“Bất Khứ, tư chất như ngươi, nếu tuổi thọ chỉ có mấy năm ngắn ngủi, tráng niên mất sớm thì đáng tiếc biết bao? Hoài bão, chí hướng của ngươi tiến xa không chỉ như vậy. Trên đời này, trong mắt người ta, Tả Nguyệt sứ đã là địa vị cao hiếm có, nhưng ta biết đối với ngươi mà nói, căn bản không đáng nhắc tới. Ngươi cũng giống ta vậy, đều lấy chúng sinh làm cờ, cùng đánh cờ với thế đạo lòng người, có thể ngươi không thèm để ý phù danh lợi lộc, nhưng mà không có mạng thì làm được cái gì?” Phạm Vân nói liên tục, giống như ban đầu hắn dạy dỗ Thôi Bất Khứ.
Rất nhiều chuyện hắn chỉ nói qua một lần, Thôi Bất Khứ có thể biến một thành ba, lần này hắn cũng tin tưởng đối phương có thể làm ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Thôi Bất Khứ yên lặng không nói, Phạm Vân cũng rất kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi.
Vứt bỏ trận doanh ban đầu, gia nhập trại địch, mưu loạn tạo phản, loại chuyện lớn này dẫu sao không thể vỗ đầu liền quyết định luôn, người bình thường sợ là mới nghe sẽ bị sợ gần chết, mặc dù Thôi Bất Khứ không phải là người tầm thường, nhưng nếu hắn thống thống khoái khoái đáp ứng, ngược lại Phạm Vân và Nguyên Tam Tư sẽ nghi ngờ.
Yêu cầu này cũng không ngoài suy đoán của Phạm Vân, chẳng qua là cười nói: “Ngươi không phải đã đoán được sao? Là quá tin tưởng Phượng Tiêu trung thành, hay là ngay cả phán đoán của mình cũng không dám tin?”
Sắc mặt Thôi Bất Khứ nhàn nhạt: “Miệng nói không có bằng chứng, ta càng tin tưởng ánh mắt mình.”
Phạm Vân cười than: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn chưa rõ sao? Y gia nhập Thập Tam Lâu đứng đầu danh trạng. Hoặc là nói, chẳng qua ngươi không tới Hoàng Hà thì lòng không chết, ta chưa từng thấy ngươi để ý một lập trường của cá nhân như vậy. Y có phản bội Dương Kiên, gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu hay không, đối với ngươi mà nói có quan trọng không?”
Thôi Bất Khứ: “Rất quan trọng.”
Phạm Vân gật đầu một cái: “Tốt lắm.”
Hắn nói với Nguyên Tam Tư: “Làm phiền Nguyên huynh mời Phó lầu chủ ra đi.”
Nguyên Tam Tư xoay người rời đi.
Thôi Bất Khứ: “Phó lâu chủ?”
Phạm Vân: “Ta biết Tả Nguyệt cục điều tra Vân Hải Thập Tam Lâu rất nhiều, nhưng sợ rằng ngươi không biết, Lâu chủ của Thập Tam Lâu, cũng chính là Đại tiên sinh, bên người hắn có hai vị Phó lâu chủ. Quyền hạn của Phó Lâu chủ lớn, có thể điều động từ lâu thứ nhất đến lâu thứ mười hai, tài lực mạng giao thiệp, đại giang nam bắc, một tiếng hiệu lệnh nào ai dám không theo.”
“Tài lực mạng giao thiệp, đại giang nam bắc,” Thôi Bất Khứ nhại lại tám chữ, lộ ra vẻ mặt sâu xa, “Nói như vậy, quả nhiên ta không đoán sai, Nhạn Đãng Sơn trang Lâm Ung, còn có bang chủ Ninh Xá Ngã của Kim Hoàn bang, quả nhiên là người Thập Tam Lâu!”
Phạm Vân cười không nói, thầm chấp nhận.
