Lâm Như không dám đối diện, có chút sợ hãi, sợ ánh mắt của Trần Chí Cương làm cô mê muội lạc mất đường về.
Lâm Như nhận một cú điện thoại lạ, do dự một lát, cuối cùng vẫn ấn nút
nghe, lập tức nghe thấy giọng đối phương: “Xin chào! Lâm Như, tôi là
Trần Chí Cương”.
Lâm Như nghe thấy âm thanh có từ trường, trong
ngực đột nhiên hiện ra hình ảnh người đàn ông cao lớn tuấn tú gặp ở bến
Vọng Xuân mấy hôm trước, liền nhiệt tình nói: “Là Trần Chí Cương à, chào anh! Sớm thế này gọi điện tới có chuyện gì thế?”
Trần Chí Cương
cười nói: “Bạn học cũ ơi, em vẫn giữ phong cách như ngày xưa, vừa mở
miệng ra là muốn đuổi người khác tới nơi cách xa ngàn dặm, không có
chuyện gì thì không thể gọi điện đến hỏi thăm một tiếng sao?”
Lâm Như liền cười nói: “Không không không, tôi đâu có ý đó, ý tôi là… anh
gọi điện đến liệu có phải có việc gì tìm tôi không, đương nhiên, không
có việc gì cũng có thể gọi điện”.
Trần Chí Cương lại cười lớn
nói: “Tối nay em có rảnh không? Tôi muốn mời em ăn cơm, chính tại nơi
hôm nọ chúng ta không hẹn mà gặp đó”.
Nghe thấy Trần Chí Cương
nói thế, lồng ngực của Lâm Như lại một lần nữa hiện lên hình ảnh cao lớn của anh ấy, thân thể cường tráng, phong cách phóng khoáng, khi anh ấy
nhìn cô, hai mắt long lanh tràn đầy tình cảm sâu sắc. Cô biết anh ta đã
yêu thầm cô từ lâu, sợ một mình đối diện với anh ta trong lòng lại không khỏi trào lên một khát khao mãnh liệt. Cô không biết nên đồng ý hay nên từ chối anh ta, cô không quyết được, bèn nói: “Điều này… không biết tối có rảnh không nữa, giờ tôi vẫn chưa quyết định được, đến chiều tôi sẽ
gọi cho anh được không?”
Trần Chí Cương nói: “Thế cũng được, chiều tôi đợi điện thoại của em”.
“Được, đến chiều liên lạc nhé, bye bye”, Lâm Như nói.
Đặt máy xuống, trái tim Lâm Như vẫn còn đập thình thịch, đây là cảm giác nhiều năm qua cô chưa từng gặp phải.
Trong trí nhớ của Lâm Như, Trần Chí Cương luôn là người vui vẻ, ít lời. Đã
hơn 20 năm rồi, nếu không có cuộc tương ngộ lần trước chắc cô đã quên
mất rằng trên đời này còn có một người bạn là anh ấy, người đàn ông mà
hồi học trung học cứ theo đuổi cô mãi nhưng cô đâu chú ý tới. Ngày ấy
những bức thư như là những bông tuyết mà anh ta viết, cô chán ngán không thèm đọc hết, rồi dừng lại đúng chỗ quan trọng. Nhiều năm không có tin
tức gì, không ngờ vào một ngày ba năm trước, anh ta đột nhiên gọi điện
cho cô, nói là muốn gặp cô, anh ta đang ở thành phố Hải Tân.
Cô có chút kinh ngạc trước vẻ mặc nhiên của anh ta, lại ngại không thể từ chối, đành phải đến nơi đã hẹn.
