Vô Tận Thần Công

Chương 231: Để lại dấu hiệu trên mặt ngươi cho Dương Thạc

Dương Môn gật đầu, nói:

- Đúng vậy.

Dương Môn mỉm cười nói:

- Lâm muội, công lực của nàng không kém hơn ta, nếu như ta đánh gục đối thủ lớn nhất Nam Cung Thương thì nàng có cơ hội lớn đoạt giải nhất.

- Sư huynh, chỉ sợ không đơn giản như vậy...

Lâm Tử Quỳnh khẽ thở dài:

- Sư huynh hãy nhìn xem nữ nhân kia.

Lâm Tử Quỳnh chỉ vào tận cùng phía đông quảng trường thiên võ môn.

- A?

Dương Môn kinh ngạc, nhìn theo ngón tay Lâm Tử Quỳnh chỉ, phụ chính vương Càn Minh Vũ cũng nhìn hướng kia.

Dương Môn, phụ chính vương Càn Minh Vũ biến sắc mặt.

Tận cùng phía đông quảng trường thiên võ môn có một nữ nhân vóc dáng nhỏ xinh nhẹ đạp gót sen đi tới trung tâm. Nữ nhân này khoảng mười bốn, lăm tuổi, dung mạo thanh lệ, quần áo thanh lịch, như tiên nữ trên trời.

Nam nhân không có vóc dáng cao lớn như Nam Cung Thương, không có thanh kiếm cực kỳ to. Nàng như cô gái nhà bên đến xem náo nhiệt, cho người cảm giác như gió xuân.

Nhưng nơi nữ nhân đến thì đám người xung quanh đều tránh ra.

Có đám côn đồ trong đám người quảng trường thiên võ môn chật chội nhân cơ hội ăn bớt đùa giỡn lưu manh, giờ phút này không dám tới gần nữ nhân kia.

Thật giống như trên người nữ nhân có tính bài xích khủng bố.

Ngoài ra làm Dương Môn, phụ chính vương Càn Minh Vũ vô cùng kinh ngạc là nơi nữ nhân đi qua tiếng người ồn ào chợt tĩnh lặng.

Bóp một tiếng, phụ chính vương Càn Minh Vũ khép quạt trắng bằng giấy.

- Thiên Âm Môn, Dương Địch?

Phụ chính vương Càn Minh Vũ rũ mi mắt xuống, ngón tay phải nhẹ gõ quạt giấy.

- Không ngờ Thiên Âm Môn phái nàng ra. Thiên phú của nàng dù là Tô Quân Ninh cũng không sánh bằng, chắc bây giờ đã vào đẳng cấp võ sư rồi.

Phụ chính vương Càn Minh Vũ nhỏ giọng nói:

- Nếu Dương Thạc còn đây thì sẽ dễ dàng hàng phục nàng, nhưng sau trận Nam Lâm Tự đã mất tích.

Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh mím môi không nói, biểu tình nghiêm túc.

Rõ ràng hai người không có nắm chắc tất thắng với nữ nhân Dương Địch bên dưới.

- Thôi.

Thật lâu sau, bóp một tiếng, phụ chính vương Càn Minh Vũ xòe quạt giấy phe phẩy.

- Lần này giáo trường diễn võ, gió nổi mây phun. Bên Trấn Quốc Công nếu không có Dương Địch thì Mặc Địch cũng không dễ đối phó. Ta nghe nói sau khi Già La Minh bị giết thì Kim Phật Tự mật tông Ni La quốc phái vài nhóm người lại đây, trong đám này có một vị Ba Ma Long thực lực đi vào võ sư trung giai, chắc hắn cũng muốn chen chân vào giáo trường diễn võ.

Phụ chính vương Càn Minh Vũ vẻ mặt lạnh nhạt chậm rãi nói:

- Chúng ta có đoạt giải nhất hay không thì mặc cho số phận đi.

Cóp thể nói bây giờ kinh thành Đại Chu triều tập hợp thế lực khắp nơi.

