- Tứ giai trung cấp, ngũ giai đê cấp.
Diệp Bạch giật mình nhìn hai đại trận phía trên, chỉ là cho tới bây giờ hắn cũng chỉ mới nhập môn mà thôi, kiếm trận lơi hại nhất cũng chỉ là nhị giai cao cấp.
Thật không ngờ ở một Vô Sương quốc nhỏ bé này, tại một môn phái không có danh tiếng gì lại có thể có hai tòa kiếm trận tứ giai và ngũ giai, điều này khiến cho người ta phải kinh ngạc sợ hãi.
Kiếm lão nhìn thấy nét mặt của hắn thì cười ha hả nói:
- Ngươi cũng không cần quá kinh dị, hai tòa kiếm trận này dĩ nhiên không phải là do một người tạo ra, thậm chí phải tốn tâm huyết của vô số người mới hoàn thành được.
Tiểu Chư Thiên Phong Kiếm trận này chính là kiếm trận ngũ giai đê cấp, lúc trước ta tân khổ cũng mới có thể đạt tới tình trạng này, tác dụng lớn nhất của nó chính là phong tỏa ngọn núi, cất giấu một số thứ, bằng không ai cũng không bỏ ra khí lực lớn như vậy để lập ra hai tòa đại trận này ở đây.
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, hắn biết rõ trên Kiếm phong của Bái Kiếm cốc có niêm phong một bí mật rất lớn, vì bí mật này mà bọn họ lập nên Bái Kiếm các, nơi đây chính là cấm địa đệ nhất của môn phái, bất luận ai cũng không thể đến gần.
….
Trên đỉnh kiếm phong.
Kiếm trận lam sắc hào quang tỏa sáng, vô cùng kinh người.
Vũ y quái nhân sau khi đánh giá nửa ngày, lông mày càng ngày càng nhăn sâu lại, hiển nhiên cho dù là hắn cũng không dám đơn giản tiến tới kiếm trận này, nhìn thấy suy tư của hắn, mọi người cũng yên lặng một mảnh, không ai dám quấy rầy.
Lôi Cực Thiên của Lôi Tông, Xà lão của Dược Vương cốc, Lam đại tiên sinh của Huyết Điểu tông, Thiên Khô lão ma của Ma Thần cốc, bốn người này thấy cảnh tượng này thì không cam. Bọn họ vốn tưởng bí mật sẽ rơi vào trong tay mình.
Tuy nhiên không ngờ giờ phút này lại xuất hiện một vị cường giả cấp độ huyền tông, điều này khiến cho ưu thế của bọn họ trong nháy mất đã biến mất.
Tuy nhiên bọn họ là những nhân vật như vậy, làm sao có thể cam tâm, dù cho đối phương có là cường giả huyền tông thì cũng chỉ có thể cố kỵ mà thôi.
- Đáng tiếc rằng lần này cường giả huyền tông trong tông môn không tới, bằng không…
Vài người thầm hận, miếng thịt béo đến tận miệng đã bay đi, tất cả đều hối hận không thôi.
Nhưng bọn họ không cách nào, tuy bọn họ trong tông môn có cường giả huyền tông tọa trấn nhưng bình thường thì sẽ không xuất hiện. Đây là những nhân vạt bế quan nhiều năm, cho dù tin tức hiện tại có truyền về thì cũng phải mười ngày nửa tháng nữa mới tới đây được.
Về phần cốc chủa của Bái Kiếm cốc Thẩm Ngạo Thiên cùng với Tử Kiếm công Trương Tùng Nguyên tuy có chút thực lực nhưng mà bọn họ cũng không để vào trong mắt, lúc này bốn người đã hoàn toàn quên hai người kia, chỉ chăm chú vào vũ y lão nhân.
Mà cốc chủ của Bái Kiếm cốc Thẩm Ngạo Thiên cùng với Trương Tùng Nguyên lúc này tuy tức giận nhưng cũng chỉ có cảm giác vô lực mà thôi.
Giờ phút này, bọn họ giống như là hai người ngoài xem náo nhiệt, vô luận kết quả thế nào Bái Kiếm cốc hôm nay cũng xem như bị hủy, trong mắt bọn họ, giống như môn phái này không hề tồn tại.
Trừ phi có một vị cường giả huyền tông xuất hiện đối kháng, nhưng điều này có thể sao?
Thẩm Ngạo Thiên, Trương Tùng Nguyên đưa mắt nhìn nhau mà cười khổ thê thảm, giờ khắc này bọn họ cảm nhận thật sâu sự bi thương.
- Ắt xì.
