Biển rộng mịt mờ, mênh mông vô bờ bến.
Một chiếc thuyền màu đỏ đen, đầu thuyền điêu khắc một con quái thú không mặt, hình như U Linh từ chỗ sâu trong Bắc Hải tiến nhanh ra, hướng phía Thiên Long đại lục mà không ngừng tới gần.
Thuyền đi rất nhanh.
Bất quá, từ chỗ sâu trong Bắc Hải đến Thiên Long đại lục khoảng cách rất xa, dù cho chiếc thuyền lớn này nhanh hơn nữa thì ít nhất cũng cần thời gian chừng một tháng.
Hiện tại, vừa mới đi qua ba ngày.
Trên thuyền lớn, trong một sương phòng.
Diệp Bạch cùng Phong Tuyết ngồi đối diện nhau, khoanh chân tu luyện.
Thiên địa nguyên khí khôn cùng từ bốn phía phảng phất như cự long không ngừng hướng bọn họ vọt tới, khiến xung quanh thân thể hai người đều hình thành một dải sương mỏng.
Thật lâu sau hai người mới mở mắt ra, trong ánh mắt đều giống như có chứa một tầng chất sừng óng ánh.
Đây là hiệu quả sinh ra sau khi bọn họ trải qua những lần sinh tử kiếp nạn trong Kỳ Thiên Thí Luyện.
Hiển nhiên... Dù cho không phục dụng Huyền Vương Chí Tôn Đan thì thí luyện lần này cũng đã có trợ giúp rất lớn đối với bọn họ. Đợi một thời gian sau, cho dù không có Huyền Vương Chí Tôn Đan thì hai người cũng có khả năng đánh sâu vào bình cảnh Huyền Vương.
Bất quá, Phong Tuyết tu vi vẫn còn hơi thấp.
Nàng hiện tại mới chỉ đạt tới cảnh giới Trung vị Huyền Tông. Mặc dù ba ngày nay nàng không gián đoạn phục dụng một ít Hỏa Ly Thảo, dần có dấu hiệu chuyển hóa, đạt tới Thượng vị Huyền Tông... Bất quá, nó y nguyên cũng không phải một quá trình ngắn ngủi.
Chỉ sợ, cho dù có "Hỏa Ly thảo" tương trợ thì nàng ít nhất cũng cần khoảng một tháng thời gian.
Cho nên, dù cho có Huyền Vương Chí Tôn Đan thì ít nhất trong vòng nửa năm nàng sẽ không có cách nào phục dụng được. Tu vi không đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, Huyền Vương Chí Tôn Đan cũng sẽ gần như không có tác dụng.
Mà Diệp Bạch thì lại bất đồng.
Từ lúc ở phía trên Thần Võ Thạch Bích hắn đã đạt đến Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong thượng đoạn, khoảng cách Bán Vương cảnh cũng chỉ còn một bước ngắn.
Mà ba ngày này lắng đọng lại kinh nghiệm trong khoảng thời gian vừa qua, hắn rốt cục đã triệt để củng cố cảnh giới của mình, hơn nữa còn tiến giai tới Bán Vương cảnh.
Hiện tại chỉ còn kém một bước cuối cùng, đây cũng là thời điểm nên phục dụng Huyền Vương Chí Tôn Đan rồi.
Bất quá, hắn lại không gấp, như trước lẳng lặng đợi ba ngày. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Trong ba ngày này hắn cái gì cũng không làm, chỉ nhìn biển, nhìn mặt trởi lặn, nhìn ánh bình minh, nhìn bầu trời một chút, nhìn bầy chim thỉnh thoảng bay qua trên đỉnh đầu...
Tâm tình, thân thể, tinh thần của hắn đều đang không ngừng buông lỏng, lại buông lỏng... Nhưng ý chí của hắn lại từng ngày từng ngày càng thêm cứng rắn hơn.
Đối với việc hắn mấy ngày qua thường xuyên xuất hiện, trên thuyền có không ít người lộ vẻ tham lam nhìn về phía hắn, bất quá ngoài mặt thì ai cũng không để lộ ra.
