Tuy nhiên trước mắt phải đối mặt với tình trạng này đã.
Yến Bạch Bào đi được một lúc thì trong giây lát thiên địa một lúc lại run rẩy, tất cả chấn động một hồi. Đất đai dưới chân của Diệp Bạch bắt đầu rung động.
Từng thanh âm ầm từ dưới chân truyền đến, tất cả mọi người ở trong cốc đều cảm thấy sợ hãi, có người kêu lên:
- Chạy mau…
Trong nhất thời mọi người như tỉnh từ trong mộng, tất cả đều sử dụng thân pháp Huyền kỹ của mình, ngũ qunag thập sắc bắt đầu hiện ra, từng đạo lưu quang hướng về phía xa xa chạy đi, bất chấp thứ gì gọi là Khu Thần hương, thứ gì gọi là biến dị Độc phong.
Sắc mặt của Diệp Bạch cũng biến hóa, hắn chuyển động thân hình, khởi động Bàng Du quyết, trong nháy mắt hắn đã vọt đi rất xa. Bởi vì hắn vốn ở sau cùng mọi người cho nên mọi người đã lao lên hết phía trước, bỏ hắn lại một nơi. Từng luồng đất đá rơi xuống người Diệp Bạch khiến hắn phải sử dụng Đằng bạo.
Lúc này, hắn bất chấp cái gì gọi là tiêu hao Huyền Khí, sử dụng tất cả mọi thủ đoạn chỉ mong bảo vệ được tính mạng.
Sau đó, Diệp Bạch rời khỏi sơn cốc, đi tới một đỉnh núi rồi dừng lại. Nơi này cách xa trung tâm chấn động tương đối xa, không còn trở ngại gì nữa, tất cả mọi người lúc này hóa ra đang nhìn về phía cấm địa sau cốc.
Chỉ thấy vụ khí phía đó bắt đầu nhạt dần, cuối cùng cũng biết mất, tất cả độc phong bay tán loạn khắp nơi, khói bụi, thổ thạch cành lá bay ra, dần dần không còn thấy rõ nữa. Bụi mù tràn đầy, một cảnh sắc trước đây chưa từng gặp hiện ra trước mặt mọi người, khiến tất cả đều ngẩn ngơ.
Vị trí sơn cốc lúc này đã thay đổi hình dạng hoàn toàn, ở trên mặt đất bắt đầu hiện ra những hồ nước, những cái hồ này lại tập hợp thành một hồ lớn, đem trọn sơn cốc này bao phủ lại, đồng thời ở trongn hồ nước, một cái huyệt bằng đá cũng hiện ra trước mặt mọi người, nhô lên trên thạch tháp, tổng cộng là ba mươi tám tòa, quay bốn phía chung quanh huyệt, toàn bộ đều dâng lên một khí tức mưa gió tang thương, thoạt nhìn kiến trúc của tào huyệt vô cùng tinh xảo, giống như là hậu hoa viên của một đế vương.
Những cột đá Bách Linh Bát căn thanh long, tử long, hồng long, hoàng long, lục long, lam long, hắc long, ngân long đứng vưng ở các phía đông tây nam bắc, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc. Cũng có một tòa tiểu đình xưa cũ, ở bên trong bày một tòa thạch quan, dẫn nước tới hồ, một cái lồng khí vô hình bao trọn tào huyệt ở trong đó, không biết là hình thành như thế nào.
Ở trên mộ huyệt, xung quanh cái thùng nước có một loài vật xà không phải là xà, mãng không phải là mãng, cũng không phải là giao long, mà là một con quái vật vô cùng lớn cao chót vót, thấy nó như một cái chuông đồng. Toàn thân nó bao trùm một màu tím, lấp lóe, một làn vụ khí màu lục từ trong miệng nó bay ra, phảng phất giống như là mây mù vậy.
Nhìn dáng vẻ của nó thì phần cổ ngẩng lên thật cao, tới chừng hơn trăm thước, mà thân thể phía dưới lại co lại không biết còn bao nhiêu. Nó nhìn lên trời mà hí mọt cái, trong nhất thời, một khí thế vương giả xuất hiện và tràn ngập, cho dù cách xa vạn dặm ở bên ngoài cũng có thể cảm nhận được sự áp bức.
Ở xung quanh nó bốn phía có hàng chục nhân ảnh, trên mỗi nhân ảnh đều có một lực áp bách, hợp lại để đối kháng với con quái vật kia.
