Mọi người cố ý không nhìn Thôi Bất Khứ nữa, cố gắng kéo không khí lên một lần nữa.
Người vốn muốn nhấc chân đi về phía Phượng Tiêu, cũng bởi vì y cách quá gần Thôi Bất Khứ mà dừng bước.
Phượng Tiêu không ngẩng đầu, y đang chuyên tâm dồn chí nghịch cái gì đấy.
Đang lúc mọi người gấp rút, Thái tử ra câu đố thứ nhất.
“Hai hình một thể, bốn nhánh tám đầu, bốn tám một tám, nước chảy lên đầu.”
Cả sảnh đường nhiều người tài trí, rất nhanh đã có người đoán ra là một chữ “Giếng”(1), sĩ tử trẻ tuổi đứng thứ nhất, hớn hở ra mặt.
Vừa rồi chủ nhà có nói, nữ tử đoán được sẽ tặng trâm ngọc, nam nhân được tặng Châu kiếm, nhưng lời của Thôi Bất Khứ bên tai, Lạc Bình Công chúa có chút không được tự nhiên, vẻ mặt ôn hòa nói với sĩ tử kia: “Trong nhà ta có một thanh kiếm khác, từng được danh sĩ Tư Mã Huy(*) thời Tam Quốc sử dụng, đã có người nghi ngờ lai lịch Châu kiếm, ta cũng không muốn để ngươi phải liên lụy, không bằng lấy kiếm này thay thế, ngươi thấy sao?”
(*)Tư Mã Huy: còn gọi là “Thủy Kính tiên sinh”, là một nhân vật lịch sử cuối thời Đông Hán. Tương truyền ông là danh sĩ có tài kinh bang tế thế, kiến thức hơn người. (theo wiki)
Nàng giải thích như vậy, sĩ tử nào lại không chịu, chỉ biết âm thầm oán trách Thôi Bất Khứ vừa rồi nhiều chuyện, vội nói: “Đa tạ Công chúa ban tặng!”
Vũ Văn Huyện chúa sai người lấy bảo kiếm từ kho ra, tự mình đưa cho sĩ tử.
Những người khác không ngừng hâm mộ, hạng người có chút hãnh tiến(*), phản ứng không nhanh bằng người khác, tự nghĩ không có cách nào dựa vào thực lực để nổi bật trong câu đố tiếp theo, liền có ý định mượn người lập uy.
(*)Hãnh tiến: vì may mắn nên được làm quan
Đối tượng tốt nhất, dĩ nhiên là người nào đó vừa rồi không tiếc lời đắc tội mẹ con Công chúa.
Có người cất cao giọng nói: “Nghe nói Thôi hầu thông minh hơn người, mưu kế chồng chất, ở chỗ ta có một vấn đề khó khăn, nhiều năm chưa giải được, có thể mời Thôi hầu giải thích nghi vấn không?”
Tới rồi! Mọi người nghĩ trong đầu, không hẹn mà cùng chuyển mắt nhìn về phía Thôi Bất Khứ, mang theo mười phần tâm tư thích xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.
Thôi Bất Khứ ngồi không nhúc nhích, miễn cưỡng nói: “Ta rất ít lộ mặt trước mọi người, ngươi nghe nói về danh tiếng của từ đâu?”
Sĩ tử tìm tra cũng không phải kẻ tầm thường, mà là con em nhà cao cửa rộng trong Kinh thành, họ Dương tên Nhân Đức, là cháu của Ngự sử đại phu Dương Tố, từ trước đến giờ luôn có quan hệ tốt với Vũ Văn Huyện chúa.
Dương Nhân Đức cười một tiếng: “Thôi hầu đi sứ Tây Vực, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, không những lấy được Thả Mạt thành, còn mời được Khả Hãn Đột Quyết về, sao không mưu trí hơn người được?”
Gã không muốn để cho Thôi Bất Khứ nói sang chuyện khác, không đợi đối phương nói nữa, ngay sau đó lấy ra một quả cầu bằng ngọc từ trong ngực.
Dưới ánh sáng của ngàn đèn, mọi người nhìn thấy rõ ràng, phía trên ngọc cầu này có vô số lỗ nhỏ, xuyên thấu lẫn nhau, nơi này thông với nơi kia, dây đỏ được luồn vào ở một lỗ nhỏ, lại xuyên qua lỗ khác, quấn quanh quả cầu bằng ngọc.
