- Đầu ta sao lại đau như vậy, nơi này là chỗ nào?
Tựa hồ như đang ở trong mơ, rốt cục nàng cũng đã tỉnh lại, chỉ thấy có cảm giác sau lưng là một mảnh lạnh lẽo, cả đầu đau như muốn tê liệt, Đường Huyết Nhu khẽ mở mắt, mê hoặc nhìn bốn phía, thì thào nói.
Bỗng nhiên, nàng cau lại cái mũi:
- Máu tanh… Đây là cái gì…
Đường Huyết Nhu đưa tay lên môi, sau đó thầm kinh hô.
Diệp Bạch mặc dù đã lau khô vết máu bên ngoài, nhưng khẳng định vẫn còn sót tại trong miệng nàng. Lúc này nàng tỉnh lại thấy có vết máu đầy miệng, không khỏi cảm thấy sợ hãi, trực tiếp đứng lên.
- Vết máu, vết máu ở đâu. Ta đây làm sao lại như vậy?
Khi nàng vừa đứng lên, kiện y phục che đầu vai nhất thời té rớt, đây là một kiện Huyết Sắc La sam, bởi vì lúc trước, Diệp Bach che phủ thân thể nàng, lúc này Đường Huyết Nhu thân thể cử động, tự nhiên rơi xuống, trong lúc nhất thời đứng lên, cảm giác mát mẻ xâm nhập da thịt nàng.
Giờ khắc này, Đường Huyết Nhu rốt cục biến sắc, kinh sợ nảy ra, trong ánh mắt sát ý làm cho người ta sợ hãi, chợt lóe mà qua.
Nhìn nhìn y phục của mình đã bị xé rách, nàng không thể không nhìn bộ y phục nam màu xanh trường sam đang bị rơi xuống đất nhặt lên, nhanh chóng có một luồng hơi thở nam tử bay thẳng vào mũi, làm cho nàng không tự chủ được hai má đỏ hồng.
Mặc dù lớn như vậy, nhưng lần đầu tiên thấy hơi thở nam tử khác thường, tràn ngập trong lòng nàng.
Con ngươi vòng vo chuyển, rốt cục đem hoàn cảnh bốn phía đánh giá rõ ràng, rất nhanh, Đường Huyết Nhu liền rõ ràng chính mình đang ở đâu.
- Đi… Lúc đầu ta bị hai đầu cao giai Hồng mị vây công, sau đó bị một đầu đánh bại ngã xuống hôn mê, lúc đó người đứng ở trước mặt ta, ngăn chặn hai đầu cao giai Hồng mị này chính là hắn. Hiện tại nghĩ đến, người đã cứu ta là hắn sao?
Lúc này cơ hồ tất cả chuyện tình ở bên trong thạch thất, chỉ có nàng ở cùng người thanh niên xa lạ không quen biết kia mà thôi. Đường Huyết Nhu lúc này nhìn thấy bên cạnh người nàng có đặt thanh Lục đao, cùng với thanh Tử sắc trường cung, điều này làm cho nàng vui mừng vô cùng, thậm chí quên đi cảm giác phẫn nộ vừa rồi. Nàng trực tiếp đưa tay cầm lấy thanh Lục đao vào trong tay, vui mừng nhìn ngắm. Còn thanh Tử sắc trường cung, mặc dù cũng có thể nói thần dị, nhưng nàng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Cầm lấy thanh Lục đao thưởng thức một hồi lâu nàng không chút do dự thu vào sau lưng, lúc này nàng mới nhớ tới chuyện tình trước đây, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Diệp Bạch, ánh mắt phức tạp vô cùng.
- Hắn đem hai thanh Huyền binh này đặt ở bên cạnh mình, còn thanh kiếm phân cho hắn biến mất không thấy, rõ ràng đã bị hắn thu rồi, hắn đúng là quân tử, nếu là tiểu nhân chỉ sợ hắn đã thu hết dị bảo trân quý rồi, sau đó mang theo chạy trốn một mình khi nào còn tuân thủ lời hứa lúc trước, cũng không nuốt lấy một mình.
- Hơn nữa, mặc dù nàng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không khó tưởng tượng là hắn đã cứu mình một mạng. Đối mặt với hai đầu cao giai Hồng mị vây công mà mình là Đỉnh cấp Huyền sĩ cũng không thể ngăn cản được, hắn một Cao cấp Huyền sĩ lao đến cứu mình, dũng khí này…
- Nhưng…
Nghĩ tới đây, Đường Huyết Nhu thầm nhủ:
- Mặc kệ ngươi có phải hay không đã từng đã cứu ta, nếu như ngươi chân thật xâm phạm đến thân thể ta, thì đại ân tình ngày hôm nay ta cũng phải giết ngươi.
