Từ thời Ngụy, Chu, phương Bắc vẫn bị bao phủ dưới bóng Đột Quyết, mấy đời hoàng đế đều thông qua hòa thân lôi kéo, duy trì an bình của phương Bắc, tránh cho vài lần xung đột với người Đột Quyết, nhưng mà sói vẫn là sói, sẽ không bởi vì một lần ăn no, liền quên đi dã tính săn thú, một khi không cho ăn kịp thời, nó sẽ để lộ hung tính, nhe răng nanh chờ cơ hội cắn người.
Trước đây thời Bắc Chu, công chúa Thiên Kim gả cho Sa Bát Lược Khả Hãn, lấy sự gắn bó này để duy trì quan hệ giữa Trung Nguyên và Đột Quyết, hai bên vốn sống yên ổn với nhau, nhưng Dương Kiên đứng lên thay Đại Chu, Thiên Kim công chúa oán hận Dương Kiên đoạt quyền soán vị, giết hại gia tộc cha mẹ mình, liền xúi giục Sa Bát Lược xuống phía nam xâm phạm Trung Nguyên, Sa Bát Lược tất nhiên cũng không phải là kẻ nhát gan sợ phiền phức, hắn dã tâm bừng bừng, từ cục diện vài thế lực bao quanh Tùy Triều, thấy Đột Quyết có cơ hội xưng bá mở rộng, liền thuận nước đẩy thuyền, đáp ứng thỉnh cầu của thê tử, đem binh phạt Tùy.
Từ lúc bắt đầu, chiến tranh đứt quãng đánh đã hơn một năm, Sa Bát Lược Khả Hãn liên hợp với đám người bộ lạc A Ba Khả Hãn xung quanh, phát động mấy chục vạn đại quân, chia nhau vượt qua trường thành, từ Mã Ấp, từ đất Khả Lạc thâm nhập sâu vào phía nam, Tùy quân tuy hăng hái đánh lại, có thua có thắng, nhưng nhìn chung vẫn rơi vào hoàn cảnh xấu, Dương Kiên muốn bảo tồn thực lực, phòng ngừa Nam Trần, Cao Câu Lệ đánh bất ngờ, tất nhiên không có cách nào dùng hết toàn lực chiến một trận với Đột Quyết, vì thế không thể không giao hảo với Thiên Kim công chúa, lại ổn định Trần Triều, cũng lợi dụng mâu thuẫn giữa các thị tộc Đột Quyết, chia ra để đối phó.
Thôi Bất Khứ đúng là dưới tình hình như vậy đến biên thành.
Phụng mật lệnh Thiên tử, Phiêu Kị tướng quân Trưởng Tôn Thịnh cùng thái bộc Nguyên Huy phân công nhau đi Hoàng Long Đạo và Y Ngô Đạo, quan hệ giao hảo với Sa Bát Lược không hài hòa, chỗ La Hầu cùng Đạt Đầu Khả Hãn có xung đột lợi ích, về phương diện khác, Thôi Bất Khứ phụ trách thương thảo với sứ giả A Ba Khả Hãn, thuyết phục hắn không kết minh với Sa Bát Lược, do đó đạt được mục đích phân chia ly gián nội bộ Đột Quyết.
Chẳng qua Sa Bát Lược thế lực khổng lồ mạnh mẽ, tuy A Ba Khả Hãn có lòng giao thiệp với Tùy Triều, cũng chưa dám trắng trợn hành sự, mà cần lén lút phái sứ giả vào Lục Công thành.
Hơn một tháng trước, ngay lúc Thôi Bất Khứ vừa đến Lục Công thành không lâu, A Ba Khả Hãn cũng đã phái sứ giả tới, chỉ là trên đường người nọ ngủ đêm ở Thả Mạt thành, bởi vì ăn thức ăn không ổn nên thượng thổ hạ tả mà chết, lúc đó Kiều Tiên và Trường Tôn Bồ Đề đi theo Thôi Bất Khứ, âm thầm đến ẩn núp bên trong Lục Công thành, phụng mệnh điều tra, phát hiện mặc dù nguyên nhân cái chết của sứ giả kia kỳ hoặc, nhưng điều tra lại không có gì khả nghi, nhưng chính vì như vậy, mới càng khiến người ta phải đề phòng.
Tin tức một đi một về, lại tốn không ít ngày giờ, thẳng đến lần trước A Ba Khả Hãn bên kia lại âm thầm phái một sứ giả tới, lúc này hành trình càng phải bí mật, sau khi đến Thả Mạt thành, mới đưa tin cho thám tử của Tả Nguyệt cục, tính toán lộ trình, hẳn có thể đến trong vòng năm đến ba ngày.
Thôi Bất Khứ vốn có việc, nước giếng không phạm nước sông với Giải Kiếm phủ, nhưng sứ giả Vu Điền bị giết, Ngọc Đảm mất trộm, nếu hắn đang ở Lục Công Thành, lại vừa lúc gặp phải, không làm chút gì đó, đúng là không phải cách làm người của Thôi Bất Khứ hắn.
