Cái bao bố tím kia ngay cả xem nó cũng không hứng thú, hiển nhiên là nó cũng biết giá trị trân quý của linh dược. Nhưng lúc này ngay cả xem nó cũng chẳng liếc mắt lấy một cái.
Đêm nay cũng không biết có bao nhiêu người, bởi vì Tử Bối Vạn Niên Thanh này mà không tiếc tánh mạng của mình sử dụng huyền khí chạy như điên, kết quả là gặp phải mãnh thú, cuối cùng hài cốt cũng chẳng còn.
Còn một số ít thí luyện đệ tử gặp may mắn không có gặp phải mãnh thú, bọn họ cố gắng đuổi theo tên thanh niên kia để đoạt Tử Bối Vạn Niên Thanh. Nhưng sau khi nhìn thấy một cỗ thi thể và cái bao bố mầu tím kia, tức thì một hồi máu tanh sảy ra, không biết lại có bao nhiêu người như vậy mà chết đi.
Buổi tối ngày thứ hai tiến vào Âm nguyệt hạp cốc, bởi vì các loại nguyên nhân, bị mãnh thú giết chết, bởi vì tranh đoạt Tử Bối Vạn Niên Thanh mà bị giết tuyệt đối không ít hơn mười người.
Mà hết thảy sự việc này, Diệp Bạch cũng không biết, nhưng những điều này hắn cũng đoán trước được.
Buổi sáng ngày thứ ba, Diệp Bạch rời khỏi sơn động, tiếp tục hướng vào bên trong Âm nguyệt hạp cốc đi tới, đến trưa, hắn đi đến chỗ có gốc linh thảo Tử Bối Vạn Niên Thanh, nhưng nơi này trống rỗng, cái gì cũng không có. Trên đường bắt đầu xuất hiện thi thể của các thí luyện đệ tử, một cỗ, hai cỗ, ba cỗ, Diệp Bạch tổng cộng đếm được bốn cỗ thi thể, đều là do bị mãnh thú giết chết.
Những thi thể này hoặc cổ họng bị chộp thủng, hoặc trái tim bị đào móc đi, hoặc tứ chi bị đứt đoạn, những cái chết này đều tàn nhẫn vô cùng, còn có cái thì hài cốt vô tồn, bị dã thú gặm nhấm, gần như chỉ còn một ít quần áo mà thôi. Trên người cũng không có cái gì, hiển nhiên đã bị người phía sau lục lọi rồi.
Diệp Bạch lắc đầu thở dài, vòng qua mấy cỗ thi thể, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này, hắn đã đi vào trong cốc hơn ba trăm năm mươi dặm rồi, nơi này bắt đầu xuất hiện dấu vết của những trận chiến đấu, có vài cỗ thi thể nằm ở trên mặt đất, ngực rõ ràng bị lợi khí xuyên qua, lần này đều chết do vũ khí đâm phải.
- Xem ra, chiến đấu đã bắt đầu rồi.
Ánh mắt Diệp Bạch nhìn những dấu vết bừa bộn ở trên mặt đất, cùng với vài cỗ thi thể, hiển nhiên, người tới chỗ này cũng không ít, đã có nhiều người bắt đầu mạo hiểm, sử dụng huyền khí bắt đầu đuổi theo rồi.
…
Diệp đi vòng qua, men theo đường bộ, tiếp tục hướng về phía trước đi đến, mãi đến lúc trời tối, hắn cũng không có đuổi theo những người đó. Nhưng, trên đường bắt đầu xuất hiện nhiều thi thể hơn, dấu vết đánh nhau càng ngày càng nghiêm trọng, mà trong ngày này, một gốc cây linh thảo hắn cũng không có phát hiện ra.
Cũng không biết là đã bị người phía trước lấy đi rồi, hay là nơi này không có linh thảo đây.
Rồi.
