Ánh mắt Lạc Chỉ Y lóe lóe, bộ hồng y kia cùng với bộ hắn mặc ngày "chôn cất" nàng có kiểu dáng y hệt nhau. Bên tai nàng tựa hồ lại vang lên những câu nói mà Ly Phong đã ôn nhu nói nhỏ ngày ấy, trong lòng bỗng dưng có một tia ngột ngạt, rầu rĩ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt lại bị nàng ép xuống, nàng phát điên cái gì a, sao lại nhớ rõ ràng từng lời Ly Phong nói như vậy, thậm chí còn nhớ tới khoảnh khắc hư ảo khi hắn nói "chờ ta", nàng có cảm giác hắn sẽ làm chuyện điên rồ nào đó, trong lòng bỗng có chút hoảng loạn.
Hô! Lạc Chỉ Y ổn định tinh thần, thu tầm mắt lại, thanh thản hưởng thụ gió mát từ quạt giấy mang lại.
Lạc Chỉ Li thu phản ứng của Lạc Chỉ Y vào mắt, ánh mắt của "hắn" không đặt ở trên người mình mà lại rơi vào trên người Phong, lẽ nào, "hắn" có quen biết với Phong?
Đám người Hoa Tưởng Dung cũng theo đến đại sảnh, ánh mắt trôi về Lạc Chỉ Y, trong lòng than thở. Quả nhiên có vốn liếng để gây nên náo động lớn như vậy. Nhìn từ khoảng cách gần như thế, "hắn" càng ngày càng đẹp. Lại nhìn về người đứng bên cạnh "hắn", Mặc Sĩ Tuyệt Ca?
Lạc Chỉ Li thu hồi tầm mắt đang nhìn Lạc Chỉ Y, đôi mắt hồ ly quét qua đại sảnh "phi thường náo nhiệt" một vòng.
"Chư vị, mọi người có thể yêu thích Sơn Hào Hải Vị Các như thế, Chỉ Li vô cùng cảm kích, bất quá hôm nay mọi người cũng nhìn thấy đó, hiện tại Sơn Hào Hải Vị Các quả thật đã đầy khách rồi, xin mọi người hãy bán chút mặt mũi cho Chỉ Li, Chỉ Li cảm kích vạn phần."
Âm thanh sang sảng thêm vào một chút nội lực, vang vọng ba thước, dư âm không dứt.
Đại sảnh ồn ào thoáng chốc khôi phục sự yên lặng. Giỡn quài, bọn họ còn dám náo loạn sao?
Lạc Chỉ Li - Nhị công tử của phủ Thừa Tướng, đệ đệ của Quốc Sư đại nhân, huynh đệ tốt của Hoàng Thượng... Bọn họ không trêu chọc nổi. Hơn nữa hiện tại bên cạnh hắn đang có Quốc Sư đại nhân cùng tứ đại công tử, xem như mỹ công tử đẹp đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.
Lạc Chỉ Li thấy mọi người tuy yên tĩnh lại nhưng còn không chịu rời đi, cũng không để ý tới, nhấc bộ đến trước người Lạc Chỉ Y.
"Vị công tử này, tại hạ đối với công tử vừa gặp mà như đã quen, không biết có thể kết giao bằng hữu cùng công tử hay không, ta có lòng muốn mời công tử đến nhã gian trên lầu."
Aizz, hiện tại cũng chỉ có mang tên họa thủy này rời khỏi đại sảnh thì mới có thể triệt để khôi phục yên lặng cho nơi này.
Lạc Chỉ Y nghe vậy, nhấc mâu liếc Lạc Chỉ Li một chút rồi đứng dậy:
"Ha ha, nếu Chỉ Li huynh đã hạ mình bán mặt mũi cho Tiêu Dao như vậy, Tiêu Dao cung kính không bằng tuân mệnh."
Ha ha, Lạc Chỉ Li! Thủ phủ (*) đệ nhất Ly quốc, tiếp theo chỉ sợ mình và hắn giao thiệp không ít. Vậy lần này đành buông tha cho tiểu Ca thôi, ngược lại sau này sẽ có nhiều cơ hội dạy dỗ hắn.
(*) Thủ phủ: là tên gọi cũ khác để chỉ về thủ đô hoặc khu trung tâm hành chính của một quốc gia. Ở đây chắc nói Lạc Chỉ Li là đầu não của đệ nhất Thủ phủ.
"Ha ha, xin mời Tiêu Dao huynh."