Thôi Bất Khứ: “Từ khi Đoạn Tê Hộc chết, các ngươi liền bố trí người kế tiếp, lá thư trên thi thể hắn cũng không phải là đầu mối nơi tụ họp của Thập Tam Lâu gì cả, mà là con mồi các ngươi cố ý để lại, tất nhiên ta sẽ đi giải đố, sau khi lấy được câu trả lời, cho dù mình không đi cũng sẽ phái bọn Kiều Tiên đi thăm dò. Tả Nguyệt cục cần phải có người trấn giữ kinh thành, lại phái ra một nhóm người đi điều tra chuyện này, lúc ta tìm Nguyên Tam Tư nhất định sẽ tìm Phượng Tiêu hợp tác, nhưng Phượng Tiêu đã là người của các ngươi, cho nên lần này mời quân vào hũ, mười phần chắc chín, cho dù ta mọc ra một đôi cánh cũng không trốn thoát tính toán của Thập Tam Lâu. Cao minh, tiên sinh quả nhiên gừng càng già càng cay!”
Phạm Vân dè đặt cười nói: “Ta biết ngươi trời sinh tính đa nghi, cho dù lá thư này, Nguyên Tam Tư, hay là Phượng Tiêu, ba người đơn độc xuất hiện, ngươi đều có thể có lòng nghi ngờ, nhưng khi ngươi đồng thời gặp mấy chuyện tốt, tự nhiên làm theo sẽ bị phân tán tâm thần, bị lẫn lộn phán đoán, huống chi ngươi ở Bác Lăng còn phải đối mặt với chuyện của Thôi gia. Bất Khứ, dù ngươi có bao nhiêu trí khôn nhưng dù sao cũng không phải là thần linh, không thể không để lộ chút sơ hở.”
Lúc hai người nói chuyện, tiếng bước chân bên ngoài tiến gần.
Người đang đi là người có võ công cao cường, nhưng bọn họ vô tình để lại động tĩnh, đương nhiên Thôi Bất Khứ có thể nghe thấy.
Hai thị nữ xinh đẹp bưng khay gỗ đi vào.
Trên khay gỗ, mùi rượu tản ra trong chén bạch ngọc, thị nữ cả người lụa mỏng bạch y, tóc đen như mun, bước đi liên tục nhẹ nhàng, lúc khom người đặt cốc xuống còn có thể nhìn thấy vạt áo lỏng lẻo che đi bộ ngực cao vút, đi đôi với mùi thơm thấm vào lòng người.
Thôi Bất Khứ cũng không phải là cao tăng thế gian tất cả đều là hư vô, từ sau khi hắn đi vào căn nội thất này, liền phát hiện nơi này tuy chỉ là sơn động một vùng, nhưng khắp nơi xa hoa thư thích, chưa nói tới trên vách đá khảm mấy viên dạ minh châu, ngay cả bồ đoàn hắn ngồi cũng là sợi tơ vàng bạc bọc lấy tơ lụa, bên trong nhồi cỏ bông, mềm mại hơn bồ đoàn bình thường.
Mà trong nội thất này, ít nhất cũng giấu hết mấy cửa ra vào thông ra nơi khác, có thể thấy địa phương bí mật này mới thật sự là nơi tụ họp.
Thị nữ ẩn ý liếc hắn một cái, nhưng phát hiện Thôi Bất Khứ thờ ơ, không thể làm gì khác hơn là đặt chén rượu xuống, yên lặng lui ra.
Phạm Vân thu tất cả những điều này vào mắt, cười ha hả không lên tiếng, chỉ cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
Xưa nay người làm chuyện lớn đều cần có sự kìm chế hơn người, đừng nói Thôi Bất Khứ, cho dù những nữ tử xinh đẹp này cởi hết múa may, hắn và Nguyên Tam Tư cũng sẽ không lộ vẻ xúc động nào, nếu Thôi Bất Khứ tùy tiện bị cám dỗ, ngược lại hắn sẽ coi thường đệ tử này.
Thị nữ rời đi không lâu, lại có hai người vào bên trong.
