Sư phụ nàng trước kia ở công cụ YY câu thường xuyên nhất nói trong lời nói chính là: " đồ đệ ta như thế nào rồi ? đồ đệ ta đang làm cái gì ..."
Bây giờ nhớ lại, trong lòng nàng thật đúng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ách...
Đồ đệ đều là đến để đòi nợ sư phụ a!
Luân Hồi Ngàn Năm phải làm đội trưởng, lại tiến cử vào tổ một Thiên Cơ cấp 65, kêu là Nam Cung Thiên Ngưu, nghe bộ dáng bọn họ nói chuyện, hẳn đúng thật sự là bằng hữu.
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: (chủy ) lão tử sao lại được ngươi chiếu cố thế này!
đoàn đội lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: bây giờ không phải là kêu ngươi đến xoát rồi sao?
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: thí! Ngươi là dạy đồ đệ, nhân tiện mang lão tử đi theo chứ gì?
đoàn đội lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: (xao mõ) sai! Là ta dạy đồ đệ của đồ đệ, thuận tiện mang ngươi theo thôi.
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: ... không phải ngươi chứ? Tự nhiên ngay cả đồ tôn cũng muốn quản? Ngươi từ khi nào thì biến thành lão mụ tử vậy hả? Này có ý gì cứ nói ra đi, ta không cười huynh đệ đâu?
đoàn đội lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: câm miệng đi! Ngươi rốt cuộc tới là có đến hay không?
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: nếu không để ta làm đồ đệ cho ngươi cũng được! Bằng không để cho đồ đệ của đồ đệ ngươi tự xử đi!
đoàn đội - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (lưu hãn)
đoàn đội lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: ngươi ít nói nhảm đi, mau chạy nhanh tới đây để tiến bản!
Tiến bản, thêm trạng thái, Luân Hồi Ngàn Năm cưỡi thần thú Phượng Hoàng, bảo chúng ta cùng lên ngựa đi theo, sau đó liền tiến vào Khảm Thủy tìm BOSS Ma Đạt Đồ.
Xuống ngựa, Luân Lồi Ngàn Năm thay lòng đổi dạ ma đàn quái, nàng chỉ cần đứng tại chỗ mở Bát Môn, xoay lại thì thấy phá giáp Ma Đạt Đồ bất lực, Bát Môn không có, lại dùng Diệu Thủ bổ sung huyết cho Mạch Thượng Sơ Huân và Nam Cung Thiên Ngưu.
Luân Lồi Ngàn Năm anh không cần nàng quản, bởi vì với cấp bậc của anh, kháng giả bản quái cơ bản không cần phải bổ sung huyết.
Nam Cung Thiên Ngưu vừa đánh quái vừa cảm thán: "hai thầy trò nhà này phối hợp cũng thật ăn ý!"
Hắn làm sao mà biết, nàng từ lúc mới bắt đầu chơi đến khi có thể vào bản sao, đều là do Luân Lồi Ngàn Năm anh mang nàng theo , nếy không phải ngàn lần thì cũng có đến trăm lần, không ăn ý làm sao được, thường thường dù chỉ là một động tác, cũng có thể biết đối phương muốn làm gì, ngay cả lời cũng không cần phải nói với nhau.
Sauk hi giết hếttiểu quái cùng boss Ma Đạt Đồ, bọn họ lấy được mũ giáp cùng trung tâm ngọc đái của boss, Luân Lồi Ngàn Năm thấy Mạch Thượng Sơ Huân mặc Phi Thiên Bộ, thì liền trực tiếp phân mũ giáp cho Nam Cung, còn đai lưng thì đem phân cho nàng.
Mạch Thượng Sơ Huân cũng không nói gì, cái chính là một tấc cũng không rời khỏi nàng, nàng đánh quái nào thì hắn liền đánh quái đó, nàng trong lòng không khỏi bồn chồn: tiểu đồ đệ huyên náo của nàng đâu mất rồi?
Đến cửa Khảm Thủy Kiếm Hồn, Nam Cung Thiên Ngưu vui vẻ chạy đi lên sờ sờ mó mó, kết quả là lấy ra được cái tử tự hồ lô, vô cùng đau đớn tự mắng chính mình tay thối.
đoàn đội lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: chúng ta đi ra ngoài đi, mở thực bản.
Khảm Thủy động thực ra vốn là một kiếm vực, bên trong tiểu quái vô cùng biến thái, nàng từng tận mắt chứng kiến gần hai vạn huyết của một Dịch Kiếm trong nháy mắt biến mất.
Luân Hồi Ngàn Năm thay đổi thần thú kỳ lân, từ từ bước vào, cũng bảoNam Cung Thiên Ngưu không cần đánh quái, chỉ cần bảo vệ nàng cho tốt.
Vừa dứt lời, Nam Cung Thiên Ngưu đã bị mỗ chỉ tàng tiểu quái ở trong góc doạ chết, Mạch Thượng Sơ Huân thấy đám tiểu quái kia chạy đến tấn công nàng, liền chạy ra trước hứng đỡ đem cừu hận lôi đi chỗ khác, Bát Môn của nàng khoảng cách thời gian chưa tới, chỉ có thể cấp cho Luân Hồi Ngàn Năm quăng thanh minh,sau đó liền xoay quacấp cho tiểu đồ đệ nghịch chuyển. Bất đắc dĩ tiểu đồ đệ của nàng thật sự là còn rất non kém, chờ đến khi Luân Hồi Ngàn Năm quay lại bên đây tiếp quái, thì hắn đã muốn hắc bạch .
Giải quyết xong đám tiểu quái, nàng bắt đầu dùng thất tinh gọi hồn, Nam Cung Thiên Ngưu đứng lên chủy bàn than thở: "Đám tiểu quái này đánh người thực đau quá!" Sau đó lại óan hận cùng Luân Hồi Ngàn Năm: "Ngươi bắt lão tử bảo hộ đồ đệ của ngươi, ai bảo hộ lão tử đây a? Ngươi nhanh một chút lại đây tiếp quái đi, lão tử có thể chết a!"
đoàn đội lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: ngươi da dày thịt béo , chết thì chết đi! Miễn đồ đệ của ta bất tử là được, thêm long trận, tiếp tục đi đừng đứng đó mà cằn nhằn nữa.
