Huyết quang băng tiên, hơn mười gia đinh, thậm chí ngay cả phản ứng cũng không có kịp, liền cảm giác được hai đầu gối đau nhói, kìm lòng không được quỵ hướng mặt đất, đều bị ngây dại.
Cả hai đầu gối bọn họ đều đã không thấy, ở chỗ đó lúc này đã bằng phẳng, nếu như cúi đầu nhìn thì thấy hai đầu gối đã ly thể.
Mà không chỉ là bọn họ, mà ngay vị tuyên bố mệnh lệnh, còn chưa đi xa, lúc này, đều cả kinh ngây dại.
Người này rốt cuộc là ai, lại dám đối đãi Liễu gia như thế, hắn chẳng lẽ không sợ họa sát thân sao?
- Không tốt.
Bỗng nhiên rốt cục cũng có người phản ứng, tất cả mọi người lúc này cũng muốn thoát đi khỏi hiện trường.
Bọn họ biết rõ Liễu gia cường đại, ở chỗ này chính là Thổ hoàng đế, sau khi được tin tức chạy tới sẽ giết chết hai người này giải hận, giận chó đánh mèo cho mọi người, đây chính là tai bay vạ gió.
Náo nhiệt cho dù tốt như thế nào cũng không bằng mạng nhỏ của mình, cho nên mọi người lập tức tán đi.
Nơi đây trong khoảng thời gian ngắn, trở nên vắng vẻ, trừ Diệp Bạch, Viêm Mị, cùng với hơn mười tên gia đinh ra, còn lại chỉ có một người gọi là Liễu Đại thiếu gia.
Chỉ là lúc này, đối diện là vị Liễu Đại thiếu gia kia, mặt lại sợ như màu đất, hai chân run rẩy lên, lúc này hắn cũng không muốn được ôm mỹ nhân mà hai chân quỳ xuống xin tha.
Nhưng hắn cũng thật không ngờ, thoáng qua lúc đó tình thế biến đổi đột ngột, hơn mười tên gia đinh ngay cả một chiêu của đối phương đều tiếp không được, ngay cả đối phương ra chiêu như thế nào cũng không có nhìn thấy, liền toàn bộ bị cắt đứt hai đầu gối.
- Người này rốt cuộc là ai?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn tràn đầy hối hận, hắn rốt cục rõ ràng chính mình chọc phải người không nên dây vào, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn rồi.
- Không, không nên, không nên…
Bỗng nhiên Liễu Đại thiếu gia cùng hơn mười người kêu rên lên, cùng hướng về phía Diệp Bạch cùng Viêm Mị quỳ xuống.
- Cầu xin hai vị không giết ta, ta sẽ cho các ngươi rất nhiều, rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, cha ta cũng chỉ có mình ta.
- Hơn nữa nếu hai vị giết ta, cha ta nhất định sẽ không tha các vị rời đi, trong trang chúng ta có một vị Huyền sĩ đại nhân tồn tại, nếu như các ngươi chọc giận ta, chỉ sợ không ra khỏi Diêm Hà trấn này.
Hắn đầu tiên là dụ lợi, tiếp theo lại là cưỡng bức, rõ ràng hắn quá ngu xuẩn, còn không có thấy rõ thế cuộc trước mắt.
- Một vị Huyền sĩ cường giả sao, xem ra nhà các ngươi năng lực không ít, lại có thể mời được một vị Huyền sĩ thế mạng, quả thật có khả năng.
Viêm Mị cười lạnh một tiếng, một tên Huyền sĩ, có lẽ tại phàm nhân thế giới cao cao tồn tại, khó trách Liễu Nhạc này liều lĩnh như thế.
Đáng tiếc, hắn lại tìm sai người rồi, hắn cũng không có thể nhìn rõ một kiếm chặt đứt đầu gối hơn mười tên gia đinh, đó là phổ thông Vũ giả sao?
- Huyền sĩ, một trăm Huyền sĩ tới, cũng chịu nổi một chiêu của hắn.
