Rồi sau đó, Giám Vật sư mặt mày chờ mong, khẩn trương hỏi trên người hắn còn có Hồng tinh hay không, bên trong Tam Mãng Tuyết Giới Diệp Bạch, mặc dù còn hơn mười miếng Trung phẩm Hồng tinh, nhưng đối mặt nọ với tên Giám Vật sư này, hắn lại dứt khoát nói là không có.
Hơn một trăm năm mươi vạn Huyền Tinh, cũng đã đủ để hắn mua 3 miếng Tử Hà Phích Lịch Tử này rồi, vẫn biết Trung phẩm Hồng tinh trân quý, hắn nếu như muốn bán cũng tìm nơi khác để bán, còn nơi này giá tiền, có cũng không thể làm cho hắn vừa lòng.
Phách Mại Hành thu mua, cho dù không chủ động ép giá, nhưng tuyệt đối sẽ không cao, nếu như không phải thật sự không có cách nào, không ai nguyện ý ở chỗ này tùy tiện bán ra tất cả đồ vật trân quý của mình.
Trên người Diệp Bạch có mang hơn mười khối Trung phẩm Hồng tinh chính không muốn bán cũng là vì như thế.
Nhất là những vật đi ra bên ngoài, cơ hồ ở đâu cũng bán được, Đương nhiên Diệp Bạch càng không phải lo lắng.
Nếu như không có cơ hội thích hợp, Diệp Bạch tình nguyện không xuất ra bán, bởi vậy sau khi Giám Vật sư khẩn trương hỏi, hắn chỉ có từ chối khéo, Giám Vật sư nghe vậy, sau đó, nhất thời có vẻ mặt thất vọng.
Mặc dù cũng đoán được Diệp Bạch có thể trên người còn có Hồng tinh, nhưng hắn chỉ là một Giám Vật sư của Phách Mại Hành giám định một chút Bảo vật mà thôi, mà hắn cũng không có quyền bắt buộc người khác xuất ra bán Bảo vật của mình.
Cho nên, cho dù không cam lòng, chỉ cần Diệp Bạch không muốn, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện này mà thôi.
Tiếp theo sau, đổi xong Huyền Tinh, mặc dù có tiếc nuối, nhưng miễn cưỡng cũng coi là việc vui rồi.
Sau đó, Diệp Bạch trở lại phòng đấu giá, và không lâu sau hắn ngang nhiên dùng một trăm năm mươi vạn hù dọa ngân y thanh niên Lý Phượng Chuẩn, thành công mua được 3 miếng Tử Hà Phích Lịch châu.
Rồi sau đó, trên người hắn số lượng Huyền Tinh, lần nữa không đủ năm trăm điểm, lại một lần nữa trở thành một người nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng hắn biết trên người mình còn Trung phẩm Hồng tinh cho nên lúc này hắn cũng để ở trong lòng.
Duy nhất điều mà hắn đau lòng, bởi vì trước đây không biết, cho nên ở Tà Vương mộ lấy được tinh thạch màu đỏ lại quý giá như thế, hắn đã đem 7 thanh Huyền binh trên người mình, toàn bộ bán đi ra ngoài rồi.
Hiện tại cũng không thể thu hồi, tính nếu muốn thu hồi thì tổn thất cũng không nhỏ.
Bất quá Diệp Bạch cũng không có quá mức quan tâm, chỉ là nghĩ lại một chút mà thôi, liền để chuyện này không nghĩ đến nữa.
Phải biết rằng, trước kia trên tay Diệp Bạch đạt tới Tam cấp cấp thấp Huyền binh, rõ ràng có 17 thanh, mặc dù bởi vì ngăn địch mất đi một thanh, nhưng vẫn còn 16 thanh.
16 thanh trường kiếm này, nếu để chung một chỗ sử dụng, vị tất có thể phát huy được tốt, ngược lại bởi vì nguyên nhân phân tâm khống chế, làm cho kiếm trận Diệp Bạch không thể tinh chuẩn.
Hơn nữa thuộc tính tương trùng, cũng là cũng là một chuyện đau đầu.
Cho nên kiếm trận cũng không phải cứ có nhiều kiếm càng tốt, mà là phẩm cấp, thuộc tính tương hợp, lúc đó mới phát huy ra uy lực lớn nhất.
Hiện tại, những điều phức tạp này Diệp Bạch biết, bởi vì phẩm cấp không cao, hoặc bởi vì đã không có bao nhiêu tác dụng, Diệp Bạch toàn bộ bán đi, Còn lưu lại, là toàn bộ Tinh phẩm.
