Hận tuy hận, bất quá Cổ Diêu đúng là vẫn còn vui vẻ một chút. Cảm giác mất mà có lại, thật sự là tốt quá!
Nhớ là nàng sắp rời đi, không cần phải len lén sống ở cái tiểu mật thất tối tăm hôi hám kia, vậy ra nên nàng mới nhanh chóng giả làm một vị khách mới.
"Cho ta một chén thanh quả lộ! "
Thiếu nữ giả làm bộ phân phó cho hạ nhân nói.
"Xin chờ một chút!"
Cổ Diêu khôi phục tinh thần,hưng phấn xông xáo đi lấy cho nàng thứ thức uống ngon nhất của khác sạn nghe nói đa số nữ hài thường thường đều thích cái loại thức uống này.
"Trở lại mang thêm cho ta một phần thịt nướng.Ta muốn đùi nhiều thịt mà không quá mỡ."
Cổ Diêu giúp nàng đi lấy thịt nướng.
"À, thiếu chút nữa đã quên, bữa sáng mà ăn đậu phộng <@lạc, em ở mìn nem nên gọi là đậu phụng hoặc đậu phộng> rang cũng ngon."
Cổ Diêu mang tới một đĩa đậu phộng rang.
"Một đĩa thì hình như là không đủ, ngươi lấy thêm một phần đi vậy … "
Khác với mọi khách nhân khác, thiếu nữ từ từ kêu từng thứ từng thứ một cho Cổ Diêu mang ra. Hắn lúc này mới hiểu đó là thiếu nữ còn muốn trêu mình nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mà chịu đựng
Thủy tinh tệ chưa tới tay, tiểu nhị vẫn cần cố gắng!
Lão phí thản nhìn ra chút kì dị, chẳng lẽ là mới vừa rồi con thỏ nhỏ đắc tội vị tiểu này khách nhân sao?
Chuyện này cũng rất có thề, dù cho vị nữ khách nhân này tuổi có chút nhỏ nhưng mà xinh đẹp vô cùng còn tên tiểu quỉ Cổ Diêu này háo sắc thành tính, có thể làm càn lắm chứ. Nếu là lúc bình thường thì Phí Thản sẽ đứng một bên cười cho chết tên Cô Diêu này, nhưng mà Hàn đại hộ sắp xuống cần phải chuẩn bị dụng cụ cho bữa sáng sao mà đứng đây làm hề được.
Sau hơn chục lần hành hạ Cổ Diêu thiếu nữ cuối cùng cũng buông tha hắn, lúc này Dạ Lang dong binh đoàn cũng xuống, theo sau họ là một người có tướng mập mạp phú quí chính là Hàn Đại hộ.
Hàn Đan như con bướm lượn lờ nhẹ nhàng chạy lại:"Cổ Diêu ca ca, chào buổi sáng!"
Cổ Diêu vuốt cằm: "Chào buổi sáng muội muội!"
Vừa định thừa dịp người khác không chú ý thì đem ngọc trụy trả lại cho Hàn Đan, hàn đại hộ đã ở bên kia hô: "Đan Đan, mau tới đây ăn chút."
"Vâng!" Hàn Đan lên tiếng rồi nhìn sang Cổ Diêu nói: "Cổ Diêu ca ca, chúng ta ăn xong bữa sáng sẽ trò chuyện thêm nha."
Cổ Diêu liếc nhìn lại chuỗi hạt trong tay, tiếc nuối thở dài, xem ra chỉ còn cách tìm cơ hội khác
Hàn Đại hộ và mọi người hình như đang có gì đó gấp rút nên thái độ rất là vội vàng, buổi sáng nhanh chóng ăn xong.Tâm trạng Cổ Diêu có chút lo lắng, thấy họ đã xuất phát mà còn chưa có cách nào trả lại cho Hàn Đan cái chuỗi ngọc.
