Vô Song Chi Chủ

Chương 146: Long Thiên

Vân Hoàng đạp bước nhàn nhã trên chiến trường. Trobg đầu lặng lẽ đếm thầm thời gian.

Chỉ còn một chút thời gian trước khi dàn đấu co rút còn mười dặm vuông.

Vân Hoàng cũng lựa chọn cùng hội họp với bọn Tư Hạo cùng Lạc Vô Ngọc, trong hoàn cảnh nàu, có đồng đội chiếu cố không thể nghi ngờ là gia tăng lớn tỉ lệ sống.

“Khi hỗn chiến bắt đầu, Long Thiên chắc chắn sẽ tìm đến ta.”

“Vậy cứ để chúng ta đem xung quanh ngươi dọn dẹp. Long Thiên rất mạnh, ngươi bây giờ muônd cùng hắn một trận chiến không thể không có trạng thái toàn thịnh.”

“Hơn nữa chúng ta không cần phải gây chiến với mặt khác ngũ đại thiên kiêu. Có thể kéo họ làm minh hữu là tốt nhất.”

Cả ba không thể không thương thảo tác chiến, đã sống sót đến thời khắc cuối cùng thì không chỉ dựa vào vận khí mà thực lực cũng không yếu.

Vân Hoàng liếc mắt ra phía xa, trầm giọng nói.

“Đến rồi!”

Sàn đấu lần nữa co ngắn, tổng cộng năm mươi người sống sót toàn bộ đụng mặt nhau. Bầu không khí nhất thời nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng không ai dám động, vẫn duy trí trận thế này.

“Vân Hoàng!!!”

Long Thiên sắc mặt lạnh lẽo đạp không mà tới. Uy áp không khỏi khiến xung quanh có một tia hít thở không thông, mà tiếng thét của hắn như mồi lửa, đem chiến trường như thùng thuốc nổ kích hoạt.

Vân Hoàng cũng đạp không tiếp cận Long Thiên, cả hai chậm rãi đi tới. Dường như hình ảnh cùng chiến trường máu lửa kia không hợp.

Cả hai mặt đối mặt, khoảng cáh không tới mười trượng. Long Thiên gằn giọng.

“Vân Hoàng, bất kể là ngươi chọc ta, hay là người của Cửu Phủ. Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!”

“Tới đi, ta cũng không ưa ngươi! Bất kể là công tâm hay tư tâm, nắm đấm cứng hơn sẽ giải quyết!”

Một cơn cuồng phong nổi lên. Trên tay Long Thiên quyền sáo đụng vào Vân Hoàng đầu quyền. Linh lực trấn động, nhưng cương nguyên của Vân Hoàng như bức tường thép giống nhau, không thể lay chuyển.

“Chỉ có thế này? Vân Hoàng, không lấy ra bản lĩnh thật sự, nếu không trong mười chiêu hạ ngươi!”

Long Thiên hét lớn, hai tay quyền sáo của hắn là hai món pháp bảo được thiết kế đặc biệt. Một loại là chí dương một loại là chí âm. Long Thiên phất tay, trong tay quyền sáo phân biệt là hai loại khác biệt thuộc tính linh lực.

Vân Hoàng cũng không dám chút nào giữ lại. Bá Cực Chi Thể vận chuyển đến cực hạn, cương nguyên kinh khủng bạo phát, bởi vì cương nguyên quá mức dày đặc mà hoá thành vô số sợi tơ nhỏ xuất hiện xung quanh thân Vân Hoàng. Cả người hắn bây giờ mỗi một tế bào đều căng tràn sức mạnh, đến nỗi mỗi một ngón tay hạ xuống cũng như một toàn cự sơn hạ xuống.

Trên chiến trường không phải không có người luyện thể, nhìn trạng thái của Vân Hoàng mà không khỏi kinh ngạc, để có được kinh khủng như vậy luyện thể tu vi thì hắn tu luyện kiểu gì?

“Thái Âm Chi Thủ!”

Lam hắc sắc cự thủ đánh ra, Vân Hoàng cương nguyên ngưng tụ thành trảo bao quanh cánh tay hắn, một đòn đón lấy. Xung quanh trăm trượng bán kính bị Thái Âm chi lực đánh nát. Vân Hoàng thét lớn, một đôi cự trảo phân biệt hai bên, chuẩn bị đem Thái Âm Chi Thủ tách ra thì một cái xích hồng sắc cự thủ đã thuận thế hạ xuống.