Một tiếng quát lạnh vang lên, Viêm Mị nhìn tên Lam y thanh niên, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nhìn ngươi hôm nay, liền biết ngươi ngày thường hay ức hiếp dân lành rồi.
Lập tức, bàn tay của nàng đánh ra hai đạo hồng quang, "Phốc" một tiếng, Liễu Nhạc ngã quỵ hai đầu gối xuống.
- Răng rắc.
Hai tiếng gãy xương khinh giòn vang lên, hai luồng hồng quang quét ngang qua đầu gối Liễu Đại thiếu gia quán chú khí kình, đã trực tiếp đem hai đầu gối hắn đánh gẫy.
Cả đời này, chỉ sợ hắn cũng không có biện pháp phục hồi như cũ.
Từ nay về sau, hắn cũng chỉ có thể ở cùng xe lăn mà thôi, bất quá đối với việc này, Viêm Mị cũng không thèm để ý chút nào.
Huyền sĩ thế giới, nhược nhục cường thực, Sát Phạt ý đừng nói đối phương chọc tới bọn họ, cho dù không có chọc tới, nhìn thấy hắn làm ác cũng muốn trừ đi vì dân trừ hại.
Bình thường có người lúc này nhìn thấy đối phương cầu xin tha thứ, liền mềm lòng tha cho, cũng không biết ác nhân bình thường thói quen khinh yếu, không biết gây bao nhiêu tao ương. Nhưng nếu gặp phải người mạnh hơn, thì cầu xin được khoan thứ.
Nếu như tha những người này đi, thì không biết có bao nhiêu người bởi vậy mà gặp tao ương, mà bọn chúng biết nàng có thực lực cùng bối cảnh, giờ phút này liền hạ tràng.
Dạng từ bi, kỳ thật là một loại làm ác.
Viêm Mị không có như vậy.
Cho dù có, cũng sẽ không làm như thế.
Vị Lam y công tử Liễu Nhạc, cho đến lúc này còn tưởng rằng Viêm Mị không dám giết hắn, cho nên khi thấy vậy hắn A lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Thấy thế, Diệp Bạch cũng không thèm nhìn tới, đánh ra một chiêu, một thanh Tử Quang trường kiếm lần nữa phi hồi ống tay áo, hắn trực tiếp lướt qua mọi người, đi về phía trước đi, nhàn nhạt nói:
- Đi thôi, đi tửu lâu ăn một chút gì, Liễu gia đến ta muốn xem Diêm Hà trấn Nhất bá, mạnh như thế nào.
Viêm Mị nghe vậy, gật đầu, nói:
- Viêm Mị cũng có ý đó, như thế rất tốt, chúng ta liền đi thôi.
Nói xong, thân ảnh từ phía sau đuổi theo Diệp Bạch, hai người một trước một sau, đi vào trong trấn sau đó đi tới Bách phi phượng lâu.
Mà lúc này, tin tức hai người phế bỏ đám người Liễu Nhạc cũng chưa có truyền tới nơi này, cho nên mọi người ở đây vẫn bình tĩnh ăn uống.
Giữa sân hào khí, thập phần nồng nặc, có người nhìn thấy Diệp Bạch cùng Viêm Mị đi vào, cũng chỉ là nhìn thoáng qua, liền quay đầu lại tiếp tục đàm luận.
Một Thanh Y lão đầu, trông rất phúc hậu, giả vờ thần bí hạ giọng nói.
- Có nghe thấy Bạch Xà Thiên Tông bị người tàn sát cả tông không, toàn tông trên dưới mấy trăm mạng người toàn bộ tử thương, ngươi cũng đã biết, đây là tại sao?
- Tại sao?
Xích y đoàn hoa bào phúc hậu trung niên lập tức bị thu hút hiếu kỳ, nói.
- Hắc hắc.
Thanh Y lão đầu lại ha ha cười một tiếng, không nói sau đó cầm chén rượu lên, uống một hớp.
Thấy thế, xích y phúc hậu trung niên đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lập tức rõ ràng cười nói:
- Tiểu nhị, lập tức ra đây, mang thức ăn, rượu ngon ra đây.
- Vâng ạ.