Điều này cũng không khó lý giải. Bởi vì ba ngày trước, từ Kỳ Thiên Đảo trở lại thì ai cũng biết trên người bọn họ có Huyền Vương Chí Tôn Đan rồi. Bất quá trên thuyền có Kỳ Thiên Các cắt cử mấy vị Huyền Vương cường giả tọa trấn, hộ tống bọn họ trở về địa điểm xuất phát, cho nên cũng không có ai dám vọng động.
Có không ít người thầm hạ quyết tâm, đợi khi lên bờ liền liên thủ xuất kích đem mấy người Diệp Bạch đánh chết, cướp lấy Huyền Vương Chí Tôn Đan trên người bọn họ.
Bất quá, Diệp Bạch lại không để bọn họ vào mắt. Bởi vì, bọn họ đều ở trong mấy ngày này bắt đầu chậm chạp phục dụng Huyền Vương Chí Tôn Đan rồi.
Mặc kệ thành công hay thất bại thì thực lực ít nhất sẽ tăng lên một mức độ nhất định. Đến lúc đó, những kẻ ở đây sao có thể là đối thủ của hắn, tiện tay vung lên liền có thể tiêu diệt những kẻ này.
Ở Huyền tu giới lấy thực lực vi tôn này, thực lực vĩnh viễn là tiêu chuẩn duy nhất để phân định thắng bại.
Bất quá... Trong tám người, ngoại trừ Phong Tuyết cùng Diệp Bạch thì cũng chỉ có một mình Lãnh Cát là theo bọn họ về tới U Linh Cổ Thuyền. Năm người khác, trước lời mời của Kỳ Thiên Các thì cũng đều lựa chọn lưu lại.
Hiển nhiên, bọn họ là có ý định gia nhập Kỳ Thiên Các rồi.
Mỗi người đều có lựa chọn của mỗi người, ai cũng không thể cưỡng cầu.
Như hắc y lão giả, hoàng bào quái khách, kiếm khách râu dài mấy người đều đã đến cực hạn tuổi thọ, cay đắng khổ sở tới tham gia Kỳ Thiên Thí Luyện này là vì cái gì, không phải là tài nguyên sao...
Hiện tại, nguyện vọng đã đạt được. Nhưng bọn họ hiểu được, sau khi đạt đến Huyền Vương cảnh thì nhu cầu về số lượng tài nguyên nhất định sẽ càng lớn, xa xa không phải bọn họ có thể kiếm được.
Đã đến cái tuổi như bọn họ, bọn họ đều biết rõ tài nguyên quý giá, không có thời gian giống như mấy người Diệp Bạch mà đi liều, đi xông pha, đi phấn đấu... Cho nên, bọn họ phải bắt được mọi cơ hội, không muốn lãng phí thời gian dù chỉ một giây. Bởi vậy, Kỳ Thiên Các chỉ vừa lộ ra ý mời thì bọn họ liền lập tức đáp ứng, không chút do dự.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, có trói buộc hay không thì kỳ thật kết quả cũng là giống nhau. Chỉ cần có thể thành tựu Huyền Tôn vị, hết thảy đều là đáng giá đấy.
Mà mấy người khác, Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu vô câu vô thúc, chỉ muốn chỗ tốt hơn cho nên liền đáp ứng. Mà Bái Nguyệt công tử, coi trọng lại là thế lực của Kỳ Thiên Các có thể mang cho hắn danh vọng và chỗ tốt rất lớn, cho nên hắn cũng lựa chọn ở lại Kỳ Thiên Đảo.
Bởi vậy, chỉ còn Phong Tuyết cùng Diệp Bạch, Lãnh Cát ba người là cự tuyệt lời mời của Kỳ Thiên Đảo. Diệp Bạch là bởi vì có Kiếm Trận nơi tay, không sợ thiên hạ. Phong Tuyết mặc dù không rõ là vì cái gì, nhưng chắc hẳn cũng có nguyên nhân của mình. Duy chỉ có Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát là vì cố kỵ thế lực phía sau lưng.
Tứ phẩm tông môn Huyết Điểu Vân Điện mặc dù không bằng Kỳ Thiên Các, nhưng cũng là một trong hai đại thế lực trên toàn đại lục. Hắn sinh ra và lớn lên ở nơi đó, không muốn ly khai, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn không gia nhập Kỳ Thiên Đảo.
