Vô Tận Kiếm Trang

Chương 2: Bí mật của Diệp Bạch

Đi ra cửa hàng, Diệp Bạch quay người lại, liền hướng tiền viện đi tới. Sau một lát, một tòa quảng trường uy nghiêm, rộng lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, mặt đất tất cả đều là kiến trúc bằng đồng, mặt trên điêu khắc các loại phi cầm quái thú, trông rất sống động. Một đạo cẩm thạch thạch điêu tạo thành một tầng lan can đem trọn cả quảng trường vây kín, nhìn cũng không thấy tận cùng. Dưới lan can, người đi đường vội vàng mà qua, không ai dám bước trên quảng trường kia một bước, giống như nơi đó có cái gì cấm kỵ.

Ở trong sân rộng cẩm thạch rất lớn này, đứng vững một tòa lầu các cô độc mang phong cách cổ xưa, mái cong dài như cánh chim, tổng cộng có năm tầng. Đứng ở phía dưới nhìn lại, chỉ cảm thấy một cỗ uy nghi tự nhiên nảy sinh trong lòng mỗi người. Vô luận người nào đứng ở dưới lầu các này, đều sẽ không tự chủ được cảm giác được một sự run rẩy từ linh hồn, cảm giác ấy giống như trên đỉnh đầu bị áp một tòa núi lớn. Tất cả đệ tử đi qua nơi đó đều nhắm đường vòng mà đi, mắt lộ ra hâm mộ, hướng tới, sùng kính, nhưng tuyệt không một người nào có gan dám mạo phạm đi vào.

Đây là Diệp gia Huyền Vũ Các, nơi Diệp gia mấy trăm năm cất giữ huyền khí tu luyện công pháp, vô số Huyền kỹ mạnh mẽ, tất cả đều phóng ở bên trong. Mà một chút Huyền kỹ công pháp, đúng là căn bản để Diệp gia có chỗ đứng ở Hỏa Vân thành. Mỗi một năm, Huyền Vũ Các chỉ mở ra ba ngày, thời gian còn lại toàn bộ phong bế. Toàn bộ bốn phía Huyền Vũ Các, nghe nói thiết lập chín chín tám mươi mốt đạo cấm chế, bất luận kẻ nào một khi một mình đặt chân vào mảnh quảng trường kia thì lập tức sẽ khiến cấm chế khởi động, chết không có chỗ chôn!

Nơi đó, chính là trung tâm của Diệp gia. Cho dù là Diệp gia gia chủ, nếu không được trưởng lão hội đồng ý, đều không thể tự tiến nhập vào trong đó, có thể thấy được Huyền Vũ Các quy củ cực kỳ sâm nghiêm. Đồng thời, nơi đó cũng là địa phương mà Diệp gia tộc nhân, từ một thế hệ gia chủ, cho tới ngoại tông đệ tử bình thường như Diệp Bạch khát vọng tiến vào nhất.

Ba tháng sau, Diệp gia đổi đại điển, chính là cử hành ở nơi này. Tất cả Diệp gia ngoại tông đệ tử, chỉ cần điểm cống hiến gia tộc đủ là có thể đi vào trong đó, lấy điểm cống hiến mà bản thân mình đã tích góp từng tí một đi đổi lấy một bộ Huyền quyết, Huyền kỹ.

Hàng năm, ngày đó cũng là thời điểm mà Diệp gia tộc nhân náo nhiệt nhất, sôi trào nhất. Mà chờ đợi ngày này, Diệp Bạch đã đợi suốt ba năm!

-- Bởi vì chí có một ngày duy nhất trong năm mới có thể có một lần cơ hội đi vào trong đó!

Dừng thân hình, đứng nhìn lên tòa cổ các đứng sừng sững trước mưa gió suốt vài trăm năm này, Diệp Bạch trong lòng hiện lên trăm loại cảm xúc, trong lúc nhất thời cũng không biết trải qua loại tư vị nào, ngón tay ý thức sờ hướng tấm Minh tạp trong lồng ngực. Thật lâu sau, Diệp Bạch thoáng cái liền quay đầu, lê những bước chân trầm trọng, từng bước một rời khỏi nơi này.

