Từ sau khi danh tiếng của Lâm Lang các truyền ra, không ít tiệm cầm đồ và cửa hàng bạc cũng đều học theo, chỉnh không ít mánh lới bán đấu giá, đáng tiếc bàn về tiền muôn bạc biển, đều kém Lâm Lang các, mỗi năm chỉ cần Lâm Lang Các phát chút thiệp mời, nhất định là thiên kim khó cầu, rất nhiều người còn coi đây tượng trưng cho thân phận, cũng đều lấy thiệp mời làm vinh.
Phượng Tiêu muốn một tấm thiệp mời, không cần nói rõ thân phận cũng có thể dễ như trở bàn tay, nhưng người khác lại không dễ dàng như vậy, hôm nay không thiếu người được gặp lần đầu, vừa thấy người trung niên này xuất hiện, tức khắc đều an tĩnh lại.
“Hôm nay là ngày đấu giá cuối cùng, đa tạ các vị trong lúc bận rộn bớt chút thì giờ đến đây, trên dưới Lâm Lang các rất vinh hạnh, không nói nhiều lời lằng nhằng nữa, các vị chắc hẳn đã sớm nóng lòng chờ, món đồ đấu giá đầu tiên, mời chư vị khách quý chờ một chút.”
Người trung niên vẫn chưa gân cổ nói, giọng nói lại truyền đi khắp nơi, ngoài việc thiết kế cái giếng trời này, người này hẳn phải là một cao thủ. Nhưng nói lại, Lâm Lang Các nhà cao nghiệp lớn, tự nhiên sẽ dẫn tới không ít người đỏ mắt mơ ước, mời các cao thủ về đây tọa trấn, cũng không kỳ quái.
Đối phương dứt lời, thị nữ xinh đẹp bưng trên khay lên trước, hai tên hạ nhân trẻ tuổi một trái một phải, lật tấm kim lụa trùm lên vật phẩm ra, một chén rượu đồng đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Đây là thứ mà Tề Hoàn Công(*) thời Xuân Thu dùng để uống rượu, dưới chén có ba chữ minh văn(**), có thể chứng tỏ thân phận, vật này do Đông Dương tiên sinh của Lâm Lang các chúng ta giám định là hàng thật, giá khởi đầu mười quan, ra giá ba lần, chư vị bắt đầu đi.”
(*)Tề Hoàn công là vị quân chủ chư hầu xưng bá chủ đầu tiên thời Xuân Thu. (wiki)
(**)Minh văn là kí tự được khắc lên vật đồng đen, ghi lại thời gian, địa điểm, tên người làm,…
Thị nữ kéo dây thừng, tiếng chuông reo động, lập tức liền có người nói: “Mười một quan!”
“Mười hai quan!”
“Mười ba quan!”
Sau khi bắt đầu ra giá, tình hình lại náo nhiệt lên lần nữa, chỉ chốc lát sau đã có người nâng tới ba mươi quan.
Những người này chưa chắc có bao nhiêu hứng thú với cái chén đồng đen này, chủ yếu là vật hiếm được lưu truyền ra từ Lâm Lang các còn có thể có giá trị gấp bội, cho dù mình không cần giữ, cầm đi tặng, chỉ cần nói một tiếng là do Đông Dương tiên sinh của Lâm Lang các giám định, người nhận quà ắt sẽ phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Ra gia ba mươi quan là ai?” Phượng Tiêu rất hăng hái hỏi Thôi Bất Khứ.
Y không tham dự ra giá, so chén rượu đồng đen này, Phượng Tiêu cảm thấy hứng thú với người đấu giá hơn, y biết Thôi Bất Khứ nhất định sẽ biết.
Đúng như dự đoán, Thôi Bất Khứ nói: “Đối phương tên là Lãnh Đô, là nghĩa tử của tổng đà chủ cửu bang Tào Vận, gần đây Tổng đà chủ Ninh Xá Ngã đưa một vị mỹ nhân cho hoàng đế Nam Triều Trần Thúc Bảo, mỹ nhân này được Trần Thúc Bảo coi trọng, cưng chiều có thừa, Trần Thúc Bảo có lẽ vì vậy long nhan đại duyệt(*), chia một chén canh thuỷ vận phía nam cho Ninh Xá Ngã, Lãnh Đô lấy được chén rượu này, hẳn là cầm đi tặng, nhưng mà Trần Thúc Bảo đường đường là Thiên tử, coi thường cái này, món lễ vật này có thể là đưa cho nội thị bên người Trần Thúc Bảo. Nếu không ngoài suy đoán, hắn bắt buộc phải có được vậy này, người khác cũng sẽ không tranh đoạt không ngừng ở món đồ đầu tiên như hắn.”
