Vô Tận Kiếm Trang

Chương 81: Huyền binh, Thiên Xích Thủy kiếm

Bên trong bảo tàng của Diệp gia, Huyền binh bảo kiếm tổng cộng có mười sáu thanh đã được trải qua giám định, trừ thanh mà Diệp Bạch trực tiếp vứt bỏ ở ngoài, thanh thứ hai hắn cũng rất là ưa thích, thì còn lại mười bốn thanh nữa.

Nhưng Diệp Bạch lúc này chẳng qua mới chỉ đạt tới "Luyện mục sinh hồng" sơ cấp, nếu cố vận dụng "Vọng Khí quyết", nhẹ thì ngất lịm, nặng thì mù mắt, bởi thế, huyền binh cần thiết nhất lúc này chính là huyền binh bảo kiếm thủy thuộc tính. Nhưng sau khi hắn thử thanh thứ nhất, cũng không khỏi phải trầm ngâm một lúc sau đó trả về chỗ cũ, cứ thế sau một hồi lựa chọn Diệp Bạch cũng lựa chọn được ba thanh huyền binh thủy thuộc tính.

Ba thanh này được hắn lựa chọn quả thật cũng là miễn cưỡng, kỳ thực với vọng khí sơ thành hiện tại của hắn, không nên sử dụng quá độ như thế, nhưng hắn cũng không thể chờ đợi, cho nên hắn bắt buộc phải lựa chọn như vậy.

Thanh kiếm thứ nhất, mầu lam sắc nhàn nhạt, hiển nhiên là đối với thủy thuộc tính cũng không mạnh, Diệp Bạch lập tức loại bỏ.

Thanh kiếm kiếm thứ hai, mầu lam sắc dày đặc hơn một ít, nhưng vẫn như cũ không làm cho Diệp Bạch thỏa mãn. Lúc này, đầu óc của Diệp Bạch cũng đã cảm thấy hơi ong ong, chứng tỏ là "Vọng Khí quyết" sử dụng quá độ, chỉ còn một thanh kiếm nữa, Diệp Bạch cắn chặt hàm răng, nếu như lần này không thể làm cho bản thân mình thỏa mãn thì cũng chỉ có tùy tiện chọn lấy một thanh mà thôi. Hắn lúc này cũng không có cách nào chọn được thanh kiếm thứ bốn nữa.

Cầm lấy thanh kiếm thứ ba thủy thuộc tính huyền binh bảo kiếm này, Diệp Bạch chăm chú nhìn, thanh kiếm này cùng với thanh "Liệt Hỏa Thiên Đoán kiếm" hoàn toàn bất đồng, nó mầu trắng như giấy, dài chừng bốn xích, trông như được tách ra làm hai nửa, rất đặc dị. Ở chỗ tay cầm phảng phất như là một cái đầu cá mập mạp, quanh thân kiếm có đường vân quanh co, khi các mhons tay sờ vào rất có cảm giác.

Trưởng quản của Tàng Bảo các này sau khi nhìn thấy những hành động của Diệp Bạch như vậy, hắn cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nếu nói là phân biệt bảo kiếm thì cũng không có gặp qua người nào phân biệt như vậy, nếu kiểm tra thì nhìn một cái là tốt rồi. Nhưng nếu nói Diệp Bạch không phải là kiểm tra bảo kiếm, thì hắn đang làm cái gì đây.

Nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, Diệp gia nội tông đệ tử có địa vị cực cao, hắn chẳng qua là ngoại tông chấp sự, chỉ việc như thế này mà làm mất lòng nội tông đệ tử thì cũng không đáng. Nội môn đệ tử chính là thiên chi kiêu tử, hàng ngày bọn họ toàn tâm toàn ý tu luyện cũng ít khi gặp được, còn hắn so với với gia nô, có địa vị cao hơn một ít, nhưng chẳng qua là một cái cao cấp gia nô mà thôi, so với thân phận nội tông đệ tử thì địa vị cách xa một ngàn tám trăm dặm. Nhưng cũng không phải là hắn chưa từng gặp qua nội tông đệ tử, nhưng đối với người tuổi trẻ này thì hắn cảm thấy có điểm kỳ dị, so với nững nội tông đệ tử khác có điểm khác nhau.

