Vợ Quỷ

Chương 31: Ngạn Pa

Bụi đất đá rơi xuống mịt mờ.

Trương Mạnh Hải ho khù khụ, hắn lồm cồm bò ra khỏi cái hốc quan tài. "Linh ơi, mày có sao không em?" Hắn hô lên, từ chỗ này không thể nhìn rõ phía đối diện nữa.

Trần hang phía trên đầu đã nứt những đường lớn, rõ ràng kết cấu đá chỗ này yếu hơn rất nhiều so với sạn đạo nơi có quan tài của mụ pháp sư kia. Trừ khi bên trên họ đang có thứ gì khác nữa. Nhưng hắn không có thời gian để bận tâm, vội vàng leo lên vài cái hốc quan tài khác để nhìn rõ hơn chỗ em gái mình. Từ sau khi ngòi thuốc nổ lớn, chỉ nghe những tiếng rầm rầm nứt vỡ bên tai, hoàn toàn không biết phía Trương Mỹ Linh như thế nào.

Thầy Dự cũng bám theo hắn, lo lắng gọi lớn: "Linh ơi? Bên đấy sao rồi con?"

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Lòng Trương Mạnh Hải nóng như lửa đốt, hắn dứt khoát nói: "Thầy ở đây, cháu phải sang xem con bé thế nào."

"Không được, như thế nguy hiểm quá. Mất mạng như chơi." Thầy Dự vội vã giữ tay hắn lại.

Những tảng đá rơi xuống ngày một lớn, các vết nứt trong mộ thất ngày một dày đặc. Gió hun hút thổi qua khe đá, dội vào sau gáy lạnh toát. Trương Mạnh Hải kỳ lạ nhìn ra đằng sau, không ngờ vết nứt do cơn chấn động tạo ra đã làm bại lộ một lối đi bí mật trong hốc quan tài.

"Là đường hầm do các thợ xây lăng mộ đã bí mật thiết kế. Hẳn không ai muốn chôn sống cùng kẻ ở đây rồi." Thầy Dự soi đèn pin vào trong đường hầm.

Trần mộ thất đang vỡ dần. Trương Mạnh Hải phải đu mình sang bên phải tránh một tảng đá lớn vừa từ phía trên sụt xuống. Ở bên dưới, đống dịch nhầy cùng những gương mặt gớm ghiếc kia không ngừng dâng lên. Với cái đà này chưa chết vì mấy con Hắc cương thi, thì cũng chết vì bị chôn sống.

"Linh ơi, có nghe không? Trả lời anh đi!"

Hắn cố hét lên thật to, nhưng tiếng ầm ầm đã lấn át không thể nghe được gì. Phía bên nhà sư cũng không rõ tung tích, có vẻ như trần hang phía bên ấy cũng sụt rồi.

Thầy Dự nói lớn: "Không được rồi, chúng ta phải rời khỏi đây. Nơi này sắp sập rồi." Mắt thầy như sắng quắc lên, "Có vẻ như con bé đang phá hủy cỗ thi thể."

"Cháu không đi đâu cả nếu thiếu con Linh."

Dứt lời, Trương Mạnh Hải lại định đu ra khỏi hốc quan tài. Thế nhưng lần này anh đã bị thầy Dự giữ lại: "Tin ta, giờ cháu ra ngoài thì chỉ có chết."

Trương Mạnh Hải nổi nóng: "Nếu em cháu nó có mệnh hệ gì, thì thầy nghĩ cháu vẫn sống nổi sao?"

Trong khoảnh khắc, thầy Dự ngẩn người. Thầy nhìn vào đôi mắt của Trương Mạnh Hải, khẽ nói: "Cháu có biết là cháu rất giống ông nội hay không?"

"Dạ?" Hắn nghe không rõ.

"Đều rất yêu thương em gái của mình."

Dứt lời, thầy Dự bất ngờ nắm lấy cổ áo của Trương Mạnh Hải, giật mạnh hắn ngã vào trong đường hầm. Hắn chỉ kịp ú ớ kêu lên, đã nghe bên ngoài dội xuống những tiếng ầm ầm.

Hốc quan tài đã hoàn toàn bị bít kín, vụn đá xô nhau trượt vào đường hầm. Bụi bay mờ mịt, cả hai người đều bị phủ trắng xoá.

Trương Mạnh Hải trợn mắt bàng hoàng, hắn lồm cồm bò dậy, hốt hoảng xờ tay lên mặt đá nhẵn nhụi chắn phía trước. Hắn cố sức đẩy, thế nhưng bất thành. Tảng đá không những chẳng nhúc nhích, mà còn kéo theo rất nhiều vụn đá từ các kẽ hở tràn vào. Hắn ho khù khụ, tay đấm lên tảng đá bồm bộp.

"Đ** mẹ mày, tránh ra. Linh ơi!" Tay hắn đã rớm máu, trán nổi gân xanh ngang dọc, thế mà dường như chẳng cảm thấy đau. Lòng hắn rối bời, cảm giác mất đi gia đình khiến hắn đau đớn gào lên ầm ĩ, "Linh ơi, em ơi!"

Đáp lại hắn vẫn chỉ là tiếng đổ vỡ, bóng tối bao trùm, cũng không còn âm thanh gào thét chói tai của đám mặt dị hợm kia nữa. Cửa hốc đã bị đá bị kín thật rồi.

"Hải, dừng lại, bình tĩnh đi cháu." Thầy Dự cố gắng ngăn hắn lại, không cho hắn tiếp tục làm đau bản thân nữa, "Chúng ta cùng tìm lại con bé, được chứ?"

Đôi mắt Trương Mạnh Hải vằn viện tia máu. Anh hất tay của thầy Dự, gầm lên: "Tất cả là tại các người. Nếu ngay từ đầu đừng có ép con bé phải âm hôn, bây giờ nó vẫn có cuộc sống tốt đẹp như bao người khác. Tại sao nó phải chôn thây tại cái nơi khỉ ho cò gáy này? Cái làng l*n, không có tình người."

Thầy Dự im lặng, nhìn cậu thanh niên trước mặt mà nhớ tới bóng dáng của người con trai mà thầy đã hết mực chở che, đến mức chẳng còn phân biệt đúng sai mà đưa nó vào vòng thù hận chẳng lối thoát. Trương Mạnh Hải lại quay sang tìm lối vào căn mộ thất. Anh dùng chiếc xẻng công binh, chém không ngừng vào tảng đá trước mặt.

"Tôi phải đưa con bé ra khỏi đây, tôi không thể bỏ nó lại một mình như vậy được. Chết cũng phải thấy xác, tôi mang nó về."

Nghe Trương Mạnh Hải không ngừng lẩm bẩm, dòng ký ức năm xưa lại quay về trong tâm trí, như thước phim ngắn chầm chậm quay. Thầy lên tiếng: "Đừng đào nữa, đất đá đã chặn kín rồi."

"Tôi không tin." Hắn đương nhiên chẳng màng tới.

"Hải, nghe ta nói."

Phải để thầy Dự quát rống lên, hắn mới ngừng tay lại. Thầy giữ bả vai anh, nghiêm giọng: "Con bé sẽ không sao cả. Trước hết chúng ta phải ra khỏi đường hầm này đã. Được chứ? Cháu định đào đến bao giờ, một ngày, một năm hay mười năm? Cháu phải nhớ, càng lúc này, em cháu sẽ cần cháu hơn bao giờ hết. Thế nên đừng mãi ở một chỗ, chúng ta phải tìm đến con bé thôi."

Trương Mạnh Hải nhìn trân trân vào phiến đá trước mặt hồi lâu, cuối cùng hắn hạ xẻng xuống. "Chúng ta đi hướng nào?"

Thấy hắn đã nguôi ngao, thầy Dự thở phào nhẹ nhõm. Ông nói: "Đường hầm do những người thợ xây dựng lăng mộ bí mật đào hẳn sẽ thông ra một thông đạo nào đó. Từ vị trí này mà đào ra hẳn bên ngoài sẽ không có khả năng. Thế nên ta nghĩ nơi này hẳn có khá nhiều đường hầm bí mật như vậy."

Hai người không nghỉ ngơi mà xuất phát ngay lập tức.

Đường hầm này có lẽ được đào vội vàng, nên mặt đất không quá bằng phẳng, lối đi cũng chỉ một người có thể đi. Thầy Dự đi trước dẫn đường, Trương Mạnh Hải bám sát theo sau.

Khác với những hệ thống thông đạo được xây tỉ mỉ cẩn thận, con đường hầm này chỉ được đào một cách thủ công vội vã. Gió không lùa tới, nơi này tối om lại thêm bí bách ngột ngạt vô cùng. Mồ hôi vã ra như tắm, Trương Mạnh Hải bỗng nảy ra một suy nghĩ vô cùng xui xẻo: "Giả sử nơi này đang xây dở, bị phát hiện nên bít đi thì há nào chúng ta bị chôn sống?"

"Hướng gió tuy yếu nhưng không phải không có, hẳn có lối ra ở đầu bên kia." Thầy Dự đáp.

"Liệu sư thầy có sao không?"

"Nơi này là nhà của ông ta, ông ta tự lo được."