(*)Nếu “long nhan phẫn nộ” là chỉ hoàng đế phẫn nộ, thì “long nhan đại duyệt” là chỉ hoàng đế vui vẻ.
Cửu bang Tào Vận cũng không phải một bang phái, mà là chín bang phái hợp thành, bọn họ lấy nước mà sống(*), dựa vào nước ăn cơm, là một thế lực võ lâm không thể kinh thường ở phương Nam, Kim Hoàn bang có thể lực lớn nhất trong chín bang, vì thế bang chủ Ninh Xá Ngã của Kim Hoàn bang đã được đề cử làm tổng đà chủ.
(*)Tào Vận là chuyên chở bằng đường thuỷ.
Ninh Xá Ngã cũng là một nhân vật kiêu hùng, dưới sự kinh doanh của hắn, cửu bang Tào Vận rất nhanh vùng lên, từ một liên minh cùng lắm chỉ là trung đẳng, nhảy một cái trở thành đứng đầu võ lâm Giang Nam, nhất thời nổi bật vô song.
Giải Kiếm phủ muốn tra người nào, mặc dù cũng dễ như trở bàn tay, nhưng cuối cùng không dễ dàng bằng mang một Thôi Bất Khứ ở bên người, chuyện võ lâm nhân vật giang hồ đã sớm ở trong lòng, thuận miệng là có thể nói ra lai lịch, bối cảnh mục đích của đối phương, phần bản lĩnh này ngay cả Bùi Kinh Chập cũng phải than thở, thầm nói Tả Nguyệt cục nhân tài lớp lớp xuất hiện.
Đợi Thôi Bất Khứ nói xong, ba lần ra giá cũng đã xong, chén rượu đồng đen cuối cùng bị Lãnh Đô mua, hoàn toàn phù hợp với dự liệu của Thôi Bất Khứ.
Người này vốn có sắc mặt tái nhợt, bệnh hoạn uể oải, một cái áo khoác gần như che nửa khuôn mặt, ngồi ở đó cũng có thể khiến người cảm giác được mỏi mệt đập vào mặt, nhưng lúc hắn mở miệng nói chuyện, rõ ràng có loại chắc chắn khi bày mưu lập kế, làm người ta không tự chủ được tin tưởng có thừa.
Phượng Tiêu vỗ tay khen: “A Thôi giỏi quá, dõi mắt theo giai khách cả sảnh đường này, chỉ mỗi ngươi có được ba phần phong lưu!”
Thôi Bất Khứ ngậm chặt miệng, cũng không tiếp lời y.
Thế mà Phượng Tiêu còn không chịu bỏ qua: “Ngươi cũng không hỏi ta bảy phần còn lại ở đâu sao?”
Phượng Tiêu cười nói: “Xem ra ngươi cũng nghĩ như vậy, anh hùng ý kiến giống nhau, thiên hạ phong lưu, ta đã chiếm bảy phân, còn sót lại ba phân, chia cho ngươi đó!”
Thôi Bất Khứ liếc mắt coi như trả lời.
Bùi Kinh Chập hiếu kỳ nói: “Ninh Xá Ngã kia có con ruột không?”
Thôi Bất Khứ lắc đầu: “Ninh Xá Ngã và vợ thành thân mười chín năm, dưới gối không có ai, chỉ thu một nghĩa tử là Lãnh Đô, coi như con trai. Ninh Xá Ngã đã thả ra tiếng gió, sang năm muốn rửa tay gác kiếm, nếu như không ngoài suy đoán, chức bang chủ của Kim Hoàn bang, hẳn là sẽ truyền cho Lãnh Đô, nhưng Lãnh Đô trẻ tuổi, còn không áp đảo được bên trong Kim Hoàn bang, cho nên cụ thể như thế nào, còn đợi quan sát.”
