Vô Tận Kiếm Trang

Chương 312: Ngũ Kiếm

Diệp Bạch tuy không chứng kiến mọi chuyện xảy ra nhưng hắn biết rằng La Long Hạc và Đạm Thai Thiên Phong không có khả năng làm ra chuyện như vậy. Mà xem dáng vẻ của bốn người này thì rõ ràng là muốn kiếm chuyện.

Cho nên Diệp Bạch lập tức đi tới, La Tiền ở đằng sau lưng liền tiến tới gần hắn, thấp giọng nói vào tai của hắn mấy câu.

Lúc nãy Diệp Bạch đã nói với La Tiền đi tìm hiểu lai lịch thân phận của bốn người này. Bây giờ hắn cùng với La Long Hạc Đạm Thai Thiên Phong là một nhóm người, tuy không muốn kết thù với người khác nhưng cũng không thể để cho người khác khi nhục.

Với năng lực của La Tiền, chỉ trong chốc lát đã tìm hiểu tin tức của đám người này> Bốn người này người cầm đấu tên là Triệu Lương, còn tên cố ý để La Long Hạc, Đạm Thai Thiên Phong đẩy xuống nước tên là Mã Thành, về hai người khác thì một người tên là Lương Thiết Sinh, một người tên là An Tiểu Sơn.

Bọn họ gia nhập Tử Cảnh Cốc đã hai năm, thực lực không cao, bổn sự lại kém, điểm cống hiến không đủ nuôi mình cho nên cố ý đụng người khác lừa tiền đối phương.

Ở trong Tử Cảnh Cốc những người như vậy cũng không ít, trong tất cả các đại tông môn, những nhân vật tiểu nhân nhiều không kể xiết, bọn họ đều ham sống sợ chết, không dám mạo hiểm tiên vào Băng Vụ Đại Hạp Cốc nên đi vào con đường tà đạo.

Dựa vào một chút thực lực của mình mà nghĩ ra phương pháp lừa tiền này, duy trì sự sinh sống của bọn họ ở Tử Cảnh Cốc. bọn họ mỗi lần tìm người đều tìm những người có thực lực không cao, không óc bằng hữu, hoặc là đệ tử mới tiến vào, những người này có thể nói là mười phần thành công.

Lúc này bọn họ nhắm vào đoàn người Diệp Bạch và Diệp Khổ, nếu như là một đám người khác thì chắc hẳn đã giật mình, mặt mũi hoảng sợ mà xin bòi thường, thậm chí còn chịu một số vết thương.

Đáng tiếc, lúc này bọn chúng lại gặp phải Diệp Bạch, Diệp Khổ. Hai người thấy mình gặp người như vậy thì nửa tức giận nửa buồn cười.

Hơn nữa hai người cũng hiểu rõ, chuyện này phải để tâm, không thể không can thiệp. Rất rõ ràng tên đệ tử họ Mã kia cố ý chạm vào La Long Hạc và Đạm Thai Thiên Phong, sau đó lại xảo trá vơ vét tài sản của La gia và Đạm Thai gia. Tuy bọn họ không phải là người Diệp gia nhưng hai người này không phải là đối thủ của bốn người, Diệp Bạch và Diệp Khổ không thể làm ngơ.

Dù sao mấy người cũng cùng đi với nhau, Đạm Thai Thiên Phong và La Long Hạc không phải là đệ tử Diệp gia, nhưng hai người là hai người cầm đầu, thực lực cao nhất phải có trách nhiệm chiếu cố bọn họ, vô luận là La gia hay là Đạm Thai gia đều có quan hệ với Diệp gia ở Hỏa Vân thành, tuy trước kia Đạm Thai Thiên Phong là đối thủ cạnh tranh với Diệp gia nhưng tới đây thì bọn họ không thể vứt bỏ bọn hắn. Nguồn tại http://Trà Truyện

Thực tế nếu như bọn họ bỏ mặc La Long Hạc và Đạm Thai Thiên Phong thì Diệp gia có thể càng thêm lớn mạnh, thậm chí trở thành gia tộc siêu việt nhất Hỏa vân Thành, tuy nhiên chuyện này, Diệp Bạch và Diệp Khổ không thể làm.

Cho nên, khi Diệp Bạch đem tên họ Mã ném bay đi, nhìn lạnh lùng về phía thanh niên họ Triệu thì tên họ Triệu kia chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Hắn rõ ràng cảm thấy không ổn.

Tuy nhiên sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía bốn người, cười hì hì mà xem náo nhiệt, hắn không ngừng chỉ trỏ về phía bọn họ mà nghị luận đều đều, sau đó trong lòng hắn liền xiết chặt lai, tâm niệm thay đổi thật nhanh. Hiện tại hắn đã hiểu rõ nếu hiện tại lùi bước thì sau này không có cách nào có chỗ đứng trong ngoại tông.

Hơn nữa sau lưng bọn họ còn có một tảng núi lớn để dựa vào, vừa nghĩ tới thực lực của tảng núi đó, eo lưng của hắn lập tức chuyển động. Những người này chỉ là những đệ tử vừa mới tiến vào thôi, làm sao có thể so sánh với người đó.

Ch nên trong nháy mắt ánh mắt của hắn trở nên ngoan độc. Bọn họ đã sớm tra qua tư liệu về Diệp Bạch và Diệp Khổ, xác định được những người này chỉ là những đệ tử vừa trải qua thí luyện, hơn nữa cũng không có chỗ dựa nào.

Người như vậy dĩ nhiên bọn họ không hề sợ.

Cho nên hắn nhìn về phía Diệp Bạch mà lạnh lùng nói:

- Chúng ta hiện tại chỉ tìm hai vị bằng hữu này, nếu như huynh đệ muốn nhúng tay vào thì đừng trách Triệu Lương ta không khách khí.

