Vô Tận Thần Công

Chương 131: Khiến ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này

- Thiên hạ Đại Chu này là của họ Càn chứ không phải họ Trình.

Một tiếng quát lớn, lạnh lùng vang lên từ phía sau Trình Ngọc.

- Hả?

Trình Ngọc nghe thấy tiếng quát này, sắc mặt liền thay đổi, vội vàng quay đầu lại.

Hắn đã thấy, một người mặc áo gấm, không biết xuất hiện từ bao giờ trong nha môn bộ binh này. Người này là một thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi mà thôi. Tuy người thanh niên này còn trẻ nhưng trên người đã có sự khí phách, không giận tự uy. Hắn đứng ở đây, khí phách trên người hắn khiến cho Trình Ngọc và Mã đại nhân, hai vị quan giám khảo trong Đại Chu Vũ Cử cũng phải kính sợ.

- Thất vương gia à?

- Hạ quan bái kiến Thất vương gia.

Khi Trình Ngọc và Mã đại nhân thấy rõ khuôn mặt của người thanh niên kia, thì đều lập tức nhận ra hắn.

Mã đại nhân vội vàng cung kính hành lễ với người thanh niên này.

Thất vương gia của Đại Chu, Càn Minh Vũ, anh em cùng cha khác mẹ với đương kim hoàng thượng. Tuy Càn Minh Vũ không phải do Thái Hậu sinh ra, nhưng tính tình lại rất hợp với hoàng đế Đại Chu, và còn thân thiết hơn so với anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra. Sau khi đương kim hoàng đế Đại Chu lên ngôi, Càn Minh Vũ được uỷ thác trách nhiệm làm phụ chính Vương của Đại Chu.

Địa vị của hắn là dưới một người, trên vạn người, quyền hành Thông Thiên.

- Hoá ra là Tiểu vương gia đã đến.

Khi Trình Ngọc thấy Thất vương gia Càn Minh Vũ đến, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, chắp tay hành lễ với Càn Minh Vũ, nhàn nhạt nói.

Tuy Trình Ngọc chưa quá nhiều tuổi, nhưng hắn đã sớm qua tuổi bốn mươi. Hắn kế thừa tước vị An võ hầu cũng được mười năm rồi. Trước đây, hắn không chỉ gặp Càn Minh Vũ một lần, nhất là khi tiên đế Đại Chu còn tại sống. Lúc đó, Trình Ngọc là An võ hầu, là Đại Tướng trong quân, còn Càn Minh Vũ chỉ là một hoàng tử do phi tử sinh ra. Lúc ấy, Trình Ngọc gọi Càn Minh Vũ là Tiểu vương gia. Hiện nay, tuy Càn Minh Vũ đã trở thành phụ chính Vương đương triều nhưng Trình Ngọc vẫn xưng hô hắn giống như trước, không hề thay đổi.

- Tiểu vương gia, hàng ngày hoàng thượng rất bận. Hạ quan làm thần tử thì tất nhiên phải suy nghĩ cho hoàng thượng. Tên Dương Thạc này rất nóng nảy, táo bạo, chắc hẳn sẽ khiến hoàng thượng không vui. Cho nên hạ quan mới gạch tên của hắn, vì sợ hắn sẽ chọc giận hoàng thượng. Hạ quan làm như vậy chỉ vì muốn phân ưu với hoàng thượng mà thôi.

Giọng nói của Trình Ngọc vẫn nhàn nhạt như cũ, chậm rãi nói.

- Tính tình Dương Thạc táo bạo sẽ làm hoàn huynh không vui sao?

Càn Minh Vũ nhíu mày, mí mắt hơi cụp xuống.

- Trình Ngọc, ngươi đang đoán tâm tư đế vương sao? Tuy hoàng huynh của ta không được tính là thiên cổ minh quân, nhưng huynh ấy vẫn có khí phách của bậc đế vương. Cho dù tính cách của tên đứng đầu Sơ Bạt có táo bạo đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn còn dám kiêu ngạo, càn rỡ trước mặt hoàng huynh sao? Đúng rồi, từ khi hoàng huynh đăng cơ đến nay vẫn luôn ôn hoà, nên có một số người chắc đã quên uy áp của hoàng huynh, muốn làm mưa làm gió trên đầu hoàng huynh sao? Hoàng huynh muốn gặp người đứng đầu Đại Chu Vũ Cử mà còn cần người khác đồng ý hay sao? Hay là có kẻ muốn lật trời hả?

