Vô Song

Quyển 7 - Chương 176

Trịnh Dịch là một kẻ ham sống.

Từ sau khi Lý Mục và Lưu Phưởng lần lượt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta có ngu xuẩn đi nữa cũng có thể nhận thấy tình hình không ổn của mình, huống chi Trịnh Dịch không hề ngu xuẩn.

Trịnh Dịch cáo bệnh nghỉ phép với triều đình, cũng không lên triều nữa, ngày ngày ở nhà làm vườn làm cỏ, đọc sách viết chữ.

Liên tiếp mấy ngày, sắp thấy có hội Nguyên Tiêu, mọi người đều ra cửa ngắm đèn du ngoạn, Trịnh Dịch có chút không yên, mấy lần muốn ra cửa đều bị người nhà khuyên bảo, tiệc đêm ở phủ Tần vương huyên náo cỡ nào thì ông ta cũng nhẫn nhịn không đi.

Kết quả đêm qua phủ Tần vương xảy ra chuyện.

Trịnh Dịch càng vui mừng, lại không dám không coi mạng nhỏ của mình ra gì, thậm chí trực tiếp ở trong thư phòng, ai tới gọi cũng không rời đi.

Tần Diệu Ngữ không biết Trịnh Dịch có chút dây dưa rễ má âm thầm với kẻ địch không, lại sợ tùy tiện sẽ dễ bứt dây động rừng, chỉ có thể âm thầm giám thị bảo vệ, gần như ngày đêm không nghỉ, không dám lười biếng.

Cũng chưa từng nghĩ rằng ngàn phòng vạn phòng, nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vừa rồi có nhật thực, kinh thành chấn động, bách tính sợ hãi, Trịnh phủ loạn thành một đống, Trịnh Dịch nghe tin liền chạy gấp ra, sắc mặt đại biến, miệng lẩm bẩm nói muốn vào cung yết kiến Thánh thượng, người nhà cũng không ngăn được, chỉ đành phải chuẩn bị xe ngựa đưa ông ta vào cung.

Đây cũng là lần đầu Tần Diệu Ngữ thấy thiên tượng trong truyền thuyết này, khó tránh khỏi rối loạn tay chân trong chốc lát, không lâu sau khi Trịnh Dịch lên xe ngựa mới đuổi theo.

Nhưng đã quá muộn, xe ngựa của Trịnh Dịch dừng ở nửa đường.

Phu xe nói chủ nhân đau bụng như vặn, tạm thời xuống xe đi mượn nhà vệ sinh của một gia đình để tránh vào cung thất lễ, vì vậy khi nhìn thấy bên đường có cửa hàng bán đậu, vội vàng đi mượn nhà xí đề dùng, ai ngờ vừa đi vào liền không đi ra nữa.

Tần Diệu Ngữ chạy gấp vào bên trong xem xét, đúng như dự đoán, Trịnh Dịch đã chết.

“Cả người ông ta không có vết thương, còn chưa để ngỗ tác xem qua, không biết có phải trúng độc mà chết hay không.”

“Nghe người Trịnh gia nói, bình thường ông ta có bệnh tim, có thể là bị thiên cẩu thực nhật hù dọa, cho nên đau tim bỏ mạng.”

“Nhưng ta cho là sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy.”

“Là ta giám sát không cẩn thận mới khiến Trịnh Dịch phải chết, xin Thôi tôn sứ giáng tội!”

Tần Diệu Ngữ vừa dứt lời, trái tim vẫn còn treo ở giữa không trung.

Mặc dù nàng không phải là thuộc hạ của Tả Nguyệt cục, nhưng lần này Phượng Tiêu đang ở trong tù, bảo bọn họ trợ giúp Thôi Bất Khứ, trên thực tế cũng tương đương với việc để Giải Kiếm phủ tạm thời nghe lệnh Thôi Bất Khứ.

Tần Diệu Ngữ cảm thấy, nếu không phải do nàng sơ sót, có lẽ Trịnh Dịch không phải chết.

Trước có nhật thực, sau có Trịnh Dịch chết, khó tránh khỏi sẽ có người có ý đồ làm dậy sóng, dùng văn chương rêu rao về Thánh thượng đế vị.