Cả hai đi thêm một đoạn nữa, mặt đất dường như dốc thoai thoải, gió cũng bắt đầu thổi khe khẽ. Trương Mạnh Hải tuy nôn nóng, nhưng trực giác lại mách bảo phía trước dường như không chỉ có hai người họ. Hắn giữ lấy thầy Dự, khẽ nói: "Thầy có cảm thấy không? Phía trước hình như có người."

Nơi này quỷ không biết, thần chẳng hay, há nào lại có thể có người. Thế nhưng cảm giác này vô cùng rõ ràng, đến mức chiếc xẻng công binh trong tay hắn cũng dựng lên.

Đột nhiên, thầy Dự phía trước dừng lại. Thầy nói: "Có lẽ những người thợ xây năm đó không được may mắn rồi."

Trương Mạnh Hải nhìn qua vai thầy Dự. Theo ánh sáng từ đèn pin trên tay ông, đột ngột xuất hiện một thi thể trên mặt đất.

Quần áo trên thi thể kiểu cũ, đã mục nát gần hết. Trương Mạnh Hải ngồi xuống quan sát. Người này chết đã lâu, chỉ còn lại bộ xương khô. Không thấy dấu vết bị tác động bên ngoài, có lẽ không hẳn là bị giết.

Những cái xác dưới mặt đất xuất hiện ngày một nhiều, có chỗ còn chất chồng lên nhau. Thầy Dự cẩn trọng nói: "Đây đều là những người thuộc bộ tộc Mao Khê, nhưng không có năng lực tà thuật. Họ được xếp vào hàng thấp kém nhất, không được những pháp sư trong bộ tộc coi trọng."

"Họ là những người thợ?"

"Ừ. Không biết họ đã gặp chuyện gì."

Thấy Trương Mạnh Hải trầm lặng không đáp, thầy Dự hỏi: "Cháu không cảm thấy sợ sao?"

"Học y mà còn sợ nữa thì cháu bỏ học luôn cho rồi."

Đường đi mỗi lúc một dốc hơn, nhiều đoạn trần còn thấp đến mức hai người họ phải bò rạp để qua. Không gian hẹp, lại cộng thêm xác người chết rải rác khiến cho thần kinh ai cũng căng lên như dây đàn. Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, đem theo cái mùi tanh nồng dội xuống đường hầm. Thầy Dự dừng chân, nheo mắt nhìn phía trước. Dường như đã đến cuối đường hầm.

Trương Mạnh Hải lẩm bẩm: "Phía trên sao?" Hắn rọi đèn pin vào chiếc thang dây trước mặt, đã có một số bậc gỗ bị gẫy, rơi vương vãi trên mặt đất. Thử giật giật sợi thừng, không ngờ vẫn còn vô cùng chắc chắn.

"Đi, chúng ta lên trên xem sao."

Thầy Dự vừa dứt lời, Trương Mạnh Hải theo thói quen ngẩng mặt lên nhìn. Thế nhưng trong khoảnh khắc thấy thứ đang ở phía trên, hắn giật mình thảng thốt, vội vã kéo thầy Dự lùi lại.

"Có người." Bị kinh động, hắn nói đứt quãng, "Còn sống, nó còn sống..."

Nơi họ đang đứng chính xác là ở dưới lòng một cái giếng. Chiếc giếng này có vẻ cũng không cao, bởi chỉ lia ánh đèn pin lên phía trên đã thấy khoảng không mở rộng. Nắp đá cũng được đẩy lệch sang một bên, thế nên Trương Mạnh Hải mới nhìn thấy thứ đang đứng ngay phía trên miệng giếng.

Đó là một gương mặt trắng bệch với cái mồm rộng ngoác, đôi mắt trợn trừng nghiêng đầu nhìn xuống giếng. Mái tóc dài thượt đung đưa khe khẽ theo làn gió lùa qua, thoạt nhìn không rõ là đàn ông hay đàn bà. Chỉ biết là trong khoảnh khắc ánh mắt Trương Mạnh Hải và kẻ kia giao nhau, con ngươi nhỏ thó xám ngoét của nó dường như chuyển động, khóe miệng cứng ngắc kéo lên. Dưới ánh sáng trắng lóa của đèn pin, nhìn gương mặt ấy chẳng khác nào một cái xác chết.

Thầy Dự không mấy kinh ngạc. Ông ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng, đoạn nói: "Để ta lên trước xem sao."

"Thầy không thấy gì hả?" Trương Mạnh Hải giữ lấy cánh tay thầy Dự.

"Hiện tại thì không."

Hắn kinh ngạc nhìn lại lần nữa. Đúng là miệng giếng hé mở chỉ thấy khoảng không tối đen, hoàn toàn chẳng có gương mặt kinh dị nào. "Ơ... sao lại..." Chẳng nhẽ vừa rồi là ảo giác?

"Để cháu đi trước." Hắn vẫn quả quyết nắm lấy dây thang.

Chiếc thang dẫn lên phía trên này không quá cao, chỉ tầm hơn mười mấy bậc gỗ. Thế nhưng hai người họ vẫn cẩn thận dùng sức leo bằng hai sợi thừng là chính, vì sợ bước vào mấy miếng gỗ mủn sẽ bị hụt chân.

Cái mùi tanh nồng ngày một rõ hơn, gió luồn qua khe miệng giếng rin rít. Bất chợt lại nghe tiếng khóc than văng vẳng, như vọng đến từ một nơi xa xăm. Trương Mạnh Hải khựng lại, anh nheo mắt nhìn lên khoảng không đen kịt mà lầm bẩm: "Là phụ nữ."

Lời vừa dứt, tiếng khóc cũng im bặt, trả lại sự tĩnh lặng kỳ dị vốn có.

"Thầy nghe thấy mà, đúng không?" Trương Mạnh Hải vô cùng nghi ngờ chính bản thân mình.

Hắn chống tay lên thành giếng bụi bặm, không do dự đu mình trèo lên. Vội lia đèn pin ra xung quanh, hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng bất cứ một ai cả. Tuy trong lòng thắc mắc vô cùng, nhưng hắn vẫn xoay người giúp thầy Dự lên khỏi giếng.

Hoá ra nơi họ đang đứng là một căn hầm mộ có kích thước nhỏ hơn nhiều so với những mộ thất gặp lúc trước. Nói là hầm mộ cũng không đúng, vì xung quanh không có bất kỳ chiếc quan tài đá nào. Cái giếng họ vừa leo lên nằm ở giữa căn phòng, bên trên là một nắp đá kích thước không nhỏ, khối lượng chắc phải cả trăm cân. Nếu không phải là được đẩy ra từ trước, hẳn hai người họ sẽ chẳng thể nào thoát ra nổi.

Thầy Dự đảo mắt nhìn quanh căn phòng, cuối cùng cũng có thứ khiến ông khựng lại mất vài giây. Bất ngờ ông hỏi: "Cháu có biết về Hồn Ngải không?"

"Hồn gì cơ?"

Ánh mắt hắn chạm phải một loài thực vật đang leo trên bức tường ở phía đối diện.

Loài cây này cao khoảng nửa mét, gần như không có lá mà chỉ có hoa và những sợi nhánh. Mỗi cánh hoa đều tua tủa những sợi lông đỏ phất phơ, dưới ánh sáng của đèn pin long lanh như hạt máu. Chúng mọc ra từ bức tường đá sau lưng, không rõ bằng cách nào mà vẫn tươi tốt đến tận bây giờ. Thoảng trong không gian một mùi hôi tanh, Trương Mạnh Hải thử dí sát mũi vào một bông hoa trên tường. Chưa đầy một giây sau hắn liền gập người nôn khan.

"Nó là thứ quái gì vậy?!"

Tiếng khóc lại vang lên ở góc căn phòng. Trương Mạnh Hải vội vã lia đèn pin về nơi phát ra âm thanh.

Ở dưới một bụi hoa đỏ, có một cái bóng đen đang co rúm lại. Hắn giật mình nhìn thầy Dự, rõ ràng thầy hiện tại cũng đã thấy thứ kia. Ban nãy cả hai đã xem xét kỹ, hoàn toàn không có một ai, vậy mà chỉ vài phút sau đã xuất hiện một kẻ lạ.

"Ai vậy?" Hắn lạnh giọng quát.

Kẻ kia giống như không nghe thấy, vẫn quay lưng với bọn họ. Mái tóc dài thượt của nó đổ xuống lưng, che khuất dáng người nhỏ thó mà gầy rộc khác người. Trên người nó mặc một bộ đồ màu trắng toát, càng tiến lại gần càng cảm thấy giống áo liệm của người chết. Trương Mạnh Hải ớn lạnh sống lưng, dù biết thứ kia chắc chắn chẳng tốt đẹp gì, thế nhưng không có cách nào khác ngoài đối mặt với nó.

Thầy Dự đi trước anh, cánh tay thầy đưa lên, nhanh chóng tóm lấy bả vai của kẻ kia. Ánh mắt ông trong khoảnh khắc liền thay đổi, gân xanh trên thái dương nổi cộm.

Tiếng khóc lập tức im bặt, nhưng ngay sau đó lập tức đổi thành tiếng cười khùng khục. Có âm thanh the thé vang lên: "Pháp sư sao?"