Dương Nhân Đức giới thiệu: “Thật ra thì chỉ có một sợi dây đỏ thôi, có cao nhân quấn nó quanh quả cầu bằng ngọc này từ đầu đến cuối, làm người ta không nhìn được đầu dây, sau khi ta có được vật này, luôn muốn không phải phá quả cầu mà lấy được sợi dây, nhưng tìm tới tìm lui, cũng không tìm được đầu dây, không biết Thôi hầu có thể giúp ta giải quyết nỗi khổ này không?”
Gã giao quả cầu bằng ngọc giao hạ nhân, để đối phương đưa cho Thôi Bất Khứ, Thái tử ở giữa tò mò, cầm lấy quả cầu xem trước, qua một vòng mọi người, đúng là không tìm được đầu dây, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Phượng Tiêu chẳng có chút hiếu kì nào đối với trò chơi của văn nhân này, hơn nữa y cũng ngại ngọc cầu này qua tay quá nhiều người, căn bản lười lấy xem, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu lên, như nghiện việc nghịch quýt, ở bên cạnh còn có một đống quýt đã bóc vỏ mà không ăn.
Ngàn đèn chiếu lên mặt người khác, cũng khiến dung nhan tươi sáng, nhưng chiếu lên mặt Phượng Tiêu, lại như đắp lên một tầng ánh sáng ôn hòa, khiến không ít nương tử trẻ tuổi không nhịn được trong lòng, lén lút nhìn trộm.
Cuối cùng quả cầu bằng ngọc truyền tới trong tay Thôi Bất Khứ
Hắn cầm quả cầu bằng ngọc ở trong tay xoay một vòng, nói: “Quả nhiên là vật độc đáo, khéo léo tuyệt vời.”
Dương Nhân Đức cười đắc ý: “Lúc này làm phiền Thôi hầu rồi.”
Thôi Bất Khứ lắc đầu một cái: “Ta cũng không tìm được đầu dây ở đâu.”
Dương Nhân Đức kinh ngạc: “Nhưng ngay cả kẻ giả làm Khả Hãn Đột Quyết ngài còn tìm được, cũng đừng cố ý lấy lòng Thái tử và Công chúa, cố ý nhún nhường chứ?”
Lạc Bình Công chúa cười nói: “Nếu ngay cả người thông minh như Thôi hầu cũng không giải được, sợ rằng thiên hạ không ai có thể giải được rồi.”
Nàng ngoài sáng khen Thôi Bất Khứ, thực chất lại nâng hắn lên cao, nhưng cho dù Thôi Bất Khứ bị gây khó khăn giễu cợt trước mặt mọi người, cũng không thể hóa giải bực tức trong lòng Công chúa, ngón tay ngọc của nàng vuốt ve ở cán quạt một lát, sau đó để lên bụng, gọi thị nữ đến, phân phó mấy câu, thị nữ gật đầu một cái, xoay người rời đi, đối diện lại gặp một vị nữ tử bạch y, dung mạo như tiên tử, nhưng lại có vẻ mặt lạnh băng, trang nghiêm như Diêm La.
Thị nữ kinh ngạc chốc lát, cau mày nói: “Ngươi là người nào, còn không mau tránh ra?”
Kiều Tiên lạnh lùng nói: “Tối nay, ai cũng đừng mong rời đi.”
Nàng đánh vào cổ đối phương một cái, ngay sau đó đối phương mềm nhũng ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Thị nữ vốn cách Công chúa không xa, tiếng kêu ngắn ngủi trước khi nàng té xỉu khiến Công chúa quay đầu, lúc này thấy vậy kinh hãi: “Ngươi là kẻ nào! Người đâu!”
Mọi người rối rít nhìn lại theo tiếng kêu, lại thấy Kiều Tiên đi tới, gật đầu một cái với Thôi Bất Khứ.
Rốt cuộc Thôi Bất Khứ đứng dậy, vuốt y phục trên người, ung dung thong thả nói: “Bao vây toàn bộ phủ Công chúa lại, không có lệnh của ta, không để cho một kẻ nào chạy hết.”
Kiều Tiên chắp tay vâng.
Nàng vung tay lên, liền có mấy người nhảy ra từ trong bóng tối, trực tiếp chặn lại đường lui của tất cả mọi người.
Những người này mặc hắc bào, mặt mũi lạnh lẽo, lưng đeo lệnh bài Tả Nguyệt cục, tay cầm Tả Nguyệt đao, chính là người trong trang phục Tả Nguyệt cục.
