Vô Tận Kiếm Trang

Chương 152: Tầng thứ năm Huyền Vũ các

Năm người đều khẽ giật mình, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên và mững rỡ, lúc này bế quan xác thực không có tiến bộ gì lớn nhưng nếu như có bảo vật trong người thì thực lực sẽ gia tăng rất nhiều, đây chính là biện pháp nhanh nhất. Trước kia bọn họ không thể tiến giai nhanh chính là vì bọn họ không thể kiếm được bảo vật tốt, Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi đã có hai thanh huyền binh nhị giai cao cấp, Thiên Đạo Cổ Đằng Kiếm và Cực Hạn Tinh Thần Kiếm, hai thanh kiếm này cũng là do sư phụ của họ Hồng Diệp trưởng lão lấy ra từ Huyền Vũ các.

Vậy mà bây giờ, bọn họ lại có cơ hội tiến vào trong Huyền Vũ các chọn lựa bảo vật.

Diệp Bạch do dự một chút rồi nói:

- Không phải những bảo vật của chúng ta đã bị mười tám tông môn lấy đi hết sao?

Tâm Huyễn trưởng lão nghe như vậy thì đôi mắt lóe lên một vẻ âm hàn, lão lãnh đạm nói:

- Không sai, tứ đại gia tộc của chúng ta hầu như bị ăn cắp hết, nhưng lần trước rời đi, đã có rất nhiều thứ giấu ở trong xe, ai cũng không biết. Trước đó chúng ta đã nghĩ tới khả năng này cho nên những vật trân quý đều đem đi giấu, chỉ là số lượng của nó không nhiều, cho nên các ngươi mỗi người chỉ có thể chọn một thứ, nhiều hơn cũng không có. Nhưng một thứ đó thôi cũng quý giá hơn gấp mười, gấp trăm lần những thứ bình thường, đây chính là vì tương lai của Diệp gia chúng ta. Các ngươi ở đâu chính là hi vọng của Diệp gia chúng ta ở đó, các ngươi phải nhớ kỹ điều này, dù sao chúng ta vẫn là tứ đại thế gia ở Hỏa Vân thành, những thứ trân quý được nghìn năm đúc kết. Những vật này các ngươi tuyệt đối không thể biết, càng không có thể lấy được, ngay cả những trưởng lão chúng ta cũng không có quyền lấy dùng, nhưng hiện tại vì các ngươi có cơ hội, có thể vì bổn gia mà đại phóng dị sắc cho nên các ngươi sẽ được dùng nó để phát huy năng lực.

Hiện tại chúng ta cho các ngươi dùng nó để nâng cao năng lực hiện tại.

Năm người đều nhìn nhau, trong lòng bọn họ hơi trầm xuống. Tâm Huyễn trưởng lão lại nói tiếp:

- Các ngươi ở đâu, hi vọng của Diệp gia chúng ta ở đó, vì hi vọng của Diệp gia mà chúng ta không tiếc bất kỳ vật trân quý nào, những thứ kia cất giấu đi mà không dùng tới thì vĩnh viễn cũng chỉ là phế phẩm mà thôi.

Những bảo vật bình thường đã sớm bị mười tám tông môn liên thủ vơ vét, chỉ còn lại những tinh phẩm được truyền đời từ nghìn năm.

Đồng thời năm người cũng minh bạch, tuy các vị trưởng lão đều đỏ cả mắt, nhưng nghĩ tới việc chiếm nhiều thêm một danh ngạch, tăng thêm lợi ích của gia tộc mình và của Hỏa Vân thành, bọn họ đều hi sinh lợi ích của mình.

Cho nên Tâm Huyễn trưởng lão muốn tận lực gia tăng thực lực của bọn hắn để cho cuộc đại hội tứ tông, bọn họ có được nhiều danh ngạch nhất.

- Được rồi, đi theo ta.

Tâm Huyền nhìn năm người sau khi nói xong lão liền cất bước, hướng về phía Huyền Vũ các mà đi tới. Năm người này như vừa tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo, Diệp Bạch ở sau cùng, trong lòng thầm thở nhẹ, nhìn Tâm Huyễn trưởng lão bỗng nhiên hắn lại nhớ tới Huyền Vũ các tầng thứ ba, lần đầu tiên chấp sự trưởng lão Diệp Nam Sơn đưa mình tới. Tuy nhiên bây giờ Diệp Nam Sơn đã trở thành cố nhân. Lần thứ hai Hồng Diệp trưởng lão dẫn hắn đi, mà bây giờ Hồng Diệp trưởng lão đã vãng sinh cực lạc, còn lần này dẫn mình đi chính là đệ nhất thủ hộ trưởng lão.