Diệp Bạch nhắm đôi mắt lại, nhìn về phía vẻ sắc lệ trong mắt đối phương rồi đột nhiên cười lạnh:

- Chúng ta đi cùng một chỗ, rõ ràng là trên cầu đã có người tại sao các ngươi lại còn chen chúc vào đó, đây rõ ràng cho thấy các ngươi có ý định bất lương. Được rồi, đã như vậy thì ai đụng vào ai cũng không thể so đo, đối với vị bằng hữu bị ném xuống nước này, các ngươi chỉ có thể giữ lại một người.

- Ha ha ha.

Nghe thấy lời nói của Diệp Bạch đám người này liền nghị luận, chỉ có điều bọn họ không biết ai sẽ tiến lên trước. Đằng sau lưng bọn họ còn có một tảng núi lớn, bình thường họ hay hiếu kính, giờ khắc mấu chốt chắc chắn sẽ vì bọn họ mà ra tay.

- Người cầm đầu thanh niên họ Triệu kia liền giận quá mà cười:

- Rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt, được rồi vậy các ngươi đừng hòng lăn lộn ở ngoại tông nữa, Tiểu Sơn, ngươi lên cho ta.

Hắn nhìn ra đối phương có hai người tuy đều đạt tới cảnh giới huyền sĩ trung cấp tuy nhiên những đệ tử vừa mới nhập môn cho dù là huyền sĩ trung cấp thì cũng không phải là đối thủ của huyền sĩ sơ cấp, bởi vì công pháp, kinh nghiệm bọn họ kém hơn người khác nhiều. Huống chi bọn họ đều là những hảo thủ huyền sĩ trung cấp đỉnh phong, thậm chí có thể đấu với một huyền sĩ cao cấp, cho nên ở trong Tử Cảnh Cốc bất kỳ ai cũng phải sợ bọn chúng ba phần.

Ngay cả Tiểu sơn ở trong cốc cũng không ít người khiếp đảm với hắn.

Thanh niên kia đi tới trước mặt hai người Diệp Bạch và Diệp Khổ mà dương mắt ra nhìn, hắn đứng ở đo giống như là một ngọn núi, khí thế đúng là kinh người.

Diệp Bạch Diệp Khổ nhìn nhau một cái, Diệp Bạch bình tĩnh nhìn về phía thanh niên họ Triệu, nhìn vào ánh mắt của hắn mà nói:

- Ngươi xác định muốn vì đồng bạn của ngươi mà ra tay?

Khong hiểu tại sao, trong mắt của thanh niên họ Triệu hiện ra một chút hoảng hốt, hắn không hiểu tại sao mà mình có cảm giác như vậy. Không đúng, nhất định là ảo giác, chỉ là hắn vẫn cảm thấy trêu chọc vào thanh niên trước mặt không phải là một chuyện sáng suốt.

Chỉ là hiện tại mệnh lệnh đã phát ra muốn sửa đổi lại thì sẽ khiến cho người khác chê cười. Huống chi hắn rất tin tưởng vào thực lực của Tiểu Sơn, bằng vào thực lực của hắn bọn họ mới hoành hành ở trong Tử Cảnh Cốc ít người dám chạm vào, những huyền sĩ trung cấp bình thường không phải là đối thủ của Tiểu Sơn.

Huống chi hai người này mới gia nhập vào Tử Cảnh Cốc, bí kíp lịch lãm đều không vượt qua được đệ tử bình thường.

Nghĩ tới đây hắn liền vung tay lên mà nói:

- Tiểu Sơn, cho bọn chúng mở rộng tầm mắt.

Tiểu Sơn nghe vậy thì đạp chân một cái, một lần nữa nhìn về phía bọn người Diệp Bạch và Diệp Khổ. Diệp Bạch liền tiến lên trước một bươc mà nói:

- Để ta đánh trước.

Nghe vậy Diệp Khổ liền lui lại không tranh cãi nữa mà đứng lẳng lặng phía sau lưng của hắn, song chưởng của hắn đã nhấc lên, tuy nhiên cảm thấy có gì không đúng nên dừng lại.

Với nhãn lực của hai người dĩ nhiên là nhìn ra Tiểu Sơn ở trước mặt không phải là người dễ chạm vào. Tuy nhiên Diệp Khổ cũng không sợ.

Đối với người như vậy, cũng có thể ứng phó, hắn mạnh mẽ thì sao, có thể vượt qua Đạm Thai Tử Nguyệt sao? Mà Diệp Bạch ngay cả Đạm Thai Tử Nguyệt cũng có thể đánh bại thì dĩ nhiên không để ý tới một Tiểu Sơn.

Tuy nhiên hắn cũng không dám khinh thường đối thủ. Đối phương luận về thực lực còn cao hơn Diệp Bạch, tuy nhiên hắn biết rõ sau khi tiến vào Tử Cảnh Cốc, trải qua những lần tu luyện, thực lực của hắn đã tăng thêm mấy lần.

Với kiếm trận và Tiên Thiên Kiếm Khí, Diệp Bạch có thể nắm chắc trong thời gian ngắn chấm dứt trận chiến.

Trong nháy mắt năm thanh kiếm ở trong tay áo của Diệp Bạch hiện ra.

- Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, Túy Huyết Tam Hương kiếm, Thiên Niên Thanh Mộc Kiếm, Tứ Phương Vô Thượng Kiêm, Thiên Xích Thủy Kiếm.

Năm thanh kiếm này tựa như năm đạo thủy quang, hiện ra bên cạnh của hắn, trong nháy mắt khí thế đã tăng vọt.