Với uy áp, khí thế, của các nội môn đệ tử khác, so với người này yếu hơn rất nhiều, có thể có loại cảm giác này, chỉ có một nguyên nhân, tu vi huyền khí của người này hơn xa các nội môn đệ tử khác. Điều này chứng minh ở nội môn địa vị của người này cực cao, ngày sau xuất đầu cơ hội cũng càng lớn, tự nhiên là hắn không dám chậm trễ rồi.

Bởi thế, cho dù Diệp Bạch có yêu cầu như thế nào thì hắn cũng cố gắng làm cho thỏa mãn, Diệp gia Huyền Binh bảo khố trước nay không có cho người ngoài tùy tiện đi vào bên trong, nhưng có hắn làm chủ, mở cửa ra là hắn có thể làm được. Bởi vì lúc này hắn đối với Diệp Bạch cũng không muốn đắc tội, và muốn đắc tội cũng không nổi, ngược lại còn muốn lôi kéo quan hệ với Diệp Bạch không chừng sau này còn hữu dụng, cho nên hắn mới mạo hiểm, đưa Diệp Bạch đến nơi này.

Mà Diệp Bạch lúc này căn bản cũng không có suy xét nhiều những vấn đề này khác, lúc này, hắn chính là muốn toàn tâm toàn ý, đem tâm thần chìm đắm vào thanh quái kiếm, dần dần thúc động "Vọng Khí quyết". Đột nhiên, trong lòng Diệp Bạch cả kinh, bên trong đầu hắn xuất hiện một cái hàn tuyền, có một điều kỳ quái là ở bên trong đó có một con cá chép không ngừng du động, một ngụm thủy lam sắc, lam quang lóa mắt hình trường kiếm, đang cắm tại tuyền nhãn này, hình trạng của nó không phải là thủy thuộc tính bảo kiếm hay sao?

Ẩn ẩn trên thân kiếm, có ba chữ cổ triện cực nhỏ đó là: "Thiên xích thủy" .

Nhưng vào lúc này, hai tròng mắt của hắn rất là đau xót, tự động từ bên trong huyễn tượng lui ra, đầu não từng trận đau nhức làm cho tâm thần phát ngất, khẽ thở dốc hai ngụm lãnh khí, lúc này Diệp Bạch mới khôi phục lại. Lúc này nhìn lại thanh bảo kiếm hắn cũng không dám tin tưởng thanh bảo kiếm trong tay mình chính là thanh bảo kiếm thủy thuộc tính, hắn thầm hỏi chuyện gì đã sảy ra, lúc trước bên trong đầu mình làm sao lại xuất hiện cảnh tượng kỳ quái kia, cái đó cùng với "Vọng Khí quyết" miêu thuật có liên quan sao?

Còn có, hàn tuyền kia là đồ vật gì, tên của thanh kiếm này kêu "Thiên Xích Thủy kiếm" sao?

- Đại nhân, đại nhân.

Tên chưởng quản sau khi nhìn thấy Diệp Bạch đau đầu như vậy, nhịn không được quan tâm hỏi. Diệp Bạch hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh lại, hắn biết sau khi trải qua như vậy nếu không có mười ngày hay nửa tháng tĩnh dưỡng, thì cũng đừng có mong khôi phục lại như lúc bình thường. Nhưng là lúc này, hắn còn có sự tình nên không thể lập tức tu luyện, khoát khoát tay, nói:

-Ta không sao, hai thanh kiếm này bán thế nào?

Dù sao, thanh kiếm này cực kỳ là kỳ dị, hắn trước nay không có nhìn đến loại cảnh tượng như vậy, xem ra nó không có giống huyền binh phổ thông bình thường, cho nên hắn quyết định mua về để nghiên cứu xem.

Chưởng quản nghi hoặc hỏi:

-Thanh kiếm này còn chưa có trải qua giám định, đại nhân cũng muốn mua sao? Ở đây các loại thuộc tính bảo kiếm đều có, vừa xem liền biết ngay, Diệp đại nhân không cần phải mạo hiểm. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện

Diệp Bạch không khỏi phiền lòng, nói:

- Ta muốn mua hai thanh này, không cần nói cái khác, ngươi cứ ra giá đi.

Diệp chưởng quản chần chờ một chút, nói:

-Phổ thông đế cấp huyền binh, giá trị đều giao động khoảng một vạn đến hai vạn, những thanh ở bên trong Huyền Binh bảo khố lại còn quý hơn nữa, mỗi thanh giá năm vạn lượng bạch ngân, nếu như nội môn đệ tử cần ta làm chủ giảm cho ngài 20%, do đó hai thanh tổng cộng là tám vạn lượng, ngài tính như thế nào?

