Liễu đã không thấy màu xanh biếc, chỉ còn cành khô cắm trên đất, tuyết bay xuống từ trên trời nhưng không dính lại trên cành khô bao lâu đã phải rơi xuống đất, dần dần vây thành một mảnh nhung trắng dưới gốc cây, mềm mại lộ ra bùn đất đậm màu.
Xe ngựa lộc cộc đi vào cửa thành, bởi vì được chủ nhân ra lệnh, phu xe cố ý thả chậm tốc độ, vó ngựa dần chậm lại.
Chiếc xe ngựa này ở giữa đoàn xe, trước sau có kị sĩ vây quanh, nó đi chậm là những chiếc sau cũng phải chậm theo, đoàn tiếp đón dẫn đường phía trên vì không thấy, lại không dám thúc giục, chỉ đành phải liên tục nhìn lại, thấy một bàn tay lộ từ bên trong xe ngựa ra, giống như muốn đỡ lấy bông tuyết, dè đặt mang từ Mạc Bắc vào kinh thành, không khỏi sáng tỏ, giơ tay lên tỏ ý xe ngựa phía trước cũng đi chậm lại.
Tầm mắt của Thất vương tử Đột Quyết – Quật Hợp Chân dời khỏi bóng lưng ưỡn lên của sứ quân đón tiếp, quét qua tường thành khô khốc, cảnh đông buồn tẻ đến cảnh tượng náo nhiệt ngựa xe ra vào như nước trước cửa thành, rốt cuộc thu mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ thất vọng.
“Đều nói gió tuyết Bá Kiều là một cảnh đẹp kinh đô, ai ngờ tuyết đầu mùa của Trung Nguyên lại tới trễ như vậy!”
Bông tuyết lưa thưa rơi vào trong đất liền biến mất, dõi mắt khắp nơi đều đìu hiu vắng vẻ, nào có tường thành phủ tuyết nguy nga tráng lệ của Bắc Quốc như trong tưởng tượng?
Vào mùa thu năm nay, Tùy Triều liên hiệp với các thế lực xung quanh Sa Bát Lược Khả Hãn, liều chết quyết chiến với đại quân Đột Quyết của Sa Bát Lược.
Tùy quân phái Cao Quýnh, Ngu Khánh Tắc chia quân thành hai đường Ninh Châu và Nguyên Châu, giáp công với đại quân Đột Quyết.
Mặt khác, ở dưới hoạt động của đám người Trường Tôn Thịnh, Nguyên Huy và Thôi Bất Khứ, nội bộ Đột Quyết chia ra nhiều hơn, trước mặt thế lực cường đại như ở Sa Bát Lược, thế lực các phái rốt cuộc xâu chuỗi với nhau, thậm chí có hơn mười ngàn người Tô Ni Bộ của Đột Quyết quy thuận Tùy Triều.
Dưới tình huống phía đông bị Khiết Đan uy áp, ba phía còn lại đều bị vây công uy hiếp, Sa Bát Lược không thể không tấu đơn xưng thần với Tùy Triều, vợ gã là Thiên Kim công chúa, cũng chính là Vũ Văn thị Bắc Chu tiền triều, bày tỏ nguyện ý đổi họ với Tùy đế, trở thành nữ nhi Dương gia, Tùy đế vui mừng, sửa Thiên Kim công chúa thành Đại Nghĩa công chúa, chứng tỏ đại nghĩa thâm sâu, thưởng Sa Bát Lược vô số vàng bạc.
Thất vương tử Quật Hợp Chân dưới gối Sa Bát Lược Khả Hãn cũng vì vậy mà phụng đơn vào triều, tính cả chiến mã Tây Vực coi như đồ triều cống, cũng cùng nhau đi tới Tùy đô.
Còn chưa vào kinh, Hoàng đế đã hạ lệnh, Quật Hợp Chân vì trụ quốc, phong An quốc công, ban cho họ Dương của Đại Nghĩa công chúa, ghi vào chúc tịch.
Những thứ này đều chức suông, Thất vương tử Đột Quyết làm trụ quốc, cũng không có khả năng tham chính nghị sự, nhưng danh phận nên có cũng không ít.
Nói trắng ra, vị Thất vương tử này chính là chất tử(*) của Đột Quyết đưa cho triều đình.
(*)Chất tử: con tin.
Hắn dẫn người vào kinh, một đường từ Mạc Bắc đến đây, đến Vũ Hương thì chủ động nói muốn ngồi xe ngựa, nói là để tiện chỉnh sửa lại lễ nghi trên xe, để lại ấn tượng tốt cho Bệ hạ, sứ quân tiếp đón đương nhiên không có dị nghị gì, còn thầm nói vị Thất vương tử này biết nặng nhẹ hiểu tiến lùi, dẫu sao một hàng thần đàng hoàng ra vẻ thần phục vẫn tốt hơn là một người mặc y phục dị vực Đột Quyết phong trần bụi bặm.