Lạc Chỉ Li dang một tay tạo thành tư thế "xin mời".
"Xin mời Chỉ Li huynh."
Tuy ngoài miệng Lạc Chỉ Y nói như vậy nhưng chân nàng đã đi trước từ lâu.
Lần này Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhanh chân đi trước Thu Nhi, đuổi theo Lạc Chỉ Y, còn nguyên nhân vì sao? Khà khà, nói tới đây thì mọi người đều biết rồi ha!
Thu Nhi cũng đi theo phía trước, tiểu thư ở nơi nào thì nàng ở nơi đó.
Lạc Chỉ Li nhìn chủ tớ ba người, khóe miệng co giật, cuồng! Chủ nhân cuồng! Nô tài cũng cuồng! Lại ném hắn ở phía sau như thế, một chút ý tứ chờ đợi cũng không có.
Sau khi Lạc Chỉ Y đi qua bên người Ly Phong, Ly Phong sững sờ, hắn tựa hồ ngửi thấy được hương thơm của Y. Bước chân lại nhanh hơn so với thần trí của hắn, cũng nhấc chân đi theo phía sau ba người.
Phản ứng của Ly Phong cũng làm cho đám người Hoa Tưởng Dung bất ngờ, Phong bị làm sao vậy, bởi vì nhìn thấy nha hoàn của Lạc Chỉ Y nên lại nghĩ đến nàng sao? Tâm trạng bọn họ lo lắng, cũng đuổi theo sát.
Lạc Chỉ Li không biết nói gì, những người tại sao đều cuồng như thế! Tốt xấu gì hắn cũng là chủ nhân nơi đây có được hay không? Khẽ lắc đầu, hắn cũng đi theo.
Giờ khắc này trong nhã gian của Sơn Hào Hải Vị Các, có thể nói là ánh sáng bắn bùm bùm chíu ra tứ phía, xuất phát từ tám vị mỹ công tử đang tao nhã ngồi. Hơn nữa sau lưng một vị công tử thân vận cẩm y màu trắng còn có một tố y nam tử dung nhan tuyệt mỹ. Tình cảnh đẹp đến chói mắt a!
Bất quá, hình như Thượng Đế rất không thích cảnh sắc đẹp mắt như vậy.
"Phốc -!"
Âm thanh vang lên, bầu không khí trong phòng lập tức biến đổi.
"Híc, ha ha, hôm nay cái bụng của tiểu Ca không khỏe, lúc trước không phải như vậy đâu."
Lạc Chỉ Y đột nhiên cảm thấy thật mất mặt liền giải thích. Aizzz, trước mặt một đống mỹ nam như thế mà người của mình lại hành động vô cùng bất lịch sự, cũng thật không dễ chịu gì.
"Tiểu Ca, lại đây."
Lạc Chỉ Y gọi Mặc Sĩ Tuyệt Ca lại. Aizz, hôm nay đành buông tha hắn thôi.
Sắc mặt Mặc Sĩ Tuyệt Ca xanh mét đi tới trước người Lạc Chỉ Y.
"Chủ nhân xin phân phó."
Nữ nhân đáng chết.
Lạc Chỉ Y đứng dậy, tay trái xoa xoa đầu của Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
"Tiểu Ca cao lên rồi."
Tay phải nàng không dấu vết đưa vào trong cơ thể Mặc Sĩ Tuyệt Ca một cái ngân châm.
"Ha ha, tiểu Ca ra ngoài đợi đi."
Lạc Chỉ Y quay sang phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca cười cười nhưng ánh mắt lại ám chỉ: Ra ngoài giải quyết đi, bản cô nãi nãi tha cho ngươi lần này.
"Vâng, chủ nhân."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca không chút do dự xoay người, vội vàng bức ngân châm ra khỏi cơ thể.
"Ha ha, để các vị chê cười rồi."
Lạc Chỉ Y một lần nữa ngồi xuống, nói với đám người Lạc Chỉ Li.
"Ha ha, Tiêu Dao lại nói đùa, thị vệ của Tiêu Dao là La Sát các Các chủ -- Mặc Sĩ Tuyệt Ca sao?"
Lạc Chỉ Duệ mở miệng hỏi, không ngờ Y Tiêu Dao này lại là chủ nhân của Mặc Sĩ Tuyệt Ca.
"Ha ha, Quốc Sư đại nhân thật là tinh tường."
Lạc Chỉ Y cũng không phủ nhận.