“Thái Dương Chi Thủ!”

Một bên Thái Dương, một bên Thái Âm, phân biệt đối với hai tay của hắn. Vân Hoàng cơ bắp căng ra hết cỡ, cương nguyên trảo dồn vào lực lượng lớn nhất, đem hai cự thủ bóp thành mảnh vụn.

Vân Hoàng không có vì thế mà vui mừng, thân hình tại chỗ biến mất. Long Thiên nhếch mép cười, cũng lập tức di động. Thái Dương Chi Thủ cùng Thái Âm Chi Thủ đồng loạt xuất hiện, giống như một lớp màng dày đặc bám lên hai tay Long Thiên.

“Đến đi! Để ta lãnh giáo Thể Tu các ngươi có bao nhiêu phân lượng!”

Âm thanh xé gió xuất hiện sau lưng Long Thiên, Long Thiên kể cả quay lại cũng không. Thái Dương Chi Thủ quật ra đằng sau đụng trúng quyền của Vân Hoàng. Hai người đồng loạt xoay người, quyền đối quyền ca chạm kịch liệt. Long Thiên trên người trang bị một cái Bán Huyền Giai đỉnh cap bảo giáp, Vân Hoàng công kích như đấm vào bông đồng dạng. Mà quyền của Long Thiên tuy không có mạnh bao nhiêu, nhưng hai loại lượng một âm lãnh một nóng rực cùng tàn phá không khỏi khiến Vân Hoàng thổ huyết. Tuy rằng trái ngược nhau, nhưng Thái Âm chi lực và Thái Dương chi lực lại không triệt tiêu lẫn nhau, nhưng mà lại như một chất dẫn nổ lẫn nhau. Cả hai cùng gom về một chỗ bạo phát ra uy lực riêng lẻ từng loại một gấp nhiều lần.

Phốc! Phốc! Phốc!

Vân Hoàng phun liền ba ngụm máu. Cả người nặng nề đập xuống mặt đất, đập thành một cái lòng trảo lớn. Mà Long Thiên tuy rằng vẫn đứng vững trên không, nhưng tóc tai loạn xạ, mặt mũi có chút bầm dập. Mà trên người pháp bảo khải giáp đã ảm đạm xuống.

Long Thiên giơ cao hai tay bắt đầu kết ấn, phô thiên cái địa lực lượng bùng phát. Trên không xuất hiện hàng ngàn đầu Thái Dương Chi Thủ. Không khỏi khiến người khác tê dại cả da đầu, đây chính là đên nhất ngũ đại thiên kiêu lực lượng - Long Thiên sao?

Mà chưa hết, trùng điệp với nó, lại xuất hiện thêm hàng ngàn Thái Âm Chi Thủ. Long Thiên như vĩ ngạn chi thần chỉ xuống kẻ phàm nhân.

“Vân Hoàng, thất bại dưới một chiêu này. Ngươi đã đầy đủ tự hào!”

Tất cả mọi người kinh hô, hoảng sợ né ra xa, sợ rằng mình sẽ bị cuốn vào một chiêu kia. Độc một mình Vân Hoàng đứng dưới trận thế kinh khủng đó.

“Hạ!!!”

Theo Long Thiên mệnh lệnh, như cơn mưa Thái Âm cùng Thái Dương chi thủ rơi xuống. Vân Hoàng hít một đợt khí lạnh, cố gắng làm cho đầu óc mình tỉnh táo. Hắn lúc này đã phóng xuất ra linh lực của mình.

Mà không biết từ lúc nào, bốn phương gió trời đã hội tụ về phía này, Vân Hoàng lần nữa đạp bước mà đi.

Phong chi ý của hắn đã lĩnh ngộ đến cấp bậc nguỵ lĩnh vực. Tuy so với chân chính lĩnh vực kém xa, nhưng vẫn là lĩnh vực!

“Đệ Nhất Thức, Khởi Phong!”

“Đệ Nhị Thức, Lăng Phong!”

“Đệ Tam Thức, Truy Phong!”

“Đệ Tứ Thức, Du Phong!”