Một người trong đó chậm rãi tới, đi thẳng đến trước mặt Thôi Bất Khứ mới dừng bước.
Giày của y màu đen, kiểu dáng không khác người thường lắm, nhưng phẩm chất lại hơn hẳn người thường, lấy tính hay xoi mói của Phượng Tiêu, ngay cả giày cũng phải khác người ta, cho nên Thôi Bất Khứ nhìn một cái liền nhận ra được.
Thôi Bất Khứ ngẩng đầu lên.
Tầm mắt của Phượng Tiêu cũng đúng lúc rơi xuống.
Hai người đối mặt chốc lát, ai cũng không mở miệng trước.
Ngược lại Nguyên Tam Tư cười nói: “Các ngươi chỉ mới tách ra một lát, sao lại giống như nửa đời không gặp?”
Thôi Bất Khứ nhìn Phượng Tiêu: “Ta hy vọng Phượng nhị phủ chủ, mà không phải là người ngoài, tới nói cho ta đáp án.”
Sắc mặt của Phượng Tiêu rất nhạt — không cười, không giễu cợt, cũng không cười trên sự đau khổ của người khác, ánh mắt lại lãnh đạm, không có vẻ trêu cợt nhạo báng Thôi Bất Khứ như trước, cũng mất đi sự mị hoặc hăng hái bình thường, hiện ra một sự bình tĩnh lãnh đạm, tựa như Thôi Bất Khứ chỉ là người qua đường ngay cạnh y, không đáng để y nhìn nhiều một cái.
Y rốt cuộc mở miệng, nhưng chỉ nói một chữ: “Ừ.”
Thôi Bất Khứ: “Trước khi tới Bác Lăng, cũng đã như vậy?”
Phượng Tiêu: “Ừ.”
Thôi Bất Khứ: “Đêm mưu phản ở Thanh Lệ Viên, ngươi lên xe ngựa của ta, lại đúng dịp giao thủ cùng Nguyên Tam Tư, cứu ta một mạng, cũng đã là?”
Phượng Tiêu: “Ừ.”
Thôi Bất Khứ: “Công trạng đầu là ta, như vậy ngươi lấy được chỗ tốt nào? Có thể làm cho Phượng Nhị phủ chủ cam nguyện gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu, nhất định không phải lợi ích bình thường chứ?”
Vẻ mặt của Phượng Tiêu rốt cuộc có một chút dao động, Thôi Bất Khứ đã nhìn ra, dường như là thương hại, thương hại với người thất bại và bị lừa dối.
Điều này làm cho cổ họng Thôi Bất Khứ có chút ngứa ngáy, hắn không nhịn được ho khan, thanh âm đè rất thấp, nhưng vẫn cực vang vọng trong phòng.
“Bây giờ Ma môn ba tông, Hợp Hoan tông, Hoán Nguyệt tông, cùng với Pháp Kính tông do ta làm tông chủ, thật ra nhiều năm trước đã là một môn, lúc đó tông sư Ma môn Thôi Do Vọng, là người thứ nhất trong Ma môn, cũng là người đệ nhất thiên hạ.” Phượng Tiêu nói.
Vẻ mặt Thôi Bất Khứ lúc này lại còn rất bình tĩnh, thậm chí khẽ gật đầu: “Hơi nghe đồn.”
Hắn bị người ta phản bội, bốn bề là địch, nhưng vẫn không có chút rối loạn nào, ít nhất thì nhìn bên ngoài không có.
Phạm Vân nhìn vậy, âm thầm thở dài.
Nếu có thể lựa chọn, hắn đương nhiên cũng không muốn dùng loại phương pháp này để thu phục Thôi Bất Khứ, nhưng tâm trí đối phương cực cao, cũng không phải là người tùy tiện nhận thua, nếu không đánh bất ngờ, lấy thế đè người, để cho hắn gặp biến đổi lớn mà phản ứng không kịp rồi thừa dịp thu phục, gần như không thể nào lôi kéo Thôi Bất Khứ vào Vân Hải Thập Tam Lâu.