Không biết khi nhóm người mình trở lại Tử Cảnh cốc, hắn còn có thể ở đó hay không. Thời gian trôi qua, Tâm Huyễn trưởng lão nay đã một trăm năm mươi tuổi, chỉ vì Huyền khí của lão cao thâm cho nên chưa chết. Chỉ là thời gian vẫn là nước lũ, Tâm Huyễn trưởng lão càng ngày càng già yếu, đến lúc đó Diệp gia còn ai có thể chống đỡ được?

Diệp Bạch lắc đầu mà xua tan những suy nghĩ này. Trong lòng Diệp Bạch cảm thấy hơi thương cảm, hắn chứng kiến những người kia đã đi xa thì vội vàng đuổi theo, cước bộ nhẹ nhàng, theo sát sau lưng Tâm Huyễn trưởng lão. Chẳng mấy chốc Huyền Vũ các đã ở phía trước.

Huyền Vũ các hiện nay so với trước kia đã lụi bại hơn rất nhiều, tòa lầu các vô cùng cô linh hiu quạnh tựa như là rừng phong. Diệp Bạch biết rõ không lâu trước đây mười tám tông môn đã đi qua đây một lần, vét sạch những thứ trân quý không chừa một thứ gì, ngoại trừ một số bí kíp chẳng ai thèm ngó thì thứ gì cũng không thèm để lại. Tuy nhiên Huyền Vũ các vẫn chưa bị phá hủy, sau khi mười tám tông môn rút đi, Tâm Huyễn trưởng lão đã đem những vật trân quý xếp vào trong đó. Vậy những thứ ở trong đó rốt cuộc là những thứ gì?

Diệp Bạch trầm mặc nghĩ.

Quả nhiên lúc này Tâm Huyễn trưởng lão thậm chí không hề gọi cửa mà đi thẳng vào. Ở trong Huyền Vũ các đã không còn thủ các trưởng lão nữa. Vị thủ các này đã chết trong tay của Ma Y giáo bởi vì lão không muốn cho bọn họ đi vào. Đáng tiếc với thực lực của một lão giả, làm sao có thể trở thành đối thủ của quần ma được. Tên của lão, Diệp Bạch nhớ rõ chính là Phổ Tri Âm, từ rất lâu lão đã đảm nhiệm việc thủ hộ những bảo vật trong các, kết quả vì không bảo vệ được, lão đành phải hi sinh tính mạng của mình.

Diệp Bạch đi vào trong Huyền Vũ các, khắp nơi đều trống rỗng, không ít nơi trở nên vô cùng mất trật tự. Ở phía dưới chính là những bí kíp, tần thứ nhất chính là bí kíp hôi giai đê cấp, hôi giai đê trung cấp và hôi giai cao cấp. Những bí kíp này, mười tám tông môn không ai coi vào đâu. Tầng thứ hai cũng thế, nhưng tầng thứ ba thì khác, khung huyền binh và khung đan dược đã không còn gì cả, những bảo vật đã bị bọn chúng lấy đi. Diệp Bạch nhớ lần đầu tiên hắn đi vào trong đây đã có nhiều bảo vật khiến hắn thán phục, vậy mà bây giờ tất cả đều biến mất. Ngoại trừ những khung ngọc, những huyền binh, đan dược, công pháp đã biến mất không còn.

Diệp Bạch dừng một lát, ánh mắt của hắn nhìn xuống khung huyền binh. Diệp Bạch nhớ rõ lúc trước khi đi tới, hắn, Diệp Phá, Diệp Bất Phàm và Diệp Bồng Lai đều đi tới chỗ đó vì đó chính là hấp dẫ nhất. Ở đó mỗi một thanh huyền binh đều khiến cho bọn họ phải kinh ngạc mày chảy cả nước miếng, đôi mắt cũng đỏ cả lên, cuối cùng vì điểm cống hiến không đủ mà không ai mua, chỉ có thể cố gắng rời đi. Mãi tới bây giờ, Diệp Bạch vẫn nhớ tới ba thanh kiếm quý giá đó, có tên chính là Băng Phách Đấu Hồn Kiếm, Vân Thải Ngũ Sắc Kiếm và Thiên Định Tinh Thần kiếm. Trên kiếm có điêu khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, xưa cũ, có giá trị đến một vạn năm nghìn điểm cống hiến.