Xa xa vòng qua Diệp gia ngoại viện trang nghiêm uy vũ ở phía trước, trải qua một con đường nhỏ âm u cổ xưa, cuối cùng đi vào một một căn phòng thấp bé. Diệp Bạch đẩy ra một cái cửa gỗ trong đó, đi vào. Bên ngoài trời đã hoàn toàn trở nên tối đen, Diệp Bạch lặng lẽ thắp đèn lên.

Trong phòng đơn sơ đến cực điểm, ngoại trừ một cái giường gỗ, một cái bàn gỗ thì không có cái gì khác. Diệp Bạch đóng cửa lại, đi đến trước giường, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cúi người xuống, nhấc lên một góc giường, nơi đó có một cái hốc tối nho nhỏ. Diệp Bạch khẽ vươn tay, liền đem một tấm ván gỗ lấy ra, ánh mắt rơi xuống một cái bọc nhỏ màu đen ở bên trong, nhất thời hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Đưa tay cầm lấy cái bọc nhỏ màu đen kia, mở ra, bên trong rõ ràng nằm ba khối khoáng thạch kỳ dị giống như đúc với khối khoáng thạch vừa rồi giao cho Diệp lão, nhan sắc đỏ đậm, màu đen gợn tím, ở giữa tựa hồ mơ hồ có thủy ngân lưu động, hàn khí bốn phía, đúng là Hàn Quang Kỳ Thiết.

Diệp Bạch không nói cho lão giả áo tro, hắn lấy được kỳ thật cũng không phải một khối Hàn Quang Kỳ Thiết, mà là bốn khối. Bất quá, trước đó hắn cũng không biết đây là vật gì, sở dĩ cầm một khối đến quầy của Diệp lão, chẳng qua là để do thám một chút. Nhưng sau khi ở trong miệng Diệp lão nghe đến mấy cái khối sắt thoạt nhìn cũng không có cái gì đặc thù này dĩ nhiên là tam giai khoáng thạch Hàn Quang Kỳ Thiết, hắn liền lập tức quyết định chủ ý. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, hoặc trước khi mình có đủ thực lực cam đoan sự an toàn của chúng nó, tuyệt không thể làm cho bất cứ người nào biết tin tức trên người mình còn mang ba khối Hàn Quang Kỳ Thiết.

Tục ngữ nói thất phu vô tội, hoài bích có tội*, Diệp Bạch rất hiểu được đạo lý này. Hàn Quang Kỳ Thiết chính là một trong những tài liệu quan trọng nhất để luyện chế trung giai Huyền binh, loại vật này cho dù là toàn bộ Diệp gia cũng không có nhiều. Nếu một khi làm cho người ta biết, chỉ sợ sẽ dẫn phát tai họa bất ngờ. Thực lực của bản thân mình thấp kém, lại không có chỗ dựa vững chắc, bị người phát hiện, giết người đoạt bảo, hủy thi diệt tích cũng rất có thể xảy ra. Diệp Bạch cũng không hy vọng bởi vì chính mình nhất thời khinh suất, ngược lại đem tính mạng của mình đi chơi với tử thần.

Thứ này, xem như hiện tại không cần, lưu trữ về sau cũng nói không chừng sẽ có tác dụng, vì có lẽ một ngày kia tự bản thân mình cũng sẽ có Huyền binh. Đến lúc đó, lại đem Hàn Quang Kỳ Thiết này dung nhập vào, uy lực sẽ gia tăng gấp bội. Đây thật sự là bảo vật hiếm có, có tiền cũng mua không được.