Vì thế hắn một mặt thăm dò manh mối từ chỗ Phượng Tiêu, phát hiện mấu chốt là hoa mai lãnh hương, truyền tin cho Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề, bảo bọn họ đặc biệt đi thăm dò đầu mối này, có ý đồ tìm được Ngọc Đảm trước, chuyển công lao này về danh nghĩa Tả Nguyệt Cục, mà Phượng Tiêu mặc dù bắt Thôi Bất Khứ ở bên cạnh, cho dù như thế nào cũng không nghĩ đến được, phố Ngũ Vị mới khai trương mà bọn họ vừa đến ủng hộ kia, lại chính là ám cọc của Tả Nguyệt cục bên trong Lục Công thành.
Mặt khác, Thôi Bất Khứ cố ý lừa Phượng Tiêu, để Trường Tôn lẫn trong đám người, ám toán Ôn Lương, vừa vặn để cho Phượng Tiêu phát hiện ngăn lại, từ đó khiến bọn Phượng Tiêu lầm tưởng Ôn Lương là một nhân vật then chốt.
Xuất phát từ yêu cầu hợp tác, Thôi Bất Khứ đơn giản nói rõ ngọn nguồn ra một chút, nhưng cũng không có khả năng chuyện lớn chuyển nhỏ đều kể hết ra, chỉ chọn một chút nội dung hắn cho rằng cần thiết thôi.
Phượng Tiêu sau khi nghe xong, thở dài: “Thôi đạo trưởng rõ ràng ở ngay bên cạnh tại hạ, mới rời đi chốc lát, còn có thể sắp xếp lừa gạt ta tra án, quả thật không đỡ nổi mà!”
Ngồi trong cái hang nhỏ hẹp u ám gấp hai lần mùi khó ngửi, Thôi Bất Khứ hiếm thấy tâm tình không tệ, ngay cả khóe miệng cũng hơi nâng lên.
“Không phải ngươi cũng đã đoán được Ôn Lương chỉ để ngụy trang sao?”
Phượng Tiêu thở dài: “Nếu ta không đoán sai, Phật Nhĩ lần này, không phải đến vì ta, mà là nhằm vào ngươi.”
A Ba Khả Hãn cố ý dựa vào triều đình, mặc dù không phải đầu nhập, nhưng cũng sẽ có hợp tác, giữa các thị tộc Đột Quyết đề phòng lẫn nhau, cũng hỗ trợ nhau, Sa Bát Lược Khả Hãn bên kia không thể không nghe được chút tiếng gió nào, Phật Nhĩ thân là đệ nhất cao thủ dưới trướng Sa Bát Lược, lúc này đến Lục Công Thành, mục đích cũng rất tế nhị.
Hắn không hề hứng thú với Ngọc Đảm, lại một lòng muốn dồn Phượng Tiêu vào chỗ chết, chỉ có một cách giải thích, đó chính là hắn hiểu lầm Phượng Tiêu tới đây, để đại diện cho triều đình đàm phán với sứ giả A Ba Khả Hãn, hắn muốn ngăn cản lần mật đàm này, tất nhiên muốn giết Phượng Tiêu. Chỉ cần Phượng Tiêu chết, ắt có thể khiến Tùy Triều và các thị tộc khác của Đột Quyết kinh sợ, cho bọn họ thấy thực lực của Sa Bát Lược Khả Hãn, cũng khiến người ta phải kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chẳng qua hắn không ngờ, chuẩn bị mật đàm với sứ giả A Ba Khả Hãn, không phải là Phượng Tiêu, mà là Thôi Bất Khứ.
Phượng Nhị phủ chủ làm việc phách lối khoe khoang, ngược lại bị coi thành mục tiêu.
Thôi Bất Khứ nói: “Nếu đều là làm việc cho triều đình, đến vì ngươi hay ta thì có gì khác nhau? Thật ra nếu muốn thảo luận chút, Phượng Nhị phủ chủ hạ Nại Hà hương cho ta, khiến ta chịu hết mọi hành hạ, sổ nợ này ta lại phải tính như thế nào?”
Phượng Tiêu vô tội buông tay: “Nếu ngươi sớm nói thân phận cho ta, làm sao phải chịu loại hành hạ này?”
Thôi Bất Khứ: “Nếu ta sớm nói cho ngươi, ngươi sẽ chỉ biết thêm đề phòng ta, ngăn cản khắp nơi, sao ta có thể giúp ngươi tra được đầu mối?”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Qua một lúc lâu, Phượng Tiêu rốt cuộc nói: “Ngươi muốn hợp tác thế nào?”
