từ trước đến nay, Dương Thạc vẫn luôn tuân theo nguyên tắc, giết người đoạt bảo, như nạn châu chấu tràn về, tan hoang, chỉ cần là vật có giá trị thì Đường Trọng đều lấy. Chỉ tiếc, tên A Mục Đạt Vượng này quá nghèo.

Gào! Gào!

C…o…o…n…g…

Dương Thạc vừa nghĩ xong những điều này, chợt nghe thấy tiếng thú rống xen lẫn với tiếng va đập vào chuông, phát ra những thanh âm "ong ong".

- Đại Phạm Âm chung?

Hai mắt Dương Thạc sáng ngời.

Khi A Mục Đạt Vượng dùng Đại Phạm Âm chung này, hình như nó có thể phong toả hư không.

Không những thế, khi A Mục Đạt Vượng phá rách hư không để truy kích Dương Thạc, chắc là hắn cũng dùng Đại Phạm Âm chung này. Tuy kiện pháp khí này kém hơn Thập Phương Ca Sa nhưng Dương Thạc đoán, có lẽ nó còn hơn Thiên Âm Dực một hai cấp. Trong Kim Phật tự Mật Tông, nó cũng được coi là bảo vật hiếm gặp.

- Thu.