Hơn nữa, Diệp Bạch không nói cho lão nhân biết, cho dù Diệp gia phái bao nhiêu người tới Hàn Băng Hà, tiêu phí nhiều thời gian thì cũng chỉ uổng phí một hồi công phu mà thôi. Bởi vì bốn khối Hàn Quang Kỳ Thiết này kỳ thật căn bản không phải hắn từ bên trong Hàn Băng Hà gì gì đó lấy được, mà là tam giai cấm địa Băng Phạt Sâm Lâm. Diệp Bạch biết rõ đạo lý tài vật động nhân tâm, tự nhiên không ngốc đến mức đem tin tức cụ thể nói cho người khác biết. Bất quá, Diệp Bạch đối với việc mình lừa gạt Diệp lão thì vẫn còn có một chút áy náy nho nhỏ. Dù sao, ở Diệp gia có thể hơi chút chiếu cố với Diệp Bạch thì cũng chỉ có vị Diệp lão này. Nhưng vì an toàn của bản thân, Diệp Bạch tuyệt đối không thể đem bí mật này tiết lộ ra ngoài, còn áy náy với Diệp lão cũng chỉ có chờ đợi về sau có cơ hội lại tiếp tục bồi thường.

Nghĩ đến đây, Diệp Bạch đưa tay đem ba khối Hàn Quang Kỳ Thiết kia tiếp tục gói kỹ, một lần nữa thả lại vào bên trong cái hốc tối kia, dùng tấm ván gỗ đậy lại. Nghĩ nghĩ, cảm thấy được như vậy còn chưa đủ an toàn, Diệp Bạch liền đưa tay từ trong góc lấy ra một thùng sơn nhỏ, đem trọn cả giường quét nước sơn một lần. Cuối cùng, từ bên ngoài nhìn vào, trên giường lớn này tuyệt đối không có hốc tối, hay... Đồ vật này nọ tồn tại. Hơn nữa, cũng tuyệt không có ai nghĩ tới một đệ tử nghèo khổ như Diệp Bạch còn có thể có bảo vật gì trân quý, bởi vậy cũng căn bản không có người đến nơi đây tra xét.

Một phần nữa, là bởi vì con đường nhỏ này mấy người Diệp gia cao cao tại thượng bên kia cũng không có ai nguyện ý tiến vào dù chỉ một lần. Diệp Bạch làm như vậy, bất quá chỉ để phòng ngừa vạn nhất thôi. Một mình một người sinh tồn ở Diệp gia, gặp không ít hạng người giả dối lừa gạt, rồi những sự tranh đấu giữa các đệ tử gia tộc, tranh đấu giữa trưởng lão, thậm chí tranh đấu giữa gia chủ cùng phó gia chủ. Ở cái đại gia tộc này, lừa trên gạt dưới, sự vô tình, lừa gạt nhau giữa mỗi người, mỗi ngày đều cũng sẽ phát sinh. Từ nhỏ sống cô tịch một mình, Diệp Bạch sớm đã học cách như thế nào để bảo vệ mình.

Sau khi xử lý tốt chuyện cái bao nhỏ này, Diệp Bạch nhíu mày, mùi sơn gay mũi trong phòng nhất thời không thể bay hết. Nghĩ nghĩ, Diệp Bạch đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ bằng gỗ, ở bên trong đổ ra một ít bột phấn giống như phấn hoa, tùy ý thổi vào chung quanh. Sau một lát, không khí toàn bộ căn phòng trở nên trong lành, không ngờ cũng không thấy cái mùi gay mũi vừa rồi nữa.

Phấn hoa này tên là Thông Tâm Hoa, là Diệp Bạch trong một lần ngẫu nhiên phát hiện được. Phát hiện thứ này có thể khu trừ mùi vị, vì thế hắn đã ngắt lấy không ít, thu thập vào trong chiếc bình nhỏ bằng gỗ tự chế này để che dấu bộ dạng của mình, tránh bị mấy con dã thú khứu giác linh mẫn phát hiện. Nhưng không có nghĩ đến, hôm nay lại dùng để làm khu trừ mùi sơn trong phòng mình, Diệp Bạch liền phát hiện ra diệu dụng khác của nó.