- Tử Lân Huyết cáp, mãnh thú tứ giai.
Diệp Bạch nhìn con cự xà màu tím phía xa xa, thầm tự nói.
Hắn không thể không kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mãnh thú tứ giai, tương đương với cấp độ Huyền Tông trong nhân loại. Đây chính là Tử Lân Huyết cáp trong truyền thuyết, không biết Dược Tông Thủy Tà Thiên rốt cuộc năm đó làm sao chế ngự nó. Một quái vật khủng bố như vậy cũng có thể đem làm sủng vật, thì chắc chắn là phải một người vô cùng tài giỏi.
Diệp Bạch xoay ánh mắt nhìn về phía những người ở xung quanh Tử Lân Huyết cáp, lần này hắn không kìm được mà cảm thấy sợ hãi. Những người này đều là những Huyền Sư trung cấp đỉnh cấp, bọn họ hiện tại đang cùng với Tử Lân Huyết cáp chiến đấu, đến khi đại địa sụp đổ, hồ nước bay lên liên tục, thần vụ cốc biến thành một hồ nước, cấm chế bị vỡ thì huyệt mộ của Dược Tông thủy tà thiên cũng lộ ra bên ngoài. truyện được lấy tại Trà Truyện
Ở phía mặt đông có hai người, trong đó có một người tóc đỏ hung dựng thẳng lên, giống như là dây théo, trên người mặc một cái áo bào màu hồng, trên ngực áo thêu một con chim đại bàng đầu bạc, trước ngực là một ký hiệu thanh sắc hồn đoàn, đây đúng là người đấu với Tửu công Bùi Vũ Thiên ngày đó, Xích Phát lão tổ, thái thượng trưởng lão của bát phẩm tông môn Thực Hồn Tông, là người đứng thứ hai mươi tám trên Huyền bảng của Lam nguyệt công quốc.
Cánh tay trái của lão lúc này tựa hồ như đang bị một vết thương nhẹ, không ngừng chảy máu ra, lão dùng một sợi dây lưng màu trắng mà bịt chặt lại, cả ngươi như muốn bốc hơi giống như một hỏa nhân. Đây chính là Thiên Dương Liệt Hỏa công đã được thúc giục đến mức tận cùng.
Ở bên cạnh lão là một người khác, người này dáng vẻ vô cùng hào sảng, tựa như là một văn sĩ, trên tay có một hạt ngọc, thoạt nhìn rất không tự nhiên. Trên người này có một thanh bảo kiêm huyền phù, một nửa thì đen kịt, một nửa thì trắng như tuyết.
Diệp Bạch lập tức nhận ra người này chính là một trong những trường kiếm kỳ nhân của ba đại bát phẩm tông môn, Công Tôn Kiếm, Công Tôn tiên sinh, xếp thứ hai mươi chín trên Huyền Bảng, với Thiên Tru kiếm pháp, xuất thần nhập hóa. Kiếm pháp của hắn đã biến hóa tới mức tận cùng, vô cùng cực hạn, thanh kiếm kia chính là một trong những thanh kiếm trấn phái của tam đại tông môn, Thất Diệp Sinh tử kiếm nửa trắng nửa đen, khống kế sinh tử, lục đạo luân hồi, thay trời hành phạt, là một thanh huyền binh tam giai đỉnh cấp, thần bí khó lường. Những thanh Huyền binh bình thường mà đụng phải nó thì chắc chắn là phải bị phá hủy, không có mấy ai dám cầm binh khí đối chọi với Thất Diệp Sinh tử kiếm.
Hai người này đứng ở chính diện, thực lực của họ là mạnh nhất, hấp dẫn sự chú ý của Tử Lân Huyết Tần, mà ở phía Tây, có một đôi vợ chồng trung niên, nam thì vận một thân tử ý, đẹp dễ dị thường, đứng ở nơi đó toát ra một lực hấp dẫn kỳ lạ. Ở bên cạnh của hắn chính là một Tử y mỹ phụ, chỉ thấy mi mục như vẽ, toàn thân tràn ngập tuyết trắng, khi bà mỉm cười thì tựa như cả hoa đều tan ra, hai người này đứng ở nơi đóng phảng phất vô cùng xứng danh. Diệp Bạch lúc này nhất thời ngẩn ngơ, lập tức nhận ra đó chính là mỹ phụ tử y hồi ở thung lũng nhỏ tìm tiểu cô nương tử y. Hóa ra nàng chính là phu nhân của các chủ Viên Thiên các, còn cô nương kia chính là công chúa của Viên Thiên Các.