Sau này, Diệp Bạch có thể chuyên tâm tu luyện 9 thanh trường kiếm còn lại, bởi vì chuyên tâm cho nên có được chỗ tốt, có thể còn hơn nhiều so với tổn thất 7 thanh trường kiếm trên.
Lúc này, Diệp Bạch lưu lại 9 đại Huyền binh, phân biệt là sử dụng cho Tiểu Ngũ Hành Cấm Pháp Kiếm Trận: Kim Phong Tế Vũ, Vạn Mộc, Thất Tinh thủy hoàng, Tiên Thiên Hỏa cùng Thập Phương Thổ Hoàng kiếm.
Rồi sau đó, Đạo tâm Thuần Dương, Hồng Trần chủng ma, Lục Dực Ngân Sương cùng với thanh Thiên Xích Thủy Kiếm, mỗi một thanh phẩm cấp đều ít nhất là Tam cấp Trung cấp. Cho nên khi kết hợp với nhau sẽ đạt trình độ trước nay chưa có.
Trước đây không thể so sánh với.
Chín thanh kiếm này, mỗi một thanh đều bất phàm, ở chung một chỗ, liền có thể phát huy uy lực đáng sợ. Ngày sau, Diệp Bạch tìm được bảo kiếm càng cao cấp hơn, uy lực kiếm trận có thể càng tiến thêm một bước nữa.
Mà Tam cấp Trung cấp trở xuống, hắn đã không có ý sử dụng nữa rồi, bởi vì hắn hiện tại đã là Đỉnh cấp Huyền sư, ngày sau có thể là nửa bước Huyền Tông, chuẩn Tông cấp, cùng chân chánh Tông cấp cường giả.
Kiếm trận cũng từ Tam cấp, nhảy thăng đến tứ cấp kiếm trận, không lâu sau đó có thể là ngũ cấp kiếm trận.
Cho dù đã đạt tới Tam cấp cấp thấp bảo kiếm, cũng dần dần không phù hợp với yêu cầu của Diệp Bạch, chỉ có Tam cấp Trung cấp Huyền binh, miễn cưỡng có khả năng thừa nhận uy lực của tứ cấp, ngũ cấp kiếm trận.
Mà kiếm trận cấp bậc càng cao, muốn cần kiếm khí có phẩm chất, tự nhiên cũng tăng cao.
Cho nên, kiếm trận chủ kiếm cần quý tinh mà không phải càng nhiều càng tốt, phẩm cấp càng cao, uy lực kiếm trận càng mạnh.
Nếu như cứ mạnh mẽ sử dụng cấp thấp trường kiếm, hậu quả tạo thành có thể hoàn toàn ngược lại.
Hiện tại, chỉ cần Diệp Bạch có thể lưu lại 9 thanh Huyền binh, ngày sau có thể thuận buồm xuôi gió khống chế tốt, phát huy uy lực lớn nhất.
Kiếm trận của Diệp Bạch uy lực chẳng những sẽ không giảm xuống, ngược lại có thể càng tiến thêm một bước nữa.
Đây chính là tinh giảm, cái không cầnDiệp Bạch tuyệt đối sẽ không lưu lại.
Bởi vậy, cho nên Diệp Bạch cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa, nếu bỏ đi 7 thanh trường kiếm mà có thể thành công có được 3 miếng Tử Hà Phích Lịch châu là đã thành công rồi.
Diệp Bạch ở tại trong phòng, lần nữa đem 3 miếng Tử Hà Phích Lịch châu tỉ mỉ xem qua một lần, xác thực nó chính là Liên Hoàn Phích Lịch châu, sau đó, Diệp Bạch dè dặt thu vào bên trong Tam Mãng Tuyết Giới.
Vật này, sau này chính là át chủ bài của hắn, không đến thời điểm mấu chốt, quyết không dễ dàng vận dụng.
Tiếp theo sau, Diệp Bạch bắt đầu tìm kiếm tung tích Linh Hoa Môn đệ tử Tuyết Phong, đáng tiếc liên tục hai ngày, hắn không còn có nhìn thấy người tuổi trẻ này đâu cả.
Điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, theo lý thuyết, không thể như thế, trên người hắn có bảo vật mà Hoa Thảo Kính cảm ứng, bất luận như thế nào cũng có cảm ứng mới đúng, lẽ nào chính hắn rời đi rồi sao?