Dĩ nhiên, giết Thôi Bất Khứ còn dễ dàng hơn, nhưng nhân tài hiếm thấy, có được Thôi Bất Khứ sẽ như hổ thêm cánh, Phạm Vân hy vọng có thể hết sức thần phục nhiều người hơn, mà không phải là lấy giết mở đường.
Phượng Tiêu: “Thôi Do Vọng khi còn sống từng để lại một môn võ công, có thể dời hồn đổi máu, đúc lại kinh mạch, được đặt tên là Luyện Ngọc, chẳng qua sau đó môn võ công này theo Thôi Do Vọng chết đi mà suy thoái, cũng không để lại bất kỳ ghi chép nào. Ngày xưa dưới sư môn ta có ba đồ đệ, trừ Nghiễm Lăng Tán và ta, còn có một vị tiểu sư muội, mấy năm trước tiểu sư muội bởi vì bị trọng thương, tìm thuốc khắp thế gian chỉ có Luyện Ngọc Công có thể cứu tiểu sư muội. Mục đích ban đầu ta vào Giải Kiếm phủ cũng chính là vì thế.”
Nguyên Tam Tư ở cạnh bổ sung: “Vừa vặn Lâu chủ ngày xưa thu lại điển tịch võ công thiên hạ, trong đó có Luyện Ngọc Công tuy đã thất lạc nhưng vẫn còn y nguyên, công này chia làm hai bộ trên dưới, sau khi Phượng phủ chủ có được phần trên, dùng thử trên người tiểu sư muội y, quả nhiên hữu dụng.”
Nghe đến đây, đương nhiên Thôi Bất Khứ đã biết hoàn toàn, hắn vuốt cằm nói: “Cho nên để lấy được hạ bộ, ngươi liền bán đứng ta lập công đầu, gia nhập Vân Hải Thập Tam Lâu. Nếu ta không phải là con sâu đáng thương trong truyện kia, nhất định ta sẽ cảm động vì thâm tình của Phượng phủ chủ.”
Phượng Tiêu: “Không có ta, ngươi cũng không thoát thân được, chẳng qua bọn họ sợ ta không thật tâm gia nhập, cho nên dùng ngươi tới làm thử nghiệm, nếu như ngay cả ngươi cũng có thể bị ta bán, vậy bọn họ ắt sẽ an tâm.”
Thôi Bất Khứ lộ ra vẻ mặt đùa cợt: “Không nghĩ tới sức nặng của ta ở trong lòng Phượng phủ chủ còn thật quan trọng.”
Phượng Tiêu ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hắn: “Ngươi sai rồi, không phải ngươi quan trọng, là thân phận Tả Nguyệt sứ của ngươi quan trọng. Nói thật, lần này thuận lợi lạ thường khiến ta cũng bất ngờ, ngươi vốn nên dẫn nhiều người theo hơn, ít nhất cũng thêm một Kiều Tiên hoặc Trưởng Tôn, có lẽ ta sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng ngươi chỉ mang theo hai Tả Nguyệt Vệ chạy chân, cứ yên tâm ra ngoài với ta. Cái này có phải nói rõ, ngươi tín nhiệm ta đã đến mức đủ để lấy mạng giãi bày?”
Thôi Bất Khứ không nói gì, chỉ ho khan, ngón tay đặt trên bồ đoàn càng lạnh, sống lưng thẳng tắp, gần như gập lại là gãy.
Hắn ho là chuyện thường xảy ra, nhưng ho nhiều, ngay cả nội tạng cũng như lửa đốt vậy, đau đớn từng trận.
Thân thể càng lạnh, nhưng trong cơ thể càng nóng bỏng, theo ngực tràn đến khắp kinh mạch, như ngọn lửa hừng hực thiêu cháy cỏ khô, hóa non xanh thành bụi, đốt sạch vạn vật thiên địa, lòng dạ nhiệt huyết thế gian.