"Tiêu Dao quả thật là rồng phượng trong loài người."
Lạc Chỉ Li mở miệng nói, rốt cuộc Y Tiêu Dao này có thân phận gì, nhiều năm qua hắn ngao du tứ phương mà chưa từng nghe đến cái tên Y Tiêu Dao, cũng không biết Mặc Sĩ Tuyệt Ca lại có một chủ nhân như vậy.
"Ha ha, Chỉ Li huynh đây là vu hãm Tiêu Dao bất trung a, Chân Long ở ngay đây, hai chữ Long Phượng này Tiêu Dao không dám nhận."
Một lời của Lạc Chỉ Y đã nói toạc ra thân phận của Ly Mộ.
"Ha ha, không sao, hôm nay ta cải trang xuất cung, nơi này cũng không có Chân Long gì. Nhưng Tiêu Dao là người Ly quốc sao?"
Ly Mộ mở miệng. La Sát các không thuộc về bất kỳ một quốc gia nào, nói trắng ra chính là một quốc gia sát thủ, Y Tiêu Dao này là chủ nhân của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, nếu như hắn là người Ly quốc thì sẽ lôi kéo hắn, như vậy, có phải La Sát các sẽ....
"Ha ha, Tiêu Dao tất nhiên là người Ly quốc."
Lạc Chỉ Y đã nhìn thấu tâm tư của Ly Mộ nhưng nàng cũng không phủ nhận, nếu như nàng không phải là người Ly quốc thì sau này sao có thể lấy được Kinh Nam thành (*)?
(*) Ai không hiểu đoạn này thì xem lại chương 11 nha.
Đối với tâm tư của Ly Mộ, Lạc Chỉ Y thở dài, quyền chi phối của nàng đối với Mặc Sĩ Tuyệt Ca chỉ có ba năm a.
"Ngươi có quen biết với Y sao?"
Ly Phong nãy giờ vẫn không mở miệng đột nhiên hỏi.
"Ha ha, sao Vương gia lại nói những lời ấy?"
Lạc Chỉ Y đáp nhưng lại không trả lời câu hỏi của Ly Phong.
Ánh mắt Ly Phong hướng về phía Thu Nhi.
"Đó là nha hoàn của Y, là người duy nhất mà Y quan tâm, nếu Y có thể tặng Thu Nhi cho ngươi, nói như vậy thì ngươi cũng hiểu rất rõ đi!"
Ly Phong yếu ớt nói.
"Vương gia, người đã qua đời, vẫn là nên buông tha đi."
Lạc Chỉ Y nhàn nhạt nói. Vì sao khi nhìn thấy dáng dấp Ly Phong như thế, nàng lại có chút áy náy.
Áy náy? Lạc Chỉ Y nàng không tim không phổi, bây giờ lại cảm thấy áy náy...
Ly Phong thấy hắn lảng tránh vấn đề của mình thì cũng không hỏi nữa, buông mi mắt xuống. Mình đang làm gì đây, Y cũng đã không còn, mình còn hỏi chuyện này để làm gì?
"Híc.... Ha ha, đến dùng cơm, dùng cơm, Tiêu Dao đừng khách khí."
Lạc Chỉ Li thấy bầu không khí đột nhiên lạnh xuống liền gắp thức ăn cho Lạc Chỉ Y.
"Ừm. Đa tạ Chỉ Li huynh."
Lạc Chỉ Y gật đầu, sau đó nhìn về phía Thu Nhi:
"Tiểu Thu, lại đây."
"Dạ."
Thu Nhi đứng ở bên cạnh Lạc Chỉ Y. Aizz, Vương gia thật đáng thương, lúc trước nàng đã cảm thấy Vương gia rất yêu tiểu thư, nguyên bản còn muốn tác hợp hai người bọn họ với nhau nhưng tiểu thư lại dùng phương pháp như thế để rời khỏi Vương gia.
Lạc Chỉ Y kéo Thu Nhi một cái, để cho nàng ngồi ở trên chân mình.
"Khà khà, tiểu Thu đói bụng không? Lại đây nếm thử một chút."
Lạc Chỉ Y đem thức ăn mà Lạc Chỉ Li gắp cho nàng đưa đến bên môi Thu Nhi.
"Híc, công... Công tử, Thu Nhi không đói bụng, một mình công tử ăn là được rồi."
Thu Nhi muốn tránh khỏi ôm ấp của Lạc Chỉ Y, ô ô ô -- Tiểu thư lại bắt nạt nàng nữa.