Diệp Bạch thập phần không giải thích được, bất quá khổ tìm không có kết quả, sau đó, Diệp Bạch cũng rời đi. Bởi vì, vô luận Diệp Bạch có đi tới chỗ nào, hắn cũng cảm ứng không được.
Có thể người này đã sớm rời đi rồi, Diệp Bạch mặc dù bất đắc dĩ, nhưng dù sao hắn cũng hiếu kỳ mà thôi, hiện tại, người này đã đi, hắn cũng còn có chuyện trọng yếu hơn cần làm.
Ở chỗ này trì hoãn thời gian đã đủ lâu, cũng là không thể ở lâu được nữa, vô luận Mạnh Dương Trang, còn phải đi đến Xích Mạc công quốc tìm kiếm Giao Phục Hoàng Tuyền Chi đều là những việc vô cùng cấp bách.
Bởi vì hơn bốn tháng sau, chính là thời gian Thiên Tiên đài tỷ thí, Diệp Bạch trước đó mặc kệ bởi vì nguyên nhân như thế nào, đều phải chạy về.
Nếu không, hắn liền bỏ qua nhất tràng đại tái như thế, điều này là hắn không có cách nào đón nhận.
Cho nên, đi khắp nơi tìm không có kết quả, sau đó Diệp Bạch tính tiền rời đi, ra khỏi Phong Ám tiểu trấn, bắt đầu hướng phía Tây bắc đi đến, mục tiêu là Bắc Thanh Long, Thiên Cổ Ma quốc. Đó là Lam Nguyệt công quốc trong bảy đại Bát phẩm tông môn bài danh đệ nhị, Ma Thần cốc.
Cũng là nhiệm vụ của hắn lần này, là nơi hắn cần chạy tới.
Chỉ cần biết rằng Tuyết Phong người tuổi trẻ Linh Hoa Môn đệ tử, liền vậy là đủ rồi.
Ngày sau có cơ hội, là có thể nhìn thấy, Diệp Bạch đối với việc này tuyệt không nghi ngờ.
Hai ngày sau đó.
Một người một thân Thanh Y thanh niên, xuất hiện ở một chỗ Ma khí sâm sâm Đại Hạp Cốc.
- Ma Thần Cốc.
Tên thanh niên, ở chỗ này đánh giá, sau đó, đảo mắt sau đó chạy đi.
Đối diện, là một mảnh sườn núi, trên sườn núi có một tòa Tử sắc thôn trang, liên miên rộng lớn, không biết rộng lớn bao nhiêu. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
- Mạnh Dương Trang.
Móc ra bản đồ nhìn nhìn, sau đó xác định ở nơi này không sai, ánh mắt người thanh niên chợt lóe rồi biến mất.
Mặc dù cách xa như vậy, nhưng Mạnh Dương Trang nhìn sơ qua cũng không có cái gì, ở đây yên tĩnh vô cùng, nhưng chính là nơi này có cảm giác vô cùng quỷ dị.
Điều này không phải là cảnh tượng thôn trang Phương Bắc nổi tiếng phải có.
Nhất là, trong hơi thở thanh niên lúc đó mơ hồ từ trong gió, ngửi thấy được một luồng huyết tinh.
Còn có một luồng hơi lạnh thấu xương, cùng sát khí.
Thanh niên nhịn không được nhíu mày một cái, tràng cảnh này rõ ràng có chút vượt ra ngoài dự liệu của hắn, hắn biết nhiệm vụ này đã có biến.
Tại lúc trước hắn nhận nhiệm vụ tông môn, chỉ cần hắn đến điều tra một chút, Ám Các chỗ này rốt cuộc có vấn đề gì. Không ngờ trong một thời gian ngắn, sau đó cắt đứt liên lạc với tông môn, mà trước đó không lâu có đưa đến một phong không có bất cứ dấu hiệu gì.
Bây giờ nhìn lại, nơi đây cũng đã xảy ra biến cố thật lớn.
Nếu như nơi này đã gặp chuyện không may, như vậy lần này nhiệm vụ này khó khăn, có thể không đơn giản chỉ dò xét như vậy, nếu như còn có người thì phải nghĩ biện pháp dạy dỗ, nếu như không có…
Hai mắt người thanh niên, hàn quang chợt lóe qua, nhìn về phía Mạnh Dương Trang xa xa, trong lòng kịch liệt suy nghĩ đối sách.