Vân Thải Ngũ sắc kiếm trên thân kiếm hiện lên từng đoàn ngũ sắc và hoa văn, có giá trị tới một vạn năm nghìn điểm cống hiến.

Thiên Định tinh thần kiếm có vô số luồng tinh quang chói lọi lưu chuyển, từ trên thân kiếm ánh sao bay lên rồi bay xuống, biến mất rồi lại hiện ra, cả kiếm được bao phủ bởi một lớp sương mù, có giá trị hai vạn năm nghìn điểm cống hiến.

Hiện tai những huyền binh trân quý đều bị mất đi, đều bị Nhật Nguyệt tông và Ma Y giáo vơ vét hết. Diệp Bạch âm thầm nắm chặt tay, sẽ có ngày hắn đem ba thanh kiếm, cùng những thứ đã mất đi ở Huyền Vũ các trở về.

Ánh mắt của Diệp Bạch rút khỏi khung huyền binh, sau đó theo sau lưng năm người đi lên tầng lầu thứ tư, hắn nhìn thấy ở trên bậc thang, Diệp Bồng Lai cũng lộ vẻ buồn rầu, mục quang cũng hướng về phía khung huyền binh, thật lâu sau, Diệp Bồng Lai mới ngẩng đầu lên, đi lên trên lầu, không quay lại nhìn nữa.

Ở lầu thứ tư, ngoại trừ hai khung ngọc công pháp thì còn có một cái tủ nhỏ, trong tủ bày vô số vật trân quý. Ánh mắt của Diệp Bạch nhìn về phía đó, ở trong đó bây giờ cũn trống rỗng, không còn thứ gì. Tất cả mọi người đều trầm mặc, Diệp Khổ vạn năm không có biểu lộ gì bây giờ đã nắm chặt, móng tay cắm cả vào da thịt, Diệp Khuyết thì vẻ mặt càng thêm lạnh như băng, hiện lên sát khí nhàn nhạt, từ trên người hắn xuất ra một khí thế. Mà Diệp Thiên Nhi thì run rẩy không ngừng, nàng che khuôn mặt bằng một tấm sa cho nên không ai biết biểu lộ của nàng thế nào.

- Huyết Nguyệt Vu Kiếm quang, nhị giai trung cấp huyền binh, hai vạn tám nghìn điểm cống hien. Liệt Diễm Nhiên Lôi kiếm, nhị giai trung cấp huyền binh, ba vạn một nghìn điểm cống hiên. Bàn Xà Tử kim kiếm, nhị giai trung cấp huyền binh, ba vạn năm nghìn điểm cống hiên. Thiên Đạo Âm dương đan, nhị giai trung cấp dan dược, một lọ hai mươi hạt, mỗi hạt có giá trị năm trăm điểm cống hiên. Xích Hỏa hàm quang đan, nhị giai trung cấp đan dược, một lọ mười sáu hạt, có gí trại sáu trăm điểm cống hiên. Nguồn tại http://Trà Truyện

Những thứ này, Diệp Bạch đã xem qua một lần, vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được, tất cả những thứ đó, hiện tại bây giờ đều không còn gì.

Tâm Huyễn trưởng lão dừng chân lại, lão nhìn những khung hàng kia, cũng không để ý tới biểu lộ của những đệ tử mà đi tới lầu năm.

Ở tầng năm, trưởng lão bình thường không thể tiến vào, chỉ có thể gia chủ cùng với Tứ đại trưởng lão của Thiên Huyễn vạn tâm động mới có quyền. Diệp Bạch cũng chưa từng lên, nhưng bây giờ Tâm Huyễn trưởng lão đã dẫn bọn họ lên trên đó.

Ở trong Huyền Vũ các, đây chính là tầng cao nhất, cũng chính là tầng cuối cùng, đó chính là cấm địa của Diệp gia, cũng chính là thánh địa của Diệp gia, không được sự chấp thuận thì kẻ nào cũng không được xông vào, nếu không sẽ chết không tha.

Năm người do dự một chút rồi nhìn nhau. Cuối cùng Diệp Bạch và Diệp Khổ chính là hai người đầu tiên cất bước, sau đó Diệp Khuyết, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai cũng theo sau. Bọn họ mang theo một tâm tình nặng nề từ từ đi lên tầng thứ năm Huyền Vũ các.