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: (lật bàn) ngươi thật là biết bao che cho con ha!
đoàn đội - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: ...
Thực bản Kiếm Hồn BOSS, mỗi lần xoá sạch 4% huyết sẽ vừa thân xoát tiểu quái, lúc Luân Hồi Ngàn Năm kháng BOSS, nàngbổ sung lượng huyết cho anh liền bị tiểu quái tìm tới . Vì thế Nam Cung Thiên Ngưu phải đứng ở bên cạnh nàng, phụ trách giết sạch tiểu quái, Mạch Thượng Sơ Huân phụ trách xem xét.
Lúc vừa mới bắt đầu thì khá hoàn hảo, sau đó do tiểu quái ngày càng ra nhiều, Nam Cung Thiên Ngưu dần dần chiêu thức không chịu nổi, Mạch Thượng Sơ Huân nhất thưởng cừu hận liền kéo đến, Luân Hồi Ngàn Năm không thể quay qua bên đây trợ giúp, BOSS vì thế mà thoát mãn huyết ?!
đoàn đội lãnh tụ - Luân Hồi Ngàn Năm: (lật bàn) lão Ngưu, ngươi có thể hay không bảo vệ cho đồ đệ của ta hả?
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: (chủy) lão tử mới chơi vài ngày? Thao tác chưa tốt, trang bị cũng không tốt, thì có biện pháp nào khác chứ?
Cửa sổ chat riêng –Mạch Thượng Sơ Huân nói với nàng: sư phụ, hay chúng đi ra ngoài đi! Không xoát nữa.
Nàng quay lại đi bang phái, Quan Công , Tiểu Nấm bọn họ không có ai login, đang phân vân xem nên làm thế nào thì di động trên bàn vang lên, vừa cầm lấy thì thấy là Lạc Thủy Thanh Hoằng anh gọi về.
"Nha đầu, em dậy rồi sao?"
"Anh bây giờ có rảnh không?"
"đang nghỉ trưa, có rảnh, làm sao vậy?"
"Thượng hào bang đánh BOSS đi!"
"Vốn định gọi cho em để chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm ..."
"Buổi tối chúng ta hãy ăn đi! Anh nhanh nhanh thượng hào đi!"
"..."
Lúc Lạc Thủy Thanh Hoằng thượng hào, nàng dùng vai trò đội trưởng, tiến đoàn anh, Luân Hồi Ngàn Năm và Mạch Thượng Sơ Huân đều không nói chuyện, duy chỉ có Nam Cung Thiên Ngưu lên tiếng.
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: ai u uy ! đây không phải là bảng thượng trang bị đại thần sao? Ngàn Năm, bằng hữu của ngươi?
đoàn đội - Luân Hồi Ngàn Năm: không phải.
đoàn đội lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: anh nhanh vào đi, Kiếm Hồn ở nơi này.
Lúc Lạc Thủy Thanh Hoằng vào bản, còn không quên quay lại giải thích cùng Nam Cung.
đoàn đội - Lạc Thủy Thanh Hoằng: (cử xoa) ta là lão công của Xướng Trễ.
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: ...
Lạc Thủy Thanh Hoằng nhanh chóng tiến vào, cầm kiếm chạy thẳng đến BOSS, Luân Hồi Ngàn Năm cũng không tranh giành với anh, thối lui đến bên cạnh nàng đánh tiểu quái, Nam Cung Thiên Ngưu thì rảnh tay rảnh chân liên tiếp cúi người kiểm tiền.
hệ thống nêu lên - ngươi nhặt được 3 đồng... Ngươi nhặt được 5 đồng...
GM, cư nhiên có người so với nàng còn tham tiền hơn nữa sao?
Chỉ có Mạch Thượng Sơ Huân vẫn đứng yên bất động, không hiểu được hắn đang làm cái gì.
Sau khi hai đại thần giải quyết xongBOSS, Nam Cung Thiên Ngưu lại chạy lên thu nhặt chiến lợi phẩm, vật phẩm thu được thật sự làm cho nàng không còn lời nào để nói … lấy được hai cái tử trang, một cái là cho Vũ Mao dùng là túi tên, một cái là cho Hoang Hỏa dùng là vỏ đao.
đoàn đội - Nam Cung Thiên Ngưu: Tiểu Vũ mao, ngươi có phải nên cám ơn ta a?
Mạch Thượng Sơ Huân vẫn kiên trì không hé răng.
đoàn đội lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (xoay quanh) Ngưu ca, ta thay mặt đồ đệ ta cám ơn ngươi, ha ha!
Bởi vì Nam Cung Thiên Ngưu nhặt được một đống rách nát, nàng chỉ lấy một thứ mà tiểu đồ đệ cần dùng là túi tên. Thật vất vả lục lọi đến khi tìm được rồi, vừa muốn phân cho hắn thì chỉ thấy màn hình hiện lên dòng chữ… Mạch Thượng Sơ Huân rời khỏi đoàn đội.
Nàng nghĩ đến khả năng tiểu đồ đệ điểm nhấn nhầm phím nào đó, liền hướng hắn gửi đi lời mời gia nhập tổ đội.
Cửa sổ chat riêng – nàng nói với Mạch Thượng Sơ Huân: đồ nhi, trang bị phân cho ngươi còn chưa lấy! Mau trở lại đi!
hệ thống nêu lên -Mạch Thượng Sơ Huân cự tuyệt lời mời gia nhập tổ đội của nàng.
Cửa sổ chat riêng – nàng nói với Mạch Thượng Sơ Huân: (lật bàn) đồ nhi quá đáng! nhanh chóng gia nhập tổ đội lại cho ta!
Cửa sổ chat riêng –Mạch Thượng Sơ Huân nói với nàng: sư phụ, ta không vào đâu, chờ ngươi đi ra ngoài đón ta.
GM,chẳng lẽ tiểu đồ đệ của nàng cũng có chu kỳ sinh lý hàng tháng sao?
đoàn đội - Lạc Thủy Thanh Hoằng: nha đầu, anh phải log out đây, buổi tối em muốn ăn cái gì?
đoàn đội lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (run lên) tùy anh đi!