Buổi sáng ngày thứ tư, Diệp Bạch tiến vào Âm nguyệt hạp cốc cũng được bốn trăm năm mươi dặm, khoảng cách điểm thứ hai trên bản đồ, nhị giai trung cấp linh hoa Huyết Tinh Ô Lan chỉ còn lại năm mươi dặm lộ trình.
Trên mặt đất bắt đầu xuất hiện rất nhiều dấu vết bừa bộn, ở cách đó không xa còn truyền đến tiếng binh khí giao tranh, điều đó chứng tỏ có người ở nơi này đang chiến đấu với nhau.
Trong lòng Diệp Bạch vừa động, hắn cũng giảm bớt cước bộ, nương theo cây cối che chắn, lặng lẽ hướng về phía sơn cốc trước mặt, cẩn thận đi tới.
Diệp Bạch lặng lẽ đến gần sơn cốc, tiếng thanh âm chiến đấu càng ngày càng vang, cuối cùng cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Diệp Bạch trèo lên một mô đá cao, sau một gốc cây cổ thụ bí mật bắt đầu hướng về phía dưới nhìn lại.
Trong sơn cốc, có mười bốn, mười năm người cùng chia làm bốn phe. Trong đó phe thứ nhất gồm có bốn người do kia trung cấp Huyền sĩ áo lam thanh niên cầm đầu. Còn phe thứ hai lại là một gã hắc y Huyền sĩ, sơ cấp Huyền sĩ đỉnh ước chừng hơn hai mươi, cả người toát ra khí tức bạo ngược, cầm đầu phe thứ hai, phe này gồm có khoảng năm sáu người.
Còn hai phe còn lại, thì thê thảm hơn nhiều, có một phe chỉ còn lại một người đó là một gã huyết y thanh niên, trên ngực thêu đồ án con nhện. Còn phe cuối cùng là ba người cổ tay thêu hai thanh đoản kiếm, gạch chéo thành chữ thập. Nhưng phe này người cũng đang mang thương tích, trong đó có một thanh niên bị phế đi một tay, đang dùng nửa mảnh quần áo băng bó lại, sắc mặt tái nhợt, khắp nơi đều là vết máu.
Tên áo lam thanh niên cả người dính đầy vết máu lẳng lặng cầm lấy tấm bao bố mầu tím, bên trong là một gốc cây có ánh sáng xanh biếc, giống như lục ngọc, cánh lá thâm tím, giống như tím thủy tinh, trai ngọc, gốc cây này có ba đóa Bạch Sắc hoa nhỏ trông như cái nôi trẻ con, cực kỳ kỳ lạ, thỉnh thoảng điểm điểm oánh lục quang mang chớp động. Sau khi Diệp Bạch ánh mắt có chút co lại:
- Chẳng lẽ, đây là gốc nhị giai trung cấp linh thảo Tử Bối Vạn Niên Thanh sao?
Bốn phe này, trừ bốn gã thanh niên đệ tử đang chiến đấu, những người khác đều đang điều tức, hiển nhiên là huyền khí đã tiêu hao hết sạch, lấy huyền khí tu vi của bọn họ căn bản không dùng được bao nhiêu. Khó trách lại khó phân thắng bại như thế. Nhưng lúc này ở trên mặt đất còn có hai cỗ thi thể chưa lạnh, mắt trợn tròn, hiển nhiên là không tin mình lại thật sự sẽ tử vong như vậy.
Lúc này, Diệp Bạch đã xác định bao bố màu tím kia có chứa nhị giai trung cấp linh thảo Tử Bối Vạn Niên Thanh rồi. Hiển nhiên là bốn phe này tìm thấy, sau đó bắt đầu cướp đoạt, trên đoạn đường đều đánh nhau, chảy máu chết người, đến giờ phút này chiến đấu đã gay cấn rất nhiều rồi.
Tên áo lam thanh niên, đám người hắc y Huyền sĩ, đều ngồi xuống điều tức, nhanh chóng khôi phục huyền khí.