Còn chưa kịp phản ứng, kẻ kia bất ngờ xoay đầu lại.

Gương mặt người đàn bà trắng bệch như xác chết, cái miệng cười rộng ngoác nhe ra hàm răng nhọn hoắt đỏ như máu. Móng tay mụ ta dài nhọn thâm đen cào mạnh lên vai thầy Dự rồi hất ông một cái đập vào bức tường sau lưng. Sức nó mạnh đến mức làm ông nôn ra một ngụm máu tươi.

Mà vừa thấy máu, ánh mắt kẻ kia liền dại ra trong khoảnh khắc, chỉ vài giây sau lại điên cuồng lao về phía thầy Dự.

Trương Mạnh Hải phản ứng nhanh, hắn liền tháo balo trên lưng, quăng mạnh về phía mụ đàn bà. Nó trúng một đòn, trong khoảnh khắc nó bị đẩy lùi, hắn vội vã kéo thầy Dự về phía góc phòng.

Thế nhưng chỉ chưa đầy một giây sau, mụ ta đã biến mất dạng, ngay trước mắt hai người còn lại.

"Nó là cái quái gì?!" Hắn gầm lên, bắt đầu cầm lấy xẻng công binh mà khua khoắng loạn xạ.

Thầy Dự ho khù khụ, ông thở mệt nhọc nói: "Là Hồn Ngải, nó đã thành tinh rồi."

"Nó có thể trốn ở đâu được chứ?"

Chỉ thấy ánh mắt thầy sắc lạnh nhìn về phía loài cây mọc tua tủa từ bức tường đối diện, Trương Mạnh Hải xoay người nâng xẻng tiến lại. Dù biết thứ này không hề tầm thường, thế nhưng anh lại không nghĩ nó lại sống dai đến thế. Những bụi hoa bị anh chém rơi lả tả lập tức héo rũ, phần gốc còn bám chặt trên vách tường tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Điều khiến anh cảm thấy kinh dị nhất, đó chính là từ những phần gốc đang rỉ ra thứ chất lỏng như máu ấy, lại có những mầm hoa mới lập tức vươn ra. Tiếng khóc ai oán dội vang khắp căn phòng kín, chẳng khác nào hai người họ đang bị nhốt ở trong một chiếc hòm quan tài.

"Hải." Bất chợt thầy Dự lớn giọng gọi.

Hắn nghi hoặc xoay đầu: "Quay xe?"

Thế nhưng vừa dứt lời, sau gáy đã cảm thấy lạnh lẽo. Trương Mạnh Hải cứng đờ người, ánh mắt trợn trừng liếc xuống bên vai trái.

Chẳng biết từ lúc nào, người đàn bà kia đã xuất hiện ngay ở bên cạnh hắn. Mái tóc dài bên bết trượt xuống bả vai hắn, đem cái mùi tanh nồng xộc thẳng vào cánh mũi. Móng tay nó bấm vào vai hắn, gương mặt trắng bệch áp sát đến mức còn cảm nhận được hơi lạnh từ làn da nó phả lên tai.

Hắn giật mình hét lên, theo bản năng đập mạnh người về bức tường phía sau. Người đàn bà cười khanh khách, chân tay dính chặt trên lưng hắn, lôi hắn chìm vào trong bụi hoa đỏ.

Những bông hoa kỳ lạ cọ vào mặt, như những ngón tay vuốt lên da thịt, vừa lạnh lẽo vừa ghê tởm. Trương Mạnh Hải cố gắng kìm lại cơn buồn nôn, ra sức giãy giụa. Thế nhưng những sợi lông tua tủa từ cánh hoa như bám dính trên người, giữ chặt đến nỗi không thể cử động được dù là một ngón tay.

Cái cảm giác ngột ngạt chẳng được bao nhiêu giây, cả cơ thể đã được giải thoát. Lá bùa đỏ tươi như máu bay lơ lửng giữa không trung, bùng cháy thứ ánh sáng màu xanh kỳ dị. Ánh mắt thầy Dự sáng quắc, bàn tay đầy chấm đồi mồi mạnh điểm một cái, những vụn tro tàn rơi xuống lả tả.

Đám thực vật kia như phải bỏng, vội vã thu hết những chiếc lông tơ lại. Trương Mạnh Hải ngã ra mặt đất, người đàn bà kia trong thoáng chốc lại không thấy đâu.

"Cháu không sao chứ?" Thầy Dự vội đỡ hắn dậy, trán thầy lấm tấm mồ hôi, gương mặt cũng tái nhợt hẳn, "Tìm cách ra khỏi đây thôi, thứ này không thể giết được."

"Nó mạnh đến thế sao? Vậy lá bùa ban nãy, thầy còn chứ?"

Thầy Dự lắc đầu: "Mất gần hai mươi năm mới có thể luyện được một lá bùa, pháp lực của ta cũng không đủ chống đỡ."

Dứt lời lại nghe tiếng thét chói tai, lần này ai oán đến thấu trời. Người đàn bà kia lại bất ngờ xuất hiện, một mực bật nhảy tới chỗ của thầy Dự. Vẫn là Trương Mạnh Hải phản ứng nhanh, hắn tay không ôm chầm lấy nó mà chẳng nghĩ ngợi.

Nhưng sức của mụ ta chẳng hề bình thường, trong giây lát đã húc vào người hắn những cú trời giáng. Đầu óc xây xẩm, miệng hắn trào lên máu tanh, cả hai xô vào thành giếng. Ánh mắt nó trong thoáng chốc trở nên quỷ quyệt, nó nhe răng ngoạm vào cánh tay của Trương Mạnh Hải, kéo hắn rơi vào trong giếng.

"Hải!" Thầy Dự vội chạy tới túm lấy áo hắn, nhưng không kịp nữa.

Cơ thể Trương Mạnh Hải nhẹ bẫng, hắn vội vã tóm lấy cái dây thang, kiềm lại lực rơi. Tay bị miết vào dây thừng đến tóe máu, từng bậc thang gỗ rơi gãy lộp độp, cuối cùng hắn cũng ngã rầm xuống đất.

Trời đất quay cuồng, đầu óc hắn long lên sòng sọc. Bên tai nghe tiếng thầy Dự vọng từ trên miệng giếng: "Hải, cháu có sao không? Trả lời ta đi."

Xung quanh bóng tối cùng bụi bặm mịt mờ, hắn ho khù khụ mấy cái, thở hổn hển một lúc mới lảo đảo đứng lên đáp lời. "Cháu không sao."

"Tìm cách trở lên mau đi, ở đấy không an toàn. Những người thợ năm đấy đã vô tình đào phải cái giếng nhốt giữ Hồn Ngải và thả nó ra..."

Gió hun hút thổi tới, kỳ lạ lần này lại mang theo những tiếng xì xào, giọng của thầy Dự cũng không nghe thấy nữa. "Hả? Thầy nói cái gì cơ?!" Hắn ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng, chỉ thấy ánh đèn pin mờ nhạt rọi tới, hoàn toàn không rõ gương mặt của thầy Dự.

Linh cảm có điều chẳng lành, Trương Mạnh Hải vội vàng lấy chiếc bật lửa trong túi quần bật lên. "Tách" một cái, ánh lửa leo lét liền rọi sáng góc giếng nhỏ.

Cũng nhờ thế, Trương Mạnh Hải nhìn thấy từ trong đường hầm, dáng người đàn bà mặc áo trắng đang ngồi xoay lưng về phía hắn. Cơ thể của mụ ta chầm chậm đung đưa, như đang thưởng thức một bản nhạc trong cõi u linh quỷ quyệt.

"Mày đâu thể ra được khỏi nơi này, đúng chứ? Không phải là mày sống được là nhờ mấy cái cây ở trên kia hay sao?"

Trương Mạnh Hải vừa dứt lời, đã nghe tiếng cười khùng khục vọng lại. "Vậy thì các người cũng phải chết."

Người đàn bà bất ngờ xoay ngoắt cổ lại, tứ chi bò ngược trên mặt đất. Cái cổ vắt vẻo chẳng ăn khớp với thân hình, chiếc miệng rộng ngoác vẫn cười khanh khách man rợn. Thoắt một cái, mụ ta đã chỉ còn cách Trương Mạnh Hải vài bước chân. Hắn chửi bậy một tiếng, nỗi sợ đánh bay cả đau đớn, vội vàng đu lên sợi dây thừng, đạp vào thành giếng mà trèo lên.

Vách giếng trơn thẳng đứng, cứ leo được vài bước lại trượt chân, cả cơ thể hắn cheo leo trên sợi thừng. Trong bóng tối mờ mịt không thể thấy được mụ đàn bà kia đang ở đâu, nhưng cái tiếng xoàn xoạt càng ngày càng tiến đến gần, hắn cuống đến toát mồ hôi. Chỉ cần nghe cái âm thanh man rợ kia cũng mường tượng được cái hình ảnh móng tay nó đang găm trên vách đá, thoăn thoắt bò về phía của hắn một cách điên cuồng.