Lạc Thủy Thanh Hoằng logout, mọi người trong tổ đội cũng nhanh chóng ra bản, Luân Hồi Ngàn Năm giao dịch cho nàng hơn hai trăm thảo tinh thất sắc hoa.
bạn tốt -Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: cho ngươi trang phục cầm để thay đổi, bộ trang phục Kinh Nga trước kia rất đẹp .
bạn tốt - nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: sư phụ, anh làm thế nào mà có nhiều thất sắc hoa như vậy a?
bạn tốt - Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: đêm qua đánh quái thu được , anh giữ trong tay cũng vô dụng.
Trong lòng nàng là rõ ràng nhất, cho dù anh có không làm gì, cả đêm đánh quái, cũng không có khả năng thu được nhiều thảo tinh thất sắc hoa như vậy, không phải là anh cố ý thu nhặt cho nàng sao. Nhưng là tại sao anh lại không nói thật chon àng biết? Chẳng lẽ còn sợ nàng không chịu nhận?
bạn tốt - Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: đồ đệ... em ở chỗ hắn ta, đã quen chưa?
bạn tốt - nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: ách, cũng rất tốt.
bạn tốt - Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: hai người tính khi nào thì kết hôn?
Một câu cũng là câu hỏi của chính bản thân nàng.
Kết hôn? Này, chuyện này thật đúng là nàng không nghĩ tới...
bạn tốt - Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: nếu cảm thấy hợp nhau, thì cũng nên sớm một chút kết hôn đi! Như vậy cũng tốt cho sư phụ...
Anh nói đến đây bỗng nhiên dừng lại , nàng thấy khó hiểu truy vấn: "Cũng tốt cái gì?"
Đợi một hồi lâu sau, anh mới trả lời: "Cũng tốt là sư phụ yên tâm hơn."
bạn tốt - nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: (che miệng cười trộm) sư phụ, nếu để cho người khác nghe thấy những lời này, không biết còn tưởng rằng anh là cha của em đó!
bạn tốt - Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: em vẫn không chừa cái tật nói năng không đứng đắn !
bạn tốt - nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: (đắc sắt) sư phụ, đến lúc đó anh có thể tới làm chủ hôn của em được không! Em sẽ gắn trước ngực anh một cái thiếp cái điều, viết: nhà gái tộc trưởng.
bạn tốt - Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: (tìm ra manh mối) đừng nháo! Ngoan ngoãn , đến lúc đó sư phụ sẽ cho emhai bao khỏa lôi chui làm hồng bao.
bạn tốt - nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: (lăn lộn) chỉ có hai khỏa thôi ư? Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đưa thêm đối nhi hồng cánh làm đồ cưới a!
Nam Cung Thiên Ngưu đứng chờ bên cạnh thật không thể kiên nhẫn được nữa, chống sống dao ủy khuất nhìn hai thầy trò nàng nói chuyện.
phụ cận - Nam Cung Thiên Ngưu: cứ ở đây nói mấy cái chuyện nhảm nhí này làm gì? Nếu nhàn rỗi quá không có việc gì làm thì đi Kiến Mộc, giúp lão tử xoát lưỡng thủ trạc còn hơn.
phụ cận - Luân Hồi Ngàn Năm: đồ đệ ta mệt mỏi rồi, không đi đâu , ta đi cùng ngươi.
bạn tốt – nàng nói với Luân Hồi Ngàn: (cử xoa) sư phụ, em không phiền anh nữa!
bạn tốt - Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: đừng cứ ngồi trước máy tính chơi trò chơi nữa, em chưa ăn cơm trưa sao? Phải đúng giờ ăn cơm, đúng giờ ngủ, chăm sóc bản thân mình tốt một chút...
bạn tốt - nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: ...
Luân Hồi Ngàn Năm xoay người lên ngựa,thân ảnh càng lúc càng xa, ngân phát quyết tuyết, trong gió nhẹ nhàng, cuối cùng ở Lôi Trạch Thủy Động thần thạch, hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất.
Cửa sổ chat riêng -Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: đồ đệ, về sau nếu hắn dám khi dễ em, nhớ rõ là phải nói cho sư phụ.
Cửa sổ chat riêng - nàng nói với Luân Hồi Ngàn Năm: (rớt xuống) lão nhân gia ngài còn muốn giết đến chân nhân PK sao?
Cửa sổ chat riêng - Luân Hồi Ngàn Năm nói với nàng: cũng không chắc!
Anh nói xong, lại bổ sung một câu: "cho dù là chân nhân PK, hắn cũng không phải là đối thủ của sư phụ em."
Nàng liền tổ thượng hắn, trong lòng âm thầm cảm thán: ai da! không phải là các sư phụ kiếp trước đều là thiếu nợ đồ đệ của mình sao? Cho nên kiếp này đồ đệ mới có thể đến đòi nợ như vậy a?
Lúc nàng tìm được Mạch Thượng Sơ Huân,hắn đang ở Mộc Khắc thôn đánh lão hổ, cát đằng một cái, lê hoa một mảnh, đập vào mắt nàng chỉ toàn là thi thể của hổ khắp nơi trên mặt đất.
Nhớ lại mới hôm nào đó, cái người bị mãnh hổ loạn miệng cắn chết, năm trên mặt đất lăn lộn làm nũng nói với nàng "Sư phụ ôm một cái!" Tiểu đồ đệ của nàng nay đã trở thành một trangthợ săn dũng mãnh quả cảm... Ách, hoặc cũng là có thể so sánh với Võ Tòng đánh hổ?
Không biết vì sao, trong lòng nàng lại trào lên cảm giác ảm đạm phiền muộn...
Tiểu đồ đệ trưởng thành, người làm sư phụ như nàng cũng nên lui về tuyến sau rồi? Không biết, Luân Hồi Ngàn Năm anh cũng có cái cảm thụ giống như vậy?
Nàng bước qua, nâng tay cấp cho hắn bản nhuận mạch, biết là việc không cần thiết, nhưng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, vẫn là muốn bỏ thêm vào cho tiểu đồ đệ.
Trong trò chơi này, từng môn phái tham gia đều có thói quen nghề nghiệp của riêng mình, ví dụ như Quỷ Quái thì thích ẩn thân, Hoang Hỏa thì thích đi bạo, Thiên Cơ thì thích quải điểu trận, Dịch Kiếm thì thích thải ván trượt, Vân Lộc thích phong đằng vân.
Cái khác nhau là, thói quen của người khác là chính mình dưỡng thành , còn thói quen của Băng Tâm thì lại do người khác dưỡng thành .