Thôi Bất Khứ: “Trong vòng mấy ngày này, sứ giả do A Ba phái tới sẽ đến Lục Công thành, ngươi giúp ta tiếp tục ngăn Phật Nhĩ, cùng với những người có ý đồ khác, đừng để cho bọn chúng phá hỏng lần hội đàm này.”
Phượng Tiêu: “Có thể. Vậy ngươi nói đầu mối đi chứ?”
Thôi Bất Khứ kể lại một lần chuyện đám người Kiều Tiên men theo manh mối tìm được Tần thị, cuối cùng nói: “Tần Diệu Ngữ rất có thể là người Cao Câu Lệ, hơn nữa Ngọc Đảm ở trên người nàng.”
Phượng Tiêu: “Sao ngươi biết?”
Thôi Bất Khứ: “Nếu như ban đầu nàng có võ công cao cường, rất có thể sớm đào thoát lúc đang giết người, không cần tiếp tục ẩn nấp ở bên trong thành, thủ hạ của ta hai người liên thủ, vẫn để nàng trốn thoát, chỉ có thể nói võ công của nàng trong thời gian ngắn đã tiến rất xa, đúng là tuyệt xứ phùng sinh(*), bạo gan đánh một trận.”
(*)Tuyệt xứ phùng sinh: Ý là vào đường cùng.
Phượng Tiêu: “Thiên Trì Ngọc Đảm.”
Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Chỉ có Ngọc Đảm, mới có công dụng trong truyền thuyết khiến võ công tăng nhanh trong mười ngày ngắn ngủi này. Bây giờ trên người nàng đang bị thương, ắt không thể đi cả đêm ra khỏi thành, ngày mai ngươi trở về tập trung nhân thủ lùng bắt khắp thành, không khó để tìm được người.”
Phượng Tiêu trầm ngâm nói: “Lấy thân thủ mấy ngày của nàng, khẳng định không thể một mình giết được cả đám Uất Trì Kim Ô.”
Thôi Bất Khứ: “Nhưng nàng lại là người mang Ngọc Đảm chạy trốn, thấy rõ đồng bọn cũng đang truy tìm tung tích của nàng, Lâm Lang các bán đấu giá Ngọc Đảm kia, rất có thể chính là đồng bọn nàng cố ý thả ra, không phải để chúng ta mắc mưu, mà để dụ Tần Diệu Ngữ ra.”
Phượng Tiêu nói tiếp: “Nhưng Tần Diệu Ngữ đã phát hiện bí mật công lực tăng lên từ Ngọc Đảm, ắt sẽ biết trong tay mình mới là thật, cho nên sẽ không bị mắc lừa nữa.”
Hai người một câu tiếp một câu, đã trả lại mọi tình tiết đến bảy tám phần.
Cho nên không chỉ phải tìm được Tần Diệu Ngữ, mà còn phải một lưới bắt hết đồng bọn của nàng, mới được tính là hoàn toàn tiêu trừ hậu hoạ.
Phượng Tiêu: “Cao Ninh kia thì sao, lai lịch là gì?”
Thôi Bất Khứ: “Người này có lẽ không liên quan đến vụ án, chắc có người không yên tâm về Tần Diệu Ngữ và đồng bọn của nàng, mới phái người thứ ba đến, nếu các ngươi để ý, không ngại âm thầm điều tra một chút.”
“Ừ.” Phượng Tiêu chuyển đề tài: “Khứ Khứ à, phụng mệnh mật đàm với sứ giả A Ba, chắc hẳn địa vị ở Tả Nguyệt cục cũng không thấp chứ? Ngươi ngay từ đầu đã biết thân phận của ta, có phải cũng nên thẳng thắn nói cho ta không, dẫu sao chúng ta cũng không phải là người ngoài.”
Ai không phải là người ngoài với ngươi? Thôi Bất Khứ không nhịn được âm thầm cười nhạt, nhìn da mặt của Phượng Nhị thế là đủ rồi.
Nhưng trên mặt hắn vẫn ổn định như cũ, cố làm vẻ suy tính chốc lát: “Chuyện đến bây giờ, ta cũng không ngại ăn ngay nói thật, thật ra thì ta không họ Thôi, cũng không tên là Bất Khứ.”
“Ồ?” Phương Tiêu hơi cất cao giọng.
Thôi Bất Khứ: “Ta họ kép Trưởng Tôn, tên Bồ Đề, là phó sứ Tả Nguyệt cục.”
Ở nơi nào đó trong thành, Trường Tôn Bồ Đề không nhịn được hắt hơi một cái.
—-
Đôi lời Editor: Các nhân vật vua quan… trong này, đều có vài người có thật trong lịch sử. Ví dụ như Tùy đế Dương Kiên, được các sử gia đánh giá là một hoàng đế tài giỏi, đã đem lại thái bình và thịnh vượng cho Trung Hoa sau hàng trăm năm chia cắt, khai sáng ra Khai Hoàng chi trị, tạo tiền đề vững chắc cho triều đại nhà Đường thịnh trị về sau.