"Ân -?"
Hai mắt Lạc Chỉ Y khép hờ, uy hiếp nhìn về phía Thu Nhi, có ăn hay không?
"Híc, được rồi, ta ăn."
Khuôn mặt nhỏ của Thu Nhi khóc không ra nước mắt, ăn vào thức ăn mà Lạc Chỉ Y đưa tới.
Lạc Chỉ Y hài lòng gật gù, bắt đầu với Thu Nhi ngươi ăn một cái, ta ăn một cái.
Mỹ nam trên bàn không biết nói gì, cảm khái, hắn cũng thật xứng đáng với danh tự Tiêu Dao này.
...
Sau khi Lạc Chỉ Y dùng bữa xong thì cũng không ngồi lại nữa, nàng bảo Mặc Sĩ Tuyệt Ca dẫn mình đến "căn cứ".
Lạc Chỉ Y nhìn đại viện trước mắt, tâm trạng thoả mãn. Không sai, không khí tĩnh lặng, diện tích cũng rất rộng.
Nàng đẩy cửa vào, mặc dù tiền viện quạnh quẽ tiêu điều nhưng khi đi tới hậu viện thì lại là một cảnh tượng khí thế ngất trời. Sân rất lớn, hơn một trăm thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi đang luyện công, dù không ai giám sát nhưng lại không có một người lười biếng. Trong mắt Lạc Chỉ Y lóe lên tia sáng, ha ha, rất tốt, quả nhiên Mặc Sĩ Tuyệt Ca không làm cho nàng thất vọng.
"Bốp bốp bốp ---"
Lạc Chỉ Y vỗ tay.
Các thiếu niên thiếu nữ nguyên bản còn đang luyện công, nghe thấy tiếng vỗ tay liền nhìn về phía cổng sân. Một người thật đẹp, so với người cứu bọn họ còn đẹp hơn.
Nhưng từ nhỏ bọn họ đã nhận hết mọi đau khổ, ức hiếp, đối với người khác cũng không để ý nhiều, hơn nữa có không ít lần bọn họ bị những công tử tiểu thư lớn lên tuấn tú, mỹ lệ bắt nạt qua. Vì lẽ đó, bọn họ cũng chỉ sững sờ chốc lát liền dời mắt, cùng nhau quỳ xuống nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca phía sau Lạc Chỉ Y.
"Ân nhân."
Là hắn cứu bọn họ, dạy bọn họ võ công.
"Ta không phải ân nhân của các ngươi, là chủ nhân bảo ta cứu các ngươi."
Các thiếu niên thiếu nữ nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong thì lần thứ hai đưa mắt nhìn sang Lạc Chỉ Y, đây mới là ân nhân của bọn họ?
"Ân nhân."
"Ừm. Hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên, ta là Y Tiêu Dao, sau này các ngươi không cần gọi ta là ân nhân, gọi chủ nhân là được rồi."
Lạc Chỉ Y nhìn nam nam nữ nữ quỳ trên mặt đất nói.
"Dạ! Chủ nhân!"
Âm thanh trả lời rất chỉnh tề.
"Ừm. Đứng dậy đi. Từ một khắc khi các ngươi tới nơi này thì các ngươi chính là người của ta, đã là người của ta thì không cần quỳ xuống trước bất kỳ ai. Thế nhưng, làm người của ta thì phải trung thành tuyệt đối, nếu không... "
Trong giọng nói của Lạc Chỉ Y lộ ra thô bạo nồng đậm, phảng phất như lời nàng nói chính là chân lý, nếu làm trái thì sẽ gánh phải hậu quả nặng nề.
Mọi người cũng không nhăn nhó, đứng thẳng người, lớn tiếng đáp:
"Chủ nhân yên tâm, chúng ta thề sống chết cống hiến cho chủ nhân."
Đúng, thề sống chết cống hiến cho nam tử giống như Thiên Thần trước mắt, để bọn họ có thể được làm một con người chân chính. Tựa hồ trên người hắn có một loại quyết đoán khiến bọn họ cam tâm tình nguyện sống chết trung thành với hắn.
"Ừm. Được rồi, người không biết chữ đứng sang bên trái, biết chữ thì đứng sang bên phải."
Lạc Chỉ Y cũng không nhiều lời nữa, đi thẳng vào đề tài chính. Hôm nay nàng đến xem tình huống cụ thể của bọn họ để sau này có thể thật tùy theo tài năng mà dạy dỗ.