Mà những người khác, cho dù bọn họ muốn muốn gia nhập thì Kỳ Thiên Các cũng không muốn thu. Bởi vì, trừ phi là nhân tài cực kỳ có thiên phú, tiềm lực, nếu không bọn họ căn bản là không cần.
Ở bên trong Kỳ Thiên Các, Đỉnh cấp Huyền Tông cơ bản gần như là không có, dù là Huyền Vương cường giả cũng quá nhiều. Trừ phi ngươi có thể tấn chức đến Huyền Tôn, nếu không, thân là ngoại nhân thì cũng không có khả năng quá được coi trọng. Bởi vì Huyền Vương do bản thân bọn họ bồi dưỡng, vốn đã là rất nhiều.
Nhiều hay ít hơn Huyền Vương từ bên ngoài đến thì căn bản cũng chả phải việc gì quá lớn.
Mà Diệp Bạch cùng Phong Tuyết không muốn bình luận lựa chọn của bọn họ. Dù sao, mỗi người có con đường riêng của mỗi người, nhưng bọn họ cũng sẽ không bị người khác làm ảnh hưởng. Cho nên, mặc dù đại đa số người lựa chọn ở lại Kỳ Thiên Đảo, nhưng thành tựu ngày sau ai có thể nói trước?
Ít nhất, Diệp Bạch trong nội tâm không sợ.
Hắn có Kiếm Thạch, có Kiếm lão, có Kiếm Trận... Dị bảo, kỳ sư, tuyệt học... Phóng nhãn khắp thiên hạ, tu vi ngang nhau thì hắn cần e ngại người phương nào?
Cho nên, hắn có đầy đủ tin tưởng, tương lai, nếu tám người bọn họ đều tấn chức đến Huyền Vương thì cuối cùng, có thể nhanh nhất thành tựu Tôn vị cũng rất có thể không phải những người có Kỳ Thiên Các làm hậu thuẫn là Quỷ Diện Kiếm Khách, Bái Nguyệt công tử; cũng không phải hiện tại hắc, hoàng nhị lão hiện tại thực lực mạnh nhất trong tám người; mà là hắn...
...
U Linh Cổ Thuyền ở trên mặt biển xé gió mà đi, từng đợt hải âu từ đằng xa bay qua, không ngừng truyền đến vô số tiếng kêu.
Trong sương phòng của Diệp Bạch lúc này đang đốt một chồng Bàn Long hương, sương phòng đóng chặt, lượn lờ khói xanh như cổ đàn, như hoa mở.
Trong ba ngày qua, Diệp Bạch tinh, khí, thần đều đã đạt đến đỉnh phong nhất. Tinh thần no đủ, thân thể phong phú, ý chí cứng cỏi.
Rồi sau đó, hắn mới từ trong người móc ra hộp gỗ trầm hương, thò tay từ từ mở ra, lộ ra bên trong một quả đan dược tám cạnh kỳ quái.
Quả đan dược này toàn thân có bốn màu, hắc, lam ngân, bạch, phong cách cổ xưa tự nhiên, ước chừng lớn bằng long nhãn, nhìn qua giống như một khỏa hạt châu có tám cạnh.
Nó —— Chính là vật mà mỗi người ở Huyền tu giới đều tha thiết ước mơ, Huyền Vương Chí Tôn Đan rồi. Cho dù là Diệp Bạch, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được.
Hắn không chút do dự liền trực tiếp một ngụm đem nó nhét vào trong miệng, rồi sau đó chăm chú nhắm mắt lại, nhắm mắt điều tức.
Huyền Vương Chí Tôn Đan vừa vào miệng liền lập tức hóa thành một dòng nước ấm và ngọt từ trong cổ của hắn lan xuống tứ chi bách hài. Bên trong thân thể Diệp Bạch lập tức đã xảy ra một hồi biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc thì lạnh buốt như rơi vào hầm băng, lúc lại nóng như bị thiêu trong lò lửa. Trên trán hắn sương trắng dần dần hiện ra, sau đó lượn lờ như vân long, thế như gió mưa chớp giật, nhanh đến mức cho dù hạt mưa cũng không thể lọt qua.