Thu hồi chiếc bình nhỏ, Diệp Bạch nhìn trên giường tạm thời không thể nằm, hoàn hảo chính mình muốn tu luyện, căn bản không cần để ý đến việc ngủ. Từ dưới sàng lôi ra một cái bồ đoàn, Diệp Bạch khoanh chân ngồi lên, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Hắn chậm rãi đưa tay, đem bao vải nhỏ có chứa ba gốc cây Huyễn Tâm Thảo mà chính mình mới từ chỗ Diệp lão có được lấy ra. Diệp Bạch từ từ mở ra, nhất thời ba gốc bạch sắc tiểu thảo xuất hiện ở trước mặt hắn, đúng là nhất giai đê cấp linh thảo -- Huyễn Tâm Thảo.

Sau đó, Diệp Bạch không ngờ vươn tay, đem một gốc tiểu thảo trong đó ra, ngắt thành bốn phần, lấy ra một phần nhét vào trong miệng. Lập tức, hắn mạnh mẽ nhắm hai mắt lại, dĩ nhiên cũng bắt đầu chậm rãi hành công!

Người bình thường khi thấy huyễn độc thảo Huyễn Tâm Thảo tránh né còn không kịp, hắn không ngờ lại lấy ra ăn, hơn nữa còn sử dụng để tu luyện?

Nếu một màn này bị người bình thường phát hiện, chỉ sợ sẽ lập tức cả kinh ngây người, không dám tin vào hai mắt của mình.

Mặc dù Diệp Bạch không chút nào là không biết tất cả chuyện này, nhưng giờ phút này toàn bộ tâm trí của hắn sớm đã tiến nhập giữa những màn ảo cảnh vô cùng vô tận. Hiệu quả ảo cảnh của Huyễn Tâm Thảo, chính là có thể dễ dàng đem một vị cao giai Huyền giả tra tấn đến chết.

Trên trán, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt quần áo của Diệp Bạch, nhưng không ngờ hắn lại giống như không biết, gương mặt đỏ bừng như lửa. Một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua, Diệp Bạch sắc mặt càng ngày càng kém, thân thể không tự chủ được run run, trên mặt hiện ra vô số loại biểu tình, hoặc vui, hoặc giận, hoặc bi phẫn, hoặc tuyệt vọng, một hồi bình tĩnh, một hồi kịch liệt... Hiển nhiên, trong ảo cảnh, Diệp Bạch đang ở thời điểm mấu chốt. Vào giờ khắc này, thời gian quả thật trở nên rất dài lâu, mỗi một giây đồng hồ đều cũng tựa hồ kéo dài thành một năm. May mắn chính là, cho tới bây giờ Diệp Bạch còn không có xuất hiện dấu hiệu hư thoát.

Một canh giờ đi qua, hai canh giờ trôi qua, ba canh giờ cũng đã trôi qua...

Đầu giường, chén đèn dầu* sớm đã bị gió thổi tắt, bầu trời bên ngoài dần dần sáng lên một chút mầu như bong bóng cá*.

Bỗng nhiên, "Vù" một tiếng, Diệp Bạch vốn đang tĩnh tọa đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt giống như một đạo tia chớp thấu xương đảo qua khắp căn phòng.

Dần dần, Diệp Bạch mới chậm rãi bình tĩnh lại, sửa sang một chút trên người mới phát hiện một thân quần áo cũng đã ướt đẫm, cả người giống như từ trong nước đi ra.

Trên mặt lộ ra một tia nghĩ mà sợ, Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu, ánh rạng đông đang dần chiếu vào căn phòng, cảm giác hư thoát giống như sống sót sau tai nạn ngay tức khắc liền tràn ngập tâm trí của hắn. Mỗi một lần dùng Huyễn Tâm Thảo, đều là một lần sinh tử khảo nghiệm, may mắn chính là hắn lại một lần nữa thành công xông qua được. Đồng thời, Huyền khí tu vi của hắn cũng đã tiếp tục tiến một bước nhỏ về phía trước, khoảng cách Huyền khí bát tầng đỉnh phong gần như đã chỉ cách một bước cuối cùng.