Chưa đầy chục giây sau, cổ chân Trương Mạnh Hải đã bị mụ ta nắm lấy, lôi tuột xuống một đoạn dài. Tay hắn giữ chặt vào sợi thừng, nghiến răng nghiến lợi đạp loạn xạ.

Bất ngờ một ngọn lửa đỏ rực rơi xuống, bừng sáng cả lòng giếng. Mụ đàn bà như sững lại, móng vuốt vô tình nới lỏng. Trương Mạnh Hải nhân cơ hội, lấy sức đạp mạnh vào gương mặt trắng ởn của nó.

"Hải, nắm lấy."

Từ phía trên miệng giếng, thầy Dự bất chợt hô lên. Hắn theo phản xạ đưa tay ra bắt lấy vật vừa rơi xuống. Hoá ra chính là thanh kiếm gỗ mà thầy Dự luôn mang bên người. Hiện tại thanh kiếm ấy đã nhơm nhớp máu, toả ra thứ ánh sáng đỏ kỳ lạ chạy dọc thân kiếm. Hắn ngẩn người, tự nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ: Máu của thầy Dự?

Lại thêm một ngọn lửa bùng cháy rơi xuống, thầy Dự lại hô lên: "Mau trèo lên đi, không trụ lại được lâu nữa. Loài cây này vốn dĩ không thể phá huỷ."

Hoá ra thứ mà thầy ném xuống chính là những bụi hoa kỳ lạ đỏ như máu bị đốt cháy. Trương Mạnh Hải không chậm trễ thêm, vội vã bám lấy dây thừng trèo lên.

Dường như mụ đàn bà kia như phát điên, ánh mắt xám ngoét đã chuyển sang đỏ ngầu. Mụ hét lên: "Sao chúng mày dám?!"

Gương mặt trắng ởn đã vẩn đầy những mảng thịt cháy, thế nhưng cũng rất nhanh những cục như máu lổn nhổn trên da mụ ta bắt đầu liền trở lại. Mụ ta lao nhanh về hắn, thoắt cái đã giương móng vuốt chém vào lưng hắn.

Sau lưng bỏng rát, máu tanh nồng túa ra ướt đẫm. Trương Mạnh Hải đau đớn hét lên, hắn khua thanh kiếm gỗ trên tay chém thẳng xuống đầu mụ đàn bà.

Thanh kiếm gỗ nhìn nhứ thứ đồ rởm, ấy thế mà chạm vào người đàn bà lại như nhát dao sắc nhọn. Da đầu mụ ta nứt toát, chất nhờn màu đen ngòm bắ/n ra. Mụ ta gào lên đau đớn, làn da nham nhở liên tục cháy rồi liền lại. Một mùi hôi thối nồng nặc cứ thế toả ra.

Trương Mạnh Hải nhân cơ hội dùng hết sức lực còn lại để trèo lên. Thầy Dự ở phía trên cũng cầm dây thừng kéo hắn ra khỏi giếng. Cơ thể hắn vừa nhoài ra khỏi miệng giếng, cũng là lúc mụ đàn bà kia rút móng vuốt ra khỏi vách đá, bật nhảy về phía hai người họ.

"Đóng cái nắp giếng vào."

Chỉ nghe thầy Dự hô lên như vậy, Trương Mạnh Hải ngay lập tức đứng bật dậy, cùng ông dồn sức đẩy cái nắp kia. Rất may là cái nắp đá tuy nhìn nặng là thế, nhưng chỉ cần hai người lớn đứng cạnh bên đẩy một cái là đã dịch chuyển.

Ngay vào lúc cái đầu của mụ ta trồi lên khỏi khe giếng, Trương Mạnh Hải gồng sức đẩy, miệng hắn gào lên: "Cút xuống dưới đấy đi." Sau đó nắp giếng "rầm" một cái đóng lại.

Mụ đàn bà bị nhốt ở bên dưới hét lên ai oán, từ khóc than thành giận dữ. Nắp giếng lại rung chuyển, tiếng đập phát ra từ bên dưới vang lên ruỳnh ruỳnh. Trương Mạnh Hải nhăn mày, dây thần kinh vừa giãn ra một chút lại căng lên. Hắn dùng cả cơ thể đè lên cái nắp giếng bằng đá, thế mà mụ ta vẫn đập đến rung bần bật.

"Sao nó khoẻ vậy thầy? Không phải nó bị nhốt phía dưới hay sao?" Hắn hỏi.

Lúc này mới để ý tới gương mặt tái nhợt của thầy Dự, trên cánh tay ông cũng có một đường rạch sâu hoắm, máu tươi vẫn không ngừng nhỏ xuống dưới mặt đất. Hắn kinh ngạc: "Sao thầy..."

"Thứ này ban đầu chỉ là những tà hồn mà thôi." Thầy Dự thở mệt nhọc, nhưng ánh mắt ông vẫn sáng quắc lên, "Bởi vì được những người thợ vô tình thả ra, lại được nuôi dưỡng qua nhiều năm trời mà trở thành Hồn Ngải có hình có dạng. Nó có thể tự thoát ra khỏi cây ngải, đi lại tự do trong nơi này. Phải là pháp sư thật sự cao tay mới thu phục được nó. Ta thì không còn đủ sức nữa rồi."

Trương Mạnh Hải trầm ngâm nhìn quanh căn phòng kín, ánh mắt dừng lại ở đám hoa mọc trên bức tường đối diện. Hắn nói: "Lối ra có phải ở đằng sau những cây Ngải này không?"

Thầy Dự không đáp lời.

"Không thể phá nó đúng không thầy?" Dù đã biết trước câu trả lời, nhưng Trương Mạnh Hải vẫn không muốn tin rằng bọn họ đã kẹt tới đường cùng.

Không gian nặng nề, chỉ còn chừa lại tiếng gào thét đinh tai của mụ đàn bà dưới giếng.

"Nhưng không hẳn là không có cách." Đột ngột thầy Dự lên tiếng.

"Cháu đang nghe."

"Nhưng vô cùng nguy hiểm."

Ở lại cũng chết, chi bằng đánh liều nốt một phen. Hắn nghiến răng: "Thầy nói đi."

"Mang nó theo cùng."

Mới nghe thôi đã thấy nực cười rồi. Chẳng phải nó còn đang muốn giết bọn họ hay sao? Trực tiếp thả nó ra, chi bằng chết mẹ đi cho rồi.

"Chỉ khi mang theo Hồn Ngải, loài cây này mới chết đi. Nó là cánh cửa duy nhất để thoát ra." Thầy Dự lần nữa đánh gãy suy nghĩ của Trương Mạnh Hải, phức tạp nhìn hắn, "Nó cần một cơ thể để nhập vào."

Dứt lời, thầy Dự thôi không giữ cái nắp đá nữa. Ánh mắt thầy trở nên sắc lạnh: "Thả nó ra đi Hải, nó sẽ hiểu là ta cho phép nó dùng cơ thể này. Ta là pháp sư, ít nhiều cũng có thể kiềm chế được tà tính mà sống chung với nó."

"Sao? Thầy đùa đấy à?"

Trương Mạnh Hải nhìn vết thương trên cơ thể của thầy Dự, cũng chẳng suy tính đắn đo thêm nữa. "Dương khí cháu vượng, ma quỷ không dễ đụng vào. Chi bằng..." Hắn nhếch miệng cười, cánh tay rắn chắc mạnh đẩy cái nắp đá đang dần vụn vỡ. "Lên với tao nào, con khốn."

Thầy Dự sửng sốt quát lớn: "Không được!"

Nhưng chẳng kịp nữa.

Chỉ thấy người đàn bà kia trồi lên khỏi mặt giếng. Cánh tay xám ngoét kéo sát gương mặt lạnh lùng của Trương Mạnh Hải lại gần, hét lên thảm thiết. Một luồng khí đen ngùn ngụt toả ra, che lấp cơ thể của hắn trong giây lát. Thầy Dự hốt hoảng xông tới, nhưng lại bị khối khí nóng hầm hập ấy đẩy lùi ra ngoài.

Chỉ sau vài chục giây, tiếng hét trở nên im bặt, khối khí đen cũng dần tản mất. Những bụi hoa trên bức tường phía trước dần lụi tàn.

Trương Mạnh Hải chống tay vào thành giếng th.ở dốc, cũng chẳng còn thấy người đàn bà kia đâu.

"Cháu..." Thầy Dự trân trân nhìn người thanh niên trước mặt, vừa có chút xa lạ, lại vừa có chút thân thuộc đến đau lòng.

Hắn quay lại nhìn thầy, ánh mắt âm u, con ngươi từ lúc nào đã chuyển sang màu xám xanh kỳ dị.

"Chúng ta đi thôi, thầy Dự."

***

Tháng 1 năm 1943.

Làng họ Trương lại có thêm người chết.

Cái xác cứng đơ, mỗi trận gió thổi qua lại đung đưa trên cành đa đầu làng. Sợi thừng thít chặt đến mức làm cổ biến dạng, đầu gục xuống một bên vai. Gương mặt người này vẫn còn nguyên nét kinh hoàng, mắt trợn trừng trừng, mở to vô hồn nhìn xuống đám người phía dưới.