Lúc này Thất vương tử Quật Hợp Chân quả thật đã thay y phục nhà Hán, ngay cả tóc đuôi sam đặc biệt của ngoại vực cũng đổi thành búi tóc của người Hán, nếu không phải mũi cao mắt sâu, quả thực giống người Hán như đúc.
Nhưng mà hắn không ngồi ngay ngắn như văn nhân người Hán, mà vẫn ngồi khoanh chân xếp bằng như lúc còn ở Vương đình, một chút tò mò còn sót lại trên mặt, lúc từ ngoài xe lui vào đã biến mất sạch sẽ.
“Đây là cửa Xuân Minh, Bá Kiều không ở chỗ này, vương tử muốn nhìn Bá Kiều thì phải đi cửa Duyên Hưng.” Người ngồi cùng xe ngựa với hắn nghe vậy nhàn nhạt nói.
Người này mi mắt nhạt nhẽo, mặt mũi tầm thường, lúc không nhúc nhích giống như cỏ dại ven đường, không tầm thường chút nào, nhưng hắn vừa nói, bên trong buồng xe ngưng trệ một cái, khí tức bình thản lập tức sống động hẳn lên, khiến mặt mũi người này cũng trở nên sinh động theo.
Đổi lại là bất kỳ cao thủ võ công nào ở chỗ này, nhất định sẽ thất kinh, dẫn ra đại địch cả đời.
Nhưng Thất vương tử Quật Hợp Chân lại không có phản ứng, một là bởi vì hắn võ nghệ tầm thường, không hề nhạy cảm với loại khí cơ dẫn dắt chỉ có tông sư cao thủ mới có thể phát giác, hai là hắn và người này sống chung đã lâu, quen thói trang nghiêm.
Quật Hợp Chân rốt cuộc hạ màn xe xuống, không còn hứng thú ra bên ngoài xem nữa.
“Ta vốn tưởng rằng kinh thành Đại Tùy hẳn là tuấn kiệt khắp nơi, hoa thắm liễu xanh, không nghĩ tới đây trừ thành trì lớn một chút, người mặc y phục sặc sỡ hơn một chút thì cũng chẳng có ba đầu sáu tay gì, những người vội vã vào kinh thành kia đều là người dân thường, liếc mắt cũng không muốn nhìn lần thứ hai. Đồ Ngạn, ngươi nói sao?”
Đồ Ngạn Thanh Hà rốt cuộc mở mắt ra.
“Đó là bởi vì người mà Thất vương tử muốn gặp không có ở đây.”
Quật Hợp Chân cười: “Nghe nói Đại Tùy hiền tài khắp nơi, có rất nhiều người thông minh, ngược lại ta muốn được gặp bọn họ, trao đổi so tài, cũng không uổng công ta tới Trung Nguyên một chuyến.”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “Người thông minh trong mắt Thất vương tử là ai?”
Quật Hợp Chân nói: “Thiên hạ có rất nhiều người thông minh, ta lại thấy rất ít, ví dụ như Phụ Hãn, còn có sứ thần người Hán – Trường Tôn Thịnh kia.”
Đồ Ngạn Thanh Hà hơi cau mày, nói ra tên hai người: “Khả Đôn? Ngọc Tú?”
Khả Đôn trong miệng hắn dĩ nhiên chính là vợ Sa Bát Lược Khả Hãn – cha của Quật Hợp Chân, hoàng hậu Thiên Kim công chúa của Đông Đột Quyết, hôm nay đã đổi thành Đại Nghĩa công chúa.
Vị công chúa này trước kia lấy thân phận nữ nhi tông thất gả đến quốc gia gió cát, theo lý thuyết cũng sẽ giống rất nhiều tiền bối, nũng nịu khó có thể chịu đựng gian khổ biên cương, buồn bực không vui rồi mất sớm, nhưng Đại Nghĩa công chúa không những không như vậy, ngược lại sau khi Bắc Chu bị diệt, nàng còn có thể từng bước lấy lòng chồng, nắm giữ quyền thế số một Vương đình, không thể nói là không thông minh.
Ngọc Tú thì từng là bề tôi được sủng ái nhất bên cạnh công chúa, nhưng từ khi hắn được công chúa phái đi Trung Nguyên, rất lâu rồi Quật Hợp Chân và Đồ Ngạn Thanh Hà chưa gặp lại hắn.
Nghe đến hai người này, Quật Hợp Chân chỉ lắc đầu một cái.