Mà mỗi một lần từ trong ảo cảnh tỉnh lại, cái loại cảm giác hư thoát sống lại tuyệt vời như vậy làm hắn đối với cuộc sống, đối với sinh mạng, đối với tu luyện đều cũng sở hữu hơn một tầng cảm giác đặc thù mà người khác không thể hiểu được.

"Loại thống khổ này, ta thật sự không muốn thừa nhận. Nhưng là, để có thực lực, để không bị người khác coi thường... Ta nhất định phải làm như vậy, không có lựa chọn nào khác!"

"May mắn chính là, ta đã lại một lần nữa xông qua được!"

Trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười, thân thể khẽ lay động, Diệp Bạch ngửa đầu nhìn trời. Không có ai biết, hắn có được một bí mật độc đáo của chính mình -- một bí mật của riêng hắn!

Ở trong mắt mọi người, Huyễn Tâm Thảo là loại thảo độc ác dùng để mê huyễn tâm trí con người, khiến mọi người lâm vào ảo cảnh, trở nên điên cuồng và sau đó chết đi, không ngờ có thể dùng để phụ trợ tu luyện. Từ sau lần đầu tiên ngoài ý muốn ăn lầm một gốc cây Huyễn Tâm Thảo, cũng trải qua ảo cảnh rất lớn, lại cuối cùng dựa vào sinh mệnh lực ngoan cường mà sống sót, hắn không ngờ phát hiện Huyền khí tu vi của mình gia tăng một phần. Không thể xem thường một phần này, nếu ở tình huống bình thường thì cũng khiến hắn cần ước chừng mấy ngày, thậm chí hơn nửa tháng tu luyện mới có thể đạt tới một phần như vậy. Sau khi phát hiện ra điều này, đã làm hắn cực kỳ vui sướng như muốn phát điên.

Thiên phú không xuất chúng, lại không như nội tông đệ tử mỗi tháng được Chấp Sự đường trực tiếp phát đan dược phụ trợ tu hành, một ngoại tông đệ tử như Diệp Bạch hắn vẫn có thể gắt gao đuổi kịp với tốc độ tu luyện của một chút nội tông đệ tử tinh anh nhất, hết thảy nguyên nhân, cũng là bởi vì bí mật này của hắn!

Huyễn Tâm Thảo bên trong ẩn chứa một loại thiên địa năng lượng có thể phụ trợ con người tu luyện, hấp thu vào cơ thể là có thể tự động chuyển thành Huyền khí. Nhưng phần năng lượng ấy, người bình thường không hề cảm giác được. Thậm chí nếu người có lực ý chí không kiên cường một khi ăn nhầm, sẽ mê mang trong ảo cảnh, chết oan chết uổng, chính vì như vậy cũng không có ai làm như Diệp Bạch. Đối với một loại nhất giai đê cấp Huyễn Tâm Thảo bình thường, lại hầu như không hề có tác dụng phụ trợ như vậy, thường không khiến quá nhiều người chú ý. Nếu không phải lần đó ngoài ý muốn, Diệp Bạch cũng sẽ không phát hiện bí mật này.

Trọng yếu nhất chính là, nó đối với tâm tính tu vi của Diệp Bạch cũng đã sản sinh ảnh hưởng nhất định. Bạn đang xem tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Mỗi một lần đến thời điểm cuối cùng, trong ảo cảnh Diệp Bạch đều cũng gặp phải tuyệt cảnh. Nhưng Diệp Bạch biết đây chỉ là sự mê huyễn của Huyễn Tâm Thảo, tự nói với mình hết thảy đều là ảo cảnh, vì thế mỗi một lần hắn đều cũng dựa vào loại tín niệm ngoan cường này để kiên trì. Một lần lại một lần, lịch lãm trong ảo cảnh làm cho Diệp Bạch tâm tính, tu vi đạt đến một độ cao mà người bình thường căn bản không có khả năng với tới được. Thậm chí, ở trong hiện thực khi gặp được nguy hiểm, Diệp Bạch cũng sẽ tự nói với mình, hết thảy đều là ảo cảnh, đều cũng có thể bài trừ. Chỉ cần không buông tha, ngay sau đó chính là thành công.