Xung quanh hắn cuồng phong đại thịnh, mãnh liệt phong lưu như từng dòng thác nặng nề đổ xuống. Hắn hai tay hoá quyền thành trảo. Di động thật là chậm, nhưng nếu nhìn kĩ, có thể thấy được phong bạo đi qua hắn đã hoá thành vô vàn trảo phong.

“Vô hạn... Diệt Phong!!!”

Trận Pháp Sư dạy rằng, phòng ngự trận pháp tổng cộng có ba mươi sáu vạn phương trận khác nhau, chia làm vô số cách tổ hợp khác biệt, bao quanh không tồn tại một góc chết. Vân Hoàng tuy rằng không làm được toàn bộ ba mươi sáu vạn phương trận, nhưng mấy ngàn chỗ đã bị vô tận Diệt Phong che kín, tưởng chừng như một lớp bất khả chiến bại lá chắn.

Kế tiếp âm thanh khiến tai hắn ù đi, mắt cũng trở nên mờ ảo, chỉ biết là liên tục hàng ngàn lần va chạm diễn ra đồng thời trong một khoảnh khắc. Dư âm từng đợt từng đợt chồng chất lên nhau, đem Vân Hoàng và Long Thiên chiến trường biến thành cấm địa.

“Phá! Phá! Phá cho ta!!!”

Vân Hoàng giống như đã kiềm nén rất lâu, đột ngột đem phong uy ra tăng đến mức tận cùng, trấn động thiên địa. Long Thiên phản phệ, khuôn mặt cơ hồ vặn vẹo đến cực điểm. Chỉ thấy tại chỗ mới mấy giây trước còn đứng đó Vân Hoàng hiện tại đã không đứng đây.

Long Thiên cũng tức khắc cũng điều chỉnh trạng thái, bóng hình cũng hoá thành tàn ảnh lao vút đi. Bao quanh người hai nguồn lực lượng Thái Âm cùng Thái Dương như hai đầu cự long giáng thiên. Còn Vân Hoàng xung quanh phong quyển dần co rút lại thành hình một cái cự trụ. Từ bên sườn cự trụ, hai đầu cuồng phong chi long đang uốn lượn đan xen với nhau.

“Thiên Hoang... Phong Long Trụ!”

Vân Hoàng nói ngắt quãng, cự trụ xoay ngang đập xuống vị trí của Long Thiên, Long Thiên da mặt căng ra, trên trán nổi lên gân xanh, hai đầu cự long hình thành từ Thái Âm Chi Lực cùng Thái Dương Chi Lực bị Thiên Hoang Phong Long Trụ nuốt chửng. Hắn càng là linh lực phòng hộ vỡ nát. Trên áo giáp nứt ra từng đạo vết nứt nho nhỏ.

Vân Hoàng kiềm chế cảm giác đau đớn trong người, Vĩnh Cửu Chi Mạch hiệu suất lớn nhất vận chuyển như vũ bão. Mà hắn hồn lực cũng trong nháy mắt tràn ra, con ngươi tràn đầy hồn lực như một cái lăng kính nhìn thấu thế gian. Làm cho Vân Hoàng hắn có cảm giác đã trở thành vùng thiên địa này chúa tể giả!

“Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát!”

Xung quanh không gian cơ hồ đông kết lại. Thiên địa lực lượng hội tụ, tạo thành một cái chọc trời Thiên Hoang Đại Trụ. Vân Hoàng con mắt sáng rực như ánh mặt trời. Ngữ khí kịch liệt rơi xuống.

“Thiên Hoang Phá Thiên!”

Thiên Hoang Đại Trụ chậm rãi hạ xuống, nhưng Long Thiên cảm giác mình không thể tránh thoát, dường như hắn đã lâm vào một cái đặc thù khu vực, chịu đến Thiên Địa chi lực trấn áp!

“Không thể!!! Vân Hoàng, ta không thể thua ngươi!!!”

Phong ngự phù chú vỡ nát, đem Long Thiên chiến thắng trở nên xa vời.

Hắn cơ hồ gào rách cả cuống họng, sau lưng Âm Dương Bàn hư ảnh hiện ra, nhưng lấy một xu thế bại lui mà dần trở nên nứt toác. Long Thiên cơ hồ bị ép đến cực hạn, bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng. Hắn trong nháy mắt yên tĩnh, nhưng mà kì lạ thay, sau lưng Ân Dương Bàn không những tiếp tục phá nát, mà đang cấp tốc khôi phục lại!

