Nghe Đại Lâm Nhi nói thế, Dương Thạc không khỏi khựng người.
Hắn vào kinh thành là ngồi Huyết Phi về, trọng địa trong kinh thành cấm cưỡi ngựa đương nhiên không cho phép cưỡi Huyền Ưng phi hành, vì thế khi đến cổng thành hắn và Huyết Phi xuống đất và vào cổng thành.
Địa vực Đại Châu rất rônjg, kỳ nhân dị sĩ nhiều vô số kể, cũng có không ít người có thể thuần hoá mãnh thú thành sủng thú của mình. Vì thế Dương Thạc đem theo Huyết Phi, Tiểu Hoả vào thành cũng không phải kinh thế hãi tục gì. Đặc biệt là Tiểu Hoả, Dương Thạc đã dùng da thú làm cho nó một bộ quần áo bọc cánh lại, người thường đều cho rằng nó là một con bạch hổ đặc biệt mà thôi.
Tuy không kinh thế hãi tục nhưng đưa hai con mãnh thú này vào vẫn kinh động đến ngự lâm quân của kinh thành!
Đại Lâm Nhi có thể ngay lập tức biết tin hồi kinh của Dương Thạc huống hồ là Phò Chính Vương Càn Minh Vũ…
- Cái này, có hơi rắc rối…
Dương Thạc nhíu mày.
Đi gặp Phò Chính Vương một chút cũng chẳng có gì. Chỉ là vốn Dương Thạc định tối nay đến Ngọc Mạt Lâu cứu Tiểu Hoạch. Nếu Phò Chính Vương muốn gặp hắn thì sẽ phá hỏng kế hoạch.
Lộp cộp lộp cộp!
Khi Dương Thạc đang suy nghĩ thì tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa truyền lại.
- Ngựa chạy trong kinh thành, là Đại Châu ngự lâm quân?
Khi trong đầu nghĩ tới điều này thì Dương Thạc cũng nhìn thấy bốn năm quân sĩ cưỡi ngựa mặc khải giáp ngự lâm quân chạy đến trước tiểu viện của mình.
- Dám hỏi vị đây có phải Dương Thạc Dương công tử?
Vị hiệu uý ngự lâm quân đứng đầu cung tay hỏi.
- Đúng vậy. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
Dương Thạc gật đầu.
- Quả nhiên đúng, xin chào Dương công tử.
Vị hiệu uý đó hành lễ với Dương Thạc.
- Dương công tử đã giành quán quân võ cử, một chiêu kích sát cao thủ Nê La Quốc, giành vinh quang cho Đại Châu chúng ta. Thất vương gia vô cùng ngưỡng mộ, muốn gặp Dương công tử một lần. Tối nay Thất vương gia thiết yến tại Ngọc Mạt Lâu mời Dương công tử đến gặp mặt. Đây là giấy mời, mong Dương công tử nể mặt. Ủa, công chúa điện hạ cũng ở đây sao? Vừa hay vương gia cũng mời công chúa, đây là thiếp mời, không cần phải đến chỗ công chúa đưa thiếp nữa…
Vị hiệu uý đó vừa nói vừa lấy hai tấm thiếp dát vàng ra.
- Phó Chính Vương thiết yến tại Ngọc Mạt Lâu?
Nghe thế tim Dương Thạc khẽ rung lên.
- Mình đang lo không biết làm thế nào để vào được Ngọc Mạt Lâu, không ngờ Phò Chính Vương lại mời hắn đến dự tiệc tại Ngọc Mạt Lâu, thế là có thể quang minh chính đại vào đó rồi. Hơn nữa, e là rất khó có thể cuỡng ép cứu Tiểu Hoạch ra, nếu mời được Phụ Chính Vương làm chủ, quang minh chính đại chuộc được Tiểu Hoạch ra thì cũng bớt được không ít phiền phức. Cho dù Ngọc Mạt Lâu ủng hộ phụ thân, chống lại Đại Châu nhưng cũng không thể không nể mặt Phụ Chính Vương của Đại Châu.
- Đi bước nào tính bước ấy vậy, cứ vào được Ngọc Mạt Lâu đã rồi tính.
Dương Thạc nghĩ bụng.
- Hãy hồi bẩm vương gia, Dương mỗ tối nay nhất định sẽ đến!
Nghĩ vậy Dương Thạc nói với vị hiệu uý kia.
- Dương công tử, cáo từ! Công chúa, cáo từ!
Hiệu uý cung tay với Dương Thạc, Đại Lâm Nhi rồi quay đầu ngựa rời đi.
- Mong là đêm nay sẽ thuận lợi cứu được Tiểu Hoạch…
Nhìn tấm thiệp trên tay, Dương Thạc cất đi rồi thở một hơi dài.
- Lâm Nhi công chúa, bữa tiệc tối nay, ngoài chúng ta, Thất vương gia thì còn có người khác nữa đúng không?