Bởi vì rất nhiều người vừa thấy Băng Tâm câu đầu tiên là nói "Chào!", câu thứ hai đó là "Cấp bản mạch đi!", cho nên dần tạo thành thói quen,các Băng Tâm khi gặp người quen, cũng chủ động tự thêm bản mạch.
Mạch Thượng Sơ Huân trên tay động tác vẫn chưa ngừng, hỏa tích giống như yên hoa ở giữa đàn hổ nổ tung.
đội ngũ lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (cử xoa cười to) đồ nhi, có chuyện gì không vui, nói ra đi sư phụ giúp ngươi giải tỏa !
đội ngũ - Mạch Thượng Sơ Huân: ...
đội ngũ - Mạch Thượng Sơ Huân: sư phụ, thấy ta không vui, có phải ngươi cũng vẫn vui vẻ ?
đội ngũ lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (tìm ra manh mối) sao có thể a! Sư phụ đương nhiên hy vọng ngươi có thể lúc nào cũng vui vẻ .
Mạch Thượng Sơ Huân thu cung bước đến trước mặt nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
hệ thống nêu lên - Mạch Thượng Sơ Huân ôn nhu ôm nàng.
Nàng đang cứng họng không biết phải nói gì trong lòng thầm nghĩ hắn ta có phải là muốn ôm chết nàng hay không đây?
đội ngũ - Mạch Thượng Sơ Huân: sư phụ, nếu như thích một người, thì sẽ hy vọng nàng mỗi ngày đều có thể vui vẻ, đúng không?
đội ngũ lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: đúng vậy!
đội ngũ - Mạch Thượng Sơ Huân: sư phụ, nếu thích một người, thấy nàng vui vẻ thì chính mình cũng có thể vui vẻ, điều đó có thật không?
đội ngũ lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: đúng vậy!
đội ngũ - Mạch Thượng Sơ Huân: tại sao ta bây giờ nhìn ngươi như vậy thật sự vẫn không cảm thấy vui chứ?
đội ngũ lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: (lốc xoáy mắt) đợi chút, sư phụ có điểm choáng váng, ngươi làm cho ta loát loát, loát loát … đầu óc sư phụ chắc bị hỏng rồi? đồ nhi rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì a?
đội ngũ lãnh tụ - Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ: đồ nhi, ? nói cho sư phụ biết, vì sao ngươi cùng mọi người đánh quái? Vì sao không lấy trang bị liền lui đoàn? Khảm Thủy tên túi không phải là không tốt đâu , ngươi như thế nào lại không cần a? Bỏ lỡ lần này, lần sau lại xoát được cũng không biết là đến bao giờ, rất đáng tiếc a!
Tiểu đồ đệ ngừng một chút, đáp phi sở vấn: "Sư phụ, có vài thứ trong cuộc đời có phải là một khi lỡ bỏ qua, thì vĩnh viễn sẽ bỏ lỡ mất?"
Nàng vò đầu: "cái này khó mà nói! Có vài thứ đúng là có thể như vậy, nhưng có vài thứ có lẽ vẫn còn có đường vãn hồi."
"Thật sự là có thể vãn hồi sao?"
"Thử xem đi! Không thử làm sao mà biết..." Nói tới đây, nàng trong đầu linh quang chợt lóe, "Đồ nhi a! không phải là ngươi bị cô bé nhà ai bỏ? Có muốn sư phụ bày mưu tính kế cho ngươi hay không, giúp ngươi đem cô ta trở về?"
Tiểu đồ đệ lặng im không nói chuyện, điện thoại di động của nàng bất chợt lại vang lên.
Nàng cũng không nhìn màn hình trực tiếp bấm nút nhận, "Uy " một tiếng, bên kia đầu dây nửa ngày không nhúc nhích động tĩnh, đang bực mình là có ai đó ăn no lấy nàng làm trò đùa, chợt nghe bên kia đầu dây có người mở miệng nói: "Xướng Trễ, anh có thể gặp em không?"
Nàng toàn thân chấn động.
GM, người này không phải giám khảo mỹ thuật tạo hình, du học rùa biển, Lucas người hâm mộ sao?
Nàng còn chưa kịp trả lời, di động lại một lần nữa rung lên, vừa thấy tên Hác Hiểu Lôi hiện ra trên màn hình nàng vôi nói nhanh với Ngôn Hạo "Ngươi đợi lát nữa đi!", liền đem điện thoại của anh để ở chế độ chờ tiếp điện thoại của Hác Hiểu Lôi .
Thái độ của Hác Hiểu Lôi, khác xa với Ngôn hạo ôn nhu hiền lành, đổ ập xuống chính là một tiếng rít to: "Ngươi chết chỗ nào rồi vậy?!"
Nàng thực sự không biết nên giải thích với nàng ta như thế nào,về việcbản thân mình đang ở tại nhà của một nam nhân, hơn nữa đã bị người đem ra ăn sạch?!
Nàng chỉ có thể nói cho nàng ta, bản thân nàng hiện tại rất mạnh khỏe, không thiếu cái tay cái chân nào, cũng không lưu lạc đầu đường xó chợ, càng không có bị phơi thây nơi hoang dã ,chỉ là nàng đang đi du lịch, đi bộ, ngắm phong cảnh, mong nàng ta lão nhân gia không cần lo lắng cho nàng.
Hác Hiểu Lôi sau khi thông suốt, cũng vui vẻ dặn dò nàng: " không đủ tiền thì nói với tỷ, một mình độc thân bên ngoài, chuyện quan trọng là phải cẩn thận, trăm ngàn đừng để cho bọn ăn mày lừa bán !" Nghĩ nghĩ, lại nói: "Kỳ thật tỷ cũng không cần quá lo lắng, phỏng chừng bọn ăn mày thấy ngươi, cũng có thể bị ngươi dọ chạy chết rồi...không lo còn có thể đem ngươi lừa bán a"
Nàng nghe xong câu dăn dò chân thành cuối cùng thiếu chút nữa là ném điện thoại vào tường!
Giải quyết xong chuyện của Hác Hiểu Lôi, nàng lại quay qua giải quyết chuyện của Ngôn hạo, lần này không cần dài dòng, lưu loát, ngắn gọn, chỉ hai từ … "Không gặp!" .