Nghe đồn hai người này có một bộ kiếm quyết Lục giai đỉnh cấp, phối hợp với nhau tạo ra một uy lực khó lường, thậm chí không dưới các Huyền giả đứng trong Huyền Bảng. Hơn nữa Tu la quyền của bọn họ cũng vô cùng nổi danh. Thất Diệp Sinh tử kiếm của Công Tôn Kiếm là một thanh huyền binh tam giai đỉnh cấp, tuy chưa ai trông thấy hắn sử dụng qua nhưng không ai dám phủ nhận uy lực của nó.
Hai người này một người chặn ở phía tây, ngăn chặn con đường rút lui của Tử Lân Huyết Cáp. Bọn họ đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại khẽ cười với nhau, tình ý rất thân mật.
Ở phía nam, một người có râu tóc trắng bệch, mặc một bộ đồ màu vàng, tựa hồ như dính đầy rượu lâu năm không được rửa sạch vậy, sắc mặt của lão cũng trắng bệch. Đôi mắt của lão vô cùng rét lạnh, khiên người ta phải sợ hãi, lưng lão đeo ba thanh kiếm có màu sắc bất đồng, khi tay áo của lão vung lên thì có thể nhìn thấy ký hiệu ở bên trong. Diệp Bạch trong lòng nghĩ thầm, người này chắc hẳn là Không Trường Thập Tam kiếm, Thương Không Trường, nghe nói hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, không hề dùng hư chiêu, một chiêu là có thể đoạt được tính mạng của người khác, hung ác và chuẩn xác, có rất ít người dám chọc giận vào hắn.
Hắn cả đời kham khổ, đem tất cả tâm huyết sát nhập vào trong kiếm, trong đó có cả mối thù hận, sát cơ của hắn. Tất cả đề nằm ở trên thân kiếm.
Ở bên cạnh hắn, một người mặc hắc y, mang theo một sợi dây như khô đằng uốn lượn, tóc bạc phơ, lâu lâu ho khan vài cái. Đây chính là Ma Y Mỗ Mỗ của Nhược Thủy tông. Cây quải trượng của lão không nên coi thường, cây quải trượng này đã làm cho số người bị thương vong vô số, không tới một vạn thì cũng tới tám nghìn.
Ở phía xa xa có một người nữa, người này mặc bộ y phục màu đỏ, phảng phất giống như là một nho sinh vậy, trên tay của hắn có những sợi dây đỏ thẫm không đồng nhất, tạo thành từng cơn lốc xoáy, tựa như có lực lượng muốn nổ tung. Người này chính là Ngũ Hỏa đồng tử, là đệ nhất cường giả của Linh môn, trời sinh thân cao chế ngự, hỏa tính vô cùng thần thông, xuất thần nhập hóa.
Hắn ở giữa sân, sóng vai với cùng một người, tuy rằng đây là người duy nhất xuất phát từ môn phái không nhập lưu tuy nhiên cũng không ai dám xem thường hắn.
Ở phía bắc có ba người đang đứng ở đó. Người thứ nhất ở bên trái ba người này có một loại khí thế vô cùng kinh nhân, đây đúng là tông chủ của Nguyệt tông. Ở chính giữa có một người mặc y phục màu đen, trên thái dương có một hình chữ phẩm, vô số lục sắc vụ khí không ngừng khép mở, hình thành nên các hình vẽ ma quỷ, người này chính là bản Ma đại đế, là ma đế lão tổ của cửu phẩm tông môn Ma Y giáo,yêu tà vô cùng. Ở bên cạnh hắn là một người có mái tóc trắng xóa, phủ dài xuống dưới, tựa hồ như là một con thanh điểu vậy, người này chính là Bạch Phát lão nhân, đến từ Thanh Điểu quốc, hắn chính là người duy nhất độc hành ở nơi này, không có tông môn, cũng không có đệ tử, tuy nhiên thực lực rất mạnh, không ai biết được hắn có công pháp gì nhưng với sự hiện hữu của hắn, không ai dám đắc tội.
Mười người này hiện đang bao vây con Tử Lân Huyết Cáp, mặt khác còn vài chục Huyền sư đỉnh cấp khác ở sau lưng những cao thủ kia. Bọn họ phần lớn làm nhiệm vụ kìm chế, tiêu hao tinh lực của Tử Lân Huyết Cáp.