Bùi Kinh Chập chỉ coi như nghe chút chuyện đường phố ít ai biết, cười rồi thôi, bởi vì hắn cảm thấy ân oán giang hồ này ở xa phía Nam, lại là việc vặt bên trong bang phái, không có quan hệ gì với phương Bắc, thậm chí Đại Tùy.
Thôi Bất Khứ tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhàn nhạt nói: “Thiên tử nếu có ý muốn phạt Trần, tất phải qua sông xuôi nam, thủy vận rất quan trọng, nếu như có thể phân hóa từ bên trong, làm loạn nơi này, đến lúc đó cửu bang Tào Vận có thể giúp Nam Triều đối phó với Đại Tùy được rồi.”
Phượng Tiêu cười không nói, y đã sớm nghĩ tới đây.
Bùi Kinh Chập nhưng chưa chắc có kiến thức này, nghe vậy lập tức ngẩn ra, chắp tay nói: “Thụ giáo.”
Mới đầu thấy Thôi Bất Khứ mở miệng không nói được hai câu liền ho khan mấy tiếng, Bùi Kinh Chập ngoài miệng không nói, trong bụng khó tránh khỏi có chút khinh thị, dẫu sao Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục không giống với ba tỉnh sáu bộ, hai nơi này thường xuyên cần tiếp xúc với sáng tối, vừa muốn lên được triều đình cao, lại được tung hoành giang hồ xa, võ công tuy không cần thiết, nhưng không nhanh một chút, trong chốn võ lâm kẻ mạnh là vua sẽ rất khó đi, có thể Thôi Bất Khứ chính là một bất ngờ, người này xuất thân Lưu Ly cung, nắm rõ nhân sĩ giang hồ như lòng bàn tay, nhưng căn bản không có nửa phần võ công, lúc này tuy bị Phượng Tiêu áp chế, lời nói lại không hề rơi vào thế hạ phong, không có dáng vẻ nịnh hót cầu tha nào.
Bùi Kinh Chập cảm thấy, hạng nhân vật này, dù không biết võ công cũng không tính là xấu, nếu có thể được lang quân thu về dưới quyền, Giải Kiếm phủ mới như hổ thêm cánh.
Hai món đồ cổ đấu giá tiếp theo, một cái là đàn cổ Lục Khởi, một cái là danh kiếm Bạch Hồng.
Đàn là danh cầm, kiếm cũng là hảo kiếm, tất nhiên có vô số người đấu giá tranh đoạt, Phượng Tiêu hình như có chút hứng thú với cái đàn Lục Khởi kia, tham gia đấu giá vài lần, cuối cùng có người đưa ra ba ngàn lượng bạc trắng, lấy được đàn, Phượng Tiêu cũng không có tâm tư không thể không có, cuối cùng từ bỏ giữa đường.
Thôi Bất Khứ thấy y rõ ràng muốn cây đàn cổ kia, nhưng lại bỏ dở nửa đường, không khỏi nhìn y mấy lần.
Phượng Tiêu lập tức chú ý tới, cong môi cười một tiếng với hắn: “Ta không muốn Lục Khởi, bởi vì ta có bảo bối lớn hơn tốt hơn, ngươi có muốn nhìn một chút không?”
Thôi Bất Khứ: …
Thôi Bất Khứ cũng không phải là một người không biết ăn nói, nếu như hắn muốn, có thể nói cho đối phương mặt không còn sáng, mặt xám mày tro, trước kia đối với loại vô lại như Phượng Tiêu, không cần hắn mở miệng, bên người tự nhiên sẽ có người dọn dẹp sạch sẽ cho hắn, hôm nay hổ xuống đồng bằng, nhất thời nguy hại, lại phải đích thân ra trận, bốn mắt nhìn nhau với đối phương, đấu khẩu.
Nhưng mà như đã nói qua, Thôi Bất Khứ cũng không phải đại cô nương, tất nhiên sẽ không thấy được hắn có phản ứng u mê mờ mịt hoặc mặt đỏ tới mang tai sau khi nghe những lời này, ngược lại hắn chỉ là không nói trong chốc lát, liền rất bình tĩnh hỏi ngược lại: “Mỏi mắt mong chờ, mời quân móc ra.”
Phượng Tiêu chậc chậc hai tiếng: “A Khứ, ngươi cũng quá khinh bạc rồi, vạn vật có linh, sao có thể dùng từ móc chứ? Hẳn phải dùng từ bưng mới đúng.”
