- Kiêu ngạo đến cực điểm, quả thật là kiêu ngạo đến cực điểm!
Trình Tử Dương nắm chặt roi ngựa, cả người run lên, trong lòng đã tức giận tới cực hạn.
- Tên Già La Minh này thật quá khoa trương. Cô cô của Trình Tử Dương, phu nhân của Trấn Quốc Công đã đưa người tới. Đừng nói là một nô tài, cho dù đó chỉ là một con chó thì Già La Minh cũng phải nuôi dưỡng cho tốt. Không thể tưởng được, tên Già La Minh này thật sự coi Lý Nghĩa là quân nô. Chỉ cần bất mãn một chút là lập tức muốn chém giết!
Hơn nữa, hắn lại để những con chó dữ kia cắn xé, xé xác ăn!
Hành động này giống như là hung hăng đánh vào mặt Trình phu nhân, đánh vào mặt Trình Tử Dương!
- Quả nhiên người man di tại vùng thiếu văn minh không biết lễ nghi phép tắc. Một kẻ dã man như thế này, cho dù tu vi võ đạo thông thiên thì có làm sao?
Sau khi hít một hơi thật sâu, Trình Tử Dương mới miễn cưỡng bình phục được tâm cảnh.
- Chẳng qua lần này ta muốn lợi dụng ngươi chém giết Dương Thạc. Nếu không thì ai sẽ làm bạn với ngươi?
- Chỉ là Luyện Khí cao kỳ mà cũng dám dương uy ở trong Đại Chu ta sao? Thật sự cho rằng ở Đại Chu không còn người nào sao? Lần này chờ ngươi chém giết Dương Thạc, sau khi con vợ kế Dương gia là Dương Thành biết được, chắc chắn sẽ hận ngươi tới tận xương tủy. Dương Thành là cấp độ Võ Sư, muốn giết ngươi là chuyện vô cùng đơn giản. Tốt nhất là để Dương Thành giết chết ngươi, bản thân hắn cũng bị thương, vừa vặn để cho ta thành ngư ông đắc lợi...
Trình Tử Dương thầm nghĩ trong lòng.
Trình Tử Dương đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, đã là thiên tài cực kỳ hiếm thấy. Trong cuộc tuyển chọn võ đạo Đại Chu lần này, hắn có rất nhiều cơ hội đoạt được giải nhất.
Mà Trình Tử Dương muốn đoạt giải nhất thì hai chướng ngại lớn nhất chính là Già La Minh và Dương Thành.
Nhất là Dương Thành. Trước khi bắt đầu Võ Bạt, hắn đã đột phá đến cấp độ Võ Sư. Với thực lực của hắn bây giờ thì ở dưới tình huống bình thường, vốn là không có đối thủ. Nếu như Già La Minh chém giết Dương Thạc, Dương Thành sẽ vô cùng tức giận, sẽ chém giết một trận sống còn cùng với Già La Minh. Nếu như hắn bị thương một chút thì… Trình Tử Dương mới có thể giành được giải nhất!
Trình Tử Dương hoàn toàn lợi dụng Già La Minh!
Nếu không chém giết một kẻ càn rỡ tới cực điểm như vậy thì sự tức giận trong lòng Trình Tử Dương rất khó tiêu tan…
Già La Minh để cho con chó ngao Đạp Hỏa cắn xé Lý Nghĩa. Việc này cũng khiến cho hai vị công chúa Đại Lâm Nhi và Lữ Chí Thúy cảm thấy chán ghét tới cực điểm. Đại Lâm Nhi là công chúa của Hỏa La Quốc. Tuy Hỏa La Quốc cũng bị một số người Đại Chu gọi là "Man di", nhưng trình độ văn minh của họ cũng khá cao, cho nên họ biết tới triều đình, luật pháp. Chắn chắn họ sẽ không lạm dụng tử hình, không thể xảy ra chuyện cho chó ngao cắn xé người. Thậm chí là Nam Sa Quốc, năm trăm năm trước vẫn là một quốc nhỏ tại Nam Hải. Người ở đây vốn ăn tươi nuốt sống, nhưng hiện nay cũng đã không còn hành động dã man như vậy rồi!