- Ba người đứng đầu võ cử Đại Châu vốn đều phải gặp Phụ Chính Vương, nhưng trước đó họ đã gặp huynh trưởng Dương Thành của ngươi và Trình Tử Dương rồi, giờ chỉ còn mỗi ngươi thôi. Bữa tiệc lần này ngươi và Phụ Chính Vương là nhân vật chính. Đương nhiên, chắc hẳn Phụ Chính Vương sẽ gọi một số người đi cùng, ví như ta, còn cả Trình Tử Dương chắc cũng tham dự.
Đại Lâm Nhi nói.
- Được rồi, chưa tới một giờ nữa là trời tối rồi, chúng ta chuẩn bị lát đến Ngọc Mạt Lâu…
---
Đêm xuống.
Ngọc Mạt Lâu đèn giăng sáng tưng bừng.
Ngọc Mạt Lâu không phải kỹ quán bình thường, không cần những nữ tử ăn mặc hở hang đứng trước cửa mời gọi khách. Trước Ngọc Mạt Lâu hôm nay vô cùng yên tĩnh, hai bên cửa vào có bảy tám vị ngự lâm quân mặc giáp đứng, toả ra thứ khí tức nghiêm nghị.
Phụ Chính Vương đã bao cả tầng hai của Ngọc Mạt Lâu, đội ngự lâm quân này đương nhiên là để canh gác.
Một vài người quyền quý định tới Ngọc Mạt Lâu phong lưu một đêm thấy trận thế này thì sợ hãi đành tránh đi. Nhưng một số văn nhân phong nhã không hoa quý, thần thái tự nhiên vẫn sải bước vào trong.
- Thiên hạ đệ nhất lâu… Ngọc Mạt Lâu không phải nơi phong lưu bình thường. Nhưng Tiểu Hoạch ở trong này cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi bị cưỡng ép phải tươi cười, dùng sắc tiếp khách. Đêm nay hãy kết thúc thôi.
Dương Thạc cùng Đại Lâm Nhi bước vào trong Ngọc Mạt Lâu.
Vừa vào bên trong Dương Thạc lập tức nhìn thấy tầng một là đại sảnh, ở giữa có người ca múa, ở xung quanh có mấy cái bàn lớn, người bình thường đến uống rượu tìm vui ở tầng này.
Còn tầng hai là phòng bao rồi.
Lên được tầng hai, không phải con cháu của quyền quý thì là văn nhân tao khách nổi tiếng. Trên tầng hai có thể gọi một vài nữ tử bán nghệ không bán thân, uống rượu nghe hát. Nếu có hứng có thể một đêm tầm hoan…
Ting…ting…
Vừa bước vào Dương Thạc đã nghe thấy từ trong một phòng bao ở ngay đối diện cửa trên tầng hai vọng ra tiếng đàn.
- Đây là tiếng đàn của Thiên Hương cô nương, trong phòng bao chữ Thiên số một, Phụ Chính Vương đang ở trong đó, Dương Thạc, chúng ta lên đi.
Đại Lâm Nhi nói thầm vào tai Dương Thạc.
- Ừm.
Dương Thạc gật đầu rồi bước lên lầu.
- Ta còn tưởng lần này Thất vương gia mời ai, hoá ra là đệ nhất nhân võ cử của Đại Châu ta, Dương Thạc Dương công tử à!
Đúng lúc đó, phía sau vang lên một giọng nói kỳ quái.
Dương Thạc liếc mắt nhìn, chỉ thấy có một công tử trẻ tuổi mặc áo trắng, không phải ai khác mà chính là Trình Tử Dương.
- Dương công tử thật cao quý, một tháng trước Phụ Chính Vương mời mà giờ công tử mới tới. Đúng là có khí độ của đệ nhất nhân võ cử!
Khoé miệng Trình Tử Dương nhếch lên cười lạnh.
- Đáng tiếc, ngươi và Gia La Minh quyết đấu, bị Đại Chuyển Sinh Thuật chặn mất huyệt khiếu, thực lực khó lòng tăng lên được, gần như là phế vật rồi. Giờ ngươi mang cái danh đệ nhất nhân võ cử Đại Châu còn mở mày mở mặt được mấy ngày. Một năm nữa tỉ thí hiệu trường diễn võ, chỉ e Dương công tử trở thành trò cười thôi…
Ánh mắt Trình Tử Dương nhìn Dương Thạc có phần thương hại.
- Hửm? Trình Tử Dương, ngươi không phục đệ nhất nhân võ cử Đại Châu ta?
Dương Thạc vẻ mặt bình thản.
- Không phục thì ngoan ngoãn nhịn đi cho ta! Dương Thạc ta có phế vật thế nào thì cũng không phải loại tép riu như ngươi có thể động vào! Muốn động đến ta thì gọi biểu huynh Dương Tử Mặc đến đây!