Tiếng gào thét của người nhà nức nở vang vọng cả một vùng trời u ám. Quyến liếc mắt nhìn cái xác, lạnh lùng rẽ đám đông bước vào trong làng.

Trời mùa đông, bảy giờ sáng vẫn còn âm u ảm đạm. Trải khắp con đường đất đỏ là cảnh tang tóc, trơ trọi. Nhà nào nhà nấy treo cờ tang trước cửa, đóng im lìm. Hương khói nghi ngút khắp làng, quyện vào không gian cùng cái mùi ngai ngái của bùn đất mới đào xới. Quyến đưa mắt nhìn ra hai bên cánh đồng cằn cỗi, chỉ thấy những nấm mồ đào vội rồi lấp đất lên. Anh nhếch miệng cười nhạo, thảnh thơi xách hai con gà trống tiến về phía nhà cụ ông Trương An Bình.

Ngang qua cánh cổng nhà trưởng làng, anh dừng bước, âm trầm nhìn vào bên trong. Bụi cỏ trong sân cao vút, những dây leo dại mọc bám lên bờ tường, có lẽ cũng đã lâu chủ nhân không còn để tâm chăm sóc vườn tược. Rõ ràng vẫn có ánh đèn dầu leo lét hắt ra, nhưng người bên trong nhà giống như sợ hãi mà trốn tránh. Bốn bề đóng chặt kín mít, tĩnh lặng đến mức còn nghe tiếng sột soạt của mấy con chuột trong bụi cỏ.

Quyến cứ đứng trước cổng căn nhà đó thật lâu, như một thói quen đã tạc sâu vào trong vô thức mấy tháng trời. Anh không bước vào nơi này, chỉ đứng đấy trân trân nhìn, đôi khi sẽ lấy tay gõ lên cổng gỗ vài ba tiếng.

Trước đây khi anh làm như vậy, lão trưởng làng tức lắm, còn cho người ra đánh đuổi. Cũng may là vì anh đã trở thành con nuôi của cụ ông Trương An Bình, nên bọn chúng cùng lắm cũng lời qua tiếng lại, dọa nạt vài câu.

Thế nhưng gần đây, đã chẳng còn ai dám mặt đối mặt với anh nữa. Cứ như một bóng ma, anh lởn vởn khắp ngôi làng họ Trương. Khi đứng trước cửa nhà người này, khi thì nhà người kia.

Mà mỗi lần như thế, hôm sau nhà ấy ắt có người treo cổ.

Ánh mắt Quyến âm u, con ngươi trong khoảnh khắc chuyển sang màu xám xanh kỳ dị. Anh đưa tay chạm vào chiếc chuông treo trước cổng, miệng phát ra tiếng cười khùng khục.

"Mày định làm cái gì?"

Từ sau lưng vang lên một giọng nói âm trầm, Quyến thu lại nụ cười, lạnh lùng xoay người nhìn kẻ vừa xuất hiện. "Tao còn tưởng mày chết dí ở nơi nào rồi chứ Miến?"

Gương mặt hắn ta đã xanh xao vài phần, rõ ràng gần đây sức khỏe không được tốt. Hốc mắt hắn trũng sâu, môi thì khô rang nứt nẻ. Hắn hằn học đáp: "Đến cả anh Đậu cũng treo cổ mà chết rồi, mày còn chưa chịu dừng lại? Mày không định tha cho con bé Dung đấy à?"

Quyến cười phá lên: "Mày cũng có lúc nói được những lời này cơ đấy? Miến ạ, mày nghĩ anh Đậu chết là do tao sao? Đâu phải ai cũng thích hợp để trở thành pháp sư chứ, đúng không? Nếu không có năng lực, thì mày sẽ loại bỏ ngay mà." Nói đến đây, giọng anh dần trở nên kỳ lạ, "Như con trai của trưởng làng họ Trương vậy, tao nói đúng chứ?"

Gân xanh nổi đầy hai bên thái dương của Miến, hắn siết chặt nắm tay.

"Mày nói sao tao chưa dừng lại hả?" Quyến quay mặt, nhìn vào trong ngôi nhà im lìm của trưởng làng, gương mặt anh như dần dại ra, "Vậy còn em gái của tao, chúng mày có tha cho nó không?"

Dứt lời, Quyến với tay, đập mạnh chiếc chuông xuống dưới đất. Một mùi hôi thối bốc lên, từ đuôi chiếc chuông một con côn trùng kỳ lạ quằn quại bò ra ngoài. Chỉ trong tức khắc đã bị anh nghiền nát dưới chân.

"Tà thuật của mày chỉ còn lại nhiêu đây thôi hả Miến?" Quyến khinh thường liếc mắt nhìn kẻ bên cạnh, trên môi xuất hiện một nụ cười méo mó, "Mày nghĩ mấy con trùng cổ này sẽ ngăn được tao sao?"

"Mày..."

Hắn trợn mắt, túm lấy cổ áo của Quyến, đấm cho anh một cú giáng trời. Anh ngã nhào xuống mặt đất, miệng trào ra một ngụm máu tươi. Thế mà anh lại chẳng cảm thấy đau đớn, gương mặt lại có nhiều điểm phấn khích hơn.

"Cái tên hiện tại cũng là mày dùng lại của thằng bé mà mày đã giết thôi đúng không? Rốt cuộc mày là ai, tại sao mày đến cái làng này mà gây họa? Mày nên thấy may mắn vì mày không mang dòng máu họ Trương" Anh nói, đoạn chống tay đứng dậy, "Vì nếu không, mày đâu biết, người tiếp theo sẽ là mày?"

Bầu trời âm u, bắt đầu đổ xuống vài giọt mưa nặng hạt.

Quyến đẩy tay hé mở cánh cổng gỗ. Âm thanh cọt kẹt vang lên, lại như có ai đó đẩy thêm một lực mạnh làm cánh cổng bật mở hẳn sang một bên. Anh lau lau máu ở mép, đưa tay hứng lấy vài giọt nước mưa lạnh lẽo. Máu hòa cùng mưa trôi xuống mặt đất nồng tanh, trượt thành vũng qua cánh cổng gỗ nhỏ.

Một cơn gió lạnh thốc tới đem theo những âm thanh xì xào kỳ lạ. Miến mở trừng mắt, có lẽ bản thân hắn ta cũng đã cảm nhận được một thứ gì đấy không sạch sẽ vừa theo máu của anh Quyến mà bước vào trong nhà.

"Mày cũng nghe mà, đúng không?" Quyến bất chợt lên tiếng, kéo con ngươi thất thần của kẻ kia trở lại.

Hắn gằn giọng: "Cái gì?"

"Là nó, Hồn Ngải."

Quyến hạ giọng thì thầm, rồi lại bật cười khùng khục. Đó cũng là lần cuối cùng anh thấy thằng Miến tại ngôi làng họ Trương.

Lững thững xách hai con gà trống tiến vào khoảnh sân nhà cụ ông Trương An Bình, người giúp việc thấy anh sợ hãi đứng dạt sang một bên. Chẳng ai dám nhìn vào mắt anh, cũng chẳng ai thấy vui vẻ khi có thêm một kẻ như anh ở trong nhà.

Trương An Bình bước xuống bậc thềm, cao giọng hỏi: "Mày đi đâu mấy ngày hôm nay thế con?"

"Con về bên chỗ thầy Dự có chút việc." Anh ném hai con gà xuống dưới sân, đoạn nói tiếp, "Nay rằm, thầy bảo chúng nó làm sạch gà lát lên hương."

Trời mưa tầm tã, át đi tiếng xì xào của mọi người. Không ai dám làm trái ý của cụ ông, nhưng cũng chẳng kẻ nào coi anh là người nhà. Trương An Bình ngồi xuống chiếc ghế võng dưới hiên, chỉ chỉ những vết thương chằng chịt trên cánh tay anh mà nói: "Mày làm gì thì làm, đừng có phá sức khoẻ."

Quyến kéo ống tay áo xuống, cầm ấm chè rót vào chén cho ông cụ. "Vâng, con biết rồi."

"Mày không sang đưa tang thằng Đậu à?"

Anh trầm mặc không đáp.

"Nhà đấy giờ còn mỗi con bé Dung thôi, mày qua xem nó như thế nào. Dù sao sinh thời, cô Út với mày cũng gọi là chỗ thân thiết. Cứ đi đi cho phải phép." Ông nói.

"Thầy mang mấy đồng sang đó lo phúng viếng thay con được không?"

Lại đến lượt ông cụ lặng im, ánh mắt nhìn ra màn mưa đầy phiền muộn. Tiếng ghế võng vang lên cót két, hoà cùng tiếng mưa rào rạo vô cùng yên bình. Đối lập với cơn sóng thuỷ triều trong lòng Quyến, chẳng lúc nào ngơi day dứt đau thương.

"Thằng An này." Bất ngờ ông cụ gọi.

Anh đáp: "Vâng thầy?"

"Dừng lại được rồi con ạ. Cái làng này còn lại gì đâu con."

Sẩm tối, Quyến trở về căn nhà vách đất trơ trọi giữa cánh đồng.