Mọi người nghe xong, cấp tốc dựa theo dặn dò của Lạc Chỉ Y mà làm. Chỉ có hai nữ hài dung mạo thanh lệ đứng ở bên phải, còn lại đều đứng ở bên trái.
Lạc Chỉ Y đi tới bên cạnh hai nữ hài.
"Các ngươi tên gì?"
"Thuộc hạ là Tiểu Hồng."
"Thuộc hạ là Tiểu Hoa."
Trên trán Lạc Chỉ Y xuất hiện ba vạch hắc tuyến, tiểu hồng hoa?
"Khụ, sau này ngươi gọi là Thủy Thanh."
Lạc Chỉ Y quay về phía nữ hài tên Tiểu Hồng nói, sau đó quay sang nữ hài tên Tiểu Hoa:
"Ngươi gọi là Bích Ba."
"Thủy Thanh/ Bích Ba tạ chủ nhân ban tên!"
Hai cô bé kích động nói, vốn tưởng rằng chủ nhân sẽ đánh đuổi các nàng, nhưng chủ nhân không chỉ không đánh đuổi mà trái lại còn ban tên dễ nghe như thế cho các nàng.
"Ừm."
Lạc Chỉ Y gật đầu, đi tới đội ngũ bên trái.
"Người nào biết tính toán thì bước ra."
Năm cái nam hài theo tiếng gọi bước ra khỏi hàng.
Lạc Chỉ Y từ trong lòng lấy ra một quyển sách mà nàng đã soạn xong khi còn ở Vương Phủ, đưa cho một nam hài:
"Từ giờ trở đi, các ngươi bắt đầu học quyển sách này, sau này ta sẽ không theo định kỳ mà quạy lại đây, không hiểu gì thì có thể hỏi ta."
"Chủ... Chủ nhân, ngươi vẫn chưa ban tên cho chúng ta."
Nam hài kia tiếp nhận quyển sách mà Lạc Chỉ Y đưa, thấy nàng không có chút ý tứ nào muốn ban tên cho bọn họ liền mở miệng nhắc nhở.
"Híc, tốt. Ngươi tên Bill (1), ngươi tên Gates (2), ngươi tên Phạm Lãi (3), ngươi tên Trầm Vạn Ba (4), ngươi tên Lã Bất Vi (5)."
(1+2) Bill Gates: Người giàu nhất Thế Giới.
(3) Phạm Lãi: Mưu sinh bằng nghề buôn, ông đã đúc kết cho mình và cho thiên hạ được 18 nguyên tắc kinh doanh hết sức quý giá truyền lại cho đến nay.
(4) Trầm Vạn Ba: Gray search google nhưng vẫn không biết bác này là ai, ai biết thì comment giúp Gray nha ヾ(*"∀`*)ノ.
(5) Lã Bất Vi: Thừa Tướng nước Tần thời Chiến Quốc, xuất thân từ gia đình kinh thương và thành công vang dội với tài năng buôn bán của mình. Ông còn dính vào scandal là cha ruột của Tần Thủy Hoàng Doanh Chính do gian díu với Thái Hậu, ông cũng nổi tiếng về việc mua quan bán tước.
Khà khà, toàn bộ những phú hào nổi tiếng bây giờ đều là thuộc hạ của nàng, trên đời này, nàng giàu nhất!
"Bill/ Gates/ Phạm Lãi/Trầm Vạn Ba/ Lã Bất Vi tạ chủ nhân ban tên."
"Ừm."
Lạc Chỉ Y gật gù.
Tiếp theo nàng chọn ra các nhân tài thích hợp với từng lĩnh vực trong đội ngũ, sau nửa canh giờ, hơn một trăm người đều được sắp xếp các chương trình học khác nhau, đồng thời mỗi người cũng có được tên mới.
Lạc Chỉ Y nhìn vẻ mặt hưng phấn của mọi người, ha ha, những người này sẽ là nhóm thế lực đầu tiên của nàng ở dị thế này.
Thần sắc Mặc Sĩ Tuyệt Ca phức tạp nhìn Lạc Chỉ Y, còn có thứ gì mà nàng không tinh thông nữa hay không? Y thuật, kinh thương, tài chính, mọi thứ đều tinh thông, ngay cả huấn luyện sát thủ nàng cũng biết. Nhưng nàng vẫn chưa tới mười sáu tuổi...