Nhưng người mà Già La Minh giết chính là người của phủ Trấn Quốc Công. Thiếu gia Trình Tử Dương đã không nói gì, vậy thì dĩ nhiên Đại Lâm Nhi và Lữ Chí Thúy cũng sẽ không lên tiếng.
- Ha ha, hạng cẩu nô tài này thật đáng chết. Già La huynh, bắt đầu săn bắn đi!
Trình Tử Dương vừa cười lớn vừa đổi ngựa. Sau đó hắn và Đại Lâm Nhi dẫn theo mười mấy hộ vệ, năm sáu con chó săn tiến vào Yến Sơn.
Già La Minh và Lữ Chí Thúy cũng tiến vào Yến Sơn. Nhưng lúc này, Lữ Chí Thúy hết sức kéo xa khoảng cách với Già La Minh.
Sau hơn trăm dặm tại Yến Sơn, bên trong nham động của Thanh Mãng Xà.
Dương Thạc đang khoanh chân ngồi ở chính giữa hang, tu luyện chân khí Lục Dương Huyền Ưng.
- Hơn bốn tháng này, dường như ta vẫn còn cách Luyện Khí trung kỳ một khoảng. Nếu không gặp kỳ ngộ đặc thù thì quả thật là rất khó có thể tu luyện đột phá một kỳ...
Dương Thạc đã tiềm tu hơn bốn tháng ở trong nham động này. Mùa đông đã trôi qua, sắp tới lúc Vũ Cử Đại Chu, nhưng Dương Thạc vẫn còn kém một chút nữa mới có thể đột phá tới Luyện Khí trung kỳ. Nguyên nhân là do tư chất của Dương Thạc quá kém. Dù sao thì công pháp mà Dương Thạc đang tu luyện cũng có độ phù hợp tới mười ba phần, hơn nữa lại có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ, vậy mà Dương Thạc vẫn không thể đột phá. Điều này cũng đủ để nói tu luyện võ đạo khó khăn tới mức nào.
Hồng Phi và Lục Thúy có thiên tư không tệ, đã đột phá đến cấp độ Luyện Khí. Nhưng muốn đạt tới Luyện Khí trung kỳ thì cũng vẫn còn một khoảng cách rất dài.
Nhưng dường như Huyết Phi đã tu luyện đến thời khắc mấu chốt!
Trước khi mùa đông bắt đầu, Huyết Phi đã nuốt vào một khối Huyết Tinh Thạch Nhũ lớn, sau đó tiến vào trạng thái ngủ đông tiềm tu.
Hôm nay là đầu mùa xuân, cây cỏ đâm chồi nảy lộc. Ngay cả một ít rắn lục cũng đã kết thúc kỳ ngủ đông, đi ra ngoài hoạt động. Nhưng Huyết Phi vẫn không tỉnh lại. Dương Thạc đoán rằng rất có thể Huyết Phi đã tu luyện đến thời khắc mấu chốt, cần đột phá xong mới có thể đã tỉnh lại!
Phù… Phù...
Dương Thạc vừa nghĩ như vậy thì Huyết Phi trong tiềm tu bỗng hô hấp kịch liệt.
Linh khí đất trời xung quanh, nhất là linh khí trong nội đan Huyền Ưng thượng cổ ở trên cổ Huyết Phi, đều bị hút vào trong cơ thể nó với tốc độ cực nhanh!
- Hả? Đây là Huyết Phi muốn trùng kích cửa ải, chuẩn bị đột phá sao?
Tâm niệm vừa động, Dương Thạc vội vàng thoát khỏi trạng thái tu luyện, chuyên tâm bảo vệ Huyết Phi.