Thiếu nữ lúc này đã ăn no thiếu nữ ngay lập tức hướng đến phía dạ lang dong binh đoàn:”Các vị dong binh đại ca đại tỷ không biết là các vị muốn đi tới địa phương nào?” Nàng nói với vẻ rụt rụt rè rè cứ như là tiểu mao đầu ngây thơ vô tội. Nhưng có Cổ Diêu là hiểu nàng nhất, nhất đình là giả vờ.
Dong binh đoàn tất nhiên phải có đoàn huy tất nhiên là thiếu nữ nhận biết được,Lôi Mong vừa muốn lên tiếng thì Dương Phong đã lên tiếng cắt ngang: ”Cô nương hỏi có việc gì hay không?”
Thân là đoàn trưởng hắn phải thận trọng dù sao thì thế nhân hôm nay quá là loạn lạc.
‘’Là như thế này, ta trộm từ nhà đi ra, bây giờ tiền thì cũng đã tiêu gần hết rồi mà cả ngày đều ngây ngốc bên ngoài ta thấy thật là nguy hiểm, không biết các vị có thể hộ tống ta về nhà hay không?”
“Nhà cô ở chỗ nào.”
“Thiên Chúc Thành!”
Thiên Chúc Thành là một tiểu địa phương ở Tây bắc, loại lãnh địa như vây thì có rất là nhiều, nhưng nó cũng thuôc lộ trình đi ngang nêu như muốn đi qua Sa Chi Thành. Lôi Mông nghe hư vậy có vẻ muốn đáp lại nhưng mà bị ánh mắt của Dương Phong ngăn cản nên buồn bực cô cùng.
Dương Phong mặt không đổi sắc hỏi:”Thiên Chúc Thành rất là xa cô nương như thế nào tới đây?”
“Ức cũng là ta tham gia cùng các dong binh đoàn, trên đường tới đây đều đi như vậy mà.”Dừng lại một chút nàng lại móc vài vài thủy tinh tệ.”Ta có tiền, có thể trả thù lao mà. Dù … hơi ít một chút … không có nhiều lắm.”
Thiếu nữ bây giờ hoàn toàn đội lốt một tiểu cô nương ham chơi bỏ nhà đi, khi nói chuyện lại dùng ánh mắt đầy vẻ “cún con” nhìn mấy người trong dong bình đoàn, tất nhiên là lực sát thương mạnh mẽ vô cùng.
Vị nữ chiến sĩ kia nhìn thì có vẽ rất là táo bạo nhưng mà nàng lại rất thương người, nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn này đi lưu lãng giữa chốn đời hung hiểm này, thật sự quá nguy hiểm, huống chi nàng xinh như vậy lỡ gặp sắc lang hay rơi vào tay ma thú thì sao, hậu quả khó mà nghĩ được.
Vì thế nàng mới nói giúp:” Đoàn trưởng, dù sao chúng ta cũng đi chung đường hay là giúp nàng ta, mang theo nàng cũng được mà”.
Dương Phong cúi đầu nhìn thiếu nữ tuổi trẻ khí chất bất phàm có vẻ mang nhiều phong phạm tiểu thư nhà phú quí, cho nên gật đầu:”Được, nhưng không thể quên qui tắc của dong binh đoàn chúng ta cùng lúc tiếp nhận hai nhiệm vụ phải tryưng cầu ý của vị chủ trước.”
Nói rồi hắn tới chổ Hàn đai hộ nói khẽ vài câu vào tai lão.
Một lát sau hắn quay lại:”Hàn đại hộ đồng ý, bất quá là có điều kiện, ngươi phải chấp nhận an bài của chúng ta không thể chạy loạn khắp nơi, cũng không thể làm bậy.”
Thiếu nữ nghe vậy liền nói:”Cám ơn các vị đại ca đại tỉ, ta sẽ chú ý.”
Dương Phong mỉm cười:”Cô nên cảm tạ hàn Đại hộ, hắn là vị cố chủ tốt, dễ nói chuyện, nếu không chúng ta cũng không giúp được.”