Phía sau lúc này vang lên tiếng vang, ánh mắt Diệp Bạch co rụt lại, sau đó nhìn lại, hắn lúc này nhìn thấy có khoảng sáu bảy tên thí luyện đệ tử, dắt tay nhau mà đến, tốc độ nhanh đến kinh người. Ánh mắt Diệp Bạch nhìn lên cái bao bố màu tím kia đảo qua một cái, sau đó thừa dịp sáu bảy tên thí luyện đệ tử vào cốc, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Hiển nhiên, nơi này lại sắp sửa bộc phát một hồi đại huyết chiến rồi, cuối cùng ai thắng ai thua, không ai dự liệu được. Nhưng có thể khẳng định chính là, cuối cùng không có bao nhiêu người có thể sống sót.
Cái túi bao bố mầu tím này, nếu người nào cầm được nó là cái đích cho mọi người vây công, hơn nữa ở phía sau còn có rất nhiều người đuổi theo. Ở nơi này xuất thủ cũng không đáng, ngược lại là tự chuốt lấy họa vào thân.
Diệp Bạch có ý nghĩ như vậy.
Cho nên Diệp Bạch từ trên đỉnh núi dò dẫm đi xuống, thân hình hắn vừa động, mở ra huyền khí, bắt đầu hướng về phía bên trong Âm nguyệt hạp cốc bay vút đi, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh.
Diệp Bạch sử dụng chữ "Lược" trong bí pháp cấp thấp thân pháp huyền kỹ Nha Du Kiếm bộ, tiếp theo cả người của hắn như tàn ảnh biến mất tại chỗ.
- Đoạt đi, đoạt đi, tốt nhất là tất cả mọi người bị vây ở chỗ này, chờ các ngươi ở chỗ này đánh nhau sống chết, thì gốc linh thảo thứ hai sẽ ở trong tay của ta rồi.
Mỉm cười, Diệp Bạch rất rõ ràng, ánh mắt của mọi người đang tập chung tranh đoạt gốc Tử Bối Vạn Niên Thanh, trong lúc hỗn chiến như vậy chính là thời cơ tốt nhất để mình đoạt lấy gốc Huyết Tinh Ô Lan rồi. Như vậy, lúc này cũng chưa có người nào nghĩ đến, chính mình đã trực tiếp chạy đến địa điểm thứ hai đặt gốc Huyết Tinh Ô Lan rồi, cũng chỉ còn cách năm mươi dặm nữa mà thôi.
Chờ các ngươi ở nơi này chơi đùa, ta đã đến địa điểm đặt cây linh thảo thứ hai rồi.
Nếu như là tình huống bình thường, khi mở ra huyền khí chạy đi, nhiều nhất chỉ cần một nửa canh giờ mà thôi.
Hơn nữa, người khác mở ra huyền khí một khi gặp phải mãnh thú thì không có lực hoàn thủ, lúc đó trở thành thịt cá cho mãnh thú mà thôi. Nhưng Diệp Bạch không giống như vậy, trên người hắn có 15 hạt Hỏa Lôi Tử, nếu sử dụng liên hoàn sét đánh, ngay cả Huyền sư gặp phải cũng bị nổ thành trọng thương.
Đây là át chủ bài của Diệp Bạch, tại lúc bình thường thứ này có thể phát huy ra tác dụng rất lớn, chứ đừng nói tới lúc này ở trong cốc tất cả mọi người đều bị hạn chế huyền khí như vậy. Với uy lực của cực phẩm Hỏa Lôi Tử là át chủ bài bảo vệ tánh mạng của Diệp Bạch, vô luận gặp phải mãnh thú, sinh tử nguy hiểm như thế nào, chỉ cần vứt ra một hạt, tất cả cũng nổ thành phấn vụn.
Duy nhất đáng tiếc là có điểm quá lãng phí, thứ này ngay cả huyền sư cũng có thể bị uy hiếp, dùng xong một hạt thì ít đi một hạt. Diệp Bạch vốn cũng không có ý định sử dụng, nhưng nếu như gặp phải lúc nguy cấp, hắn cũng chỉ có thể sử dụng để cứu mạng mà thôi.