“Đồ Ngạn, thông minh chia thành rất nhiều loại. Có vài người chỉ biết tính toán lợi ích trước mắt, có vài người sẽ thấy khó khăn vì cảm tình trong lúc phán đoán, Đại Nghĩa công chúa là người trước, mà Ngọc Tú là người sau. Trước đây ta rất coi trọng Ngọc Tú, người như hắn đi Trung Nguyên thì nhất định là ông trời muốn hắn tạo ra mưa bão, mà đáng tiếc, cuối cùng hắn sắp thành lại hỏng, nếu không có công chúa, ngược lại Ngọc Tú có thể đi xa hơn.”
Đồ Ngạn Thanh Hà như rất tin phục lời hắn, nghe vậy liền khẽ gật đầu: “Xem ra Thất vương tử đi chuyến này, trong lòng đã có người để chọn.”
Quật Hợp Chân: “Một người thông minh không những cần phải có trí khôn nhận định tình hình, còn phải có may mắn, trong mắt ta, đương kim Hoàng đế Tùy Triều cùng Hoàng hậu cũng có tính chất như vậy, nếu như người thừa kế của bọn họ cũng có thể như vậy, như vậy triều đại này ít nhất có ba đời có hy vọng. Nếu không…”
Đồ Ngạn Thanh Hà: “Nếu không?”
Quật Hợp Chân cười nói: “Nếu không, cho dù có nhiều người thông minh như Thôi Bất Khứ như thì có ích lợi gì đâu?”
Đồ Ngạn Thanh Hà đưa mắt nhìn hắn: “Ta còn tưởng rằng Thất vương tử đến đây là có liên quan đến lời mời của Tiêu Lý.”
Quật Hợp Chân thở dài: “Tiêu Lý cũng là một người thông minh, đáng tiếc thiếu chút may mắn, nếu y đầu thai tốt, dù là sinh thành con trai của Hoàng đế Nam triều, ở trước đại thế thiên hạ có lẽ sẽ hoàn toàn khác biệt.”
Nếu kém may mắn, lại hết lần này tới lần khác gặp nhân tài lớp lớp xuất hiện ở Bắc triều, con đường phía trước đã được định sẵn là không chỉ có lận đận, kết quả cũng chưa chắc sẽ tốt đẹp.
Hợp tác cùng như vậy người, Quật Hợp Chân lo lắng may mắn của mình cũng sẽ bị liên lụy.
“Đồ Ngạn, ta còn chưa hỏi ngươi, vì sao ngươi lại đột nhiên ý muốn tới Trung Nguyên cùng ta?”
“Ta đột phá bình cảnh rồi.”
Vẻ mặt của Đồ Ngạn Thanh Hà rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như tự thuật một chuyện đơn giản vậy.
“Năm đó đệ nhất cao thủ Hồ Lộc Cổ của Đột Quyết cũng không thể đột phá bình cảnh.”
Ánh mắt của Quật Hợp Chân từ từ sáng lên: “Ta nhớ năm đó ngươi bế quan ba năm, lần này chỉ tốn ba tháng.”
Đồ Ngạn Thanh Hà gật đầu: “Lần này càng thuận lợi, bản chép tay mà Hồ Lộc Cổ để lại có không ít lợi ích với ta.”
Quật Hợp Chân cười nói: “Hồ Lộc Cổ, đối với ta mà nói chỉ là một truyền thuyết, nhưng nghĩ đến ngươi bây giờ, hẳn là lợi hại hơn đệ nhất cao thủ Phật Nhĩ dưới quyền Phụ Hãn trước đây? Nếu như ngươi giao thủ với Phật Nhĩ, có thể đánh bại gã trong bao lâu?”
Đồ Ngạn Thanh Hà suy nghĩ một chút, nói: “Ba tới năm chiêu.”
Quật Hợp Chân mặt lộ kinh ngạc: “Ta nghe nói ban đầu Phượng Tiêu giết Phật Nhĩ, cũng phí hết một phen công phu, cho dù bây giờ võ công của y có chút tiến bộ, chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của ngươi?”
Đồ Ngạn Thanh Hà nghiêm túc nói: “Chưa chắc, võ đạo không có giới hạn, trước khi chưa gặp y, ta không có cách nào chắc chắn được.”
Quật Hợp Chân cười tủm tỉm, tâm trạng thất vọng khi thất cảnh tượng ngoài cửa thành đã biến mất.
“Dõi mắt nhìn đương kim cao thủ thiên hạ, đám người Yến Vô Sư, Dịch Ích Trần, Nhữ Yên Khắc Huệ, Thẩm Kiều, Nghiễm Lăng Tán, Phượng Tiêu, tất cả đều không có ở trong thành Đại Hưng, đế kinh tuy lớn nhưng người có thể gọi là cao thủ cũng không đến số hai, ngươi muốn so tài cùng những người này, sợ rằng còn phải chờ một trận. Chắc hẳn không bao lâu sau, đế kinh sẽ loạn hoàn toàn, đến lúc đó không thiếu cao thủ hiện lên ngăn cơn sóng dữ, những người đó có lẽ kém hơn cao thủ tông sư kể trên, không đáng để ngươi ra mặt, chúng ta chỉ cần ngồi trên nước ngắm cá, vào lúc ao nước này gần đục ngầu thì sẽ đưa tay giúp đỡ khuấy động một chút.”