-Tám vạn lượng.

Diệp Bạch nhíu mày, cuối cùng hắn cũng biết vì sao Kiếm môn lại là môn phái như vậy, bất quá mới chỉ là hai thanh một giai huyền binh, đã đắt đỏ như vậy, sau này nhị giai, tam giai không biết còn khó khăn như thế nào đây?

-Nhưng chẳng qua là thanh Liệt Hỏa Thiên kiếm cũng không chỉ đáng như vậy.

Diệp Bạch ngấm ngầm thở dài một hơi, xem ra tên chưởng này nhìn thấy thân phận của hắn là Diệp gia nội tông đệ tử, cho nên đã giảm giá, nhưng lúc này hắn còn thiếu là năm ngàn năm trăm lượng bạc. Suy nghĩ một chút, hắn không thể không lấy ra bảy vạn bốn ngàn năm trăm lượng ngân phiếu, lại thêm một bình một giai đế cấp đan dược "Linh phách đan", sau đó nói:

-Ta có một bình cố tâm đan cho ngươi, có tác dụng duyên niên ích thọ (kéo dài tuổi thọ), thân thể khang kiện.

Diệp chưởng quản run giọng nói:

-Là Cố tâm đan sao? Thật là cố tâm đan rồi?

Run run tiến nhận bình đan dược trên tay của Diệp Bạch đưa qua, vừa mở ra vừa nhìn, bên trong toàn là một mầu đỏ rừng rực, tán phát ra ánh sáng sáng choang, hương khí tỏa ra đúng là cố tâm đan rồi. Bản thân hắn chính là Diệp gia ngoại tông quản sự, tự nhiên là không có khả năng không nhận thức được loại đan dược này, ngay lập tức kích động toàn thân phát run, đối với loại đan dược này, chỉ có nội tông đệ tử mới có tư cách giành được để tu luyện huyền khí. Đúng là một đời không tưởng có thể có loại đan dược này, không ngờ tới Diệp Bạch lại đưa cho hắn một bình, hắn lập tức luống cuống tay chân đem Đan Bình thu nhập vào trong tay áo, nói:

-Hảo hảo hảo, hai thanh kiếm này là của đại nhân, ngài sau này có muốn đến đây mua kiếm, đều có thể trực tiếp đến tìm tiểu lão, đều giảm giá như vậy cho ngài.

Diệp Bạch thâm ý sâu sắc nói:

-Giao dịch của chúng ta sau này cơ hội còn rất nhiều. Ta đi trước đây, không cần tiễn.

Nói xong, Diệp Bạch cầm lấy hai thanh kiếm, bỏ lại Diệp chưởng quản đang kích động, sau đó ly khai khỏi Diệp gia Tàng Bảo các, đi về phía Diệp gia nội tông.

Sau khi đóng cửa lại, phân phó cho người làm không được quấy nhiễu, sau đó hắn lập tức đả tọa, từng vòng huyền khí vận chuyển qua hai mắt, sau đó cái loại cảm giác đau đớn cũng dần dần chậm dãi tan biến, cho đến một ngày sau, mới dần dần bình ổn trở lại. Trong lòng Diệp Bạch lúc này cũng không cầm lòng được mà vẫn còn cảm thấy sợ hãi, có lẽ chậm thêm một chút, chính đôi mắt này cũng có thể bị phế đi, sau này nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, cũng không được tùy tiện sử dụng như vậy.

Nghĩ như vậy xong, Diệp Bạch lấy ra hai thanh huyền binh, một thanh mầu đỏ và một thanh mầu lam, thủy hỏa Lưỡng Nghi, chính là tổ hợp thành một đế giai thủy hỏa Lưỡng Nghi kiếm trận. Bản thân mình lúc này có đủ điều kiện để sử dụng bộ kiếm trận này rồi.

-Liệt hỏa kiếm, Ngân xích thủy, các ngươi, chính là một bộ kiếm trận đầu tiên của ta.

Diệp Bạch thì thào thầm nói, hai mắt phóng xạ ra một tia quang mang vui mừng.

Chẳng qua, hai thanh kiếm này, cũng vừa vặn làm cho hắn trở thành một người ngèo kiết xác, còn lại phải mất một bình đan dược nữa, đúng là toàn thân lúc này không còn một vật dư thừa.