Bên hoàng thất có hai thanh niên tài tuấn Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh, còn Dương Thành chẳng biết có chạy tới kịp trước khi giáo trường diễn võ chấm dứt không.

Bên Trấn Quốc Công thì có Dương Địch, Mặc Địch.

Cộng thêm Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Thương. Ba Ma Long Ni La quốc, toàn là cao thủ trên đẳng cấp võ sư, ít nhất cỡ bảy, tám người.

Ai có thể đoạt giải nhất, cái này còn chưa cũng biết...

- Tay sai triều đình, hừ!

Trên quảng trường thiên võ môn, Nam Cung Thương đeo kiếm to liếc thành lầu.

Dù không thấy rõ tình huống trên thành lầu nhưng Nam Cung Thương cảm giác rõ ràng hơi thở quen thuộc.

- Cái tên Dương Môn cũng đến đây?

- Xem ra hắn tranh giành đệ nhất võ bạt Đại Chu triều cho hoàng thất Càn gia. Không biết cô bé Lâm Tử Quỳnh có đến không. Cô bé kia thật tuyệt, nếu có thể cưới về nhà thì chắc phụ thân rất vui, đào góc tường Chân Võ Môn, chậc chậc chậc.

Khóe môi Nam Cung Thương cong lên nụ cười đầy ẩn ý.

Quan hệ giữa Chân Võ Môn và Thiên Kiếm Môn không mấy tốt.

Vốn Thiên Kiếm Môn, Chân Võ Môn xem như là tổ sư hai phái truyền cùng một mạch, đều là đệ tử tục gia của Đại Lâm Tự, theo bên kia chiếm một phần truyền thừa cửu dương huyền công.

Nhưng sau này không hiểu sao tổ sư Chân Võ Môn tự đi Đại Lâm Tự, Thiên Kiếm Môn, muốn tập hợp nội tình ba nhà gom đủ cửu dương huyền công, cuối cùng bị phương trượng Đại Lâm Tự, môn chủ Thiên Kiếm Môn từ chối.

Dù sao Đại Lâm Tự có bảy mươi hai đại thần công bí điển.

Mặc dù cửu dương huyền công mạnh nhưng điều kiện tu luyện quá khắt khe, tác dụng không lớn, hòa thượng Đại Lâm Tự không có hứng thú với công pháp này.

Thiên Kiếm Môn là môn phái kiếm đạo, luyện kiếm là chính nên không hứng thú với cửu dương huyền công.

Cuối cùng tổ sư Chân Võ Môn tay không trở về, ba phái có khúc mắc.

Sau này Chân Võ Môn thường xuyên tham dự triều chính, ngày càng xa rời Đại Lâm Tự, Thiên Kiếm Môn. Đạo khác biệt không chung đường, dù Thiên Kiếm Môn, Chân Võ Môn không tính đối địch nhưng gia mắt nhau.

Nửa năm trước Nam Cung Thương giết lên Chân Võ Môn đấu cùng Lâm Tử Quỳnh một trận, tuy không chiếm lợi nhưng Dương Môn cũng không hơn gì.

Trận chiến đó Nam Cung Thương có thu hoạch lớn nhất là xem trọng sư muội của Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh.

- Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên giáo trường diễn võ, chắc không có cao thủ ra tay.

- Ở đây nhìn xem chơi.

Nam Cung Thương tới gần thạch đài, đứng yên bàng quan giáo trường diễn võ.

Tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ có quy tắc rất đơn giản.

Võ đài! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Võ giả trẻ tuổi thông qua sơ bạt, võ cử đều có thể tham gia. Ngoài ra cường giả đẳng cấp võ sư dưới hai mươi tuổi có thể trực tiếp tham dự.

Liên tục thắng ba trận trên lôi đài là võ tiến sĩ Đại Chu triều.

Đánh lôi đài ba ngày, bầu ra tất cả võ tiến sĩ Đại Chu triều xong hai hai so đấu chọn ra người thắng, cứ thế tiếp tục cho đến bầu ra đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều.

Bây giờ mới là ngày đầu đánh lôi, võ giả leo lên không là cao thủ gì, Nam Cung Thương đứng đây nhìn xem chơi.