Dứt lời, Quật Hợp Chân lại vén màn xe lên lần nữa, vừa vặn sứ quân tiếp đón cũng quay đầu nhìn lại, tầm mắt hai người gặp nhau, sứ quân tiếp đón thấy Quật Hợp Chân mang vẻ mặt mong đợi ngượng ngùng, thầm nghĩ vị Thất vương tử này nhất định là một người tốt tính dễ dàng giao thiệp, Quật Hợp Chân cũng không keo kiệt cho đối phương loại hiểu lầm này, hắn gật đầu mỉm cười với sứ quân tiếp đón.
Song khi hắn hạ màn xe xuống, tư thế ngồi, vẻ mặt lại hoàn toàn khác với vừa nãy.
Nếu nói vừa rồi hắn là lười biếng ăn no không muốn động, như vậy bây giờ cũng là chó sói ngửi được mùi con mồi mà hưng phấn.
“Ngọc Tú chết, công chúa bi phẫn không thôi, hận ý với Dương Kiên lại cao hơn một tầng, Vân Hải Thập Tam Lâu hao tổn như nhiều người vậy, lần này nhất định cũng sẽ lợi dụng thời cơ để dốc toàn lực, Đồ Ngạn, những vương tử khác đều không muốn tới Tùy Triều, nhưng ta không giống vậy. Người Trung Nguyên có câu mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông, ta cảm thấy, ta chính là người tới để góp gió thúc đẩy mọi chuyện đó.”
Đồng tử nhạt màu của Quật Hợp Chân tựa như đoán được một góc manh mối của tương lai sóng gió kinh hoàng, không khỏi vui mừng đến mức hiện lên tơ máu.
“Vừa ta nói sai rồi, Đại Hưng thành đúng là đô thành là nổi tiếng thiên hạ, chỉ tính xe ngựa bách tính ra vào cửa thành đã nhiều gấp mấy lần Vương đình của chúng ta. Đế kinh rộng lớn như vậy, đến lúc gió nổi mây vần, tất nhiên sẽ kịch liệt xuất sắc, khiến người ta say mê.”
…
Xe ngựa lảo đảo lắc lư, làm người ta mơ màng buồn ngủ.
Thôi Bất Khứ không ngủ, bởi vì hắn bị lắc đến đau cả đầu.
Một án biển thủ tai lương tạm kết thúc, mỗi một quan viên huyện Quang Thiên cơ bản đều bị bắt tại chỗ, Lại bộ không thể không tạm thời điều quan viên tới, trấn an nạn dân, phát tai lương, một loạt hành động này đã tốn gần nửa tháng, nhưng bệnh cũ của Thôi Bất Khứ tái phát, cũng không rời khỏi đó được, cho đến sau mấy ngày Dung Khanh đi trước áp giải nghi phạm vào kinh, hắn mới lên đường hồi kinh.
Đoàn người bọn họ cơ bản đều là bệnh nhân, thương thế của Quan Sơn Hải quá nặng, còn hỏng bét hơn Thôi Bất Khứ một ít, một chiếc xe ngựa ở phía sau, tình huống của Tam phủ chủ Giải Kiếm phủ – Minh Nguyệt – tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút thôi, để tránh vết thương nứt ra nên không thể cưỡi ngựa, cũng phải lên xe ngựa đi chầm chậm, đi tới lui dừng một chút, nhiều lần nghỉ ngơi.
Kiều Tiên vốn muốn một đường hộ tống bọn họ trở lại kinh thành, rồi mới về Tây Nam nhậm chức, nhưng Thôi Bất Khứ nói nàng không cần phải thế, nàng chỉ đành buồn bã rời đi, một thân một mình ảm đạm lên đường.
Đáng thương cho Tiểu Bùi lang quân tiễn đưa mười mấy dặm rồi từ biệt, mấy ngày sau đó vẫn chưa bình tĩnh, tinh thần không tập trung, ngay cả Minh Nguyệt cũng nhạo báng có phải hồn vía hắn cũng đi theo người ta rồi hay không.
Nhưng khiến Thôi Bất Khứ thật sự nhức đầu, không phải là xe ngựa rung lắc khó chịu.
Mà là ——
Một người từ ngoài xe vén rèm mà vào, nghiêm túc coi mình là chủ nhà, không cần gọi, cũng không cần mời mà đã tự ngồi xuống.
“Cái chân quý giá của bổn tọa đau quá, phải vào nghỉ ngơi một chút.”