Tắt điện thoại, trở lại trò chơi, tiểu đồ đệ đã không còn ở đó, chỉ để lại một tin nhắn: "Sư phụ, ta có việc, log out trước."
Ngay sau đó, di động xuất hiện một tin nhắn: "Xướng Trễ,anh ở cửa công viên Nam Kinh Lộ Trung Sơn chờ em , cho dù em có không đến, anh vẫn chờ."
Nàng xem tin nhắn một cách khinh thường, trong lòng nói: vậy thì ngươi cứ chờ đi! Tốt nhất là chờ đến thành đá thì thôi, cái màn diễn khổ nhục kế này có dùng với ta cũng vô dụng!
Buổi chiều khoảng 3 giờ,đám Quái Thú tan học login, tha nàng đi bản sao, xoát được một bộ tàng kim, hình Thiên Song, nàng mệt mỏi gì cũng đều quên hết.
Buổi tối Lạc Thủy Thanh Hoằng anh trở về, mua rất nhiều thứ này thứ nọ, nào là thiêu kê bái áp tương giò heo, nào là long nhãn táo đỏ nhuận sữa, nàng chột dạ hỏi anh: "anh mua cho ai đang ở cữ à?"
Anh không thèm đếm xỉa đến giọng điệu ngớ ngẩn của nàng: "Là mua cho em!"
Đại thần, anh chẳng lẽ tính đem nàng nuôi cho phát phì, để dành cuối năm ăn thịt hay sao?
Sau khi ăn cơm chiều, vẫn là cảnh hai người tự ai nấy ốm lấy máy tính ngồi đối diện nhau, nàng thì chơi trò chơi, còn Lạc Thủy Thanh Hoằng anh ngồi viết báo biểu gì đó cho cuộc họp ngày mai.
Công cụ YY rất là náo nhiệt, mọi người vẫn còn náo nức thảo luận buổi họp mắt vui vẻ ngày hôm đó, bộ dáng vẫn còn rất hưng phấn.
Sau đó, Quan Công nhắn tin kêu Lạc Thủy Thanh Hoằng thượng hào mang hắn đến bản sao ruộng đồng xanh tươi, Lạc Thủy anh nói đợi lát nữa vì anh đang có việc phải làm.
Quan Công liền uy hiếp nói: "Nếu ngươi không đến, lão tử liền đem vợ ngươi ném cho Vạn Khuê làm vợ kế!" (Vạn Khuê: là BOSS thứ nhất của bản sao ruộng đồng xanh tươi) Lạc Thủy Thanh Hoằng nghe hắn hăm doạ thế mới buông báo biểu thượng hào.
Lúc đấu võ, Lạc Thủy Thanh Hoằng có điểm không tập trung, nàng nghi ngờ bước qua thì thấy anh vội vàng tắt màn hình quay lại nói chuyện phiếm với nàng.
Nàng trong lòng không khỏi hồ nghi nói: "anh nha có khi nào lại là một bên hạ bản, một bên nói chuyện với cô bé nào đó?"
Cuối cùng thì BOSS cũng bị bọn họ đánh bại, Quan Công đang hý hửng chia chắc chiến lợi phẩm, Lạc Thủy Thanh Hoằng không thèm để ý đến, đứng dậy bước lại bên, ngả ngớn đừa giỡn năm trên đùi nàng...
Sau khi cái hôn triền miên nồng nhiệt qua đi, anh khẽ vuốt mơi nàng, nhẹ giọng nỉ non: "cuối tuần này, chúng ta đến nhà chào hỏi ba mẹ em một chút đi, nếu bọn họ đồng ý,chúng ta liền kết hôn! Được chứ?"
Nàng nghe thấy vậy, giống như bị thiên lôi đánh trên đỉnh đầu, nháy mắt cả người bất động.
Lạc Thủy Thanh Hoằng thấy thế, vẻ mặt có chút đe doạ nắm thật chặt eo nàng.
"Như thế nào? Em không muốn gả cho anh?"
Lúc ấy tại công cụ YY, Quan Công xả cổ họng la lên: "Lạc Thủy, thừa cái Tiêu Vân Hà không có người muốn lấy, hỏi Xướng Trễ nhà ngươi có muốn hay không? Nàng không phải rất thích thu thập trang bị sao?"
Nàng mượn cơ hội chuyển hướng đề tài: "Quan công gọi anh đấy!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng không thèm để ý vẫn bất động, nhíu mày lặp lại hỏi: "Em không muốn sao?"
Nàng khẽ tránh khỏi vòng ôm của anh, tính ngồi thẳng dậy để nghĩ cách nói chuyện, thì bị anhlật ngược nàng ở dưới thân,bắt đầu hôn nàng đến nỗi thiên hôn địa ám.
Quan Công chờ sốt ruột , kéo cao giọng ồn ào: "Hai ngươi đang làm gì đó? Có muốn lấy hay không!"
Sau một lúc lâu, Muốn Mạng Ngươi Ba Ngàn nhỏ giọng ngập ngừng hỏi: "chắc không phải đang làm cái chuyện không nên làm ấy chứ?"
Tiểu Nấm: "Làm chuyện gì vậy a? Cũng không thèm trả lời lấy một tiếng?"
Tư Mật Đạt: "ách, ngươi rốt cuộc có đầu óc không vậy hả? Ngươi nói xem cô nam quả nữ sống chung một nhà, có thể làm chuyện gì nữa?"
Mọi người trầm mặc, theo sau là những tiếng hì hì, xích xích cười trộm.
Nàng thường tự xưng là da mặt có thể so sánh với tường thành, bây giờ đã muốn nóng như thể trứng bị chần nước sôi.
Lạc Thủy Thanh Hoằng phản ứng bình tĩnh đem máy tính đóng lại ,rồi ôn nhu ôm nàng bế đến bên giường, vẫn tiếp tục nụ hôn còn đang dang dỡtừ từ hôn xuống cổ nàng, hôn xuống...
Ngay lúc nàng bị nụ hôn trêu chọc đến cả người nóng bừng,chân tay vô lực nhũn ra thì anh đột nhiên ngừng lại, khe khẽ hôn lên vành tai nàng rồi dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn … "Nha đầu, em thích anh chứ?"
Nàng một trận run rẩy, cực độ muốn tìm chỗ giải toả sự bất mãn, tay ôm ngang lưng anh, chủ động hôn môi anh, phấn khởi phản công.