Nam Cung Thương chuẩn bị bàng quan, bên kia Dương Địch đứng vững.

Mắt to chớp chớp.

- Sư phụ nói hình như thiếu gia chọc giận công gia, bị nhốt vào mật thất trong Tàng Thư Các Trấn Quốc Công phủ. Nếu như ta trở thành đệ nhất nhân giáo trường diễn võ có lẽ công gia vui vẻ sẽ thả thiếu gia ra. Không biết bây giờ thiếu gia ra sao rồi. Có lẽ lần sau thiếu gia thấy ta sẽ rất giật mình.

Khác với Nam Cung Thương, trong đầu Dương Địch đều là Dương Thạc.

Nếu Dương Thạc gặp được nàng, thấy nàng đi vào võ sư trung giai thực lực đẳng cấp thì có kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm không?

Tưởng tượng Dương Thạc bộ dạng ngây ngốc, khóe môi Dương Địch cong lên.

Ngày đầu tiên giáo trường diễn võ đúng như đám người Nam Cung Thương đã đoán, không có điểm gì đặc sắc.

Đi lên đều là một ít luyện khí trung giai đẳng cấp võ giả, thực lực cao nhất chỉ là luyện khí cao giai mà thôi. Mặc dù là như vậy, không bao nhiêu người có thể liên tục thắng ba trận trong ngày đầu tiên.

Dù sao thực lực đám võ giả này sàn sàn như nhau, không có đặc biệt nổi tiếng. Mặc dù có người thực lực hơi cường, có thể thắng được trận đầu, trận thứ hai, đến trận thứ ba thì thể lực tiêu hao nhiều, khó giữ trạng thái mạnh nhất, muốn thắng là rất khó khăn.

Ngày đầu tiên chỉ có ba người thắng liên tiếp ba trận, trở thành võ tiến sĩ!

Như thế tính ra, cho dù ngày hôm sau, ngày thứ ba võ giả trở thành võ tiến sĩ tăng lên gấp ba, bốn lần thì bạo hùng chân khí chỉ có hai, ba chục võ tiến sĩ.

Lại so đấu một chọi một chọn ra đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều cùng lắm là đánh bốn, năm vòng.

Ngày gần hoàng hôn.

Ngày đầu tiên đấu lôi đài đã chấm dứt.

Đám người trên quảng trường thiên võ môn tán đi. Đám người phụ chính vương Càn Minh Vũ, Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh trên thành lầu sớm ra đi.

Những người như Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh nếu không có gì ngoài ý muốn nhất định liên tục thắng ba trận trên lôi đài, trở thành đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều.

Bọn họ quan sát so đấu lôi đài chẳng qua muốn xem giáo trường diễn võ lần này có cao thủ nào tham gia.

Hôm nay nhóm người này bắt đầu nghiên cứu đối thủ tương lai.

Vào đêm, kinh sư Đại Chu triều, Tố Xuân Lâu.

Dù Dương Thạc từng đại náo Tố Xuân Lâu, giết chết Trình Tử Dương và mười hai võ giả đẳng cấp võ sư của Ni La quốc, nhưng trận chiến không phá hư Tố Xuân Lâu nghiêm trọng. Ba, bốn tháng trôi qua, Tố Xuân Lâu vẫn làn ơi phồn hoa phong nhã của kinh thành Đại Chu triều.

Quan to quý nhân ra vào.

Ngẫu nhiên cũng có công hầu vương tôn mở đường hồi, mở tiệc chiêu đãi bạn tốt.

Hôm nay trong một gian phòng lầu hai Tố Xuân Lâu bãi một bữa tiệc, ngồi trên chủ vị là một thanh niên mười mấy tuổi.

Diện mạo thanh niên khá tuấn tú nhưng mặt có vẻ kiểu ngạo, liếc mắt một cái đã biết không là công hầu vương tôn bình thường.

Quần áo thanh niên mặc không phải cẩm y hoa phục bình thường mà là vải bông, miếng lót vai màu đen, bao cổ tay bằng da, da giày có lông thú đen dường như là da Hắc Hùng.