Thiếu nữ lấy ra một đống thùy tinh tệ:”Đây là tiền tiêu phí.”
Nàng có chút bất đắc dĩ nói:”Ta biết là hơi thiếu một chút …”
Số thủy tinh tê này đối với thương gia hay kẻ nghèo như Cổ Diêu thì có thể là rất lớn nhưng dùng để thanh toán cho dong binh thì hơi bạc <@bèo>.
Dương Phong chỉ lấy một khỏa rồi nói:”Ta chỉ lấy thế này còn bao nhiêu ngươi cứ giữ lại, dù sao cũng là thuận đường.” Hiển nhiên hắn làm thế là vì lòng tốt người ta con nhà phú quí, cẩm ý ngọc thực, nói có vẻ hơi quá nhưng chổ tiền đó chắc gì đủ cho nàng dùng, vậy nên hắn không lấy lưu lại toàn bộ cho nàng dìng.
Một thủy tinh tệ tất nhiên chỉ là tượng trưng mà thôi, dong binh làm chuyện cho người khác bình thường phải ít nhất một kim tệ.
Thiếu nữ cuống quít tạ ơn:”Kỵ sĩ đại ca huynh thật là người tốt.”
Dương Phong khoát tay:”Không cần đâu, có thu thập đồ vật gì không vậy thì nhanh lên một chút mà chuẩn bị tốt, vì chúng ta sắp xuất phát.”
“Vật thì không có nhưng có chuyện cần phải làm.”
Nói rồi hướng về phía hậu viện mà đi trên đường nhìn Cô Diêu một cái đầy ý tứ.
Cổ Diêu hiểu ý nàng , đang âu sầu không biết lấy thù lao thế nào vây mà giờ nàng chủ động rùi.
Gái đẹp ... đôi lúc vẫn có thể … tin. <@rồi đây con sẽ khổ >
“Lão bản ta đi lấy chút rượu!” Cổ Diêu hóa thành làn khói hướng về phía hậu viện mà đi.
Hai người đi tới chổ không ai thấy mới dừng lại, thiếu nữ lấy ra đống thủy tinh tệ.
Lúc này nàng không đưa mà trực tiếp ném thẳng cho Cổ Diêu.
Cổ Diêu cuốn quit chạy theo mà đỡ cứ lo nó bị rơi xuống mà vỡ tan hết.
Run rẩy mở túi ra, một làn bạch quang xinh đẹp vô cùng hiện ra, làm cho Cổ Diêu không còn chút máu, hạnh phúc muốn xỉu.
Cẩn thận mang tiền cất vào túi của mình, Cổ Diêu mới ‘lễ phép’ nói: ”Cảm ơn chúc cô thượng lộ bình an.” <@Hạ lộ nằm ngang>
Thiếu nữ cười:”Không là chúc cho chúng ta thượng lộ bình an.”
Hai câu này có khác gì nhau nhiều đâu chỉ là “ta” và “chúng ta” mà thôi, Cổ Diêu còn chưa hiểu ý tứ nhưng thấy nàng đã cười quỉ dị nên run run hỏi:”Cô muốn làm gì?”
“Ta nói là ngươi cũng phải đi theo!”
Bàn tay thiếu nữ bóp cổ Cổ Diêu làm cho hắn thấy không thể tự chủ, miệng tự há ra, không còn nghe theo lời của thần kinh nữa.
Thấy như vậy thiếu nữ ấy tả chưởng nhét vào miệng Cổ Diêu cái gì đó hôi vô cùng cứ theo dịch vi mà chảy thẳng xuống cổ.
Cổ Diêu hoảng hốt:”Cô, cô làm gì?”
Thiếu nữ cười dài nói:”Cũng không có gì chỉ là cho ngươi ăn “Củư Chuyển phệ hồn đan’’ gì gì thôi mà.”
Tên của nó làm cho Cổ Diêu có dự cảm không tốt:”Có ... có ... có tác dụng gì thế?”