Bất quá là sự thật đã được chứng minh, nếu nam nhân không nghĩ tới thì nữ nhân cho dù có dùng hết thủ đoạn, cũng không sao làm thành chuyện này a! A a a a a!
Cuối cùng, nàng rốt cục cũng không nhịn được việc Lạc Thủy Thanh Hoằng dùng tóc mai của anh khiêu khích chạm nhẹ vào vành tai nàng dụ hoặc khiêu khích, toàn thân nóng bỏng đành mặt dày nói ra chữ "Thích".
GM, không phải là nàng không thích, mà tự mở miệng nói thích anh so với chủ động tấn công hôn anh thì còn khó khăn hơn gấp vạn lần a!
Sau cơn triền miên kích tình,Lạc Thủy Thanh Hoằng mặc quần áo tí6p tục ngồi trước máy tính chiến đấu với bảng biểu lúc nãy vẫn chưa hoàn thành, còn nàng lại ôm chăn trằn trọc suy nhgĩ miên man, đơn giản là vì …. bên ngoài trời đang mưa .
Trận mưa này, bắt đầu rớt hạt từ 9 giờ tối đến hơn 12 đêm chẳng những không ngừng ngược lại ngày càng nặng hạt.
Lạc Thủy Thanh Hoằng làm xong công việc liền đi tắm rửa rồi chui vào chăn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
Nàng đem mặt giấu vào cánh tay anh giọng buồn bã trả lời: "Chờ anh ..."
Lạc Thủy Thanh Hoằng cầmlấy bàn tay của nàng, đặt trên môi khẽ hôn.
"Nha đầu, em thích cái kiểu hôn lễ như thế nào, áo cưới ra sao?"
Nàng biểu hiện kinh ngạc: "Bây giờ chúng ta thảo luận vấn đề này, có phải hơi sớm hay không?"
"Sao vậy? Hay em sợ cha mẹ em không đồng ý?"
"Không, là em sợ cha mẹ anh không đồng ý!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng lại cười rất thoải mái: "Không sao, ý kiến của bọn họ không quan trọng, quan trọng là em… em đồng ý chứ?"
Thật sự cho tới bây giờ, trong lòng nàng cũng vẫn có nhiều gút mắc muốn hỏi anh.
Kết quả là, nàng cố thu hết dũng khí, nghiêm trang hỏi: "Rốt cục là anh thích em vì cái gì?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng khẽ giật mình, nhìn sâu vào mắt nàng rồi ném ra một câu tương đương lời thoại kinh điển.
"Thích một người, cần có lý do sao?"
Nàng vô lực tranh luận với anh vấn đề rốt cuộc là "Cần" hay là "Không cần", đành phải đơn giản hỏi thẳng ra.
"Lúc anh gặp mặt em, chẳng lẽ lại trong lòng anh không có thất vọng hối hận tí nào sao? Chẳng lẽ không có ý định chạy trốn sao?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng trả lời rất rành mạch là rõ ràng.
"Không có!"
"Vì sao?"
Lạc thủy thanh hoằng trầm mặc trong chốc lát, khẽ nói: "Nha đầu, nếu không phải lúc trước ở trò chơi quen biết em, khả năng nếu gặp em đi ở trên đường, anh cũng sẽ không chú ý, nhưng sau khi đã ở trò chơi tiếp xúc với em lâu như vậy, đã hiểu biết lẫn nhau, tất cả những cái khác sẽ không còn quan trọng nữa …. Em có hiểu ý của anh không?"
Ách, hình như là có một chút hiểu ...nhưng thực ra vẫn còn rất mơ hồ.
"Nha đầu, em nói thử xem, nếu là nói thích một người, thì nên thích diện mạo bên ngoài của người đó hay là bản tính?"
Nàng trầm mặc không nói, trong lòng lại tự trả lời: đương nhiên là bản tính, bởi vì nếu nói ra là thích một người vì dung mạo bên ngoài không phải háo sắc hay sao?
Lạc Thủy Thanh Hoằng cúi xuống hôn nhẹ lên vết bớt trên thái dương nàng nói: "diện mạo bên ngoài kỳ thật là cũng chỉ giống như trò chơi mà thôi, khuôn mặt có đẹp đến mấy mà không có cá tính thì nhìn một thời gian cũng sẽ chán, thời gian sẽ trôi qua ai cũng sẽ trờ nên già nua, nhưng bản tính của một người là vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi , không phải đã có câu kêu “ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời “hay sao?"
Ách, bây giờ nàng hình như là … đã hiểu... Ý của anh là, thích nội tâm của nàng, cho nên không cần để ý đến vẻ bề ngoài xấu xí này?
Lạc Thủy Thanh Hoằng lại nói: "Bây giờ nói cách khác , giả sử như nếu sáng mai thức dậy, em phát hiện ra anh đột nhiên biến thành già nua,biến dạng , thì em có còn thích anh không?"
Nàng hơi ngẩn người, giọng điệu vô cùng đại sát phong cảnh nói: "Có thích hay không em cũng không rõ lắm, nhưng chạy trốn là khẳng định có!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng ánh mắt hơi nhíu lại, hận đến nghiến răng nghiến lợi, tay bắt đầu không yên phận chọc lét nàng, nàng bị anh làm nhột chịu không được chỉ còn cách cầu xin anh tha thứ "Thích thích, cho dù anh có biến thành Trư Bát Giới , em cũng thề sẽ không thay đổi!" Lúc ấy anh mới từ bỏ ý đồ chọc lét nàng.
Sau khi cả hai hồ nháo đến mệt nhoài, Lạc Thủy Thanh Hoằng thở hổn hển dựa vào đầu giường, nắm lấy cằm của nàng, lắc qua lắc lại: "Những gì em muốn hỏi cũng đã hỏi xong rồi, Bây giờ đến phiên anh hỏi, em nói đi! muốn hôn lễ kiểu gì, áo cưới như thế nào hả?"
Đồng tử nàng tối sầm lại, nhưng trong lòng nháy mắt bị vẻ lo lắng thay thế.