Bây giờ triều đình đang rất rối loạn, loạn tượng xuất hiện nhiều lần, ngay cả trọng thần trong triều cũng chưa chắc không thầm thì với nhau, mùa xuân bốn năm từ khi Khai Hoàng đến nay, chuyện này nối tiếp chuyện nọ, vẫn chưa hề dừng lại.

Thậm chí có người bắt đầu nghị luận về chuyện đổi danh hào.

Có thể nói sóng này chưa dừng, sóng kia đã nổi lên.

Nếu nói trước kia Tần Diệu Ngữ cũng khịt mũi coi thường với chuyện thay đổi triều đại là trái ý trời, thì đúng là bây giờ nàng cũng không dám khẳng định như vậy nữa.

Đây chính là thiên tai nhân họa, sức mạnh mà lời đồn mang đến.

Nếu như ngay cả Tần Diệu Ngữ còn như thế, vậy thì không cần hỏi cũng biết cái nhìn của bách tính dân gian.

Thôi Bất Khứ không tỏ thái độ, nhìn Minh Nguyệt trước.

Minh Nguyệt thở dài: “Còn chuyện chỗ ta khá phức tạp.”

Lúc hắn đi gặp vua, vừa đúng lúc nhật thực.

Không nói đến người dân, lúc ấy ngay cả trong cung đều phải sợ hãi, lòng người hoảng loạn.

Nhưng dù sao Hoàng đế cũng là Hoàng đế, trong lúc giận dữ kinh hoàng vẫn không quên nghĩ đến vấn đề quan trọng giống như Thôi Bất Khứ, đó chính là Thái sử tào(*) không làm tròn bổn phận trong ngày nghiêm trọng như nhật thực thế này.

(*) “Tào” là tên một cơ quan.

Hắn lập tức sai người đi bắt Thái sử lệnh, cũng nhận được tin Thái sử lệnh chết trong nhà rất nhanh, nguyên nhân cái chết là trúng độc bỏ mạng.

Dự đoán nhật thực là chuyện bổn phận của Thái sử tào. 

Nhưng sau khi biết được chuyện lớn như vậy phải lập tức báo cho Thiên tử biết.

Nếu Hoàng đế có thể sớm biết được, triều đình cũng có thể chuẩn bị đầy đủ, ít nhất triều thần có thể kịp nghĩ ra cách đối phó.

Trong Thái sử tào, ngoài Thái sử lệnh, còn có mấy chức như Thái sử thừa, Tư lịch, Giám hậu…

Nói cách khác, chỉ bằng vào một mình Thái sử lệnh thì không thể lừa gạt được tin tức lớn như vậy.

Theo lời của mọi người trong Thái sử tào, phụ trách quan sát thiên văn chính là Tư lịch Lý Tân, thuật xem sao của gã đứng đầu trong Thái sử tào, ngay cả Thái sử lệnh Hồng Nguyên còn không bằng.

Lúc Hoàng đế sai người bắt Lý Tân đến tra hỏi, gã đã sớm sợ đến mức hồn phi phách tán, chỉ trời thề rằng lúc ấy gã đã nhắc nhở Hồng Nguyên, Hồng Nguyên chỉ nói sẽ bí mật bẩm lên, bảo Lý Tân không được để lộ ra ngoài, nhất định phải giữ kín.

Lý Tân cũng biết chuyện này lớn, không thích hợp để rêu rao, liền đàng hoàng không hỏi chuyện bên ngoài, giấu ở trong lòng không nói cho ai.

Theo gã nói, mấy ngày sau, Hồng Nguyên nói cho gã là mình đã bẩm báo đến chỗ Hoàng đế, Lý Tân vừa nghe liền yên tâm, không hề nghi ngờ gì, dù sao đó cũng là cấp trên của mình.

Quốc chi đại sự, ở tự cùng nhung(*). Sau Tần Hán, việc nhìn sao tính toán vận mệnh quốc gia ngày càng bị phân hóa, quan chức cũng càng ngày càng thấp.

(*) Quốc gia có 2 chuyện lớn là tế trời và quân sự.

Chỗ như Thái sử tào này, nói quan trọng thì rất quan trọng, nhưng bình thường không có chuyện gì, chỉ là một nha môn lạnh lẽo thôi, xưa nay ít có người hỏi tới.