Một tiếng vâng dạ của tiểu nhị vang lên, tự nhiên là đi thu xếp, không lâu sau có ba bốn món nóng hổi cùng rượu ngon bưng lên.
Hoa xích y phúc hậu trung niên tự mình mở ra bình rượu, rót mời Thanh Y lão đầu, sau đó nói.
- Làm sao vậy, Thanh lão, những thức ăn này có hợp vị khẩu không? Ngươi biết ta đối với Huyền sĩ thế giới, từ trước đến giờ rất có hứng thú. Bạch Xà Thiên Tông Bát phẩm tông môn, nói như thế nào diệt liền diệt vậy, rốt cuộc là ai làm? Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
- Hắc hắc.
Thanh lão đầu thấy thế, cười lên một tiếng, sau đó cầm lấy chén rượu hung hăng uống một hớp, sau đó mới nói.
Lão cố ý hạ giọng, rồi bộ dáng thần bí nói: - Nói như thế, Diêm Hà trấn này trừ Thanh Vô Thương ta ra, thật là không có người khác biết tin tức này sao, Bạch Xà Thiên Tông bị diệt, không phải bởi vì gì khác, mà vì Tàng Bảo Đồ-
- Tàng bảo đồ?
Lời này chẳng những đoàn hoa Phú Quý trung niên bị thu hút, mà mọi người trên tửu lâu cũng ánh mắt đại phóng, vểnh tai nghe xong đứng lên
Lúc này thanh lão đầu Thanh Vô Thương cảm giác vô cùng có mặt mũi, thanh âm càng phát lớn ra, hưng phần nước miếng bay ngang nói:
- Không sai, chính là vì Tàng Bảo Đồ, nghe nói, chính là bản đồ kho tàng của Đại tông môn Hỏa Mị cung lần nữa hiện thế.
- Nếu ai có thể có được tầm Bảo đồ này có thể đầy đủ Tàng Bảo Đồ, lại được cả tàng bảo Hỏa Mị cung, nếu như có thể như vậy thì phú quý vô số.
- Cái gì, Tàng Bảo Đồ bảo khố Hỏa Mị cung sao, thiệt hay giả, có chuyện gì xảy ra?
Thanh lão đầu nói: - Nghe nói, trước đây Hỏa Mị cung bị diệt, biết khó có thể may mắn thoát khỏi, cố ý đem tất cả bảo tàng toàn bộ di dời vào trong bảo khố, sau đó lưu lại tàng bảo đồ, nói ai có thể có được đi đến thu vào trong tay.
- Mà tấm Bảo đồ này được chia ra làm hai, cũng không ai biết nó rơi vào trong tay ai, cho đến lúc này mới ngẫu nhiên truyền ra một tin tức, Bạch Xà Thiên Tông chính vì tầm Bảo đồ này mà bị diệt vong.
Cũng bởi vì như thế, Bạch Xà Thiên Tông mới bị người rình, bởi vậy thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, tông nội vì thế mà gặp nạn.
- Cầm.
Nghe vậy, xích y trung niên phúc hậu nhất thời mắt lộ ra tinh quang, hướng tới nói: - Hảo, đáng tiếc, nếu như Trương Bảo đồ này rơi tại trên tay ta, ta đây là có thể một đêm trở thành bạo phú.
Nghe vậy, người còn lại đều Phù phù một tiếng, người thứ nhất cười trêu ghẹo nói:
- Đừng có nằm mộng, ngươi chỉ nhìn đám cao cao tại thượng Huyền sư môn, thậm chí cũng có Huyền Tông cường giả bởi vì bản Trương Bảo đồ này mà ngã xuống, chỉ bằng Xích Bàn tử ngươi, coi như chiếm được, đến lúc đó, chỉ sợ Bạch Xà Thiên Tông ngươi gặp nạn.
Nghe vậy, xích y trung niên phúc hậu nhất thời ngượng ngùng cười một tiếng, nói:
- Ta bất quá là thuận miệng nói một câu thôi, lại không có thực sự, chẳng lẽ các ngươi liền không tưởng ra được sao?
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời tức cười.