Cho nên hắn không hề cố kỵ mở ra huyền khí, cũng không sợ một khi huyền khí hao hết trở thành con mồi của mãnh thú, không có lực hoàn thủ.
Vì trung cấp bí kíp, vì muốn lọt vào top 1, Diệp Bạch đã có ý định liều mạng.
Càng huống chi, hắn chưa chắc đã bị xui xẻo như vậy, bây giờ là ban ngày, khả năng gặp phải mãnh thú cũng không lớn lắm, có lẽ khi hắn tới đến địa điểm đặt gốc Huyết Tinh Ô Lan, cũng không có gặp phải mãnh thú. Như vậy, Hỏa Lôi tử cũng chưa chắc đã phải dùng tới.
Song, Diệp Bạch cũng quá coi thường suy nghĩ của người khác rồi, trên đời này, hiển nhiên cũng có không ít người cũng có lối suy nghĩ như vậy.
Khi hắn mở ra huyền khí, chạy được một lúc hắn lại nuốt huyền đan, bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi chờ huyền khí khôi phục, sau đó tiếp tục chạy đi, trên đoạn đường cũng không có gặp phải cái gì nguy hiểm. Nhưng lúc hắn chạy ước chừng bốn trăm chín mươi dặm, chỉ có mười dặm nữa là có thể chạy tới địa điểm đặt gốc Huyết Tinh Ô Lan kia, trong lúc nghỉ ngơi hắn mở bản đồ ra coi, đột nhiên điểm huyết quang kia lập tức dần dần biến mất.
Đã có một người đem Huyết Tinh Ô Lan lấy đi rồi, thậm chí hắn còn lấy ở trước mặt Diệp Bạch. Tên này đã nhanh chân đến trước, đem Huyết Tinh Ô Lan lấy đi.
Hiển nhiên, người này cùng hắn có ý nghĩ giống nhau, hơn nữa so với hắn còn mở ra huyền khí chạy trước cho nên đã đến trước Diệp Bạch, Diệp Bạch lúc này cũng không có cam lòng, sau khi huyền khí khôi phục, thân hình lần nữa chớp động, sau một lát, hắn cũng đến nơi. Nhưng nhìn thấy trên mặt đất lúc này có thi thể của một đầu mãnh thú thật lớn, còn có rất nhiều vết máu, hiển nhiên nơi này đã đại chiến qua một hồi.
- Liệt Diễm thú, nhất giai cao cấp mãnh thú.
Diệp Bạch thầm giật mình, nơi này như thế nào lại xuất hiện một đầu cao giai mãnh thú như thế, lúc này là ban ngày cơ mà, mãnh thú cũng không tùy ý đi loạn như vậy.
- Chẳng lẽ là vì Huyết Tinh Ô Lan sao? Huyết Tinh Ô Lan lại có thể hấp dẫn quái thú này sao?
Trong lòng Diệp Bạch tự hỏi, ánh mắt đánh giá chung quanh, đột nhiên ngưng trọng hẳn lên, hắn đi tới lùm cây bên cạnh, từ đó nhặt lên một ống tay áo đã bị tàn phá, vải thô áo tang, vết máu loang lỗ, hiển nhiên người này bị một trảo mãnh thú trảo xuống cho nên đã bị trọng thương.
Vật liệu tay áo này. nguồn Trà Truyện
Trong lòng Diệp Bạch vừa động, đây chắc là ống tay áo của thanh niên áo tang. Lần này vào trong cốc có năm tên trung cấp Huyền sĩ, trừ hai người Diệp Bạch, Diệp Khổ, còn lại ba gã trung cấp Huyền sĩ. Lúc trước Diệp Bạch ở chỗ tranh đoạt gốc Tử Bối Vạn Niên Thanh cũng đã nhìn thấy áo lam thanh niên, cùng với tử y thanh niên, còn người cuối cùng, chính là người thấp bé, thoạt nhìn không giống xuất thân thế gia thanh niên áo tang.
