Vô luận là Thần Mộc Thủ Trạc hay là Thanh Đồng Giới chỉ thì tất cả đều là linh bảo, giá trị của nó nhất định là cao hơn so với cao giai huyền binh, tuy nhiên nó xuất hiện vô cùng thưa thớt.
Số linh bảo ở toàn bộ đại lục chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay, bây giờ linh bảo xuất hiện ở đây khiến cho những đại nhân vật phải gặp phải chấn động.
Chỉ một Hỏa Vân thành nho nhỏ này làm sao có thể xuất hiện linh bảo? Đạm Thai gia tộc lấy được linh bảo cất giấu còn không kịp sao lại còn mang ra đấu giá? Linh bảo này tới từ nơi nào, có bí mật gì? Trong nhất thời, tất cả mọi người đều không ngừng nghi vấn nhưng không ai nói gì.
Tuy nhiên khi thanh âm của Tử Bào lão giả vừa kết thúc thì cuộc đấu giá đã chính thức bắt đầu. Tất cả mọi người đều muốn điên lên, đôi mắt chuyển sang màu đỏ rực, tất cả đều dùng tất cả tài lực của mình để nói ra cái giá lớn nhất mình có thể trả.
Đúng lúc này, một số thân ảnh lập tức lao tới hốc tối trên đài, chạy về bốn phương tám hướng, đây chính là những đệ tử của tứ đại thế gia bên ngoài, cùng với một số trung đẳng thế gia.
Ba trăm vạn lượng bạc là một con số rất lớn, tựa hồ như còn lớn hơn so với tất ca tài sản của một trung đẳng thế gia tài phú. Còn tứ đại thế gia, một năm bọn họ cũng chỉ đạt lợi nhuận một trăm ạn lượng, tuy nhiên lúc này không có ai quan tâm nhiểu, chỉ cần có được linh bảo thì táng gia bại sản cũng đáng giá.
Tuy cái giá này khó mà tin nổi nhưng sự hấp dẫn quá lớn của linh bảo khiến cho bọn họ không kìm chế được. Mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm mươi vạn lạng khiến cho bọn họ phải ru lên.
- Ba trăm năm mươi vạn lượng!
- Bốn trăm vạn.
- Bốn trăm tám mươi vạn lượng.
- Năm trăm ba mươi vạn lượng.
- Năm trăm tám mươi vạn lượng.
- Bảy trăm vạn lượng.
…
Lúc này tràng diện đã yên tĩnh lại, con số bảy trăm vạn lượng khiến cho cả đài phải yên tĩnh.
Con số này đã tương đương với lợi nhuận bảy năm của tứ đại thế gia, bỏ qua chi tiêu thì bọn họ phải tích lũy mười năm mới được con số ghê gớm này. Vậy mà hiện tại có người có thể hô lên con số này thì người đó nhất định phải có địa vị trong tứ đại thế gia. Phỉa biết rằng ngay cả gia chủ của tứ đại thế gia cũng không thể tùy tiện hô lên một cái giá như vậy, phải qua sự đồng ý của Trường lão đường mới được. Vậy mà hiện tại có ngưởi lại ra cái giá đó khiến cho mọi người ở dưới đài phải yên lặng, cái giá này được thốt ra giống như một quả chùy đánh vào ngực bọn họ vậy.
Khó chịu, đau khổ. Nguồn tại http://Trà Truyện
Những người con tham gia chỉ còn không tới năm người.
- Bảy trăm năm mươi lượng bạc!
Một thanh âm nữa lại vang lên,hiển nhiên cái giá này đã đến mức cực hạn.
Tuy nhiên, một cái giá "Tám trăm vạn" lại vang lên, người kia run lên một cái, không thể không thối lui khỏi lần tranh đoạt linh bảo này.
Cuộc đấu giá này đã không phải là một cuộc đấu giá bình thường nữa, mỗi lần báo giá đều có thể khiến cho cả gia tộc bị suy sụp.
Ở trên trường chỉ còn bốn người, nghe thấy cái giá tám trăm năm mươi vạn lượng này bọn họ chỉ có thể hít một hơi dài, ba người còn lại đồng thời trầm mặc.
- Tám trăm năm mươi vạn lượng.
Thật lâu sau, một thanh âm khổ sở của một lão già vang lên, hiển nhiên để ra quyết định này hắn đã hạ quyết tâm ghê gớm.
Một không gian tĩnh mịch bao phủ, người ra giá tám trăm vạn kia bỗng nhiên mở miệng lần nữa:
- Chín trăm vạn.
Tĩnh mịch.
Tĩnh mịch vô cùng.
Tất cả mọi người đều há to miệng, bọn họ không hề nhúc nhích mà nhìn về phía nơi ra giá chín trăm vạn lượng, đó là người đứng thứ bảy.
Không ai biết đó là ai, cũng không ai biết người đó có thân phận gì nhưng giờ khắc này, những thứ đó không còn quan trọng nữa.
Quan trọng chính là hắn đã ra một cái giá vượt quá sức thừa nhận của một gia tộc, chín trăm vạn lượng, ngay cả tứ đại thế gia mà ra cái giá đó, muốn phục hồi nguyên khí cũng phải tĩnh dưỡng mười năm.
Vị lão giả ra giá tám trăm năm mươi lượng hơi run rẩy một chút, thân hình vô lực bủn rủn thối lui khỏi cuộc tranh đoạt bảo vật này.
