Cho nên sau khi Ám Các, phát hiện nhiệm vụ Thiên Cổ Ma quốc gặp chuyện không may đã có người nhận, nhiệm vụ này tính nguy hiểm, không cần nói cũng biết.
Ma Thần Cốc cường đại, trong đó Cốc Chủ, vốn là một vị tiếp cận trung cấp Huyền Tông cường giả, bên trong Huyền Bảng đứng ở top 10, hung uy ngập trời, chính là so sánh với Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn trước kia còn cao hơn rất nhiều.
Đương nhiên, đó là trước kia, hiện tại so sánh không còn như vậy nữa.
Bất quá, Ma Thần Cốc cao thủ nhiều như mây, nếu như là hiện tại Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn có đích thân đến thì cũng không tốt lắm.
Cho nên, lần này đi trước điều tra, chỉ là Diệp Bạch một phổ thông Trưởng lão.
Nhưng nhiệm vụ lần này, sở dĩ phái một tên phổ thông Trưởng lão đi trước, chính là trước dò xét một chút, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thôi. Nếu như chân chính đề cập đến Ma Thần Cốc, hiển nhiên không phải Diệp Bạch phổ thông Trưởng lão có thể giải quyết được.
Cuối cùng, khẳng định phải đích thân Cốc Chủ Túc Hàn Sơn tự thân xuất mã, mà khi đó đối với Diệp Bạch cũng không có bao nhiêu quan hệ.
Nói cách khác, nhiệm vụ lần này của Diệp Bạch chính là dò xét, thăm dò Ám Các có sảy ra chuyện gì, nếu như có thể xử lý, liền xử lý luôn.
Nếu như không thể, liền phát ra tin tức trở về, tự nhiên có Tử Cảnh Cốc cao tầng đi đến, cũng không liên quan đến hắn nữa, nhiệm vụ cũng coi như đã hoàn thành.
Diệp Bạch sở dĩ tiếp nhận nhiệm vụ này, thứ nhất là thuận đường, thứ hai sau khi trở thành hạch tâm Trưởng lão cũng nên vì tông môn mà lo lắng.
Mặc dù không có cứng nhắc, nhưng mỗi người đều rất tự giác đi làm, nếu như xuất hiện chuyện gì, mặc dù hạch tâm Trưởng lão thời gian vô cùng quý giá, nhưng cũng phải bỏ ra một chút thời gian xử lý.
Đương nhiên, chuyện này cũng không chiếm quá nhiều thời gian của Diệp Bạch, mà phần thưởng cũng tuyệt đối hậu hĩnh. Phần thưởng của Tử sắc Trưởng lão cấp nhiệm vụ, từ trước đến giờ tất cả mọi người đều thèm đến chảy nước miếng, đáng tiếc có thể tiếp nhận cũng không có mấy người.
Có cơ hội như vậy, Diệp Bạch như thế nào buông tha đây.
…
Trong lúc Diệp Bạch rời đi khỏi Tử Cảnh Cốc không được bao lâu, có một số nội tông, ngoại tông đệ tử tiến vào bên trong Chấp Sự Điện, ngẫu nhiên nhìn lên bảng nhận nhiệm vụ, bỗng nhiên ánh mắt liền trợn trừng nhìn lên.
- Cái gì… Tử sắc Trưởng lão cấp nhiệm vụ nhiều tháng trước vẫn còn. Như thế nào hôm nay không thấy?
Chỉ trong chốc lát, tin tức kia liền lập tức oanh động truyền khắp cả Tử Cảnh Cốc, khiến cho không ít người bàn tán xôn xao.
Không ít người gặp qua nhiệm vụ này, nhưng không thể tiếp nhận, chỉ nhìn một chút mà thôi, bọn họ cũng hiểu nhiệm vụ này nguy hiểm như thế nào.
Cuối cùng nhiệm vụ này cũng đã có người tiếp nhận.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng, không biết rốt cuộc là ai nhận, không ít người bắt đầu điều tra, sau một lát có một cái tên xuất hiện ở tầm mắt mọi người.
- Là Diệp Bạch.
Sau khi nhì thấy hai chữ cái, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Thì ra đó là Diệp trưởng lão, đó chính là hắn…
- Hắn đi đến Thiên Cổ Ma quốc a, trời ạ, đây chính là hang ổ của Ma Thần Cốc a.
- Chúng ta như thế nào không có nhìn thấy Diệp trưởng lão đi vào, nơi này rõ ràng lúc nào cũng có người, nhiệm vụ này mới vừa rồi vẫn còn, khẳng định Diệp trưởng lão cũng đi cũng chưa có xa, trời ạ, chúng ta lần này lại mất đi cơ hội cùng Diệp trưởng lão gặp mặt, hối hận a, ta không cam lòng a.
- Trời đất ơi.