Bởi vì trong ảo cảnh nên hết thảy đều là tùy cơ biến hóa, chốc lát là băng sơn, nhưng tiếp theo ngay sau đó lại là liệt hỏa, chỉ có kiên trì, mới có thể thắng lợi.

Bởi vậy, mỗi lần gặp được nguy cơ, hắn cũng đều dựa vào loại tín niệm này để kiên trì, một đường đi đến bây giờ.

Tiếc nuối duy nhất chính là, loại Huyễn Tâm Thảo này mỗi chu kỳ chỉ có thể dùng một gốc cây, nếu không Diệp Bạch liền không cách nào thừa nhận. Diệp Bạch mỗi lần đều là đem nó phân thành bốn phần, một, ba, năm, bảy, bốn ngày mỗi ngày dùng một phần. Nếu không, Diệp Bạch tu vi chỉ sợ đã sớm đạt tới Huyền giả đỉnh phong. Nhưng chỉ cần như vậy, Diệp Bạch đã cảm thấy rất hài lòng. Tốt quá thành ra không tốt, vạn vật luôn có mức độ và giới hạn, Diệp Bạch rất hiểu rõ đạo lý này. Sở dĩ như vậy nên hắn luôn luôn so với người khác càng hiểu được kiềm chế, cũng càng thêm hiểu được như thế nào chống cự sự hấp dẫn trong lòng mình.

Bởi vì hiện tại, xem như trong một ngày chỉ phục dùng không đến một phần tư gốc cây Huyễn Tâm Thảo như trước cũng đã có thể gây sức ép khiến Diệp Bạch rơi vào cảnh sống dở chết dở, mỗi một lần đều làm hắn mấy lần đứng trước cánh cửa tử thần. Nếu không phải ý chí lực của hắn sớm đã mạnh mẽ đến mức không phải một người bình thường có thể sánh bằng, chỉ sợ từ một năm trước hắn cũng đã chết dưới loại nếm thử lớn mật này.

Vận khí, hắn đã có, hơn nữa nhất mực kiên trì đã gần nhiều năm, sự thống khổ mà Huyễn Tâm Thảo mang đến cho hắn cũng càng ngày càng nhẹ, còn ích lợi của nó khiến thực lực của hắn tăng lên thì lại càng ngày càng trở nên rõ ràng.

---------------------

*thất phu vô tội, hoài bích có tội: con người không có tội, nhưng vật phẩm quý giá lại có tội. Ý nói nếu một người cầm vật phẩm quý giá mà bị người khác biết, nó sẽ dần lan truyền và đưa tới sự tranh đoạt của rất nhiều người. Đây cũng là chuyện rất bình thường không chỉ trước kia mà ngay cả xã hội hiện giờ cũng có.

*chén đèn dầu: cái này chỉ là 1 chút hiểu biết về ngày xưa thôi, cũng không có gì cả nhưng cũng xin giải thích cho mọi người biết. Ngày xưa, thời phong kiến của Trung Quốc có hai loại vật phẩm thường dùng để chiếu sáng là nến và chén đèn dầu(cái chén có dầu và một ít vải ngâm dầu trong đó dùng để đốt và chiếu sáng, tựa như đèn dầu vậy), trong đó nến thường những người có tiền hoặc có quyền mới hay dùng. Còn chén đèn dầu thì những người dân bình thường lại rất quen dùng vì dầu rẻ hơn rất nhiều và hầu như nơi nào cũng có.

*màu bong bóng cá: màu trắng nhạt pha chút hồng, ý ở đây là trời đã gần sáng.