Thu Nhi tỏ rõ vẻ sùng bái nhìn Lạc Chỉ Y, tiểu thư nhà nàng thật là lợi hại a.
Lạc Chỉ Y nhìn khuôn mặt nhỏ đang sùng bái của Thu Nhi, tâm tình bỗng hung ác, nói ra dự định mà nàng đã tính toán rất lâu:
"Thu Nhi, ngươi rất yếu đấy."
"Híc, công tử?"
Thu Nhi không rõ.
"Thu Nhi, ở bên cạnh ta là một chuyện rất nguy hiểm, nếu ngươi muốn ở bên cạnh ta thìphải để cho mình trở nên mạnh mẽ. Ta hi vọng ngươi có đầy đủ năng lực để bảo vệ mình."
Lạc Chỉ Y ngước mặt lên nhìn trời, khẽ nói Thu Nhi.
"Công... Công tử, Thu Nhi hiểu rồi, Thu Nhi muốn ở đây huấn luyện cùng bọn họ để có năng lực tự vệ."
Hai mắt Thu Nhi lấp loé lệ quang, tiểu thư, tâm tư của người Thu Nhi đã rõ rồi, Thu Nhi biết người lo lắng rằng sau này khi gặp phải nguy hiểm thì Thu Nhi không thể tự vệ được. Thu Nhi nhất định sẽ không để cho tiểu thư thất vọng.
"Ừm. Ngươi huấn luyện cùng đi."
Tuyệt Sát, Lạc Chỉ Y vừa chọn bốn mươi nam hài cùng mười nữ hài lập thành , giống y hệt với hắc bang Tuyệt Sát ở kiếp trước.
"Dạ! Công tử!"
Thu Nhi cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Lạc Chỉ Y, nuốt xuống nước mắt sắp chảy, lớn tiếng nói với Lạc Chỉ Y. Tiểu thư, rất nhanh thôi, Thu Nhi sẽ trở lại bên cạnh người.
"Tiểu Ca, chúng ta đi thôi."
Lạc Chỉ Y không nhìn Thu Nhi nữa, xoay người rời đi.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi theo phía sau Lạc Chỉ Y, nàng như vậy, càng khiến cho hắn đau lòng...
Không biết đã đi bao lâu, Lạc Chỉ Y đột nhiên mở miệng:
"Tiểu Ca, nội lực của ta không đủ, có thể bù đắp ở phương diện chiêu thức được không?"
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn thân thể thon gầy của Lạc Chỉ Y, thở dài một hơi.
"Nội lực của ngươi cũng khá, hơn nữa, còn có ta ở bên cạnh ngươi."
Muốn thủ thắng ở phương diện chiêu thức thì e là cái thân thể bạc nhược kia của nàng rất nhanh sẽ bị dằn vặt đến hỏng mất.
Hiện tại Lạc Chỉ Y chỉ đang xoắn xuýt về vấn đề thực lực của chính mình, căn bản không chú ý tới tựa hồ Mặc Sĩ Tuyệt Ca đối xử với nàng có hơi không giống như trước kia.
"Ngươi? A, ba năm này ngươi có thể bảo vệ ta, thế nhưng ba năm sau đó thì làm sao đây? Lạc Chỉ Y ta xưa nay không phải là một người thích dựa dẫm vào người khác."
Dựa dẫm, cái từ này không biết đã biến mất bao lâu rồi trong từ điển của nàng, bây giờ nàng chỉ biết lợi dụng, không biết dựa dẫm là gì.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca sững sờ, đúng vậy, ba năm sau đó thì sao đây? Hơn nữa, sau ba năm mình còn muốn giết nàng!
"Có thể, có điều sẽ rất gian nan."
"A, có thể là tốt rồi, vậy sau này tiểu Ca cứ huấn luyện ta đi!"
Lạc Chỉ Y thở phào nhẹ nhõm, có thể bù đắp là tốt rồi, còn gian nan, a, nếu Lạc Chỉ Y nàng sợ gian nan thì cứ ở trong bụng mẹ luôn đi!
"Ừm."
"Hô -, tiểu Ca a, chủ nhân ta mệt rồi, ngươi mang ta đến phủ Thừa Tướng đi."
Tâm tình Lạc Chỉ Y tốt hơn rất nhiều, thở ra một hơi, dừng bước không đi nữa.
"Ừm."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca hiểu ý của nàng, nắm lấy eo Lạc Chỉ Y, vận công bay về phía phủ Thừa Tướng