Không ít ngoại tông đệ tử dậm chân, hối hận không ngừng, đáng tiếc, cũng biết coi như muốn đuổi theo, cũng đuổi không kịp. Diệp Bạch lúc này đích xác đã rời khỏi tông môn, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó có thể trở về.
Tin tức kia trong chốc lát, cũng truyền vào tai đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên Nhi, bọn họ có những vẻ mặt khác nhau, nhưng đều không có kinh hãi, hiển nhiên đã sớm lường trước việc này sảy ra rồi.
Mà đám người Cốc Tâm Hoa, Đạm Thai Tử Nguyệt, chính là ánh mắt phức tạp, khâm phục. Mấy ngày nay tin tức Diệp Bạch thăng cấp đến đỉnh cấp Huyền sư, truyền đến xôn xao, ở bên trong Tử Cảnh Cốc không ai không biết?
Nếu như là một ngoại nhân, bọn họ ngược lại sẽ không có phản ứng gì, nhiều nhất là thán phục một hai câu mà thôi. Nhưng đối với hai người bọn họ lại có quan hệ, hai người đối với Diệp Bạch đã từng sớm chiều làm bạn, hoặc đồng thời nhập môn, hiện tại, đối phương đã vượt lên rất xa, đem bọn họ ở tại phía sau.
Mà trong cốc những người khác, đồng thời cũng có vẻ mặt đặc biệt, hâm mộ có, đố kỵ có. Nhưng bất luận như thế nào, Diệp Bạch đều mang cho bọn họ áp lực lớn lao, bức bách bọn họ, không ngừng hướng về phía trước, tu luyện để mong muốn đuổi kịp Diệp Bạch.
Bất quá tất cả mọi người đều biết, mặc kệ hiện tại Diệp Bạch ở nơi nào, hơn bốn tháng sau hắn nhất định sẽ xuất hiện ở Lôi Tông Thiên Tiên đài, cho đến lúc ấy tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy Diệp Bạch, rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.
Mọi người đều cố gắng tu luyện, tranh thủ có danh ngạch đi xem Thiên Tiên đài tỷ thí, bọn họ đều muốn xem Diệp Bạch truyền kỳ thi đấu như thế nào.
Một cái tên đầy kỳ tích.
Cũng có rất nhiều ngoại tông đệ tử, coi Diệp Bạch là thần tượng, rất nhiều người coi Diệp Bạch là vinh quang, đồng thời, cũng vì mục tiêu Diệp Bạch mà cố gắng.
. . .
Ba ngày sau.
Phía Bắc Tử Cảnh Cốc ba ngàn dặm.
Nơi đây, đã ra khỏi biên giới Vô Sương Quốc, bắt đầu tiến vào Biên cảnh Huyền Vũ quốc, ở phía trước là một mảnh rừng rậm rạp.
Bỗng nhiên, có một đạo nhân ảnh phảng phất như Lưu Quang xuyên qua trời cao, với tốc độ cao bay nhanh tới.
Tại dưới chân hắn, bảy đạo Thải Hồng kiếm quang, tạo thành một con phi điểu, tê cắt không khí, trên không trung không ngừng biến ảo hình trạng, chưa tới một canh giờ sau, cũng đã bay xa mấy trăm công lý.
- Thất kiếm trung cự ly Phi Hành kiếm trận.
Đạo nhân ảnh này, tự nhiên chính là Diệp Bạch mới từ Tử Cảnh Cốc rời đi không lâu, hắn một mình một người đi trước. Lúc này Diệp Bạch đã có thực lực Đỉnh cấp Huyền sư rốt cục đem tam kiếm cự ly ngắn Phi Hành kiếm trận thăng cấp đến thất kiếm trung cự ly Phi Hành kiếm trận.
Lúc này không nói đến tốc độ từ tam kiếm cự ly ngắn Phi Hành kiếm trận tăng lên gấp ba, mỗi lần có thể kiên trì phi hành thời gian cùng lộ trình, cũng là gia tăng rất nhiều, cùng trước đây tam kiếm cự ly ngắn Phi Hành kiếm trận so sánh, căn bản không thể giống như ngày xưa.
Án theo tốc độ này, mặc dù khoảng cách Bắc Phương ngũ quốc còn có một đoạn đường nữa, nhưng Diệp Bạch có thể tới thời gian cũng không nhiều lắm.
Tốc độ này đối với một tên Đỉnh cấp Huyền sư bình thường mà nói, cũng là cực nhanh, nếu như đổi lại một người bình thường, không có ba tháng đến nửa năm thời gian, đừng có mơ tưởng đạt tới.
Đây là chỗ đáng sợ của tiểu Phi Hành kiếm trận, có được tốc độ như thế khó trách Diệp Bạch dám tiếp nhận nhiệm vụ này, bởi vì Diệp Bạch cho dù biến chuyển như thế nào, cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Đối với việc này, hắn tự nhiên cũng không quan tâm.