Tuy nhiên, đây là chủ ý của nàng, nhưng nàng cũng không có phát hiện ra bất cứ cái gì khác thường ở trên cơ thể, căn bản là không giống như bị xâm phạm. Điều này làm cho nàng cảm thấy một trận mê hoặc, nếu như không phải như vậy, tại sao y phục của mình lại bị xé rách. Trên người còn có một kiện nam tử trường sam, chính trong miệng mình lại có máu tanh như vậy.
Bỗng nhiên mặt Đường Huyết Nhu liền biến sắc, nàng đưa vai của mình ra, nhìn điểm nhỏ màu đỏ kia lúc này đã kết vảy, nàng biết rõ là lúc trước trúng phải một chất kỳ độc.
- Chính mình rõ ràng trúng kịch độc, cho nên mới bị hôn mê như vậy, mà chất độc này độc vô cùng, căn bản không phải Giải Độc Đan là có thể giải quyết được. Chính mình còn tưởng rằng lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hiện tại lại được cứu sống như vậy, hắn làm như thế nào có thể giải độc cho mình đây?
Nghĩ tới đây, nàng liên tưởng đến quần áo của chính mình bị xé rách, Đường Huyết Nhu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng hai má, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Bạch, ánh mắt cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Quần áo bị xé rách có khả năng giải thích, trường sam trên người mình cũng có thể giải thích, chính vết máu trong miệng…Chính mình lúc trước rõ ràng nhớ kỹ, chính mình sau khi ngã xuống hôn mê, mặc dù nàng bị trúng độc, nhưng thương thế cũng không quá nặng, không đến mức đến tình trạng thổ huyết như vậy.
Nàng bắt đầu đứng ở tại chỗ, khổ khổ suy tư, sau đó sắc mặt lại cau mày, giờ khắc này thần sắc băng sơn mỹ nhân cũng không còn lạnh lẽo nữa, đáng tiếc, một màn này cũng không có ai nhìn thấy.
Mặc dù trong lúc hôn mê, Đường Huyết Nhu nhất định còn có một chút ý thức, mặc dù cơ hồ tất cả trí nhớ đều rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn có khả năng suy luận ra.
Nàng nhớ kỹ.
Trong lúc nàng hôn mê, đầu tiên là một loại thống khổ cực độ phảng phất giống như từng đợt sóng lớn mãnh liệt mà đến, đem nàng bao phủ vào bên trong. Nhưng tựa hồ có một người, phủ thân tại nàng sau lưng, hấp thu cái gì đó, mỗi lần hấp thu, cảm giác đau đớn của nàng giảm bớt một phần, dần dần, cảm giác đau đớn hoàn toàn biến mất, sau đó xuất hiện một cổ nhiệt lưu tại trong cơ thể nàng vòng vo hai vòng, lập tức lắng đọng đi xuống.
Sau đó người kia rời đi, sau đó đặt thân thể nàng ở một chỗ lạnh lẽo, từ từ, sau đó nàng lâm vào một giấc ngủ say, mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Nhưng sau đó thân thể của nàng cảm giác như đang hành tẩu tại giữa sa mạc, thân thể mỗi một tế bào đều há to miệng ra, không ngừng lay động, cơn khát khó nhịn cơ hồ không thể chịu nổi nữa, nàng lúc đó chỉ biết kêu nên đòi nước.
Nhưng lúc này không có nước, chính tinh thần, ý chí của nàng càng ngày càng mơ hồ, vừa lúc đó có một cánh tay đưa ra trước mặt mình, chính mình sau đó cũng không có quản được nhiều như vậy, trực tiếp hé miệng ra cắn tới, sau đó hút từng ngụm máu huyết, tựa hồ còn mang một điểm gay mũi, nhưng mà nàng đang qua khát cho nên đành phải uống như vậy.
Từ từ, chính trong cơ thể của nàng cơn khát bị áp chế, nàng lại lần nữa đi ngủ, mà cánh tay này cũng lập tức rời đi. Sau đó thời gian nặng nề gian trôi qua, từ từ, nàng lại lần nữa tỉnh lại, sau đó phát hiện ra bộ dáng hiện tại của mình. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
- Đúng vậy, chính mình thật sự là hôn mê a, chính khóe miệng mình phát hiện ra vết máu, lúc vừa rồi chính mình có phải hay không bị xâm phạm, rõ ràng là hai chuyện khác nhau. Nhưng chính khóe miệng mình lại như thế nào có vết máu xuất hiện? Trong giấc mộng, đột nhiên khát nước, lại kỳ quái có cảm giác uống nước, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?