Một lời đã ra, toàn bộ đều kinh hãi.
Mọi người trố mắt nghẹn họng nhìn Thôi Bất Khứ, nhất thời không biết nên phản ứng gì.
Thái tử vỗ bàn, giận tím mặt: “Thôi Bất Khứ, ngươi muốn tạo phản sao, người đâu!”
Lạc Bình Công chúa giận đến sắc mặt cũng đen sì, nàng vốn muốn cho Thôi Bất Khứ một chút dạy dỗ, để cho hắn từ nay về sau không thể không biết trời cao đất dày nữa, ai ngờ đối phương thất tâm phong(*), lại trực tiếp làm ra hành động kinh thế hãi tục này!
(*)Thất tâm phong = bệnh thần kinh.
Tự tiện dẫn người vào biệt viện Công chúa, vây Thái tử và hậu duệ hoàng thân quý tộc ở đây, cho dù không phải tạo phản, cũng không khác gì tạo phản.
Tấn vương cũng muốn hỏi Thôi Bất Khứ có phải điên rồi không, nhưng lời đến khóe miệng, hắn nhanh mắt phát hiện trong bóng tối mơ hồ, trừ Tả Nguyệt Vệ, hình như cũng có bóng cấm vệ Vũ Lâm quân, không khỏi ngậm miệng, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thôi Bất Khứ coi thường nhiều tiếng lên án ở đây, lạnh lùng nói: “Hôm nay có tặc nhân muốn mượn tiệc ngàn đèn làm chuyện bất chính, may mắn ta biết được tin từ trước, chạy tới ngăn cản, đối phương cất giấu dầu hỏa quanh bốn phía Thanh Lệ Viên, bịt kín tất cả đường sống, yến hội hôm này, đầy đủ ngàn đèn, dễ dàng hoả hoạn, một khi đốt lửa, lập tức có thể mượn dầu hỏa thiêu hủy toàn bộ khu vườn này. Kiều Tiên, mang vật đó lên đây.”
Kiều Tiên cho người mang tới một chậu hoa thạch lựu, dưới rất nhiều ánh mắt khiếp sợ, nàng đập chậu hoa xuống đất, hóa ra hoa thạch lựu đã sớm đứt gốc, hơn nửa chậu hoa đều được bơm dầu vào, sau đó lấy ván gỗ ngăn lại, đổ một lớp đất mỏng lên, mới đặt hoa vào.
Làm như vậy, tất nhiên hoa này đã mất sức sống, nhưng chịu một hai ngày vẫn không có vấn đề gì, vì chuẩn bị tiệc sinh nhật lần này, người làm trong phủ Công chúa suýt nữa chạy đến gãy chân, dùng loại mánh khóe này vượt qua kiểm tra, dỗ Công chúa Huyện chúa vui vẻ cũng là bình thường, dù sao yến hội chỉ có một đêm, ai sẽ quan tâm đến những chậu hoa này chứ.
Nhưng trong chậu bơm đầy dầu, chuyện này thì không nói được.
Thôi Bất Khứ: “Sau đài ngắm cảnh này vốn có một hồ sen nhỏ, nhưng bây giờ đã bị rút hết nước đi, chỉ còn bùn đất, nếu thật sự có hỏa hoạn, các ngươi cũng không thể nhảy vào hồ tìm đường sống đâu.”
Vũ Văn Huyện chúa lẩm bẩm nói: “Chuyện này ta biết, bọn họ nói ta thích mẫu đơn, muốn đổi hoa sen thành mẫu đơn, chỉ vì không kịp, liền rút nước ở đó đi trước.”
Nhưng không có ai nghe thấy lời của nàng, mọi người đều bị lời của Thôi Bất Khứ làm cho sợ ngây người.
Thôi Bất Khứ: “Nơi này cao hơn những nơi khác trong vườn, có thể trông thấy rõ đèn đuốc huy hoàng bên dưới, không mất cảnh đẹp, nhưng mà, cũng bởi vì như vậy, lối đi từ đây đến những nơi khác, sẽ là nơi lửa cháy lên đầu tiên. Đến lúc đó, cho dù các ngươi nhảy từ đây xuống, ngã gãy tay chân, cũng không thể chạy được tiếp, bởi vì phía dưới còn có thích khách chờ các ngươi. Sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người trong Kinh thành đều biết tin Thanh Lệ Viên gặp hỏa hoạn, tất cả Hoàng tử Công chúa đều chết trong đó.”