Lời nói của Càn Minh Vũ ngày càng lạnh lùng. Ngay cả binh bộ thượng thư Mã đại nhân nghe xong cũng không khỏi run rẩy, sắc mặt biến đổi.

- Trình Ngọc không dám có suy nghĩ như vậy, mong Tiểu vương gia minh giám.

Sắc mặt Trình Ngọc âm trầm, cắn răng, cuối cùng vẫn cúi người hành lễ, không dám mở miệng.

- Được rồi.

Càn Minh Vũ phất ống tay áo một cái, xoay nghiêng người đi, không thèm nhìn Trình Ngọc nữa.

- Lần này, hoàng huynh có chỉ, cao thủ đoạt giải trong Đại Chu Vũ Cử không cần đến gặp hoàng huynh nữa, kể cả người đứng đầu Vũ Cử Dương Thạc hay cấp độ Võ Sư Dương Thành. Bổn vương sẽ tìm cơ hội, tự mình đến gặp bọn họ, xem phong thái, khí phách của bọn họ. Mã đại nhân cũng không cần trình lên quyển tấu chương này nữa.

Càn Minh Vũ lạnh lùng nói xong, liền mạnh mẽ vung tay lên. Sau đó, một luồng chân khí màu vàng kim từ trong cơ thể hắn tràn ra, phụt phụt mấy tiếng, quyển tấu chương kia đã bị chân khí của Càn Minh Vũ xoắn nát bấy.

Một chút mảnh giấy vụn đó bay tán loạn trên không trung, rơi xuống trên người Trình Ngọc.

Lúc này, Trình Ngọc vẫn cúi đầu như trước, không dám nhúc nhích.

Đợi khi việc này kết thúc, Càn Minh Vũ mới hừ lạnh một tiếng, quay người nhanh chóng rời đi.

Ban đêm.

Trong mật thất của Nam Lâm Trai, một thùng gỗ lớn được đặt ngay giữa phòng, trong thùng có rất nhiều nước thuốc màu xanh lá cây. Loại nước thuốc này được bào chế từ 107 loại dược liệu quý hiếm tạo thành phạt tuỷ dịch, rất có tác dụng phụ trợ cho việc tu luyện công pháp phạt tuỷ.

Lúc này, Dương Thạc đang ở trần, chỉ mặc một chiếc quần dùi da rắn, khoanh chân ngồi trong thùng gỗ.

Trong đầu hắn đã nhớ lại lại pháp quyết của công pháp phạt tuỷ.

- Công pháp phạt tuỷ này chỉ có độ phù hợp 30% với mình, xem như rất không thích hợp tu luyện. Cũng may, bộ công pháp kia không có yêu cầu về tư chất, ngộ tính. Hơn thế nữa, mình có dịch phạt tuỷ phụ trợ nên muốn tu luyện thành công bộ công pháp kia sẽ không quá khó.

Dương Thạc vừa nhớ lại khẩu quyết vừa nói.

Công pháp có độ phù hợp cao với Dương Thạc chủ yếu là công pháp có thuộc tính dương, hoặc liên quan đến công pháp Huyền Ưng. Còn công pháp phạt tuỷ lại không thuộc về một trong hai công pháp trên, nên độ phù hợp khi tu luyện cũng sẽ không cao.

Cũng may, bộ công pháp kia chỉ là một loại công pháp phụ trợ cấp thấp nên nó không đòi hỏi phải có tư chất, ngộ tính, thậm chí là độ phù hợp cao, mà chỉ cần có dịch phạt tuỷ phụ trợ thì việc tu luyện cũng như làm chơi mà ăn thật rồi.

- Bây giờ, mình sẽ tu luyện bộ công pháp kia luôn.

- Dùng dịch phạt tuỷ phụ trợ, tẩy rửa khí huyết trong toàn thân, để xoá bỏ toàn bộ thần niệm của Già La Minh trong khí huyết, xem hắn còn có thể dựa vào cái gì mà đòi tranh đoạt quyền khống chế thân thể với mình nữa.

Trong lòng Dương Thạc nghĩ đến điều này, liền lập tức tu luyện công pháp phạt tuỷ.