Ngực thanh niên đeo trang sức bằng xương.

Nhìn kỹ thì do đầu lâu của một tiểu thú tạo thành.

Tóc nam nhân ngắn hơn người thường.

Nếu có hảo hán nào nam bắc mười ba tỉnh lục lâm đ*o trông thấy thanh niên chắc chắn sẽ nhận ra, đó là Mạc Địch, con tria độc nhất của Mạc Vân Cốc, nam bắc mười ba tỉnh lục lâm tổng biều bả tử.

Có lẽ người trong nam bắc mười ba tỉnh lục lâm đ*o chưa biết tổng biều bả tử Mạc Vân Cốc của họ đã đầu vào Trấn Quốc Công, Dương Thiên.

Mạc Địch đến kinh thành là tham gia đoạt khôi tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ.

Giờ phút này, chỉ có một mình Mạc Địch ngồi trước cái bàn.

- Dương Địch cô nương chưa đến sao?

Mạc Địch một tay loay hoay đao nhỏ sắc bén, một bên hỏi tùy tùng.

Người Mạc Địch mở tiệc chiêu đãi đúng là Dương Địch.

Mạc Địch và Dương Địch chỉ gặp qua một lần.

Một lần gặp gỡ khiến Mạc Địch rung động, thầm thề phải bắt được trái tim Dương Địch.

Phụ thân của Mạc Địch, Mạc Vân Cốc đầu vào Trấn Quốc Công, coi như là đại tướng cao thủ thuộc hạ của Trấn Quốc Công nổi tiếng. Thiên Âm Môn ủng hộ Trấn Quốc Công, có thể nói Dương Địch, Mạc Địch cùng chiến tuyến.

Hơn nữa đều là thanh niên tài tuấn trong phe Trấn Quốc Công, hai người khá xứng đôi.

Mạc Địch tự nhận là không ai có thể cùng chính mình cạnh tranh!

Năm nay Mạc Địch mười chín tuổi đã là võ giả đẳng cấp võ sư trung giai, chỉ tính thiên phú toàn bộ Đại Chu triều, cộng Ni La quốc, Hỏa La quốc, nổi tiếng các phiên ban.

Dương Tử Mặc năm năm trước không thể so với Mạc Địch.

Vốn Dương Tử Hi của Trấn Quốc Công phủ là đối thủ lớn nhất của Mạc Địch, Trình Tử Dương cũng là kình địch. Tiếc rằng Dương Tử Hi biến thành phế nhân, Trình Tử Dương thì chết rồi. Mạc Địch thầm thán một câu, trời cũng giúp ta.

Lần này Mạc Địch và Dương Địch cùng xuất hiện ở kinh thành, tham gia giáo trường diễn võ, đấu lôi đài ngày đầu tiên kết thúc Mạc Địch liền mời Dương Địch dự tiệc, chuẩn bị thổ lộ.

Một tùy tùng sau lưng Mạc Địch trầm giọng nói:

- Thiếu chủ, hạ nhân đã đi mời Dương cô nương, chắc sắp tới rồi.

- Ừm!

Mạc Địch gật đầu, không hỏi thêm, kiên nhẫn chờ.

Két két két két két!

Cửa phòng mở ra.

Tiểu tư của Tố Xuân Lâu dẫn một nữ nhân mười bốn, lăm tuổi, quần áo thanh lịch, khuôn mặt thanh tú đi vào phòng.

Thấy nữ nhân này mắt Mạc Địch sáng ngời, vội đứng dậy:

- Tiểu Địch?

Nữ nhân này đúng là 5t mà Mạc Địch ngày nhớ đêm mong.

Dương Địch đi vào phòng, cười với Mạc Địch:

- Mạc công tử.

- Không biết Mạc công tử mời tiểu nữ tử tiến đến là có chuyện gì?

Dù Dương Địch cười nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, tỏ rõ xa cách.

- Cái kia... Ha ha ha ha ha ha!

Mạc Địch coi như là con của kiêu hùng, thấy đủ các mặt nhưng gặp Dương Địch thì biến cục súc bất an.