Thầy Dự đang ngồi bên bàn thuốc, ánh đèn dầu leo lét hắt chiếc bóng đơn bạc của thầy lên vách tường. Mâm cơm đã nguội lạnh từ lâu, mà dường như thầy cũng chưa đụng đũa.

"Thầy chưa ăn sao?" Anh treo chiếc nón lá ngoài mái hiên, bước vào trong gian nhà lạnh lẽo.

Thấy anh, gương mặt thất thần của thầy liền trở nên ấm áp. "Nay không ở nhà bên đấy sao con? Con đã ăn gì chưa?"

Dù đã ăn rằm bên nhà cụ Bình rồi, nhưng Quyến vẫn lắc đầu. "Con về với thầy. Sao thầy không ăn trước với bà Sáu?"

"Nay bà ấy lên tỉnh tìm việc ở đợ. Thầy khuyên thế nào cũng không nghe, bà ấy ngại ở nhà ta lâu quá rồi."

Quyến gật đầu, anh ngồi khoanh chân xuống chiếu, bới một bát cơm cho thầy Dự. Trong lòng anh hiểu rõ, bà Sáu là bởi sợ hãi những việc làm gần đây của anh nên mới rời đi. Anh cũng không hỏi thêm gì, lẳng lặng xúc vào bát thầy Dự vài con tép rang nhỏ.

"An này." Thầy khẽ gọi.

"Thầy cứ gọi con là Quyến, gọi vậy con không quen."

Tên anh là do thầy Dự đặt, từ tấm bé cũng là thầy một tay nuôi nấng. Nhìn gương mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn của thầy, anh không kìm lòng mà cúi đầu né tránh.

"Hay con với thầy lên trên tỉnh, mở một sạp thuốc nhỏ đi con. Thầy có quen vài người bạn, tới đấy nương nhờ nhà người ta cũng được." Thầy nói, ánh mắt nhìn anh đầy mong đợi.

"Thầy biết là con không thể mà."

Vừa dứt lời, một trận gió lạnh thổi tới làm bật mở tung cánh cửa sau lưng. Gian nhà kho như phát ra thứ ánh sáng âm u quỷ dị.

Ánh mắt Quyến trở nên u tối, anh lẩm bẩm: "Nó đói rồi. Nó nghe thấy đấy."

Thầy Dự chỉ khe khẽ siết chặt nắm tay, cơm cũng không thể nuốt nổi được nữa. Mới chỉ bốn tháng trôi qua, mà Huyết Ngải được thầy bứng về đã sinh sôi lớn mạnh đến không ngờ. Chỉ là càng không thể tin được, nó đã dần phát triển thành tà hồn, có linh tính không khác gì con người. Điều này vốn dĩ là trái với quy luật của pháp sư luyện ngải. Thầy nói: "Quyến, đừng để nó chiếm lấy tinh thần và thể xác của con. Oán niệm trong con sẽ khiến nó trở nên hung hiểm hơn bất cứ thứ gì khác."

Anh không đáp lời thầy, chỉ lặng lẽ đứng dậy xách một con gà sống bước ra sau nhà.

Ngoài việc nuôi Huyết ngải bằng thịt sống và máu của chính bản thân mình, Quyến thật ra còn giấu thầy Dự làm nhiều chuyện tà ác gấp trăm lần như vậy.

Anh đẩy cánh cửa nhà kho bước vào bên trong. Một mùi hôi thối ghê tởm toả ra nồng nặc. Âm thanh soàn soạt vang lên, từ trong bóng tối, những cánh hoa đỏ như máu vươn ra. Thứ chúng nhắm đến chính là con gà đang giãy giụa không ngừng trên tay của Quyến. Anh đặt chiếc đèn dầu xuống chân, lạnh giọng nói: "Từ từ đã."

Loài hoa kia như hiểu lời anh, chúng lập tức dừng lại. Những sợi lông trên cánh hoa khẽ đung đưa trước ngọn gió đông lạnh buốt. Cả một gian nhà nhỏ như bừng lên thứ ánh sáng âm u quỷ dị.

"Bữa trước vẫn còn chứ?" Anh lại hỏi.

Tiếng soàn soạt vang lên, có thứ gì đó đổ ngã xuống mặt đất. Những nhánh dây dần dần thu về, để lộ ra một cỗ thi thể chỉ còn dính lại chút thịt thối rữa trên bộ xương trắng ởn. Quyến lạnh lùng liếc nhìn, khoé miệng khẽ nhếch lên. "Vậy mà đã đói rồi sao?"

Dứt lời, anh ném con gà vào giữa đám cây Huyết Ngải. Gian nhà nhỏ lại vang lên những tiếng xì xào, như giọng nói của hàng ngàn những vong hồn vọng lại từ địa ngục u linh. Những nhánh cây nằm sát mặt đất rất nhanh trườn tới, quắp lấy chân con gà. Có vẻ như giật mình, con gà giãy giụa không ngừng, thế nhưng đám ngải lại lao xao co duỗi những sợi nhánh để siết chặt hơn. Chỉ vài chục giây sau, con gà đã bị quấn chặt sát mặt đất, cổ bị siết cứng đến trợn ngược mắt. Cả vườn ngải hướng đến con gà tội nghiệp, nhanh chóng xé tan xác nó. Máu gà bắ/n ra tứ bề, nhuộm đỏ thắm những cánh hoa. Những sợi lông tơ chụm đầu vào giọt máu tươi, âm thanh rin rít vang lên như đang say sưa hưởng thụ.

Quyến đưa bàn tay lên, rạch một đường sâu hoắm. Máu của anh rơi xuống, lúc này mới như thật sự đánh thức đám Huyết Ngải.

Những nhánh cây lao đến dưới chân anh, tham lam quấn lấy những giọt máu tanh nồng. Nhìn từ xa không khác nào những cơ thể sống đang cúi rạp người liế/m láp bữa tiệc máu thịnh soạn.

"Quyến, sao con..."

Thầy Dự không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà kho, ánh mắt thầy bàng hoàng nhìn cỗ thi thể đang nằm lay lắt trên mặt đất. Trên bộ xương vẫn còn tua tủa những nhánh cây ngải đang trườn bò, thế nhưng không thể che đậy được hộp sọ của con người còn lẫn những vụn thịt hôi tanh.

"Con đã làm gì hả Quyến?" Thầy vội giữ lấy cánh tay nhuộm đầy máu đỏ của anh, thảng thốt, "Con giết người sao, hả? Nói cho thầy biết đi, sao con lại thành ra nông nỗi này?"

"Chẳng phải thầy đã nói sao, rằng chúng sẽ mạnh lên, nếu được nuôi bằng thứ gì đó có oán hồn." Anh nhàn nhã đáp.

"Con... con..."

Quyến gạt tay thầy Dự, ánh mắt anh u tối: "Những kẻ này chết đi cũng không đáng được chôn cất, sao con có thể để chúng dễ dàng chết là xong cơ chứ? Chi bằng để những cái xác đấy có ích một chút, nuôi đám ngải này..."

"Con đào xác chết của làng họ Trương lên ư? Lương tâm con không cắn dứt một chút nào sao?" Thầy Dự đau đớn nói.

"Cắn dứt ư?! Hại chết em gái con, bọn chúng có từng cảm thấy ăn năn hối hận hay không?"

"Là cái Na nó tự tìm cái chết, là nó tự tử mà con ơi."

Thầy Dự bật khóc, nước mắt thầy lăn dài trên gò má khắc khổ. Bàn tay Quyến siết chặt, anh quay mặt đi không nói lời nào.

"Thầy không thể mất con nữa, Quyến à." Dứt lời, thầy rút trong áo ra một lá bùa kỳ lạ, tay run run châm lửa. Quyến nhíu mày, cao giọng hỏi: "Thầy làm cái gì?"

"Thầy phải đốt hết đám ngải này."

Tàn tro rơi xuống, những cánh hoa đỏ thắm như giật mình giãy dụa, âm thanh the thé vang vọng khắp vùng trời. Quyến hốt hoảng xô ngã thầy, anh gầm lên đầy giận dữ: "Sao thầy lại làm như thế?"

Chỉ không ngờ sức anh lại khoẻ đến vậy. Thầy Dự giống như bị hất mạnh, trượt một đoạn dài trên mặt đất, xô hỏng cánh cửa của nhà kho. Thầy th.ở dốc, chống tay ngồi dậy. Toan bước trở lại vào trong, thế nhưng thầy bỗng giật mình khi nhìn thấy đứng cạnh Quyến hiện tại có một bóng người mờ mờ.

"Thầy đi đi." Giọng anh bất chợt trở nên âm trầm, ánh mắt xám xanh vô hồn nhìn thầy, "Đi khỏi đây, trước khi con làm tổn thương thầy."

***

Chiếc quan tài đá nằm trong hốc cây cuối cùng cũng lộ ra. Thứ chất lỏng đặc quánh nhầy nhụa trào khỏi cái hốc, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc.

Trương Mỹ Linh kinh ngạc chạm vào thứ đang nổi cộm trên nắp quan tài đá, lẩm bẩm: "Sao ở đây lại có sợi xích?"