Trên Kiếm phong im lặng như tờ, có một người cảm thấy muốn hắt xì, hắn vội đưa tay che đi, nhưng cuối cùng không kìm chế nổi.
Cuối cùng hắn hắt xì ra một cái thật to, mà cảnh tượng này đã gây ra tai họa.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, người này liền trở nên luống cuống.
Hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã có tiếng nổi giận hét lên:
- Tên tiểu tử này, dám quấy rầy suy nghĩ của lão tử, đáng chết.
Một hào quang đỏ sậm lóe lên rồi biến mất, sau đó tên đệ tử này chỉ a một tiếng, bàn tay ôm lấy cổ họng, từ kẽ tay có hai dòng máu tươi chảy ra.
Ầm một tiếng cả người hắn ngã quỵ xuống dưới, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ và kinh dị.
Thấy cảnh tượng này tất cả ánh mắt của mọi người trong trường đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ có một số ít người như Lôi Cực Thiên, Lam Đại tiên sinh, Xà Lão là thấy vật giết người lúc nãy là gì, chính là một vũ mao màu hồng, mà người có thể dùng vũ mao làm vũ khí, chỉ có thể là một người.
Chính là quái nhân vũ y trên đỉnh Vong Kiếm phong.
Tuy nhiên thấy cảnh tượng này bọn họ lại lạnh buốt một mảng, không hổ danh là cường giả cấp độ huyền tông, thực lực thật là đáng sợ.
Chẳng lẽ sau khi tấn giai trở thành huyền tông có thể có chiến lực như vậy sao? Khoảng cách giữa huyền sư đỉnh cấp và huyền tông lớn như vậy sao?
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng này, trong nháy mắt vũ y quái nhân từ từ đứng dậy, nhìn về phía mọi người mà lạnh lùng nói:
-Lão tổ đang nghiên cứu tới mức đô khẩn yếu quan đầu mà lại có người quấy rầy, lãng phí nhiều công phu của ta, thật là đáng chết, lần này ta chỉ giáo huấn nho nhỏ mà thôi. Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, tất cả mọi người trong vòng thời gian uống một chén trà rời khỏi cách đây ngoài trăm dặm, bằng không…
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi chỉ về phía tên đệ tử bị vũ mao bắn chết mà lạnh lùng nói:
- Hắn chính là kết cục của các ngươi.
- Hừ.
Một thanh âm lạnh thấu xương vang bên tai mọi người, không ít người sắc mặt trở nên tái nhợt, nhanh chóng bỏ chạy đi.
Nghe thấy lời nói của vũ y lão nhân, mọi người tin tưởng hắn nói được là sẽ làm được, nếu như trong thời gian một chén trà mà mình không rút đi chỉ sợ hắn sẽ đại khai sát giới, đem máu chảy thành sông.
Mọi người bắt đầu bừng tỉnh đại ngộ, một số người đã xuất phát, bỗng nhiên vô số thanh âm gào khóc vang lên, có một số người thực lực cao nhìn thấy phía trước có người cản đường liền ra chiêu, nhất thời có vô số người ngã xuống, ở Bái Kiếm cốc tiếng kêu than dậy đất không ít người bị giẫm đạp chết.
Mà Diệp Bạch lúc này đa tách ra khỏi những người xung quanh, Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh cũng biến mất ở trong sóng người, không còn thấy đâu nữa.
May mà Diệp Bạch chỉ có thực lực huyền sĩ cao cấp nhưng lại có thân pháp kinh người, có thể vững vàng ở trong đám người, không đụng phải một ai. xem tại Trà Truyện
- Ầm ầm, không ít thanh âm từ tòa nhà sụp đổ vang lên, đây là những người chạy trốn nhìn thấy phía trước có thứ gì đó cản đường liền phá hủy.
Phẩm kiếm đài, luyện kiếm thất, tàng kiếm lâu, kiếm lâm, kiếm trì… đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Vô số những thanh kiếm được Bái Kiếm cốc cất kỹ nhiều năm theo sự sụp đổ của kiến trúc này mà bay ra, trong nhất thời kiếm quang như cầu vồng, không ít người bị nó xuyên qua mà kêu la thảm thiết, chết ngay tại chỗ.
Mà Diệp Bạch trong cảnh hỗn loạn này thì chỉ có thể thở dài một tiếng, đột nhiên vài đạo lưu quang bay tới, Diệp Bạch lấy kiếm thạch, thu nó vào trong tay áo, trên đường đi hắn đã thu gom được tất cả hơn ba mươi thanh trường kiếm đủ màu.