Ai ngờ bây giờ lại gây ra chuyện lớn như vậy, Lý Tân mới biết Hồng Nguyên chưa hề bẩm báo chuyện này lên.

Minh Nguyệt biết chuyện rất khẩn cấp, mở miệng ra liền nói một hơi, lúc này mới dừng lại chốc lát để thở hổn hển.

“Hồng Nguyên cũng là tự vẫn ở trong nhà, có để lại di thư, nói mình tội đáng chết vạn lần, dùng cái chết để tạ tội, cầu Bệ hạ khai ân, mở một mặt lưới với người nhà ông ta.”

Thôi Bất Khứ nhướng mày: “Người nhà ông ta.”

Đều là ngành phá án, Minh Nguyệt lập tức hiểu ý, biết hắn muốn hỏi gì.

“Vợ cả ông ta mất sớm, dưới gối chỉ có một đứa con trai, nhưng mấy tháng trước đã không thấy tăm hơi, Hồng Nguyên giải thích với hàng xóm là rời nhà du học. Tính tình Hồng Nguyên xưa nay có chút cô độc, ở trong triều đình không có bạn bè gì, cho nên gần như không người chú ý tới điều này. Nhưng như đã nói qua, người bình thường để tránh hiềm nghi, sẽ không đi lại quá gần với quan viên trong Thái sử tào.”

Minh Nguyệt không nói thêm gì nữa, chuyện xảy ra quá đột nhiên, hắn lại vội vàng tới đây, chỉ có thể lấy được từng ấy tin tức.

Thôi Bất Khứ trầm ngâm không nói.

Minh Nguyệt và Tần Diệu Ngữ cũng không lên tiếng quấy rầy hắn.

Ai cũng có thể nhìn ra, cục diện trước mắt rất bất lợi đối với bọn họ.

Vấn đề chính là ở chỗ kẻ địch ẩn nấp trong tối, mà Đại Tùy chính là vật khổng lồ ngoài sáng.

Mấy năm này Hoàng đế vẫn luôn tận lực giải quyết người Đột Quyết ở phía Bắc, hai bên ngươi tới ta đi, minh đao minh thương đã làm mấy lần, Đại Tùy lấy cái giá nặng nề bắt người Đột Quyết phải cúi đầu.

Đây là chiến công trước đó chưa từng có, ngay cả Chu Vũ Đế tiền triều anh minh còn phải lấy Công chúa Đột Quyết làm chính thê để bày tỏ tình hữu nghị.

Nhưng nếu Đại Tùy không sợ khai chiến, tạm thời Đột Quyết không đáng nhắc tới ở mặt ngoài, nhưng lại không ngừng đưa ra đủ loại ám toán.

Vân Hải Thập Tam Lâu có quá nhiều ý đồ, Tiêu Lý không phải người Tùy Triều, cũng không có suy nghĩ gì với quốc gia, đương nhiên cũng không kiêng dè hợp tác với người Đột Quyết.

Minh thương dễ chắn, ám tiễn khó phòng, huống chi đối phương còn lợi dụng hiện tượng thiên nhiên để làm loạn lòng người.

Quân cờ Hồng Nguyên này, sợ rằng đã được bày ra từ mấy tháng trước, thậm chí còn sớm hơn.

Cho dù Thôi Bất Khứ có thần cơ diệu toán đi nữa cũng không có khả năng nghĩ đến việc kẻ địch sẽ lấy Hồng Nguyên ra.

Lúc đó có thể hắn đang bôn ba trên đường đi Lục Công thành, bận bịu mật đàm liên minh với sứ giả Tây Đột Quyết.

Mà Tiêu Lý, đã đang tính toán đến trận hỗn loạn rất lâu sau này rồi.

Việc đã đến nước này, hỏi tội hay truy xét vẫn phải để sau, đầu mối lúc này đã bị cắt đứt.

Gần như rất khó tra rõ chân tướng trong vòng một hai ngày, mà ngày mai chính là hội Phật.

Hội Phật sẽ được cử hành ở chùa Đại Hưng.

Người miền Bắc tin Phật, chùa Đại Hưng lấy phong hào của Tùy đế trước lúc lên ngôi làm tên, lại có triều đình ủng hộ mạnh mẽ, nghiễm nhiên có quy mô của quốc chùa.