Nghĩ đến như vậy, ánh mắt Đường Huyết Nhu lại lần nữa rơi vào trên người Diệp Bạch, người trẻ tuổi này, thậm chí là một người thanh niên nam tử kỳ quái, nếu như lúc mình đang ngủ đã đưa hai tay của hắn cho chính mình uống máu…
Ở nơi này cũng không có một giọt nước, mà trên miệng của mình lại có vết máu chưa khô, suy nghĩ này vừa xẹt qua đầu nàng làm cho nàng chấn động toàn thân.
- Chẳng lẽ...
Cái ý nghĩ này từ trong đầu nàng lướt qua, sau đó, Đường Huyết Nhu rốt cục xác định, lúc trước trong mộng mình uống chính là máu huyết của Diệp Bạch, nàng thấy người thanh niên trước mắt chưa quen biết này đã lấy máu huyết của chính mình để làm giảm cơn khát cho nàng.
Nghĩ chính mình trong lúc đang hôn mê uống máu tươi điều này làm cho sắc mặt Đường Huyết Nhu đại biến, trong nháy mắt cảm thấy khó chịu đứng lên, tựa hồ nàng muốn nôn khan. Tuy nhiên, suy nghĩ một chút, Đường Huyết Nhu lại gắt gao ngậm miệng lại, nhất thời trong khóe mắt của nàng xuất ra hai hàng nước mắt.
- Ngươi thật là một đứa ngốc, chúng ta vừa gặp cũng không quen biết, ngươi cần gì phải vì ta… mà làm như vậy.
Nàng thì thào nói, nhìn về phía Diệp Bạch, ánh mắt của nàng giờ khắc này nhìn hắn không cảm thấy xa lạ, không còn lạnh như băng nữa, ngược lại có cảm giác như rất là dịu dàng nhu mì, nàng bất tri bất giác cảm thấy trái tim của mình trùng xuống.
Diệp Bạch lúc này đang ở trạng thái thần kỳ, tất cả sự tình ngoại giới hắn đều hồn nhiên không biết, cũng không có cảm giác được.
Tại chỗ sâu trong óc của hắn.
Có vô số sợi tơ Lam sắc trong suốt, từ trong thân thể hắn lao ra, tiến vào Tinh Thần Thức Hải của hắn, cùng vốn là tinh thần nhỏ dung hợp. Tinh thần sợi nhỏ của Diệp Bạch bắt đầu không ngừng phân liệt, tái sanh, phân liệt, tái sanh, giờ khắc này Diệp Bạch khắc sâu cảm giác cái gì là đột biến.
Dường như tất cả đều dừng lại sau đó, Tinh Thần Thế Giới biến hóa rốt cục dần dần cũng đình chỉ lại, mà trong Thức Hải của Diệp Bạch, có hơn mười tinh thần sợi nhỏ lại đột nhiên bạo tăng hơn gấp đôi, Diệp Bạch đếm tổng cộng có hơn ba mươi sáu lũ tinh thần sợi nhỏ tất cả.
Hơn nữa, không riêng số lượng gia tăng, đồng thời, tất cả cũng tăng vọt một vòng, chẳng những so sánh với lúc trước mầu lam, lâu càng thô to hơn, mà bên trong thậm chí mơ hồ dần hiện ra từng đạo Tinh Quang màu bạc hoàn mỹ.
Cảm giác này thật sự là Thoát Thai Hoán Cốt, vào giờ khắc này, Diệp Bạch cảm thấy được Tinh Thần lực từ trước đến nay chưa có đầy đủ, cả người tiến vào một loại trạng thái thần kỳ thư sướng, đối với cảm ứng Thiên Địa cũng vô hạn rộng lớn hơn. Đối với trời cao vạn trăm triệu thế giới, đều chưa từng chạy thoát khỏi khống chế của hắn.
Đương nhiên, Diệp Bạch lúc này cũng rõ ràng, đây chỉ là cảm giác mà thôi, cũng không phải thực sự, nếu làm được bước đó thì trăm van năm qua cũng đều không có mấy người, nhưng điều này cũng cho thấy, hắn lần này đích thật thu được một chỗ tốt thật lớn, một loại tiến bộ bay vọt.
Cấp ba Tinh Thần lực.
Cho tới nay, Diệp Bạch vẫn tha thiết ước mơ, siêng năng tu luyện, cảnh giới lúc này đột nhiên thăng tiến làm cho Diệp Bạch trở tay không kịp, chính là lúc này hắn cảm thấy vô cùng vô tận mừng rỡ, thậm chí mừng rỡ như điên.