Nàng rúc sâu vào trong lòng anh, thì thào tự nói: "Em không cần hôn lễ, cũng không cần áo cưới, em chỉ hy vọng anh có thể vẫn đối với em như bây giờ... Kỳ thật cũng không cần lâu như vậy, một năm... Không, nửa năm là tốt rồi! Có thể để cho em giống như bây giờ cùng anh ở cùng một chỗ nửa năm là tốt rồi..."
Lạc Thủy Thanh Hoằng tay đang ôm hông hơi hơi run lên, sau đó đem tất cả bất an biến thành cái hôn thâm tình.
"Nha đầu ngốc, chúng ta có thời gian cả đời, gắn bó bên nhau..."
Nên nàng đến muốn trốn cũng không xong
Hôm sau, nàng cố ý xem tin tức buổi sáng, xác định không có tin "một thanh niên nam chết phơi thây ở công viên Trung Sơn ", lòng mới thở phào một cái .
Sau lại ngẫm nghĩ cảm thấy buồn cười, căn bản đầu của Ngôn Hạo cũng không phải là bị con lừa đá, làm sao có thể ở bên ngoài công viên chờ nàng đến tận bây giờ? Ách! Nàng chính là tự mình đa tình, buồn lo vô cớ...
Login vào game, nàng mở hào của mình làm nhiệm vụ hằng ngày, sau đó lại cùng song song mở hào của Lạc Thủy Thanh Hoằng tìm chỗ không có người nhặt tiền rụng.
Nhắc tới trồng cây, liền không thể không nói một câu: ngồi chờ vàng trên trời rơi xuống thật sự là kém phong thái a! (Lời Thần Kê: Thật là tội cho anh Đại Thần này a, bị nàng ta dùng hào của đại thần đi làm mấy cái chuyện kém phong thái a!)
Kiểm xong tiền, nàng lại quay về hào của mình, thấy một tin nhằn từ danh sách bạn tốt gửi đến, là Luân Hồi Ngàn Năm hỏi nàng có muốn làm nhiệm vụ Chu Thường hay không?
Nàng bỗng nhiên nhớ tới Lạc Thủy Thanh Hoằng vẫn chưa làm nhiệm vụ Chu Thường, liền hỏi Luân Hồi Ngàn Năm trong đội hình đã có mấy người? Luân Hồi Ngàn Năm trả lời, tổ đội chỉ mới có anh cùng lão Ngưu.
Nàng vào liền đội, mở ra danh sách bạn tốt của Lạc Thủy Thanh Hoằng ra, tính mở tên Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ để xin nhập đội, ai ngờ ngoài ý muốn nàng phát hiện tên Luân Hồi Ngàn Năm trong danh sách bạn tốt của Lạc Thủy Thanh Hoằng?!
GM, hai người này trước kia không phải là xung khắc như nước với lửa sao? Tự nhiên lại trở thành bạn tốt?
Nàng lúc trước cũng không nghĩ nhiều đến vậy, càng không nghĩ tới đi tra xét xem lịch sử nói chuyện phiếm của hai người bọn họ, thế cho nên bây giờ mỗi khi nhớ lại, đều hối tiếc không kịp.
Nếu lúc trước nàng có ý định tra xét, thì có lẽ có thể nhìn ra được một ít manh mối, có lẽ sẽ không khiến nàng tò mò như vậy, lại càng sẽ không cố tình xúc phạm tới một người vô tội như vậy... Chỉ tiếc, thời gian không thể nào quay trở lại, cho dù nàng có bao nhiêu cái "Nếu" hay "Có lẽ" thì cũng chỉ là uổng công...
Lúc đánh quái, Luân Hồi Ngàn Năm một mình một hào hự hự đánh quái như cu li,còn nàng, Lạc Thủy Thanh Hoằng và Nam Cung Thiên Ngưu ba người ung dung ngồi trên lưng ngựa thả diều a.
Nàng như thế nảo cũng vẫn cảm thấy sư phụ nàng Luân Hồi Ngàn Năm đúng là bị nàng hợp nhau áp bức đến nỗi thành con bò già cày ruộng... Được rồi, nàng thừa nhận nàng và nam nhân của mình đúng là có hành vi chiếm tiện nghi sư phụ nàng, đúng là không tốt a... Hai tay che mặt.
Khi nhiệm vụ Chu Thường đã làm được một nửa, nàng đột nhiên cảm giác đầu choáng váng vô lực, trong ngực hoảng hốt, bèn đứng dậy đi đến bên cửa sổ đứng trong chốc lát, lại uống thuốc cảm vẫn không thấy đỡ hơn chút nào, ngược lại còn có phần khó chịu hơn.
Nàng vội nói với Luân Hồi Ngàn Năm nàng có chút việc muốn đi ra ngoài, rồi nhanh chóng log out tắt máy tính bước đến sô pha nằm úp xuống , bất tri bất giác thế nào mà lại ngủ thiếp đi, đến tận lúc Lạc THủy Thanh Hoằng trở về khẽ lay nàng dậy.
Tỉnh dậy nàng vẫn cảm thất còn choáng váng, Lạc Thủy Thanh Hoằng nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, cuống quít hỏi nàng có phải bị bệnh hay không? Nàng không muốn anh lo nên chỉ nói không có việc gì, chỉ là do nàng ngủ hơi nhiều. Lạc Thủy Thanh Hoằng khẽ kéo nàng dậy nói vậy đừng ngủ nữa, đứng lên thử xem quần áo anh mua có vừa ý hay không.
Đến lúc này nàng mới để ý đến vài cái giấy túi trên tay anh, mở ra xem sơ thì phát hiện bên trong đều là âu phục có phần trang trọng, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Anh mua những loại trang phục này làm gì? Em cũng lại không thể mặc."
"Vì sao lại không thể mặc? anh thấy em mặc cái này vào sẽ rất đẹp." Lạc Thủy Thanh Hoằng nói xong liền đẩy nàng đến trước gương lấy một bộ trang phục sang trọng màu hồng nhạt ướm thử trên người nàng, sau đó ôn nhu ôm nàng từ phía sau, đặt cằm trên vai nàng khe khẽ bên tai thấp giọng nói: "Em ngoan ngoãn nhanh thay quần áo theo anh về nhà ăn cơm, thuận tiện gặp mặt ba anh..."