Hắn đảo mắt nhìn một vòng, chậm rãi nói: “Các vị quý nhân ở đây, không ai may mắn tránh khỏi.”
Mọi người ngây ngẩn nhìn Thôi Bất Khứ, vẫn còn đắm chìm trong trong khiếp sợ, nhất thời không thể tiêu hóa được lời hắn.
Thái tử thất thanh: “Ai! Ai lại ác độc như vậy?!”
Tấn vương trầm giọng nói: “Chuyện này, Bệ hạ cũng đã biết?”
Thôi Bất Khứ nhìn hắn một cái, gật đầu: “Vì phòng vạn nhất, ta mượn Bệ hạ hai trăm Vũ Lâm quân, đã hợp lực bắt thích khách lại, kể cả chủ mưu, tổng cộng hai mươi người!”
Tấn vương thở phào một cái: “Thôi hầu đoán được tiên cơ, chuyển nguy thành an, cứu tính mạng tất cả mọi người chúng ta, nhưng mà rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu, hắn có thể sắp đặt chuyện lớn như thế, không thể không có nội ứng phối hợp đúng không?”
Thôi Bất Khứ cười một chút, nhưng nụ cười của hắn ở trong mắt người khác cũng không hề ấm áp, ngược lại có chút đằng đằng sát khí.
“Dẫn người đến đây.”
Kiều Tiên phất tay một cái, không lâu có hai người ép một tên nam nhân trẻ tuổi tới, đẩy gã vào trong sân.
Nam nhân kia bị trói gô, không thể động đậy, Kiều Tiên tiến lên lấy vải bông trong miệng gã ra, người nọ lập tức hô to: “Công chúa cứu ta, Công chúa cứu ta!”
Sắc mặt Lạc Bình Công chúa đại biến.
Vũ Văn Huyện chúa a một tiếng nho nhỏ.
Thôi Bất Khứ: “Người này, Công chúa có nhận ra không?”
Sắc mặt Lạc Bình Công chúa xanh mét, không lên tiếng.
Thôi Bất Khứ lại đổi một người hỏi: “Công chúa không nhận ra, Huyện chúa cũng nên nhận ra chứ?”
“Gã không phải người của phủ Công chúa, Nhâm Dược sao?” Vũ Văn Huyện chúa yếu ớt nói.
Thôi Bất Khứ: “Không sai, Nhâm Dược xuất thân từ Kinh Hồng Kiếm Nhâm gia, kiếm pháp Kinh Hồng của Nhâm thị, nổi tiếng giang hồ, Nhâm Dược lại là người đọc đủ thứ thi thư, văn võ song toàn, tuổi trẻ tài cao hiếm thấy, từ năm ngoái được tiến cử với Lạc Bình Công chúa, sau khi vào phủ làm, liền được Công chúa tín nhiệm, và trọng dụng.”
Mấy chữ cuối cùng, hắn dùng lực dừng lại một chút, ý vị thâm trường.
Sắc mặt của Lạc Bình Công chúa, theo mỗi lần hắn dừng lại, càng khó coi hơn một chút.
Mọi người tại đây, không ai là không bị chấn động, chỉ có một Phượng Tiêu không bị ảnh hưởng chút nào.
Cuối cùng y cũng dừng tay, nhìn mặt bàn, hài lòng vỗ vỗ tay, phủi sợi quýt trên đầu ngón tay đi.
Trên bàn, sợi quýt gom lại một chỗ, loáng thoáng có thể thấy hình một con hồ ly.
Hồ ly kia để cái đuôi dưới người, lỗ tai cụp xuống, đang một lòng giả làm chim cút.
—-
(1) Giải thích câu đố của Thái tử: “Hai hình một thể, bốn nhánh tám đầu, bốn tám một tám, nước chảy lên đầu.”
Đáp án là chữ “Giếng”: 井
Hai hình một thể: Có thể thấy hai chữ “Hai” (二) hợp lại thành một chữ “Giếng” (井)
Bốn nhánh tám đầu: “bốn” là bốn nét gạch, mỗi nét có hai đầu mút, tổng cộng là “tám” đầu.
Bốn tám một tám: cộng lại là năm tám, năm tám bốn mươi (bốn mười), chữ “Giếng” (井) có thể được hình dung là do “bốn” chữ “mười” (十) tạo thành.
Nước chảy lên đầu: Nước giếng không chảy ngang, mà mọi người thường lấy nước giếng ngược từ dưới lên.