Hiện tại trong trường chỉ còn lại ba người mà hai người kia đều không lên tiếng.
Diệp Bạch rời khỏi "Tử Nguyệt phách mại hành", chuyện sau này hắn không quan tâm nữa, ngoại trừ điên cuồng, hắn không còn cảm nhận thấy thứ gì khác.
Bất kể linh bảo rơi vào tay ai thì cũng không có quan hệ gì tới hắn. Điều mà hắn xác định bây giờ chính là Hỏa Vân Thành này từa nay về sau không còn yên bình nữa, Tứ đại thế gia chỉ sợ từ nay về sau không còn gọi là Tứ đại thế gia nữa.
Linh bảo xuất hiện, cả một La Lâm quốc đô cũng sôi trào chứ đứng nói một Hỏa Vân thành nhỏ nhoi nào, tuy nhiên thế nào cũng không ảnh hưởng đến hắn, loạn thế sinh tồn, cảm giác này hắn đã sớm có.
Đã không có tư cách tham dự vào thì cưỡng cầu cũng vô ích, chỉ mang lại mối họa mà thôi. Hiện tại linh bảo này cách hắn quá xa xôi tuy nhiên được trông thấy nó cũng không uổng một đời này.
Sau khi trở về nội tông, Diệp Bạch lập tức bế quan, hắn muốn nhanh chóng chế tạo "Thanh mục linh thủy" để nâng cao thực lực của mình.
Hỏa Vân thành không thể yên bình được nữa, Diệp Bạch cảm thấy có áp lực nên mong muốn nhanh chóng gia tăng lực lượng để bảo vệ mình.
Ba ngày sau, Thanh Mục linh thủy đã được Diệp Bạch phối chế thành công. Diệp Bạch dựa theo phương pháp mà kiếm lão dạy cho. Hắn lau khô hai mắt, mỗi một ngày hắn cảm thấy ánh mắt của hắn càng trở nên thanh suốt, mục quang càng ngày càng trở nên nhạy cảm. Điều kỳ lạ là đôi khi ngẩng đầu nhìn ánh nắng, hắn có thể nhìn thấy thải hồng trong đó.
Hắn nghĩ rằng mình không còn cách tầng thứ hai của Vọng Khí Quyết, Luyện Mục Sinh Hồng bao xa.
Đúng lúc đó, Hỏa Vân thành đã xuất hiện một đại sự, một trong tứ đại thế gia là Thượng Quan gia đã phải rời đi, không biết là tới nơi nào. Nhưng ba ngày sau đó, mọi người đã phát hiện ra Thượng quan thế gia đã bị di chuyển tới một tiểu quốc ở trong sơn cốc một vùng bí ẩn, lúc phát hiện, toàn bộ Thượng Quan thế gia không còn một ai sống sót.
Tứ đại thế gia nay chỉ còn ba, Đạm Thai gia tộc không thể không nâng một gia tộc khác lên để kết đồng minh với bọn họ.
Gia tộc mới lên này họ Tư Đồ, bọn họ không ngừng tiếp nhận vị trí của Thượng Quan thế gia, đồng thời dấu hiệu tiếp nhận của bọn họ cũng hơi biến đổi.
Thượng Quan thế gia có áo màu xanh, trên tay áo có ba thanh kiếm đánh dấu, còn Tư Đồ thế gia thì cón bốn thanh.
Mầy ngày sau, mấy cao thủ của La gia đột nhiên mất tích, sau đó ở ngày thứ năm, có người phát hiện ra bọn họ ở một động xà bên ngoài, không có một ai may mắn sống sót, tình trạng chết đều thiên kỳ bách quái. La gia từ đó cũng suy sụp, không còn uy danh của gia tộc xếp thứ ba trong tứ đại gia tộc nữa.
Sau đó, Diệp gia và Đạm Thai gia cũng không may mắn thoát khỏi. Sáu vị trưởng lão của Diệp gia trong một đêm đã bị giết chết, ngay cả vị trưởng lão truyền công Diệp Nam Sơn mà Diệp Bạch quen biết cũng nằm trong số đó. Mười một vị trưởng lão của Diệp gia nay chỉ còn năm người.
Mà tổn thất của Đạm Thai gia so với Diệp gia còn nghiêm trọng hơn, không biết ai ban đêm đã đột nhập vào trong nội viện Đạm Thai gia mà châm lửa, hỏa xông lên trời, cả Đạm Thai gia đều bị tử thương vô số.
Quan trọng nhất là trưởng lão gia tộc của bọn họ cũng bị tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn lại không đến sáu người, trong đó có một người đã tàn phế.
Tứ đại thế gia ở Hỏa Vân Thành đã hoàn toàn bị suy sụp, mà lúc này ở ngoài Hỏa Vân thành, ở trong một sơn cốc, có một tổ chức kỳ dị, không biết đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tuy nhiên tất cả đều không có quan hệ với Diệp Bạch, hắn vẫn làm đệ tử nội tông như trước, mỗi ngày dùng linh thủy, tu luyện Huyền khí, ở trong Kiếm thạch học tập Kiếm trận.
Ngày thứ mười hai kể từ đại hội đấu giá, có một cơn mua rất to, rốt cuộc hạn cũng đã tới.
Buổi sáng ngày hôm sau, mưa to không ngừng, vân thu vụ tán, một đạo thải hồng xuất hiện trên bầu trời, huyền lệ không gì sánh được.
Cơ hội của Diệp Bạch cuối cùng cũng đã tới.