- Hồng Phi, Lục Thúy, các ngươi ra ngoài hang động đá vôi trông coi, đừng để cho mãnh thú Yến Sơn quấy rầy Huyết Phi đột phá. Ta đoán lúc Huyết Phi đột phá sẽ dẫn động khí tức đất trời, nhất định sẽ khiến cho một số mãnh thú Yến Sơn chú ý. Nếu như có mãnh thú mạnh mẽ đến, muốn thừa dịp cháy nhà cướp của thì phải lập tức vào động báo cho ta biết!
Dương Thạc nói với Hồng Phi, Lục Thúy.
Trong ba ngày tiếp theo, Huyết Phi luôn ở trong trạng thái hô hấp kịch liệt.
Vào giữa trưa ngày thứ ba, Huyết Phi ngừng hô hấp kịch liệt!
Cảm nhận được trạng thái Huyết Phi biến hóa, Dương Thạc sững sờ, vô thức nhìn về phía Huyết Phi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong tích tắc, mấy trăm huyệt khiếu trong cơ thể Huyết Phi mạnh mẽ nổ vang. Bị tiếng huyệt khiếu nổ vang dẫn động, ở trên bầu trời cũng phát ra tiếng sét ầm ầm. Sau một khắc, hai mắt của Huyết Phi mở mạnh ra, kêu kéc lên một tiếng đầy hưng phấn. Một luồng khí thế khổng lồ mênh mông tỏa ra từ trong cơ thể Huyết Phi.
- Khí thế thật mạnh, khí thế kia... không khác lắm so với khí thế phát ra từ thi thể Huyền Ưng thượng cổ. Nhưng... luồng khí thế này phát ra từ trên người Huyết Phi đấy, không phải là từ viên nội đan kia. Chẳng lẽ... Sau khi Huyết Phi đột phá, đạt được bí pháp, bản thân đã có được khí thế của Huyền Ưng thượng cổ sao?
Tâm niệm vừa động, lập tức trong đầu Dương Thạc toát ra một ý nghĩ như vậy.
Huyết Phi tu luyện là do đạt được truyền thừa của Huyền Ưng thượng cổ đấy. Chắc chắn trên người Huyền Ưng thượng cổ không chỉ có một bí pháp. Lúc Huyết Phi tu luyện, có thể xuất hiện một bí pháp lớn, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Bí pháp xuất hiện, có được luồng khí thế uy áp của Huyền Ưng thượng cổ. Điều này đối với Huyết Phi mà nói, tuyệt đối là rất tốt!
Cho nên Dương Thạc cũng vô cùng cao hứng!
Trong vòng hơn mười dặm bên ngoài hang động đá vôi của Thanh Mãng Xà. Truyện được copy tại Trà Truyện
Đám người Trình Tử Dương chia làm hai đội, nhưng chỉ cách xa nhau ba, bốn dặm mà thôi. Sau một khắc Huyết Phi đột phá, đám người này đều nhướn mày, nhìn về phía hang đá vôi của Thanh Mãng Xà.
- Có mãnh thú đột phá sao?
Trình Tử Dương và Đại Lâm Nhi nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ.
- Mãnh thú đột phá có thể dẫn động đất trời, sinh ra sấm sét. Đây ít nhất cũng là mãnh thú đột phá cấp độ Luyện Khí. Hơn nữa đoán chừng đây là mãnh thú cấp độ Luyện Khí đỉnh phong trở xuống. Ta là Luyện Khí cấp độ đỉnh phong, công chúa Lâm Nhi cũng là Luyện Khí trung kỳ, cộng thêm vài chục tên hộ vệ, cường cung lợi nỏ. Nếu liên thủ lại, e rằng mãnh thú cấp độ Võ Sư cũng phải tạm lánh mũi nhọn... Nếu giết được con mãnh thú chỉ vừa mới đột phá này thì chắc chắn thành quả đi săn của ta và công chúa Lâm Nhi sẽ cao hơn đội Già La Minh. Đến lúc đó có thể chèn ép tính khí kiêu ngạo của tên Già La Minh kia một chút!
Trong lòng vừa nghĩa vậy, Trình Tử Dương lập tức vung lên roi ngựa, nhanh chóng đi về phía hang của Thanh Mãng Xà.