Khác với những cỗ quan tài đá đã gặp ở các gian mộ thất lúc trước, hai kẻ nằm bên trong lại bị một sợi xích dài khoá chặt. Trên nắp quan tài này còn được dán chồng chất những lá bùa kỳ lạ, giống như muốn phong ấn linh hồn kẻ ở trong vĩnh viễn.

"Chẳng phải Mao Khê các người tin rằng mấy kẻ này sẽ thức tỉnh cũng gã pháp sư cao cấp kia sao? Khoá như này không phải là nhốt chết mẹ luôn rồi à?" Cò Chó ở phía trên cũng kỳ lạ nhìn xuống.

Phạm Anh Khoa trân trân nhìn vào cỗ quan tài, gương mặt hắn chẳng rõ loại cảm xúc.

"Nghe nói một số kẻ trong bộ tộc có năng lực tiên tri. Mặc dù không thể tiết lộ với bất kỳ ai, nhưng tự bọn họ sẽ có những sắp xếp." Bất ngờ hắn nói.

"Ý anh là, những thứ này tự do hai kẻ nằm trong quan tài tạo ra?"

"Có thể như vậy."

Đám rễ cây vẫn quăng những cái xác tới ầm ầm. Thân cây nghiêng ngả, khiến mấy người họ suýt nữa bị hất xuống mặt đất. Cò Chó từ bên trên gào lên: "Làm gì đi chứ?!"

Ngọc Út giật một cái rễ cây đang lao tới, trong giây lát đã chém đứt phăng nó làm đôi. "Mình ơi, lùi ra một chút." Nàng bất ngờ thét lớn.

Chỉ nghe có vậy, Trương Mỹ Linh theo phản xạ lùi về đằng sau. Nàng ở phía đối diện, những móng vuốt nhọn hoắt nhô ra, thô bạo chọc vào thân cây trước mặt. Cỗ quan tài trong hốc cây rung lên, dưới lực đạo của nàng dần dần đổ về phía trước.

Mỗi lần bàn tay của nàng xuyên vào thân cây, những tiếng gào thét thảm thiết lại vang vọng. Cỗ quan tài dường như đã trở thành một phần của cái cây quỷ dị này, từng thớ thịt gỗ bám siết lấy mặt lưng áo quan.

Dưới sự hợp sức của Phạm Anh Khoa đằng trước, cuối cùng cỗ quan tài cũng rơi ra bên ngoài.

"Có ai cảm thấy, hai kẻ này biết chúng ta sẽ đào bọn chúng lên không?" Trương Mỹ Linh nghi hoặc lên tiếng.

Không người nào đáp lại.

Cò Chó hỏi: "Nếu không giết được hai kẻ này, thì làm sao ra khỏi đây?"

Phía dưới đã không còn đường lùi. Đám rễ cây ngày một dày đặc hơn, đan chồng chéo vào nhau như một lớp thảm rắn rết đang trườn bò. Mặt đất cũng bị xới tung lên, căn bản đã chẳng thể đặt chân được nữa.

Gió hun hút thổi từ trên đỉnh đầu xuống, mấy người họ không hẹn mà giương mắt nhìn. Ngọc Út nắm lấy tay Trương Mỹ Linh, nàng nói: "Đi thôi mình. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng buông tay."

Cô không thực sự hiểu lời nói của nàng vào lúc này, mà cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều nữa, vội vã siết lấy tay nàng.

"Lối thoát nằm ở phía trên, cũng là nơi mà hai kẻ này canh gác. Nếu không biết cách để nó tự động mở ra, chúng ta sẽ bị chôn vùi tại đây đấy." Phạm Anh Khoa miết ngón tay lên những lá bùa trên cỗ quan tài, đoạn nói, "Nam, đợi tôi ở trên đấy."

"Hả?!" Cò Chó ngớ người chưa hiểu.

Bất ngờ, hắn đưa tay, mạnh bạo xé toạc những lá bùa.

Rầm.

Nắp quan tài bỗng nhiên rung lên, lại một tiếng động mạnh nữa phát ra, cứ như kẻ ở trong đã thức dậy và đang tìm cách phá ra ngoài. Sợi xích như được khởi động, những mắt khoá ruỳnh ruỳnh co chặt lại, chẳng mấy chốc trên quan tài đá đã có vết rạn nứt.

Phía dưới mặt đất, những chiếc rễ khổng lồ ngùn ngụt bốc cháy. Chỉ trong chưa đầy chục giây, ngọn lửa đỏ rực đã lan rộng ra khắp căn mộ.

Cái cây này đang tự thiêu ư?!

Phạm Anh Khoa gầm lên: "Còn đợi gì nữa, đi mau."

Chẳng biết phía trên có thực sự là lối thoát hay không, thế nhưng cái nóng bỏng rát dội tới sau lưng khiến mấy người bọn họ không dám chần chờ thêm nữa. Cò Chó dẫn đầu, anh leo vội lên các cành xum xuê, thoáng chốc đã chỉ còn nghe âm thanh bé tí: "Linh ơi nhanh lên, lửa sắp lan tới nơi rồi."

Cả cái cây như ngọn đuốc, lan rộng từ dưới thân. Từng cành cây dần bắt lửa, đám lá đỏ trong tán như càng làm ngọn lửa cháy nhanh hơn. Trương Mỹ Linh chợt nhận ra, những ngọn đuốc ban nãy khi họ bước vào đều có vấn đề. Hẳn chúng cũng là một trong những nguyên nhân sinh ra ngọn lửa dữ dội đến như vậy.

Thứ ở phía trên, rốt cuộc là gì?

"Mình ơi, sao em lại ngẩn ra vậy? Nhanh lên, ngộp thở đấy." Nàng ở phía sau lo lắng gọi. Trương Mỹ Linh giật thột, vội vã trèo lên thật nhanh.

Phạm Anh Khoa là người đi cuối cùng, làn da màu đồng sau lưng đã bắt đầu nứt toác vì sức nóng ngùn ngụt. Nhưng dường như hắn không cảm thấy đau đớn, ánh mắt vẫn dõi về phía chiếc quan tài đá đang chìm dần vào biển lửa.

Không biết cái cây này cao bao nhiêu, trèo tới mướt mồ hôi vẫn chưa thấy đỉnh. Chỉ cảm thấy không gian phía trên đang dần thu hẹp lại, những nhánh cây cũng dần trở nên thưa thớt.

Một tiếng "Rầm" vang lên, Trương Mỹ Linh giật mình ngó đầu xuống. Hoá ra không phải cái cây này sắp đổ vỡ, mà chính là nắp quan tài đã bật tung.

Từ trong biển lửa, hai gương mặt trắng bệch như tượng xuất hiện. Cặp mắt vô hồn của chúng di chuyển lên phía mấy người bọn họ, không hiểu sao Trương Mỹ Linh lại cảm thấy biểu cảm trên gương mặt cứng ngắc kia lại hân hoan đến kỳ lạ.

"Vãi c**, cái đéo gì thế kia?" Cò Chó cũng đã nhìn thấy thứ vừa bước ra từ quan tài đá, gương mặt nhem nhuốc của anh dần chuyển sang tái mét, "Ối giời ôi nó đuổi theo kìa."

Hai cái đầu, nhưng chỉ chung một cơ thể, chúng di chuyển trên thân cây nhanh thoăn thoắt. Làn da tua tủa những sợi lông đỏ, không hề bị lửa thiêu đốt, mà giống như một lớp lá chắn hoàn hảo. Chúng bò tới đâu, lửa liền dạt ra tới đấy, thoáng chốc đã gần đuổi theo sát họ.

Đôi mắt Ngọc Út trắng dã, móng vuốt của nàng găm vào thân cây. Nàng vượt lên phía trước Trương Mỹ Linh, tóm lấy tay của cô, kéo cô trèo thật nhanh. Cũng vì thế mà khi cơ thể lơ lửng giữa không trung, cô mới có thời gian quan sát kỹ hơn đường đi của kẻ phía dưới. Một điểm kỳ lạ lọt vào đáy mắt, Trương Mỹ Linh bất ngờ hô lên: "Anh Khoa, bọn chúng không di chuyển ra ngoài đám lá đỏ được đâu."

Thật vậy, dù lửa chưa bắt đến, nhưng kẻ hai đầu kia vẫn không thể tiến ra ngoài vùng lá đỏ phủ ngợp. Phạm Anh Khoa nghe vậy, hắn vung dao, phạt hết đi những cành lá đỏ dưới chân. Thứ đang trườn bò phía dưới thoáng khựng lại, sau đó hai cái miệng giận dữ gầm lên, vội vã chuyển hướng vòng sang bên cạnh.

"Phía trên có cái miệng hố rồi, cố lên mọi người." Cò Chó hét lên.

Trương Mỹ Linh cắn răng nhịn lại cái bỏng rát phía sau, vội bám sát theo Cò Chó. Đúng là ánh lửa rực đỏ đã làm lộ ra một khoảng không ở phía trên ngọn cây. Mà kỳ lạ hơn nữa, là ở bên trên cái miệng hố kia, dường như cũng có ánh sáng đang hắt đến.