Cô chỉ biết được một cách mang máng không liên tục thông qua những người
bạn khác, hình như anh ta ra trường và đi đại lục từ rất lâu trước đó,
những cái khác đều không rõ, lại thêm 20 năm rồi không gặp mặt, cô gần
như là đã quên mất hình ảnh anh ta. Vào quán cà phê, nếu anh ta không
vẫy tay thì cô không thể nhận ra được. Từ lúc gặp cho tới khi ngồi
xuống, cô mới dần dần tìm thấy được người bạn trung học từ trong khuôn
mặt sắc nét từng góc cạnh. Nói thực ra, hồi trung học anh ta không đẹp
trai, hoặc là sự đẹp trai của anh ta chưa lộ ra, cũng có thể là khi đó
cô chưa biết cách đánh giá đàn ông. Thời gian trôi đi biến chuyển sau 20 năm, không biết là anh ta đã thay đổi, hay là cô thay đổi, nhìn lại,
mới thấy người đàn ông trước mặt thật đẹp trai.
Cô gọi cà phê,
anh ta nói không thích liền gọi một tách hồng trà. Hai người uống, lời
nói cứ như sợi tơ dần dần kéo lại với nhau.
Anh ta nói: “Năm đó, tôi học năm thứ ba trung học, em năm thứ nhất”.
Lâm Như đáp: “Đúng thế, anh còn viết cho tôi không ít thư”.
“Khi ấy, lúc nào trong đầu tôi cũng có hình bóng của em, em không để ý tới
tôi, tôi nản chí ngã lòng. Mấy ngày thi đại học đều hồ đồ không tập
trung được, cuối cùng miễn cưỡng vào một trường cao đẳng. Vốn định học
lại, lại đúng lúc đó việc kinh doanh của bố tôi xảy ra chuyện, trong
thời gian ngắn, kinh tế của gia đình trở nên rất nguy khốn, chỉ còn biết đi học tại chức”, anh ta có vẻ trầm ngâm.
“Nếu ngày đó tôi cổ vũ anh một chút, liệu có thể thay đổi được cả cuộc đời của anh?”, cô đột
nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngại ngần. Có lúc, một chút hiền dịu,
một lời cổ vũ, có thể thay đổi được cả cuộc đời của một con người.
“Không, em không có gì sai cả, tôi cũng không sai, sai là do cuộc đời”. Ánh mắt của anh có chút trốn tránh, vẫn nhìn về phía cô, trong mắt như có hòn
lửa, là ngọn lửa cô không muốn nhận một chút nào. Cô trốn tránh ánh mắt
đó, ngoái đầu nhìn ra phía cửa sổ.
“Lên đại học, tôi vẫn không
thể quên được em, lại tiếp tục viết thư cho em nhưng không hề có sự hồi
âm nào của em. Sau đó biết được em thích sưu tập tem, liền lấy số tiền
ăn tích cóp được mua tem gửi cho em. Như thế, cuối cùng thì em cũng trả
lời thư lại cho tôi, cho dù chỉ vẻn vẹn có mấy chữ, mà lại là khuyên tôi không nên phí tiền, tôi vẫn thích điên cuồng, tiếp tục mua tem gửi cho
em. Nhưng từ đó về sau, em không hề viết lại cho tôi dù chỉ nửa lời…”.
Giọng của anh ta từ bình tĩnh đến gấp gáp, lại từ gấp gáp đến trầm lắng.
“Khi ấy, còn rất ngốc ngếch, chưa hiểu chuyện”. Cô miễn cưỡng cười một chút, lòng cô bỗng nhiên mềm xuống, lại muốn đưa tay ra sờ lên khuôn mặt của
anh ta một cái. Đến năm thứ ba đại học cô chuyển trường. Những bức thư
của anh ta, những chiếc tem được mua từ tiền tiết kiệm ăn uống của anh
ta, không biết bay đến nơi nào? Một lần đưa nhầm, liệu có thể cắt đứt
được duyên phận? Cô không biết, thật sự không biết.
Cả hai người đều trầm lắng xuống.
Chiếc đèn ngoài cửa sổ mờ mờ ảo ảo, những hình vẽ biến đổi khó hiểu giống như cuộc đời con người không có cách nào nắm bắt được?
“Nói chuyện bây giờ, chắc anh rất ổn rồi đúng không?”, Lâm Như hỏi.