Thoáng cái, chớp mắt liền đi qua bảy ngày.
Bảy ngày sau, Diệp Bạch cả người liền bị một tầng kén màu trắng bao lấy, ở trên mặt hắn lúc xanh lúc đỏ. Mà trong cơ thể của hắn thì biến hóa càng diễn ra kịch liệt hơn.
Chỉ thấy thiên địa huyền khí vô cùng vô tận không ngừng từ bên ngoài tiến vào trong cơ thể Diệp Bạch, hóa thành Huyền Nguyên, rồi sau đó lại không ngừng chảy qua tứ chi bách hài, kinh theo một đường lộ tuyến thần bí huyền ảo tụ vào trong đan điền của hắn.
Theo những Huyền Nguyên này không gián đoạn dũng mãnh tiến vào, thời gian từng chút từng chút một trôi qua, trong đan điền của Diệp Bạch, một quả Vương đan toàn thân trắng bạc, hình dáng như Thiên Châu dần dần được hình thành...
Thoáng cái, chớp mắt lại trôi qua mười bốn ngày.
...
Gian phòng của Phong Tuyết ở ngay sát cạnh căn phòng của Diệp Bạch. Sau khi Diệp Bạch bế quan nàng liền rời khỏi sương phòng của Diệp Bạch, sợ quấy rầy đến hắn, nhưng lại tuyệt cách không xa. Trong gần một tháng này, nàng rất ít khi ra khỏi cửa phòng dù chỉ một bước, chăm chú chú ý tình huống bên phòng Diệp Bạch, chỉ sợ có chuyện gì bất trắc xảy ra. Đồng thời, cũng là thay Diệp Bạch hộ pháp, ngăn cản hết thảy đám người muốn đi vào sương phòng của hắn.
Nàng rất rõ ràng.
Giờ phút này, trên chiếc thuyền lớn này, những kẻ ngấp nghé muốn ra tay với nàng đều đếm không hết. Tất cả mọi người đều đã biết trên người nàng có Huyền Vương Chí Tôn Đan, lúc này chỉ cần một chút sơ ý thì đại họa tất đến.
May mà trên thuyền còn có nhân viên hộ tống của Kỳ Thiên Các, cũng khiến những người kia không dám quá mức... Nhưng nàng biết rõ, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng... Hiện tại dù cho nhất thời vô sự, nhưng chỉ cần khi vừa xuống thuyền thì khi đó sẽ là thời điểm đối phương làm khó dễ.
Sự hấp dẫn của Huyền Vương Chí Tôn Đan đối với bọn họ thật sự quá lớn, biện pháp tốt nhất chính là học như Diệp Bạch bây giờ, lập tức ăn vào, cắt hẳn ý niệm trong đầu những người này. Đã không có Huyền Vương Chí Tôn Đan, bọn họ nhiều nhất là ghét hận, nhưng cũng sẽ không có chút biện pháp nào.
Thế nhưng mà... Phong Tuyết bất đồng.
Nàng hiện tại vẫn chỉ là Trung vị Huyền Tông, khoảng cách Thượng vị Huyền Tông vẫn còn một khoảng cách chứ đừng nói chi là Đỉnh cấp Huyền Tông... Không tới Đỉnh cấp Huyền Tông, ăn vào Huyền Vương Chí Tôn Đan thì cũng chỉ là vô dụng... Cho nên, nàng mới là người dễ gặp phải nguy hiểm nhất trong ba người. Không có Diệp Bạch, nàng căn bản không thể rời khỏi chiếc thuyền lớn này.
Cho nên, an nguy của Diệp Bạch cũng là an nguy của nàng. Nàng rất minh bạch, bảo vệ tốt Diệp Bạch chính là bảo vệ chính mình... Bởi vậy, trong một tháng này mỗi ngày nàng đều trải qua những cảm giác bất an và lo lắng. Khi cửa phòng của Diệp Bạch vẫn còn đóng chặt, sự lo âu trong lòng nàng sẽ càng tăng thêm một phần.