Bất quá, Diệp Bạch cũng biết, nếu muốn đạt tới Mười hai kiếm cự ly xa Phi Hành kiếm trận, phỏng chừng còn có một đoạn thời gian ngắn nữa, để luyện được đến trình độ Mười hai kiếm cự ly xa Phi Hành kiếm trận ngoài vấn đề tốc độ thuần thục ra, thực lực cũng là nguyên nhân.
Không có đủ thực lực, kiếm trận cho dù tốt, phát huy cũng không được, cho nên cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Chỉ có thực lực cường đại mới là bảo đảm, tất cả kiếm trận, kỹ năng, tài năng hoàn mỹ không sứt mẻ phát huy ra, hình thành cường đại công kích, phòng hộ chi lực, mới thật sự là kỹ năng của kiếm trận.
…
Lúc này Diệp Bạch không ngừng sử dụng tốc độ nhanh nhất, hướng về phía Thiên Cổ Ma quốc lao tới, tại bên trong mật thất ở Thiên Cổ Ma quốc phía xa có một tràng nói chuyện với nhau đang tiến hành.
Dưới ánh nến mờ nhạt, chiếu rọi trên khuôn mặt hai người trung niên đang có chút sầu lo, bọn họ là người Tử Cảnh Cốc ám các, nhưng là trên người có nhiều chỗ bị thương, không ít Địa phương huyết dịch còn chưa có phai đi.
Khẽ thở dài một hơi, người trung niên ở bên trái lắc đầu nói:
- Nếu như tông môn không có người đến, Cổ Đại ca, chúng ta còn có thể chống đỡ được sao?
Nghe vậy, một trung niên nam tử đứng ở vách tường, yên lặng đứng yên, trên mặt có một vết sẹo, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt sáng quắc hướng về phía người trung niên đang đứng ở trước mặt.
- Như thế nào, Lý Liệt Dương, ngươi sợ sao?
Người trung niên bên trái lắc đầu nói:
- Sợ... Cổ Đại ca, ngươi khi nào gặp qua Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương ta sợ ai chưa, nhưng đối thủ thế mạnh, chúng ta kiên trì ước chừng đã được ba tháng, hôm nay, Tiểu Nguyệt cũng đã chết. Tất cả các đệ tử ở trong trang cũng đã chết.
Nghe vậy, người trung niên được gọi là Cổ Đại ca, sắc mặt bỗng nhiên co quắp, hiển nhiên, đối với cái tên gọi là Tiểu Nguyệt, cũng làm xúc động đến tận đáy lòng hắn.
Nhưng lập tức, sắc mặt hắn cũng trở nên kiên nghị, hắn lạnh lùng nhìn Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương, âm thanh lạnh lùng nói:
- Lão Nhị, hiện tại ta còn xưng ngươi một câu lão Nhị, nhưng ngươi chớ quên, chúng ta có thể có ngày hôm nay, là bởi vì sao…
Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương thanh âm cười khổ nói:
- Ta đương nhiên biết, ban đầu chúng ta có tất cả ba huynh đệ, nếu không phải nhờ có Cốc Chủ Túc Hàn Sơn chỉ sợ đã sớm chết ở trong tay một đám tiểu tiểu sơn tặc, còn liên lụy đến gia nhân chịu nhục.
- Nhiều năm như vậy. Bạn đang đọc chuyện tại Trà Truyện
Hắn có thở một tiếng nói:
- Bởi vì đại ân như thế, chúng ta Mạnh Lôi tam khách mới tránh xa ở nơi đây, thành lập Mạnh Dương Trang, ở mặt ngoài thành lập thế lực, nhưng ngầm bên trong chúng ta là Ám Các của Tử Cảnh Cốc, chuyên môn giám thị Ma Thần Cốc nhất cử nhất động, đem những tin tức tình báo, toàn bộ chi tiết chuyển về cho cao tầng Tử Cảnh Cốc.
Hắn nói tới đây, khóe miệng khổ sở, nói:
- Chính nhiều năm như vậy, Cổ Đại ca, chẳng lẽ còn không đủ sao, chúng ta Mạnh Lôi Tam huynh đệ, liền bởi vì đại ân cứu mạng, đã yên lặng nằm vùng mười tám năm cho Tử Cảnh Cốc, mười tám năm thời gian, còn không đủ hoàn lại phần ân tình này sao?
- Hiện tại, Mạnh Dương Trang chúng ta bị phát hiện, vì có người để lộ bí mật, mà người này lại là lão Tam. Hiện tại, Ma Thần Cốc đã phát hiện chúng ta, Mạnh Dương Trang hơn một trăm nhân khẩu, cũng đã mười phần chết hết rồi, còn có thể còn lại hai người chúng ta. Ở dưới tình huống này, tin tức chúng ta cầu cứu phát ra, ngay cả Tử Cảnh Cốc lại chậm chạp chưa có tới tiếp viện, tông môn như vậy còn đáng giá chúng ta dùng tánh mạng để báo ân sao?