- Là hắn ư?
Diệp Bạch lúc này cũng hiểu, hắn cũng bình thường trở lại, nếu là hắn, thì đúng là khó trách, Diệp Bạch vẫn cảm thấy hắn thật không đơn giản, xem thi thể mãnh thú đó là nhất giai cao cấp mãnh thú, hắn vừa chạy một đoạn đường sau đó gặp phải đầu mãnh thú này, mà không có bị đánh chết. Ngược lại hắn còn giết chết đầu mãnh thú này, quả thật không thể xem thường được rồi.
Nếu như hắn đoạt trước mình thì cũng không sao, Diệp Bạch mỉm cười, người như thế, khẳng định cũng có át chủ bài, nếu không có khả năng gặp phải tình huống như thế này, ai có thể giết chết cao giai mãnh thú đây. Nhưng lúc này hắn đã bị thương, Diệp Bạch mỉm cười, thì cũng không để tiện nghi cho người khác rồi.
- Huyết Tinh Ô Lan bị ngươi giành trước rồi, Tam Sắc Hoa Khiên Ngưu nhất định là của ta.
Thân hình vừa động, Diệp Bạch xóa sạch vết máu trên mặt đất, sau đó tiếp tục đi về phía trước, hắn biết, tên áo tang thanh niên này mặc dù đánh chết đầu Liệt Diễm thú khẳng định cũng không khá hơn bao nhiêu. Bây giờ khẳng định là hắn tìm một địa phương bí ẩn chữa thương, đừng nói Diệp Bạch không có khả năng tìm được hắn, cho dù có thể tìm được, hắn cũng không đi tìm. Hơn nữa hắn đối với áo tang thanh niên này cũng có chút hảo cảm, với tính cách, xuất thân của hai người dường như có rất nhiều chỗ tương tự, hơn nữa, chính mình so sánh với hắn còn tốt hơn một ít.
Cho nên Diệp Bạch cũng không có ý định hao hết tâm lực đi tìm, tại sơn cốc này tên áo tang thanh niên sở dĩ dẫn đầu một đoạn. Nhưng do hắn sớm mở ra huyền khí, mà chính mình lúc trước chậm hơn. Diệp Bạch lúc này cũng không có cảm giác gấp gáp, cho nên bây giờ hắn mới đến nơi đây, cũng là bởi vì hắn do dự sử dụng khỏa Hỏa lôi tử bảo vệ tánh mạng. Nhưng lúc này sau khi đã nghĩ thông, hắn biết ở trong cốc không có ai có thể so sánh ưu thế với hắn.
Cho nên, Diệp Bạch tuyệt đối có thừa nhận tổn thất một gốc Huyết Tinh Ô Lan.
Nếu Huyết Tinh Ô Lan đã bị người khác nhanh chân lấy trước thì bây giờ hắn trực tiếp đi lấy gốc linh thảo thứ ba, Tam Sắc hoa khiên ngưu là được rồi.
Nghĩ tới đây, thân hình Diệp Bạch biến thành đạo tàn ảnh, nhằm vào sâu trong cốc bay tới.
Phương trưởng lão để ở vị trí thứ ba trong Âm nguyệt cốc, đó là nhị giai trung cấp linh hoa, Tam Sắc Hoa Khiên Ngưu, khoảng cách đến đó khoảng tám trăm dặm từ cửa cốc đi vào, từ khoảng cách Diệp Bạch bây giờ là còn khoảng ba trăm dặm lộ trình nữa.
Nếu như là lúc bình thường, cũng là hai ngày rồi, Diệp bạch lúc này tiếp tục mở ra huyền khí, nhiều nhất một ngày sau là Diệp bạch có thể tới nơi.
Giá trị của Tam Sắc Hoa Khiên Ngưu so với Huyết Tinh Ô Lan, cao hơn 3 điểm cống hiến.
Lần này Diệp Bạch nhất quyết không buông tha rồi.