“Chẳng lẽ...”

Vân Hoàng con ngươi co rụt lại, là người đang kiểm soát phiến thiên địa này, Vân Hoàng hắn so với người khác càng rõ ràng hơn Long Thiên biến hoá, hắn cảm nhận được quanh đây thiên địa chi ý đang biến hoá. Long Thiên... đột phá!

Long Thiên ngẩng đầu lên, rong chốc lát nuốt xuống rất nhiều đan dược. Mà hắn bây giờ trầm tĩnh vô cùng, khác hẳn dáng vẻ điên cuồng lúc trước.

“Vân Hoàng, ngươi rất mạnh, ta thừa nhận, ngươi thật sự đã thắng ta.”

Long Thiên như thừa nhận, trong tay lại bốc lên hai tia Thái Âm Chi Lực cùng Thái Dương Chi Lực.

“Nhưng đây không phải là một cuộc đấu công bằng. Không có kẻ chiến thắng, chỉ có kẻ có thể đứng đến cuối cùng!”

Vừa dứt lời, sau lưng Long Thiên Âm Dương Bàn chậm rãi xoay tròn, bày ra một loại lực lượng còn kinh khủng hơn bất cứ Thái Âm Chi Lực hay Thái Dương Chi Lực lúc trước Long Thiên bày ra.

Âm Dương Chi Lực.

Xuất hiện Âm Dương Chi Lực, đã đại biểu cho Long Thiên đã tiếp cận đến gần nguỵ vực trình độ. Đạt đến một loại được thiên địa thừa nhận, mà Âm Dương nguỵ vực so với của hắn hiện tại Phong chi nguỵ vực thì còn cao cấp hơn.

Kinh khủng uy áp phóng thích ra, Âm Dương Bàn âm lãnh và nóng rực ngày càng mạnh, Long Thiên Hai tay kết ấn. Linh lực tràn ra, hiện ra hình ảnh hai bàn tay không lồ đang kết ấn trên không.

“Âm Dương Đại Thủ Ấn!”

Đại Ấn vừa ra, cả thế giới như phân làm hai thái cực khác nhau. Trên bầu trời Thiên Hoang chi trụ phần đế dần dần vỡ vụn, như cát khô rơi rớt xuống. Thiên Hoang tàn, Vân Hoàng trong chốc lát như diều đứt dây. Long Thiên không bỏ lỡ cơ hội này, thiên địa ngăn cách với hắn như một tầng giấy mỏng giống nhau. Hắn xuất hiện trước mặt Vân Hoàng, một quyền đánh lên bụng hắn, rồi lại một quyền, một quyền, một quyền,... Vân Hoàng lần thứ hai ngã xuống mặt đất. Huy động linh lực hoá thành phong tránh đi.

Nhưng hắn nhanh, Long Thiên xòn nhanh hơn, trong chớp mắt tiếp cận Vân Hoàng.

Dù với lớp phòng ngự cứng rắn như mai rùa bảo vệ, Vân Hoàng vẫm cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, lại lần nữa bị đáng bay.

“Long Thiên!!!”

Vân Hoàng hét lớn. Đồng loạt xúc động ba loại lực lượng tồn tại trong cơ thể. Một cỗ khó có thể tưởng tượng được sức mạnh nhất thời làm hắn quên đi đau đớn.

“Tinh - Khí - Thần!”

Cương nguyên, linh lực, hồn lực cưỡng ép đạt đến đỉnh phong. Long Thiên đột nhiên cảm nhận được cực độ nguy hiểm. Thế công nhất thời đình chỉ. Từ trên người như ngọn nến tàn tạ trước gió Vân Hoàng, Long Thiên cảm giác mình sẽ thua!

Hắn nhất thời cảm thấy nghi hoặc, mình đã đột phá đến Thông Linh cảnh cửu cấp, vì gì mà còn cảm thấy nguy hiểm?

Nhưng hắn muốn đánh tiếp đã không được rồi, vì một giọng nói đã vang vọng khắp không gian.

“Vòng thứ hai kết thúc, mười người đứng đầu đã được chọn ra!”