Thôi Bất Khứ: “Chỉ sợ bảo bối của ngươi được bưng ra, không đến một khắc đã co bằng một đốt ngón tay, vậy ta sẽ thất vọng.”
Thôi Bất Khứ cười nhạt: “Ta nói cũng nói đàn mà, ngươi làm sao biết thứ ta nói không phải?”
Bùi Kinh Chập: …
Hắn thật thật sự không đành lòng tiếp tục nghe cuộc đối thoại của hai người này, chỉ có thể mượn động tác nâng chén trà che giấu khóe miệng đang co quắp.
Phượng Tiêu dùng một loại biểu tình “ngươi cứ bịa đi” nhìn Thôi Bất Khứ: “Vậy ngươi nói xem, thế gian này có loại đàn gì, có thể thu nhỏ lại biến lớn?”
Thôi Bất Khứ nói: “Lý Tuyền Cơ của Thiên Công lâu, gần đây mới làm ra một cái Điệp Cầm, lúc thu lại chỉ lớn chừng bàn tay, mở ra lại to như tỳ bà, Phượng lang quân xuất thân Giải Kiếm phủ, theo lý nên biết chuyện thiên hạ, nhưng ngay cả chuyện này cũng không biết?”
Phượng Tiêu cười nói: “Lý Tuyền Cơ đúng là khéo tay trời cho, nhưng đàn của ta, nhất định phải tốt hơn của hắn, cũng tốt hơn Lục Khởi, chỉ là dù sao Lục Khởi cũng là danh cầm, hiếm thấy hiện thế, nếu có thể mượn chơi mấy ngày, vậy thì càng tốt hơn.”
Thôi Bất Khứ nói: “Người lấy được Lục Khởi tên là Thôi Hạo, là cháu ruột của phòng nhì Thôi thị Bác Lăng, mùng tám tháng sau, là sinh thần của kỳ tổ Thôi Vịnh, Thôi Vịnh yêu đàn như mạng, xưa nay lại yêu thương Thôi Hạo.”
Ý nói, cổ đàn này, Thôi Hạo mua để tặng tổ phụ.
Tiếp theo lại có mấy món trân bảo được đưa ra, rất nhanh đã được đấu giá từng cái.
Người có thể đến Lâm Lang các tất nhiên không thiếu tiền, có thể mua được món đồ trước mặt mọi người, càng có thể biểu dương thân phận địa vị, lấy hư vinh, cho nên dù giá trị có đắt, cũng đều có người đến cướp mua, thân phận những người mua, Phượng Tiêu cùng Bùi Kinh Chập chưa chắc đã biết, Thôi Bất Khứ lại có thể thuận miệng nói ra, Phượng Tiêu đại khái có thể đoán được từ trong lời giới thiệu của hắn, những người này không có liên quan đến vụ án.
Gần tới trưa, đấu giá đã qua được một nửa, Lâm Lang các lục đục cho đưa các bàn thức ăn điểm tâm nóng lên, có những thứ này lót dạ, mọi người cũng không cảm thấy đói bụng, ngược lại càng thêm mong đợi với vật hiếm quý tiếp theo.
Bùi Kinh Chập có chút ngồi không yên, hắn hoài nghi Thiên Trì Ngọc Đảm căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này, nhưng nhìn Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ vẫn bình chân như vại, chỉ đành phải kiềm chế lo âu, ngồi yên lần nữa.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe người trung niên kia nói: “Món tiếp theo là ngọc thạch, không có lai lịch, cũng không có danh tiếng, là hôm qua mới đưa tới Lâm Lang các, cũng chưa được Đông Dương tiên sinh giám định, không có cách nào phán định thiệt giả. Vật phẩm như vậy, nếu có khách mua sau đó đổi ý, Lâm Lang các chúng ta cũng sẽ không phụ trách, mong chư vị thứ lỗi.”
Quy củ này, lúc trước người trung niên đã nói qua, bây giờ lại nhấn mạnh một lần nữa, không ít người ý chí không mạnh đã bắt đầu chùn bước.
Đợi đến khi vật đựng trong hộp kia được bê ra, ánh nắng Trung Hoa ngoài cửa sổ lưu chuyển, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh.
Bùi Kinh Chập ngồi không yên nữa, bật người dậy, nhìn chăm chú vào vật trong tay thị nữ.