Hoàng đế đích thân tới hội Phật, trong ngoài chùa đã được giới nghiêm chặt chẽ từ hôm qua, chúng tăng được trụ trì lệnh không được ra ngoài, bây giờ cả bên trong lẫn bên ngoài đều đã bị cấm quân vây thành thùng sắt.

Sau khi xuất hiện nhật thực, phòng thủ ở chùa Đại Hưng sẽ càng nghiên ngặt, nhất định phải bảo đảm tuyệt đối không có một chút sơ suất nào.

Tuy nói đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Minh Nguyệt và Tần Diệu Ngữ vẫn có một cảm giác kẻ địch sẽ mượn cơ hội ngày mai để tạo ra sóng gió.

Thắng làm vua thua làm giặc, có lẽ chỉ ở lần này.

Nhưng không ai biết được kẻ địch sẽ ra tay như thế nào.

Tần Diệu Ngữ lo lắng trong lòng, không nhịn được nói: “Thôi Tôn sứ, không bằng ngài khuyên Bệ hạ ngày mai hủy bỏ hội Phật đi? Hoặc là tìm một người có dung mạo tương tự Bệ hạ…”

Không cần Thôi Bất Khứ trả lời, Minh Nguyệt đã bác bỏ đề nghị của nàng: “Không được, nếu không có nhật thực thì còn hủy hội Phật được, nhưng bây giờ vì dẹp yên lòng người cũng tốt, vì cầu phúc cũng được, không có cách nào hủy bỏ nữa rồi!”

Kẻ địch nấp trong tối có lẽ sẽ dùng trăm phương nghìn kế để thúc đẩy hội Phật cử hành.

Tần Diệu Ngữ cũng biết đề nghị của mình không thể làm được.

“Thứ cho ta lỗ mãng, không biết hai vị cảm thấy kẻ địch sẽ ra tay vào lúc nào ngày mai? Chúng ta cũng dễ chuẩn bị hơn.”

Minh Nguyệt nói: “Đương nhiên chùa Đại Hưng là chỗ mấu chốt, nhưng mấy ngày trước, Thôi tôn sứ đã bẩm báo Bệ hạ điều tra kĩ tăng nhân trong chùa một lần, nếu không có lệnh của chủ trì, sẽ không để ai vào trong, tất cả ngõ ngách trong chùa cũng đã được lục soát cẩn thận, chắc chắn không có sát thủ ám khí ẩn nấp, hỏa dược mai phục.”

Tần Diệu Ngữ suy nghĩ một chút: “Rất là thoả đáng.”

Nàng cũng không nghĩ ra bất kì sơ suất gì.

Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái: “Còn chưa đủ.”

Hai người nhìn về phía hắn.

Thôi Bất Khứ chỉ nói: “Minh Nguyệt, ta muốn ngươi giúp ta làm hai chuyện.”



Người bình thường, cả đời cũng không vào được Hình bộ đại lao một lần.

Người vào đây chỉ có thể yên lặng đợi, không bị thẩm vấn, không chịu hình phạt, cũng đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Nhưng Phượng Tiêu rất không hài lòng.

Tiếng khóc nghẹn ngào tỉ tê truyền từ xa tới, không biết còn tưởng rằng nơi này có ma quỷ lộng hành.

Khí tức ẩm ướt từ trước mũi thổi qua, đó là mùi vị của cỏ héo lâu ngày không thấy mặt trời.

Phượng Tiêu dứt khoát ngồi xếp bằng nhập định, mắt không thấy lòng không phiền.

Người luyện võ một khi tiến vào cảnh giới, liền có thể hoàn toàn ngăn cách quấy nhiễu từ bên ngoài, Phượng Tiêu tận lực khép kín ngũ giác, không cảm giác bất kì mùi hương và động tĩnh gì nữa.

Lúc này quanh thân y có chân khí hộ thể, nếu có kẻ xấu muốn nhân cơ hội đánh lén, trừ khi có cảnh giới võ công như Tiêu Lý, nếu không sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Nhưng đến khi y điều tức vận công xong, từ trạng thái khép kín khôi phục như cũ, liền cảm thấy mùi hôi thối vọt tới như dời núi lấp biển, thiếu chút khiến y phải nôn ra!

Phượng Tiêu: Chuyện gì xảy ra vậy?!