Nàng sửng sốt nửa ngày, sau đó chợt tỉnh ngộ hiểu ra ý anh muốn gì, tay chân lập tức hoảng, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của anh, tính chạy thẳng vào phòng vệ sinh, Lạc Thủy Thanh Hoằng anh nhanh nhẹn vọt tới chắn đằng trước mặt nàng, lấy tay chặn cửa buồng vệ sinh, dở khóc dở cười nói: "Nha đầu, ba anhcũng không phải là yêu ma, sẽ không ăn thịt em!"
Nàng thấy chạy trốn bất thành, lại bắt đầu giả bệnh, nằm trên giường, rầm rì thanđầu choáng váng, không thoải mái, không thể động đậy. Lạc Thủy Thanh Hoằng xốc chăn lên, thấy sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, cũng không miễn cưỡng, gọi điện thoại cho ba anh hẹn lại lần khác.
Kết quả không đến vài ngày sau, lão gia cư nhiên chờ không nỗi, chính mình đã tìm tới cửa?!
Lúc chuông cửa vang lên, nàng còn tưởng rằng là Lạc Thủy Thanh Hoằng quên cái gì đó,vội chạy ra mở cửa, thì giật mình nhìn thấy một lão nhân khoảng hơn năm mươi tuổi.
Lão nhân kia ngũ quan đoan chính, mắt sáng như đuốc, âu phục thẳng thớm, khí vũ bất phàm, xem ra không giống như là nhân viên thu tiền điện nước , nàng chớp chớp ánh mắt, nhỏ giọng hỏi: "Ngài tìm ai?"
Lão nhân nhìn nàng từ trên xuống dưới, có vẻ hơi chần chờ.
"Dư tiểu thư?"
Nàng đầu óc mờ mịt, gật đầu.
Ông ta lại nói: "Chào, ta là cha của Lạc Thanh Hoằng..."
Nói tới đây, nàng cũng gấn như quên mất chuyện tên trên chứng minh thư của Lạc Thủy Thanh Hoằng chính là Lạc Thanh Hoằng, văn nghệ mà xuân phong, có pha thêm vài phần hương vị nam nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nàng thậm chí từng có lần hoài nghi, cha anh có khi nào cũng là nhà văn như nàng.
Hôm nay vừa gặp, mới phát hiện cha anh phong thái không giống người viết văn , nhưng hơi giống giáo sư.
Nàng nghe thấy những lời này, nháy mắt tay chân lạnh ngắt, sau một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng lên tiếng lắp bắp nói: "Lạc… Lạc… Lạc bá bá ngươi khỏe không!"
Lạc lão gia hơi giơ tay lên tính nói gì đó nhưng sau đó quyết định không hé răng, bước thẳng vào phòng.
Nàng lính quính tay cầm bình thuỷ tính chạy vào bếp pha trà.
Lạc lão gia ngồi trên ghế sô pha, hướng nàng xua tay nói: "Dư tiểu thư, không cần vội, ngươi ngồi xuống đây, ta muốn nói chuyện với ngươi."
Nànglấy hết can đảm bước qua, không dám ngồi bên cạch ông, liền quyết định chuyển ghế sang ngồi đối diện.
Lạc lão gia tuy rằng sắc mặt có vẻ bình thản, nhưng ánh mắt lại như là mũi dao nhọn dường như muốn đem nàng từ đầu đến chân cắt ra từng mảnh để phân tích, trong ánh mắt của ông nàng không thể nhìn ra thiện ý hay ác ý, trong lòng rất là bất an.
Lạc lão gia nhìn đủ, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Các ngươi hiện tại đang là quan hệ yêu đương?"
Nàng bồi rối gật đầu.
"Đã muốn chuẩn bị kết hôn ?"
Nàng cứng đờ, không biết là nên gật hay lắc, cuối cùng vẫn là lắc đầu.
"Theo ta được biết, các ngươi ở trên mạng quen biết nhau không đến hai tháng, sau đó gặp nhau ở ngoải cũng không đến hai cái tuần lễ, liền quyết định muốn kết hôn, có phải là rất khinh suất hay không?"
Nàng bất ngờ đột nhiên trừng lớn hai mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Loại chuyện này đương nhiên sẽ không phải là do Lạc Thủy Thanh Hoằng anh nói ra, như vậy cha anh làm sao mà có thể biết được?
Lạc lão gia nhìn ra vẻ nghi hoặc của nàng, ngữ ra kinh người nói: "Cho dù các ngươi không nói, ta cũng có thể tìm người điều tra..."
GM, lão gia này là chắc không phải là người của cơ quan tình báo trung ương về hưu chứ? Sao tự nhiên lại đi tìm người điều tra nàng?
Lạc lão gia thấy nàng hơi nhíu mày, cúi đầu không nói, lại nói tiếp: "Ta biết làm như vậy thật không lễ phép, nhưng đối với một người đang muốn cùng con ta bàn bạc đến chuyện hôn nhân, hiểu biết một chút cũng là điều tất yếu? Bất quá, nói đi nói lại, phản ứng của Dư tiểu thư thật ra làm cho ta có chút ngoài ý muốn, nghe khẩu khí ngươi nói chuyện, hẳn giống như ngươi một chút cũng đều không biết sao ..."
Giờ này khắc này,nàng đã hoàn toàn không còn cảm thấy khẩn trương , ngược lại còn rất trấn định, có thể lý dùng trí tự hỏi vấn đề truớc mắt … lão gia này là vì sao mà đột nhiên đến tìm nàng mà lại đợi đến khi Lạc Thuỷ anh không có nhà mới đến.
Nàng thu hồi sắc mặt kinh ngạc, ngẩng đầu nói: "Ngài rốt cuộc là muốn nói cái gì?"
Lạc lão gia tiếp tục thăm dò nàng: "Có lẽ là tư tưởng của ta cổ xưa cũ kỹ, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy hai người ít nhất nên tìm hiểu nhau thật kỹ đến khi hoàn toàn hiểu biết lẫn nhau thì hãy nên bàn tới kết hôn..."
"Lạc bá bá!" Nàng cắt lời ông, nhẹ nhàng nói từng chữ: "Ngài muốn nói gì cứ việc nói thẳng là được, không cần phải quanh co lòng vòng."
Lạc lão gia ngẩn ra, câu nói kế tiếp dường như cũng đã quên phải nói gì, hồi lâu mới nghiêm mặt nói: "Dư tiểu thư, ta cho rằng ngươi vàcon ta không thích hợp..."