“Cũng khá ổn, tôi có một con gái, cũng lớn rồi, năm nay sẽ thi đại học. Còn em? Con lớn thế nào rồi?”, anh cười nói.
“Con trai tôi 16 rồi, đang học trung học”, cô nói.
“Nghe nói, chồng của em là Cục trưởng, chắc chắn em sống rất hạnh phúc đúng không?”, anh ta hỏi cô.
“Cũng khá ổn, tính cách của anh ấy cũng tốt, rất quan tâm đến tôi. Thế một
nửa của anh? Chắc cô ấy cũng rất hạnh phúc”, cô cười tủm tỉm nói.
“Suýt chút nữa ly hôn”.
“Có phải anh trăng hoa, có người khác bên ngoài?”, cô đùa nói, trong lòng
lại nghĩ, đàn ông cứ đến trung niên, tấm lòng cũng trở nên lăng nhăng.
Anh lắc đầu, cười khổ sở nói: “Làm gì có? Là vì, trong lòng tôi có người
khác, cô ấy chưa bao giờ tồn tại trong trái tim tôi. Điều này không thể
trách cô ấy, đều là tại tôi”.
Trong lòng Lâm Như tự nhiên căng
thẳng một chút. Cô rất sợ anh ấy tiếp tục nói, như thế rất ngại ngùng,
liền vội vàng ngắt lời: “Cô ấy làm nghề gì?”
Anh ta tiếp tục kể:
“Cô ấy là bạn học cũ cùng trường trung cấp của tôi, sau khi tôi ra
trường, cô ấy được giữ lại trường làm giáo viên”.
Anh ta gọi một chai Bailandi của Pháp, hai người ngồi đối diện nhau uống.
“Sau khi tôi ra trường, tôi đến đại lục và bắt đầu khai thác về ngành bất
động sản, kinh doanh cũng được, chỉ tính trong một năm, tôi kiếm được
hai triệu… Đầu tiên tôi muốn đi tìm em… Tôi hỏi được từ bạn bè số điện
thoại nhà bố mẹ em, sau đó lấy danh nghĩa là bạn của em xin được số điện thoại của em… Đã 20 năm rồi, chưa bao giờ quên, đã có lúc muốn quên đi
nhưng không thể làm được…”.
Cô biết, anh ta tuyệt đối không phải
có ý khoe khoang tiền bạc với cô mà là muốn nói với cô rằng, với sự cố
gắng nỗ lực của anh ta cuối cùng anh ta cũng có được thành công, đó là
điều mà một người đàn ông đáng cảm thấy tự hào và kiêu hãnh.
Cô đưa ly rượu lên nói: “Đáng được chúc mừng! Nào, vì sự thành công của anh, cạn ly!”
Nhẹ nhàng chạm ly một cái, uống xong rượu, ánh mắt của anh vẫn rực sáng như ngọn lửa. Cô không dám đối diện, có chút sợ hãi, sợ ánh mắt của anh ta
làm cô mê muội lạc mất đường về. Cô thực sự không ngờ được, một người
đàn ông mà cô chưa từng để ý tới, lại mang một trái tim mấy chục năm
không hề thay đổi.
Cô nói: “Thực ra, cuộc sống đích thực chính là dầu mặn chan củi chua, nếu Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc thật sự thành
một gia đình, chưa hẳn đã hạnh phúc, e rằng ngày nào cũng cãi nhau
thôi”.
Anh ta nói: “Điều này tôi biết. Nhưng, có nhiều lúc sự việc không hề xoay chuyển theo ý chí chủ quan của con người”.
Ăn cơm xong, cô đưa anh ta đến phòng khách sạn.
Lúc cáo từ, cô vừa quay người đi, anh đã gọi cô lại, nhẹ nhàng nhìn cô nói: “Tôi có thể ôm em một lát không?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, mắt như không nhìn vào đâu nói: “Chúng ta… vẫn không nên làm hỏng những gì tốt đẹp còn lưu lại trong lòng”.