- Cái kia... Tiểu địch cô nương, mời ngồi. Chuyện thì... Có chút chút, chúng ta ngồi rồi nói...

Mạc Địch mời Dương Địch ngồi xuống, liếc tùy tùng. Tùy tùng ngầm hiểu, toàn bộ lặng lẽ lui xuống.

Chờ Dương Địch ngồi xuống, Mạc Địch hít sâu, nói:

- Thật ra, Tiểu Địch, ta...

Một tay vươn hướng Dương Địch, Mạc Địch chuẩn bị tỏ tình.

Dương Địch ngẩn ngơ chờ Mạc Địch nói chuyện, dường như không hiểu gã định nói cái gì.

Tay Mạc Địch sắp vươn tới vòng eo Dương Địch.

- Tiểu Địch, ta...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mạc Địch chưa nói hết thì tiếng nổ vang trong phòng.

Cửa phòng bị đá văng ra, xé gió lao hướng Mạc Địch.

- A?

Mạc Địch biến sắc mặt, không rảnh thổ lộ với Dương Địch, lắc người, xẹt một tiếng kéo theo ghế ngồi ra xa một trượng. Dương Địch phản ứng không chậm, lắc người lùi ra mấy trượng.

Răng rắc một tiếng, cửa phòng ngừng ở cái bàn Dương Địch, Mạc Địch ngồi, đập nát bàn.

Một nam nhân tóc dài đỏ rực, thân hình gầy gò, diện mạo như con khỉ đi vào trong phòng, đôi mắt sâu thẳm liếc Dương Địch.

Thanh âm lạnh lẽo vang lên:

- Ngươi chính là thị nữ của Dương Thạc Trấn Quốc Công, Dương Địch?

Không chờ Dương Địch trả lời, Mạc Địch bật dậy hét to:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai?

Nam nhân diện mạo như con khỉ cười lạnh lùng:

- Ta là ai?

- Ta là đệ tử của Kim Phật Tự mật tông, Ba Ma Long. Tiểu cô nương, ngươi chính là thị nữ của Dương Thạc đúng không? Làm phiền ngươi nói cho Dương Thạc một tiếng, hắn giết sư đệ Già La Minh của ta, giết mười mấy võ sư của Kim Phật Tự ta, thù này Ba Ma Long sẽ trả. Giáo trường diễn võ lần này Ba Ma Long chờ hắn. Khi võ cử hắn giết sư đệ của ta, ta muốn giết hắn trong giáo trường diễn võ!

- Nếu hắn không ra tay thì ta quét sạch võ đạo Đại Chu triều các ngươi!

Ba Ma Long!

Nam nhân tóc đỏ vóc dáng cao gầy này chính là đệ tử của Kim Phật Tự mật tông Ni La quốc, Ba Ma Long!

Dương Thạc giết chết Già La Minh xong Kim Phật Tự mật tông phái A Mục Đạt Vượng đại sư dẫn người đi bắt hắn.

Tiếc rằng sau khi đến Đại Chu triều thì A Mục Đạt Vượng đại sư ngô gìra, bế quan tiềm tu, bây giờ còn không có xuất quan.

Lạt Ma Kim Phật Tự mật tông quyết định phái Ba Ma Long đến.

Ba Ma Long đến không phải vì bắt Dương Thạc mà muốn ở trên tuyển chọn võ đạo Đại Chu triều, giáo trường diễn võ nhục nhã võ đạo Đại Chu triều.

Không biết Ba Ma Long từ đâu nghe được tin tức Dương Địch nên chạy tới.

- Láo lếu!

Mạc Địch lạnh lùng quát:

- Ba Ma Long, chỗ này không có Dương Thạc gì hết, ngươi muốn càn quét võ đạo Đại Chu triều phải nhìn xem bản lĩnh của ngươi. Ngày mai trên võ đài, Mạc Địch ta đấu với ngươi một trận!

Hôm nay Mạc Địch mở tiệc mời Dương Địch là muốn thổ lộ với nàng.