Nhưng mà trong khoảnh khắc sinh tử như thế này, Trương Mỹ Linh cũng chẳng nghĩ ngợi được thêm gì. Cứ lên được phía trên đã thì mới có kế sách để đấu lại gã pháp sư hai đầu đang rượt theo họ. Mặt đất phẳng vẫn nhiều sức hơn là đu người trên cái cây đang bốc cháy thế này.

Kỳ lạ ở chỗ, kẻ kia bỏ qua Phạm Anh Khoa, chúng bật nhảy về phía cành cây đối diện, giương móng vuốt hướng tới Ngọc Út.

"Út ơi cẩn thận!"

Trương Mỹ Linh hốt hoảng gào mồm lên. Nàng ngoảnh đầu, rõ ràng chưa kịp đề phòng, đã bị thứ kia vồ lấy. Cả hai cùng rơi xuống, xô gãy không ít tán lá mới dừng lại. Nàng bị nó ghì chặt trên một cành cây lớn, ngọn lửa phía dưới đã chạm tới tà áo đỏ đang thõng xuống của nàng.

Đôi mắt nàng dần trở về dáng vẻ thường ngày, hai bàn tay nhỏ nhắn gắng gượng giữ lấy cánh tay đầy lông lá của kẻ kia. Cổ nàng bị nó bóp chặt, máu đỏ từ khoé miệng trào ra, nhưng nàng vẫn quật cường không chịu buông gã pháp sư hai đầu.

Giờ khắc ấy, Trương Mỹ Linh biết mình không thể mất nàng thêm một lần nữa. Cô buông tay, thả rơi cơ thể mình xuống theo nàng.

"Linh!"

Phạm Anh Khoa hét lên, hắn giơ tay định tóm lấy cô, nhưng đã không kịp nữa. Cơ thể cô rơi xuống cành cây mà Ngọc Út đang bị giữ lại. Mặc dù chân đương còn lảo đảo, thế nhưng cô đã chồm lên, húc mạnh vào cái lưng ghê tởm của gã pháp sư hai đầu.

Kẻ kia bị tấn công bất ngờ, lập tức b/ắn ra khỏi vòng lá màu đỏ. Nó rú lên thảm thiết, hai cái đầu như phải bỏng, móp méo tràn ra những dịch nhầy đen xì.

Trương Mỹ Linh bị lửa cháy ngùn ngụt phía dưới làm cho ngột thở, cô ho lên khù khụ. Bước chân loạng choạng đến bên cạnh nàng, "Út ơi, chị có sao không?" Giọng cô lạc cả đi, mà nàng cũng nhìn cô đầy ngơ ngác. Giống như thức tỉnh, nàng hốt hoảng kéo cô đứng dậy: "Sao em lại làm như vậy? Mau trèo lên đi mình."

Lửa đã lan tới, Trương Mỹ Linh vất vả hít lấy mấy ngụm khí nóng bỏng. Dường như Ngọc Út cũng đã mất sức nhiều, nàng kéo cô trèo lên chưa được bao nhiêu cành cây, lại bất cẩn trượt chân xuống một đoạn.

Gã pháp sư hai đầu đã trở lại. Lần này con ngươi đã đen xì lồi hẳn ra ngoài hốc mắt, nửa cái đầu nát đến biến dạng. Trong đống bầy nhầy giống như là não, có một vài cái chấm phát ra ánh sáng xanh nhờ nhờ đang ngọ nguậy.

Là cổ trùng.

Nó đã sắp với tới hai bọn họ rồi. Ngọc Út hốt hoảng đẩy Trương Mỹ Linh sang một bên, để rồi chính mình nhận lại một vết đâm xuyên qua bả vai từ những cái móng sắc nhọn của thứ kia. Nàng hét lên đau đớn, cơ thể thoáng chốc bị ghim chặt lên thân cây.

"Út!"

Lửa giận trong lòng Trương Mỹ Linh bốc lên ngùn ngụt, cô thả người rơi từ cành cây phía trên xuống tóm lấy gã. "Sao mày dám, con chó?!" Dứt lời, cô không màng nguy hiểm, dùng tay không bóp nát cái đống bầy nhầy trong đầu của gã.

Từ cái miệng cứng đơ như thạch cao kia, tiếng rít chói tai xuyên thẳng vào màng nhĩ. Trương Mỹ Linh choáng váng, bị gã hất đập lưng một cái mạnh vào thân cây. Kẻ kia quằn quại la hét, một bên đầu bị Trương Mỹ Linh bóp nát đã rơi xuống khỏi cổ, chìm vào biển lửa mênh mông.

Nó dường như nổi điên, ánh mắt nhìn cô đầy oán hận.

Giây phút nó lao đến, Trương Mỹ Linh vội vòng tay ôm lấy Ngọc Út vào trong lòng. Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn cô, miệng không ngừng xin lỗi. "Linh à..."

Nhìn bả vai đã bị thương không hề nhẹ của nàng, trong lòng Trương Mỹ Linh đau nhói. Út của em đã rất dũng cảm rồi, đã chiến đấu bền bỉ rồi...

Thế nhưng một tiếng súng đinh tai vang lên, cả hai người giật mình mở mắt. Không biết từ lúc nào, Phạm Anh Khoa đã trở lại bên bọn họ, trên tay là khẩu súng mà ban nãy Cò Chó đã sử dụng bắn những đám rễ cây. Hắn đứng chắn trước mặt họ, lạnh lùng nổ từng phát súng vào một bên đầu còn lại của gã pháp sư.

Kẻ kia cuối cùng cũng vì sự xuất hiện của hắn doạ cho thoái lui. Nó ôm lấy những con cổ trùng đang bò lổn nhổn trong đầu, bật nhảy sang những cành cây khác, lao thoăn thoắt lên phía trên.

"Nguy rồi, còn Cò Chó." Trương Mỹ Linh bỗng giật mình.

Từ nãy đến giờ, bọn họ bỏ quên mất Cò Chó vẫn một mình phía trên. Hốt hoảng ngước mắt lên nhìn, đã chẳng thấy bóng dáng của anh đâu nữa. Mà gã pháp sư kia thì đã sắp bò lên tới đỉnh cây, gần như trườn ra khỏi miệng hố.

Phạm Anh Khoa lần đầu lộ ra vẻ hốt hoảng. Hắn giơ súng nã lung tung vào khoảng không phía trên. "Nam ơi!"

Giọng hắn vang vọng, thế nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng lửa cháy ầm ầm.

Trương Mỹ Linh hét lên: "Mau lên đi, Cò Chó gặp nguy mất rồi." Cô vội vã nâng Ngọc Út dậy, cùng nàng trèo hết tốc lực bám theo sát Phạm Anh Khoa.

Người rời khỏi đỉnh cây, ra khỏi cái hố trước tiên là hắn. "Nam!" Nghe giọng hắn hốt hoảng vang lên rồi im bặt. Trong lòng nóng như đám lửa cháy ngùn ngụt phía dưới, Trương Mỹ Linh cũng không chần chờ, ôm nàng nhảy khỏi cái cây kỳ dị kia.

Chỉ không ngờ, phía trên đã có sẵn người đứng đợi.

Chân vừa chạm đất, mũi Trương Mỹ Linh đã va vào tấm lưng dài rộng của Phạm Anh Khoa. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng ú ớ, ánh mắt đã chạm phải các xác gã pháp sư hai đầu nằm xụi lơ dưới đất. Còn chưa kịp kinh ngạc đã phát hiện Ngọc Út ở bên cạnh cô cũng đột ngột thở gấp, bàn tay nàng siết lấy tay Trương Mỹ Linh thêm chặt.

"Cháu làm ông quá thất vọng, Khoa ạ."

Một giọng nói trầm lạnh già nua vang lên, kéo sự chú ý của Trương Mỹ Linh trở về phía trước.

Có lẽ, dù trong những giấc mơ, hay là trong tiền kiếp, dù là qua bao nhiêu năm tháng, dù là gương mặt đã thay đổi ít nhiều... Trương Mỹ Linh hẳn sẽ chẳng bao giờ phủ nhận được, hình ảnh của ông ta đã đeo bám cô đến như thế nào.

Xung quanh là một đám người mặc áo choàng kỳ lạ, kẻ nào cũng đeo trên đầu chiếc mặt nạ mèo đen che khuất nửa gương mặt. Cò Chó đang bị hai kẻ đứng bên giữ chặt cứng, một con dao sắc nhọn kề sát vào cổ anh. Ánh mắt Phạm Anh Khoa trở nên âm trầm, không biết đang toan tính chuyện gì trong đầu.

"Đã lâu không gặp, em vẫn thế, Út à..."

Lão già kia tiến lại gần nàng thêm một bước, ánh mắt dù bao nhiêu năm đi nữa vẫn sắc lạnh như thuở ban đầu. Trương Mỹ Linh nghiến răng, đứng chắn trước tầm mắt nàng. Cô nghe giọng chính mình run lên vì giận dữ: "Sao nào? Nhận ra chị Út, nhưng không nhận ra tôi sao ông già?"

Kẻ kia khựng lại trong giây lát, gương mặt già nua chậm rãi hướng sang nhìn Trương Mỹ Linh thật lâu.

"Miến, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi. À không, là Ngạn Pa mới đúng, phải không?"

- Hết chương 31 -