Trong khi Dương Thạc thực hiện theo pháp quyết của công pháp phạt tuỷ, những dịch phạt tuỷ tản ra khí nóng xung quanh thân thể Dương Thạc liền nhanh chóng thấm vào trong cơ thể hắn, tiến vào trong kinh mạch, rồi không ngừng tẩy rửa khí huyết trong cơ thể Dương Thạc.

Khi Dương Thạc tu luyện công pháp phạt tuỷ, thuần dương chân khí trong cơ thể hắn cũng không thể khống chế được nữa.

Không có thuần dương chân khí khống chế, thì khí huyết của Già La Minh cũng không còn cái gì áp chế nó nữa. Lúc Dương Thạc bắt đầu tu luyện công pháp phạt tuỷ, Dương Thạc liền lập tức cảm giác được, lực lượng khí huyết của Già La Minh trong cơ thể mình đang nhanh chóng xao động, xông ra, và còn xen một chút hưng phấn. Tuy thần niệm của Già La Minh bám vào trong khí huyết nên không thể suy nghĩ. Nhưng giờ phút này, khi nó được giải thoát ra thì tất nhiên, nó sẽ hưng phấn, vui vẻ.

- Hừ, còn bắt đầu vui mừng nữa hả?

- Đợi đến khi dịch phạt tuỷ bắt đầu tẩy rửa chỗ khí huyết này của ngươi thì xem ngươi còn vui vẻ nữa không.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy xong, Dương Thạc liền khống chế cho dịch phạt tuỷ thấm vào trong cơ thể mình, mạnh mẽ di chuyển đến chỗ khí khuyết của Già La Minh. truyện được lấy tại Trà Truyện

- A…! A…! A…!

Khi dịch phạt tuỷ di chuyển tới, tuy thần niệm của Già La Minh không thể nói thành lời, nhưng Dương Thạc cảm giác, hình như mình vẫn nghe được thần niệm của Già La Minh bám vào luồng khí huyết kia đang kêu thảm thiết liên tục. Nó đúng là đang bị bóc dần ra khỏi luồng khí huyết kia.

- Tác dụng rất tốt. tiếp tục tẩy rửa thôi. Ta không tin, không luyện hoá được đoàn thần niệm vô chủ này của ngươi.

Thần niệm của Già La Minh bị trùng kích, kêu thảm thiết liên tục, nên không thể điều khiển luồng khí huyết kia quấy rối trong cơ thể Dương Thạc được nữa.

Dương Thạc trầm xuống, tiếp tục dùng dịch phạt tuỷ tẩy rửa luồng khí huyết này.

- A… A… A…!

Không biết Dương Thạc tẩy rửa đến lần thứ bao nhiêu, chợt nghe thần niệm của Già La Minh trong luồng khí huyết kia hét thảm một tiếng, rồi mạnh mẽ chạy trốn, thoát khỏi luồng khí huyết kia, thoát khỏi thân thể Dương Thạc, rồi nhanh chóng bay ra bên ngoài mật thất này. Rõ ràng là nó đang muốn chạy trốn.

- Cái gì? Thần niệm của Già La Minh trốn ra được sao?

Bên ngoài mật thất, đại sư Dũng Tín đang ngồi trên một bồ đoàn, hộ pháp cho Dương Thạc. Lúc khí huyết của Già La Minh chạy ra mật thất, ông ta đã sớm cảm ứng được, lập tức mở hai mắt ra.

- Thần niệm rời khỏi khí huyết sẽ không thể tồn tại được lâu. Thần niệm của Già La Minh đã bị đẩy ra ngoài, dù hắn có chạy thoát cũng không đáng lo nữa.

Đại sư Dũng Tín nói nhỏ.

- Muốn chạy sao? Hắn không chạy thoát đâu.

- Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Cho dù có một phần vạn cơ hội cũng không để cho hắn chạy. Phải hoàn toàn tiêu diệt chút thần niệm này của Già La Minh mới tốt.

Từ trong mật thất, tiếng nói lạnh lùng của Dương Thạc truyền ra.

Phụt!

Dương Thạc lập tức đánh ra một luồng chân khí.

Xoẹt! Xoẹt!

Bên trong luồng chân khí này mang theo điện quang sấm sét, nhanh chóng quấn quanh đám thần niệm kia của Già La Minh. Trong nháy mắt, đám thần niệm của Già La Minh đã bị xoắn nát bấy.